Xuyên Thành Nữ Phụ Phản Diện - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Xuyên Thành Nữ Phụ Phản Diện


Chương 7


31 

Lúc khói trong phòng đã hun đến không nhìn thấy rõ người nữa thì, A Khâu chạy tới bên người ta trước những người khác.

Bởi ta đã từng căn dặn hắn trước rằng, cố gắng đừng hành động mù quáng, nên hắn mới chậm chạm không tới.

A Khâu đến rồi cũng không nói chuyện, đao thép bổ vào xiềng xích, vừa cõng Hạ Thanh Hoàn đang hôn mê, vừa dẫn ta xông ra ngoài.

Ta không có nguy hiểm tới tính mạng, A Khâu thấy những kẻ khác xông về phía bọn ta, liền thi triển khinh công không thấy bóng dáng.

Ta nằm trên giường sai Xán Nhi bôi thuốc cho ta, vừa nghe nàng ấy hồi báo xử lý tàn cục của chuyện này.

Không ngờ tới, nghe thấy Xán Nhi dáng vẻ như ăn được quả dưa lớn (*drama) tấm tắc nói: “Tiểu thư nhất định không đoán ra, chính là người Hạ Gia để họ bọn họ bắt cóc Cô gia đó.”

Hóa ra lúc Hạ Hành Châu xuất phát từ trong Kinh thì đã từng gửi thư cho nhà cũ.

Mấy kẻ thân thích biết chuyện kia vì lòng tham chiếm đoạt tiền tài, giao hành tung của Hạ Hành Châu cho sơn tặc trên núi, che giấu đi thân phận của hắn, mua sơn tặc len lén giế t chết hắn.

Nhưng bọn sơn tặc lục soát ra được công văn thư tịch của Hạ Hành Châu, biết được thân phận của hắn, lúc này mới quay lại đòi tiền chuộc của Hạ Gia.

Máu chó, quá là máu chó luôn.

Nhưng Xán Nhi còn nói, cái tên thủ lĩnh sơn tặc kia lúc thẩm vấn còn nói mình chịu oan, mặc dù quả thật nhận tiền của Hạ gia, nhưng sau đó trói Hạ Hành Châu không phải do hắn làm, hắn lúc đó cũng bị người ta trói vv…

Quan lão gia làm sao mà nghe hắn giảo biện chứ, trực tiếp cho chém đi không ít sơn tặc.

Tất cả trần ai lạc định(*mọi chuyện lắng xuống), Nhị phòng, Tam phòng Hạ Gia đều bị nhốt vào đại lao, cùng lúc đó tài sản của Hạ Hành Châu cũng lấy được về lại.

Cứ thế, còn có tông tộc Hạ Gia cảm thấy Hạ Hành Châu cắn không tha người, nên xử nhẹ hơn mới phải.

Hết cứu nổi rồi, theo ta thấy toàn là một đám quái gở không tỉnh táo.

Hạ Hành Châu bị hành vi của người Hạ Gia, còn có một vài lời bàn tán làm cho tâm trạng xuống dốc, cộng thêm chuyện bị bắt trói, cuối cùng ngã bệnh luôn rồi.

Ta không muốn ở nhà cũ, dứt khoát ở lại khách đi3m.

Khách đi3m Lâm Giang Thủy, cảnh sắc không tệ.

Ban ngày ta chăm sóc Hạ Hành Châu, kéo hắn đi chơi thuyền hoặc là đi câu cá, tối đến vừa nằm lên giường cái là ngủ như chết luôn.

Đời này ta nhất định sẽ không chết vì  thiếu ngủ nữa!

Ngày hôm đó ta bao một chiếc thuyền hoa, nghe đào kép hát vài khúc hát, mấy hớp rượu vào bụng, ta vừa say vừa buồn ngủ đến mí mắt cũng không mở nổi nữa.

Thế mà Hạ Hành Châu lại vẫn còn muốn nói chuyện với ta.

Nói cái gì mà hắn đã kiểm kê lại hoàn tất tài sản trong phủ xong rồi, bây giờ giao cho ta quản.

Còn hỏi ta có theo hắn đi nhậm chức hay không.

Ta buồn ngủ không chịu nổi nữa bèn dứt khoát không để ý đến hắn.

“Phu nhân bồi ta có được không nào? Phu nhân, phu nhân ơi —“

Có lẽ là do men rượu, nghe giọng Hạ Hành Châu vừa nhẹ vừa êm tai, còn có một tia ý tứ hàm xúc mơ hồ cầu xin ta rủ lòng thương xót.

Tùy tiện ừm ừm hai câu qua loa lấy lệ cho hắn, đột nhiên cảm  giác được thân thể đột nhiên nhẹ bẫng một cái, dường như là bị người ta bế lên trên không.

Người ôm ta trong miệng nói “động” cái gì “phòng” ấy, ta chỉ lo gật đầu đáp ứng, trông cho hắn nói xong nhanh nhanh đi.

Phần lưng chạm tới chăm đệm, buồn ngủ tới cực điểm.

Sự vật mềm mại phủ lên môi châu, hương mực trên người nam tử phả vào mặt, hơi thở của hắn bất ổn, lúc kêu thêm một tiếng “Phu nhân” nữa thì giọng cực kỳ trầm khàn.

Nhưng ta đã chìm sâu vào giấc mộng, rất nhanh đã không còn biết gì nữa.

Sự thân cận vừa đụng vào đã tách ra, cũng khiến cho Hạ Hành Châu cảm thấy say lòng. hô hấp của hắn dần dần dồn dập, trong tay cầm dây đai quần áo của Giang Minh Chỉ, kéo ra từng chút một, tim hắn cũng theo đó mà nhảy loạn, tứ chi khắp người đều tê dại ngưa ngứa nhè nhè, càng gần kề nàng càng khó nhịn.

Nhưng hắn gọi Giang Minh Chỉ lần nữa, lại phát hiện nàng đã ngủ say: một đôi mắt xinh đẹp nhắm chặt, lông mi nhẹ rung lên. Có lẽ là trong mộng gặp được chuyện tốt, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, mang theo ý cười nhàn nhạt.

Hạ Hành Châu vừa xót nàng dáng vẻ lúc này dễ thương, vừa không cam lòng thật vất vả lắm mới đợi được một câu đồng ý “động phòng” của nàng còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc rồi.

Nhẹ giọng gọi nàng hai tiếng, cuối cùng vẫn không nỡ đánh thức nàng.

Hạ Hành Châu cột lại quần áo cho Giang Minh Chỉ lại như cũ, hạ giọng u oán nói: “Lừa đảo, Nhóc lừa đảo.”

Đã đồng ý động phòng rồi, quay đầu lại ngủ mất tiêu, làm hắn một mình khó chịu.

Hạ Hành Châu hoảng hốt cảm thấy như mình đã bị nàng vứt bỏ, trong lòng đau xót cực kỳ, hận không thể lay tỉnh nàng dậy hỏi cho rõ ràng.

Hỏi xem nàng có tâm duyệt hắn hay không, hỏi xem nàng rốt cuộc phải thế nào mới chịu cùng hắn đi huyện Ngộ Tiên.

Mấy ngày nay hắn giả vờ tâm trạng suy sụp, lấy được sự chăm sóc hết lòng của nàng, cũng xem như là hoàn toàn hiểu rõ rồi, chỉ cần bản thân giả bệnh, Giang Minh Chỉ sẽ lộ vẻ mặt ôn hoà với hắn.

Thật ra nàng như thế nào cũng tốt hết, chỉ là Hạ Hành Châu bỗng nhiên lo được lo mất, vừa trông mong sự đối đã ôn nhu của nàng, lại vừa sợ những điều này chỉ là đồng tình mà không liên quan gì tới tình yêu.

Giang Minh Chỉ nào biết được, ngày đó nàng xuất hiện trước mắt Hạ Hành Châu, ống quần vương bụi bặm, cũng kéo theo cơn sóng trong lòng hắn dâng trào. Khiến cho trái tim vốn dĩ chỉ kích động vì nàng, mềm thành một vũng nước xuân. Từ đó Giang Minh Chỉ cười đùa, tức giận, mắng chửi, tất cả đều chiếu vào mặt hồ trong lòng hắn, lăn tăn rung động mà lay động, cũng khiêu khích  tâm trạng hắn.

Hắn sống hai đời, lần đầu tiên có người nói sẽ không bỏ rơi hắn, lần đầu tiên có người nói sẽ phụng bồi hắn.

Ngay lúc ngọn lửa bùng lên, Giang Minh Chỉ nói “Đừng lo, ta ở đây bồi ngươi”, Hạ Hành Châu đột  nhiên cảm thấy ký ức thân mình chìm trong ngọn lửa hai đời phai nhạt đi, mi mắt nữ lang mang ý cười và cái ôm êm ái kia khắc thật sâu vào trong đầu, không xóa đi được.

Hạ Hành Châu nghĩ, nếu như Giang Minh Chỉ này bằng lòng bồi hắn mãi mãi, hắn cũng có thể tha cho Giang gia một đường sống.

Dù sao thì nàng ta cười lên rất đẹp, nếu như khóc rồi, e là khó mà dỗ dành đây.

Qua một hồi lâu sau, Hạ Hành Châu thả xuống la phiến  quạt gió cho Giang Minh Chỉ, đi ra tới ngoài sàn tàu.

“Thiếu Quân, Lục vương thu hoạch thắng lớn, đã đang trên đường hồi kinh rồi ạ. May nhờ có Thiếu Quân ra mặt, vận chuyển đường thủy Cù Châu đã đổi thành người của chúng ta hết rồi ạ.”

Hắc y nhân kia đi ra từ trong chỗ tối, hạ giọng nói ra tin tức.

Hạ Hành Châu chỉ nghe, mà không hề bày tỏ thái độ gì.

“Mấy vị Vương gia tuôn trào sóng ngầm, người phía bên Thái tử truyền tới tin tức rằng gần đây Thái tử thường xuyên âm thầm lui tới với các đại thần.”

Nghe tới đây, Hạ Hành Châu mới hơi gật đầu: “Vậy thì chọn vào lúc “Tế Xuân Thần” để Thái tử nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”

Hắc y nhân biết ý tứ của Hạ Hành Châu, đáp một tiếng lại chậm chạp chưa lui xuống, giống như có lời muốn nói.

Hạ Hành Châu liếc nhìn hắn một cái, hiểu rõ nói: “Muốn xin tha cho Tiểu Thất?”

Hắc y nhân kia quỳ xuống đất dập đầu: “Thiếu Quân minh giám, tiểu Thất làm Thiếu nữ Quân bị thương, quả thật là vô ý, hắn đã tự mình cắt ngón út, lần sau tất sẽ không phạm phải sai lầm như thế này nữa.”

Hạ Hành Châu nhắm mắt lại, nhớ tới dáng vẻ mặt trắng như tờ giấy đau đớn khôn cùng kia, vẫn còn kinh hãi.

Lúc đó hắn chẳng qua chỉ là muốn diễn kịch diễn cho thật chân chút, ai nào ngờ Giang Minh Chỉ lại lao lên chắn lấy một roi này.

Hạ Hành Châu yên lặng trong chốc lát, nói: “Tiểu Thất vừa chịu phạt, cứ để cho hắn ra ngoài Ám thất dưỡng thương trên người đi. Còn có, ngày đó là ai xông vào trong nhà cứu? Có tra được không? ” Hắn lúc đó giả vờ hôn mê không nhìn rõ dáng vẻ người kia.

Hắc y nhân vui mừng đáp ứng, trả lời: “Chuyện này không biết, nhưng nước đi võ công của người này có chút giống — của bên kia ạ.”

Hắn nói xong rất nhanh đã biến mất khỏi thuyền hoa.

Người đi rồi, Hạ Hành Châu hóng gió ở ngoài đầu thuyền.

“Của bên kia” ba chữ này khiến hắn có chút không vui, người đó chẳng lẽ vẫn còn muốn  giám thị hắn sao?

Ánh trăng trên mặt nước lăn tăn, hắn  tính toán còn phải đi mấy  bước cờ nữa là có thế lật đổ được Khánh quốc rồi, cũng nghĩ xong làm thế nào để giấu giếm Giang Minh Chỉ, làm vị phu quân tay trói gà không chặt của nàng.

_____________________

Đôi lời của edit: Hú quào ~ Truyện có 48 phần và từ giờ mình sẽ đăng theo từng phần gốc của truyện nha <3

Chương mới mở đầu màn trở lại của tuiiii:> hố la!

tui đã đọc hết truyện một lượt rùi nha! sắp tới có biến ~ mọi người chuẩn bị ngược nha:>

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN