Sau khi gặp gỡ một số cổ đông, Trần Tĩnh dẫm lên đôi giày cao gót bước ra ban công.
Cô vừa liếc mắt đã thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi đen đang kẹp thuốc dựa vào tường, anh đưa điếu thuốc lên môi, hít một hơi, lắng nghe giám đốc Hoàng Mạt của bộ phận đầu tư Uy Viễn nói chuyện.
Hoàng Mạt là một người đẹp nổi tiếng trong giới đầu tư, cô ta có đôi mắt long lanh, giọng nói đĩnh đạc, thỉnh thoảng lại nghịch mái tóc dài để đuôi tóc chạm vào môi.
Tối hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dài có khoét eo, làn da trắng nõn nà hiện ra trông rất bắt mắt.
“Tin đồn giữa tổng giám đốc Phó và Hoàng Mạt là thật sao?” Bên cạnh bỗng truyền đến giọng nói của Tưởng Hòa, Trần Tĩnh giật mình hồi thần, cô thu tầm mắt lại, đặt ly rượu lên môi, nhấp một ngụm, nói: “Không biết nữa.”
Tưởng Hòa nhìn cô chăm chú.
“Cậu là thư ký của anh ấy mà không biết à?”
Ngụm rượu chảy vào khiến cổ họng Trần Tĩnh trở nên mát lạnh, cô nói: “Tớ là thư ký, chứ có phải con giun trong bụng anh ấy đâu.”
Tưởng Hòa tặc lưỡi, nói: “Cũng đúng.”
Một giây sau, cô ấy khẽ kêu lên, Trần Tĩnh quay đầu, ngay lập tức nhìn thấy Hoàng Mạt đang tiến đến như muốn nói gì đó với anh, mà người đàn ông hơi cúi đầu xuống, để mặc cô ta kiễng chân thì thầm vào tai mình.
“Mẹ nó, trông thật xứng đôi.” Tưởng Hòa không nhịn được mà thốt lên.
Hoàng Mạt có dáng người mảnh mai, vòng eo nhỏ nhắn, sau lưng lộ ra một khoảng rộng, ở tư thế này, anh có thể dùng một tay để ôm lấy toàn bộ vòng eo nhỏ nhắn của cô ta.
Anh kẹp điếu thuốc vào giữa những đầu ngón tay, khói thuốc bay lượn lờ, như hòa tan vào eo của người phụ nữ ấy.
Dường như Hoàng Mạt có rất nhiều điều để nói, Phó Lâm Viễn nghiêng đầu lắng nghe được một lúc, anh giữ nguyên tư thế đó khá lâu, Trần Tĩnh lặng lẽ nhìn anh một hồi lâu, sau đó thu hồi ánh mắt, cúi đầu xuống uống một ngụm rượu.
Tưởng Hòa lại tặc lưỡi ‘chậc chậc’, lấy điện thoại từ trong chiếc túi nhỏ ra để chụp vài bức ảnh, cô ấy nói: “Trần Tĩnh, để xem sau này ai có thể trở thành phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Phó Hằng.”
Trần Tĩnh nhỏ giọng đáp: “Được.”
Đột nhiên, có gió thổi đến từ bên ngoài cửa sổ, dự báo thời tiết nói đêm nay gió Tây Bắc sẽ thổi về, Trần Tĩnh quay đầu lại để nhìn ra ban công, váy của Hàng Mạt đã bị gió thổi tung, theo phản xạ, cô ta tự ôm lấy cánh tay mình, giống như rất lạnh.
Cô ta ngước nhìn Phó Lâm Viễn, dáng vẻ hơi yếu ớt.
Phó Lâm Viễn cùng nhận ra cô ta bị gió thổi lạnh, anh nhướng mi mắt, nhìn về phía này, giọng nói trầm thấp vang lên: “Trần Tĩnh.”
Trần Tĩnh sốc lại tinh thần, vẻ mặt tự nhiên: “Tổng giám đốc Phó.”
“Đến phòng nghỉ lấy một chiếc khăn choàng ra đây.”
“Được.” Trần Tĩnh trả lời xong liền đặt ly rượu xuống, đi đến phòng nghỉ, tối nay cô mặc một chiếc váy dài màu đen tương đối kín đáo, tóc búi cao để lộ chiếc cổ trắng ngần, mảnh khảnh.
Hoàng Mạt nhìn theo bóng lưng cô rời đi, thầm nghĩ, thư ký Trần thật xinh đẹp.
Cô ta lại nhìn về Phó Lâm Viễn đang dựa vào tường chậm rãi hút thuốc, cô ta mỉm cười rồi tiến gần đến anh thêm một bước, hai người gần nhau đến mức cô ta có thể nhìn thấy một chút xương quai xanh của anh.
Phó Lâm Viễn nhìn Hoàng Mạt bằng ánh mắt thâm sâu.
Sau khi đã lấy khăn choàng, Trần Tĩnh quay lại ban công, hô hấp của cô như ngừng lại khi thấy một màn trước mắt này, cô xoay người nhấc chân định rời đi trước.
Bên kia liền truyền tới giọng nói dễ nghe của Hoàng Mạt.
“Ây da, lạnh quá.”
Trần Tĩnh khựng người.
Phó Lâm Viễn ngẩng đầu lên, Trần Tĩnh chạm vào ánh mắt anh, ngay lập tức hiểu ý anh, anh đang thúc giục cô.
Trần Tĩnh bước nhanh đến, đưa khăn choàng cho Hoàng Mạt: “Giám đốc Hoàng, khoác lên đi, đêm nay trời trở lạnh, cẩn thận đừng để bị cảm.”
Hoàng Mạt nghiêng đầu cười khẽ, chân mày cô ta cong lên, đưa tay nhận lấy khăn choàng: “Cám ơn thư ký Trần.”
Cô ta đưa khăn choàng cho Phó Lâm Viễn, anh nhìn thấy thì nheo mắt lại vài giây, khẽ ngậm điếu thuốc, anh cầm lấy chiếc khăn choàng, vung ra khoác lên vai Hoàng Mạt.
Đôi gò má của Hoàng Mạt đỏ bừng, ánh mắt dịu dàng đong đầy tình cảm.
Trần Tĩnh đứng lại vài giây rồi lặng lẽ xoay người rời khỏi ban công, không làm phiền bọn họ nữa.
Tưởng Hòa thò người kéo cô ra bên ngoài: “Tổng giám đốc Phó chu đáo ghê.”
Trần Tĩnh nhận lấy ly rượu, nhấp vài ngụm.
Cô ậm ừ không rõ.
Một lúc sau, Hoàng Mạt khoác khăn choàng đi theo Phó Lâm Viễn rời khỏi ban công, Trần Tĩnh đang đứng cùng vài người đồng nghiệp, Phó Lâm Viễn xắn tay áo lên, nhìn về phía cô: “Trần Tĩnh, đưa giám đốc Hoàng về đi.”
Trần Tĩnh đáp: “Được.”
Cô lại đặt ly rượu xuống, cầm điện thoại di động lên gọi tài xế lái xe đến, trước khi Hoàng Mạt rời đi, cô ta đã ghé vào tai Phó Lâm Viễn, anh hơi cúi đầu lắng nghe, hàng chân mày khẽ nhướng lên.
Trần Tĩnh đứng cách đó không xa, cô buông điện thoại xuống, nhìn về phía họ và chờ đợi. Hoàng Mạt đứng đó, cô ta nở một nụ cười, nói: “Bye bye, hẹn gặp lại.”
Phó Lâm Viễn: “Hẹn gặp lại.”
Hoàng Mạt tiến về phía Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh dẫn đường, hai người bước ra khỏi cổng, gió bên ngoài đang rất mạnh, Trần Tĩnh bị gió thổi nổi cả da gà, may mà Hoàng Mạt có một chiếc khăn choàng, cô ta giữ chặt khăn, Trần Tĩnh giúp Hoàng Mạt mở cửa xe để cô ta lên xe trước.
Trần Tĩnh ngồi vào ghế phụ, cô hỏi: “Giám đốc Hoàng sống ở đâu?”
Máy điều hòa trong xe khiến không khí dần ấm lên, Hoàng Mạt cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, cô ta mỉm cười, vén vài sợi tóc rồi nói: “Thịnh Thế Hoa Đình.”
“Thư ký Trần, tối nay làm phiền cô quá rồi.”
Trần Tĩnh nói cho tài xế địa chỉ xong, ngồi thẳng người: “Có gì đâu, giám đốc Hoàng khách sáo rồi.”
Chiếc xe lăn bánh.
Trần Tĩnh nhìn nhìn con đường phía trước.
Bầu không khí trong xe yên tĩnh, hồi sau Hoàng Mạt nghiêng người về phía trước gọi: “Thư ký Trần.”
Trần Tĩnh nghe thấy giọng nói của cô ta, nghiêng người hỏi: “Giám đốc Hoàng, sao vậy?”
Hoàng Mạt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, mỉm cười nói: “Ngày thường ông chủ của cô có chơi trò giải trí nào không?”
Trần Tĩnh khẽ khựng người.
Đây là chuyện riêng tư của Phó Lâm Viễn, cô có thể nói không? Người đàn ông đó rất chú trọng những chuyện riêng tư, cô nghĩ một lúc rồi đáp: “Giám đốc Hoàng, tôi nghĩ cô nên tự hỏi tổng giám đốc Phó thì hơn.”
Nghe vậy, chân mày Hoàng Mạt hơi nhướng lên: “Được thôi.”
Cô ta dựa lưng vào ghế, nắm chặt chiếc khăn choàng của mình.
“Chiếc khăn này ấm thật đó, thay tôi cảm ơn ông chủ của cô nhé.”
Trần Tĩnh cũng ngồi thẳng người, đáp: “Được.”
Cô đưa tay tự vuốt ve cánh tay lộ ra ngoài của mình, vươn tay tắt cửa quạt gió trước ghế ngồi.
Sau khi đưa Hoàng Mạt về xong, chiếc xe quay trở lại bữa tiệc, lúc này bữa tiệc đã kết thúc được nửa tiếng rồi nhưng Phó Lâm Viễn vẫn chưa rời đi, anh đang chơi bài với một vài cổ đông ở tầng sáu, ngay khi Trần Tĩnh vừa mở cửa bước vào, mùi thuốc lá lẫn mùi đàn hương nồng nặc bốc lên, mấy vị cổ đông nhìn về phía cửa, có lẽ là vì làn khói lượn lờ nên chẳng thể nhìn rõ.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trần Tĩnh, không lập tức thu hồi ánh mắt.
Trần Tĩnh gật đầu với họ, xem đó như một lời chào rồi đi đến bên Phó Lâm Viễn, cô đặt tay lên ngực, cúi thấp xuống gần anh nói: “Tổng giám đốc Phó, đã đưa giám đốc Hoàng về nhà an toàn rồi.”
Phó Lâm Viễn cắn điếu thuốc, thản nhiên đáp: “Ừm.”
Anh cầm ly rượu lên lắc nhẹ, nhấp một ngụm, nghiêm mặt nói: “Cô đi rửa tay đi, rồi bắt đầu ván mới.”
Trần Tĩnh liếc nhìn hai cổ đông khác đang ngồi xem bài nhưng không chơi, cô trả lời: “Được.”
Cô xoay người đi vào phòng vệ sinh để rửa tay.
Cổ đông trẻ tuổi tên Lục Thần nhìn theo bóng lưng của cô, vừa cười vừa dụi điếu thuốc: “Thư ký của anh xinh thật đấy.”
Phó Lâm Viễn khẽ ngước mắt lên nhìn anh ta.
Lục Thần nghiêng người về phía trước, đánh một con bài: “Cô ấy có bạn trai chưa?”
Phó Lâm Viễn ngả người ra sau, đặt tay lên tay vịn rồi sắp xếp các lá bài, trầm giọng nói: “Có rồi.”
Lục Thần nghĩ, thật đáng tiếc.
–
Rửa tay xong, cô lau khô các ngón tay, vì tối nay đã uống khá nhiều, nên nhân tiện Trần Tĩnh rửa mặt luôn, sau đó cô mới bước ra khỏi phòng vệ sinh và ngồi xuống bên cạnh anh.
Anh đang tập trung đánh bài.
Trần Tĩnh mỉm cười chào hai cổ đông nọ, khi Lục Thần thấy cô đến, anh ta đã đổi chỗ với một trong những người còn lại để ngồi trước mặt cô: “Thư ký Trần, tôi muốn đánh với cô.”
Trần Tĩnh xào bài, cười nói: “Được thôi.”
Thấy thế, hai cổ đông còn lại đều cười ẩn ý.
Phó Lâm Viễn dựa vào ghế, cổ áo sơ mi hơi mở ra, anh đang xáo bài cũng liếc nhìn sang bên này, anh dùng đầu ngón tay đưa điếu thuốc vào miệng rồi cụp mắt tiếp tục xáo bài.
Trần Tĩnh xào bài xong, nghiêng người bắt đầu chia.
Ngoài tôn dáng ra thì chiếc váy này của cô hơi bảo thủ, kín đáo, nhưng những đầu ngón tay của cô rất đẹp, động tác xào bài và chia bài cũng đều trở nên rất hấp dẫn, Lục Thần không thể rời mắt.
Anh ta vừa cắn điếu thuốc vừa cười, chăm chú nhìn cô chia bài.
Ván đầu tiên.
Trần Tĩnh là địa chủ, bài của cô không được tốt lắm, cô chăm chú nhìn các lá bài một lúc, sau đó đánh đôi ba trước.
Lục Thần thấy vậy đánh một đôi, một cổ đông khác đánh một đôi nữa, đôi bảy của Trần Tĩnh bị nhảy qua, chỉ có thể đánh đôi át, Lục Thần mỉm cười đánh một đôi hai.
Trần Tĩnh: “…”
Cô nói: “Không theo.”
Lục Thần nhìn chằm chằm vào mặt cô rồi nói: “Thế thì tôi tiếp tục.”
Trần Tĩnh nhìn anh ta, gật đầu.
Lục Thần mỉm cười, bắt đầu thu lưới, mỗi lá bài đánh xuống đều như muốn nghiền nát Trần Tĩnh, khiến những lá bài còn lại trong tay cô chỉ có thể bỏ không, cho đến cuối cùng, Lục Thần kết thúc ván bài với tỷ số ba hai.
Cổ đông bên cạnh cười nói: “Lục Thần, đừng bắt nạt thư ký Trần.”
Lục Thần nhìn Trần Tĩnh, cười nói: “Nào dám chứ, may mắn mà thôi.”
Trần Tĩnh bất lực, cô lại bắt đầu xào bài, ai ngờ đến vòng này cô vẫn là địa chủ, vòng này vẫn bị Lục Thần đàn áp, sau nhiều ván, Trần Tĩnh đều không thắng nổi, bất kể là địa chủ hay thường dân, hai cổ đông bên cạnh đều ngừng đánh để xem kịch, một người trong số họ không khỏi gõ bàn, nói chuyện với Phó Lâm Viễn: “Thư ký Trần sẽ không khóc chứ?”
Phó Lâm Viễn uống một ngụm rượu, quay đầu nhìn.
Trần Tĩnh đang nghiêm túc xào bài, vì người thua phải xào bài, cô đã làm xào bài không biết bao nhiêu lần, khuôn mặt trắng trẻo không biểu lộ chút cảm xúc nào, Phó Lâm Viễn hơi nhướng mày.
Trần Tĩnh thật sự muốn thắng một ván.
Dù là tượng đất cũng sẽ tức giận, cô có thể nhìn ra được là Lục Thần cố ý làm vậy, nhưng anh ta là cổ đông, nên cô không thể bộc lộ cảm xúc ra.
Cô xào bài, trong lòng thầm cầu cho mình nhận được một lá bài tốt trong ván này, sau khi chia xong, lúc cầm bài lên cô vẫn đang cầu nguyện, cô định chơi từ một đôi ba.
Một bài tay thon dài vươn ra, lấy đi ba con J và một đôi ba của cô rồi đánh chúng xuống, giọng nói trầm thấp lãnh đạm của Phó Lâm Viễn vang lên bên tai.
“Anh ta sẽ không có con bài lớn hơn.”
Trên người anh có mùi gỗ đàn hương, mùi thuốc lá quyện cùng một ít nước hoa, mùi nước hoa đó là từ cơ thể của Hoàng Mạt, cũng đúng, vừa rồi hai người họ đứng gần như thế, chắc chắn đã lưu hương lại cho nhau.
Trần Tĩnh ngẩng đầu nhìn Lục Thần.
Lục Thần mỉm cười, buông tay: “Không theo được.”
Các cổ đông khác cũng không theo, Trần Tĩnh mở to mắt, lướt ngón tay trên các lá bài, do dự không biết nên đánh lá nào, giọng nói của Phó Lâm Viễn lại vang lên lần nữa.
“Đôi át.”
Đều là bài lớn.
Trần Tĩnh không quyết định được, cô quay đầu lại, Phó Lâm Viễn đang kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay, anh nhìn chằm chằm vào cô, nhướng mày: “Đánh đi.”
Ánh sáng mờ mờ.
Người đàn ông rất tuấn tú.
Trần Tĩnh mím môi gật đầu, cô nhìn đi chỗ khác, nghe theo ý của anh, đánh đôi át xuống.
Lục Thần tặc lưỡi vài cái, chỉ vào Phó Lâm Viễn nói: “Không theo.”
Một cổ đông khác cũng nói: “Không theo.”
Trần Tĩnh cuối cùng cũng thắng một ván, cô thấy Phó Lâm Viễn và các cổ đông khác vẫn chưa bắt đầu chơi, khi cô nhận được những lá bài mới vô thức liếc nhìn anh, Phó Lâm Viên dụi thuốc, đi tới bên cạnh cô, ánh mắt tùy ý nhìn bài.
Mùi thuốc lá trên người anh lại bay tới.
Trần Tĩnh đợi vài giây.
Anh để cô đánh từ cao xuống thấp, lát sau, trong tay cô đã không còn lá bài nào nữa rồi.
Quả nhiên bọn họ vẫn không theo được.
Trần Tĩnh đang chuẩn bị chơi ván tiếp theo thì điện thoại của Phó Lâm Viễn vang lên, anh cầm lên xem xong thì nhận máy, người dựa vào lưng ghế sô pha.
Trần Tĩnh hết cách, chỉ có thể tự đánh.
Phía sau cô, Phó Lâm Viễn đút tay vào túi quần, Hoàng Mạt ở đầu dây bên kia điện thoại nói cô ta đã tắm xong rồi.
Hỏi rằng anh có đang bận gì không.