Trần Tĩnh bất giác nghĩ về khuôn mặt đã nhìn thấy trên thanh tìm kiếm, cô ta đẹp như thiên sứ, vẻ đẹp thuần khiết đó giống như ánh trăng sẽ lưu lại trong tim của rất nhiều người.
Những màu sắc khác trước mặt cô ta đều trở nên mờ nhạt không có ánh sáng.
Trần Tĩnh bất đắc dĩ mỉm cười, sao mình lại nghĩ về cô ta, so với cô ta làm gì chứ.
Hai bên không hề quen biết.
Cô càng không đủ tư cách đi so với cô ta.
Bởi vì sự trầm mặc của Phó Lâm Viễn, cô gái kia bị mất mặt, như giọt nước tràn ly, cô ta không muốn nhìn Lục Thần ân cần với Trần Tĩnh được nữa.
Cô ta lập tức ầm ĩ đòi về, còn trợn mắt hung dữ nhìn Trần Tĩnh nhiều lần.
Trần Tĩnh khó hiểu.
Lục Thần cảm thấy cô gái kia không hiểu chuyện, nhưng Trần Tĩnh đang ở đây, sợ ầm ĩ quá khó coi, anh ta nghiến răng kéo tay cô gái về phía chiếc mô tô màu đỏ.
Bọn họ rời đi.
Trần Tĩnh và Phó Lâm Viễn ở đây một mình cũng không thích hợp lắm, Phó Lâm Viễn dập tắt điếu thuốc, cầm mũ bảo hiểm lên. Trần Tĩnh lấy mũ bảo hiểm đội lên rồi lên xe.
Lần này, không cần anh lên tiếng, Trần Tĩnh đã chủ động ôm eo anh.
Lần ôm eo trước là Phó Lâm Viễn ra lệnh, anh không có cảm giác gì, lúc này anh nhìn xuống tay cô đang ôm eo mình, sau đó mới ngẩng đầu lên đạp ga.
Một tiếng ầm vang lên.
Không lâu sau, chiếc mô tô phân khối lớn màu đen đã đuổi kịp chiếc mô tô màu đỏ phía trước, hai chiếc xe chạy song song một lúc, giây tiếp theo, chiếc mô tô màu đen rú lên, đạp mạnh ga vượt qua mô tô màu đỏ.
Sau đó, Lục Thần cũng đạp mạnh ga đuổi theo.
Hai chiếc xe rượt đuổi trên đường núi này, hai bên không ai chịu nhượng bộ. Trần Tĩnh cảm thấy bản thân sắp không chịu đựng được nữa, cô nhắm chặt mắt lại, tay ôm chặt lấy eo anh.
Mà hình như cô gái phía sau Lục Thần cũng không chịu đựng nổi nên đã hét lớn vài lần.
Khi đến điểm cuối quen thuộc, cô gái kia đã không còn thấy khó chịu như lúc đầu nữa, cởi mũ bảo hiểm ra, mặt tái mét, nhưng cô ta vẫn ôm chặt eo của Lục Thần.
Trần Tĩnh dùng vài giây lấy lại bình tĩnh, cô xuống xe.
Vu Tùng bước tới cười hỏi: “Thế nào? Trông cô khá bình tĩnh.”
Trần Tĩnh trợn tròn mắt: “Anh cảm thấy tôi bình tĩnh à?”
Vu Tùng nhìn thấy môi dưới của cô có dấu vết bị cắn thì cười nhẹ nhàng nói: “Cô yên tâm, năm ngoái tổng giám đốc Phó đã đoạt được quán quân cuộc thi đấu CS ở đoạn đường này.”
Trần Tĩnh khựng lại.
Cô liếc nhìn người đàn ông bên kia, Phó Lâm Viễn xuống xe, ném chìa khóa xe cho ông chủ trường đua đang đi tới, anh nhận lấy điếu thuốc từ ông chủ trường đua.
Anh cụp mắt xuống châm điếu thuốc, không biết ông chủ trường đua nói cái gì mà chân mày của anh hơi nhướng lên, anh khẽ gật đầu.
Vu Tùng nói: “Tôi đưa cô về trước.”
Trần Tĩnh ừ đáp, cô đi theo bước chân của Vu Tùng, Lục Thần bên kia cũng xuống xe, đi về phía ông chủ trường đua, cô gái kia nhất quyết khoác tay anh ta đi theo.
Trần Tĩnh đi theo Vu Tùng lên bậc thềm, tóc cô không được buộc lên, xõa ở phía sau, hơi xoăn, dài tới eo. Bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp, nhất là phần eo, đôi chân thẳng tắp giấu ở trong chiếc quần.
Phó Lâm Viễn ngước mắt lên, nhìn thấy bóng dáng đó.
Anh dùng đầu ngón tay xoay điếu thuốc, đến khi bóng người bước vào trong bãi đậu xe, anh mới rời mắt đi.
_
Về đến nhà.
Trần Tĩnh cầm đồ ngủ đi tắm, vừa mới tắm xong thì điện thoại đổ chuông, Tiếu Mai gọi đến. Trần Tĩnh ngồi trên sofa lau tóc, nhận điện thoại: “Mẹ, mẹ vẫn chưa ngủ à.”
“Mẹ không ngủ được, gọi điện thoại cho con mà con không nghe máy.”
Trần Tĩnh hơi áy náy nói: “Con để điện thoại trong túi, tối nay con tăng ca.”
Tiếu Mai: “Con bật âm lượng điện thoại to lên chứ, lần nào mẹ muốn tìm con cũng rất phiền phức, bản thân con thì lại không chủ động liên lạc với mẹ…”
“Con xin lỗi, con làm thư ký nên luôn ở bên cạnh sếp, con để chuông điện thoại lớn quá sẽ ảnh hưởng đến sếp của con.”
Tiếu Mai im lặng vài giây.
“Thôi bỏ đi, hiện tại con và Bạc Vĩ như thế nào? Lần trước hai đứa gặp mặt ra sao…”
Trần Tĩnh ngẩn ra.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Mẹ, mẹ có thể hỏi lại dì xem Chu Bạc Vĩ có thật sự đang độc thân không, sao con lại nghe nói anh ta có bạn gái ở trường.”
“Con nghe từ đâu?” Tiếu Mai ngắt lời cô.
Trần Tĩnh im lặng vài giây nói: “Chính mắt con nhìn thấy.”
Tiếu Mai vốn cho rằng Trần Tĩnh đang kiếm cớ, còn định nói sao mẹ không nghe nói, nhưng lúc này Trần Tĩnh nói như vậy, sắc mặt Tiếu Mai thay đổi.
“Con nhìn thấy à?”
Trần Tĩnh đáp vâng.
“Có phải lần trước mẹ bảo hai đứa hẹn nhau thì phát hiện ra không?” Tiếu Mai đột nhiên nghĩ lại mọi chuyện, Trần Tĩnh trả lời đúng vậy, Tiếu Mai yên lặng một lát.
Vài giây sau, bà ấy nói: “Giỏi lắm, cả một nhà đều dối trá.”
“Mẹ.”
“Con đừng bận tâm, mẹ đi tìm mẹ của cậu ta nói chuyện.” Tiếu Mai nói xong thì cúp điện thoại.
Trần Tĩnh nghe thấy âm thanh tút tút tút thì đặt điện thoại xuống, bất lực ngẩng đầu lên, cô không lập tức nói với Tiếu Mai cũng vì sợ Tiếu Mai như vậy. Nhưng nếu cô không nói thì Tiếu Mai sẽ không chịu ngừng. Nhưng Tiếu Mai sống một mình ở quê, nếu như bà ấy quá gay gắt thì rất dễ không có bạn.
Trần Tĩnh do dự vài giây, sau đó lại cầm điện thoại lên gọi lại cho Tiếu Mai.
Tiếu Mai đang đi xuống nhà.
Trần Tĩnh nói: “Mẹ, hôm nay đã trễ rồi, mẹ đừng đi đến nhà dì nữa, ngày mai nói sau, huống chi dì ấy ở quê, nói không chừng dì ấy cũng không biết Chu Bạc Vĩ đã có bạn gái hay chưa…”
Tiếu Mai hừ lạnh: “Ngay cả chuyện của con mình mà cũng không biết thì làm sao có thể làm mẹ chứ?”
Trần Tĩnh khẽ nói: “Mẹ cũng không biết hết mọi chuyện mà.”
Tiếu Mai nghe vậy.
Bà ấy dừng chân, lại leo lên tầng nói: “Đúng vậy, mấy đứa tụi con luôn đặt cha mẹ chúng ta sang một bên, cho rằng bản thân lớn rồi.”
Trần Tĩnh cười: “Không phải đâu, con vẫn dựa dẫm vào mẹ mà.”
“Con dựa dẫm vào mẹ? Mẹ chẳng tin.”
Trần Tĩnh khẽ cười, sau khi dỗ dành được Tiếu Mai, cô mới cúp điện thoại.
Ngày hôm sau, Tưởng Hòa chở Trần Tĩnh đến công ty, cũng nói về chuyện Tiếu Mai gọi điện thoại cho cô ấy, Trần Tĩnh nói cô đã gọi lại cho bà ấy, Tưởng Hòa nhìn cô.
“Tối hôm qua bọn cậu ăn cơm xong thì đi đâu?”
Trần Tĩnh dừng lại nói: “Đi gặp anh Lục với tổng giám đốc Phó.”
Tưởng Hòa ồ lên, không hỏi nữa.
Trần Tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, tự cảm nhận việc mình thích ai đó, ngay cả bạn thân cô cũng không có can đảm để chia sẻ, hôm nay họ đến sớm, sau khi đỗ xe xong, Trần Tĩnh và Tưởng Hòa đến quán cà phê ở tầng một mua ly cà phê, lúc đang đợi cà phê thì vừa hay nhìn thấy Phó Lâm Viễn bước xuống xe.
Đầu ngón tay của anh ấn giữa hai hàng lông mày, nét mặt mệt mỏi, mơ hồ lộ ra vẻ tàn bạo, hình như anh ngủ không đủ giấc nên mất kiên nhẫn.
Anh nhấc chân bước lên bậc thềm.
Lúc này, một cô gái xinh đẹp mặc áo thun và váy dài đi tới, cầm bữa sáng trên tay, chặn đường anh, đứng bên cạnh anh đưa bữa sáng đó ra.
Phó Lâm Viễn dừng chân, nhìn nữ sinh kia với vẻ mặt lạnh nhạt.
Tưởng Hòa cười đụng nhẹ vào Trần Tĩnh, Trần Tĩnh hoàn hồn, nhận ra nữ sinh là người ở Đại học Bắc Kinh đã hỏi xin tài khoản WeChat của anh. Mới sáng sớm mà nữ sinh đã chặn đường anh ở trước mặt nhiều người như thế, quá dũng cảm.
Cô gái mỉm cười đưa về phía trước, không sợ vẻ mặt lạnh lùng của anh.
Phó Lâm Viễn đảo lưỡi sáng hai bên má, vươn tay nhận lấy bữa sáng, sau đó sải bước đi vào. Trần Tĩnh vội vàng đi trước anh đến thang máy, bấm thang máy riêng giúp anh.
Phó Lâm Viễn cầm bữa sáng trên tay, liếc nhìn Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh như ngừng thở.
Cửa thang máy mở ra, cô nhìn anh: “Tổng giám đốc Phó.”
Phó Lâm Viễn bước vào trong, Trần Tĩnh cũng bước vào theo, cô bấm số tầng, Phó Lâm Viễn quét nhìn cô vài giây. Trần Tĩnh đứng yên lặng, mắt nhìn thoáng qua phần bữa sáng anh đang cầm.
Tới tầng cao nhất, họ bước ra khỏi thang máy.
Phó Lâm Viễn đưa bữa sáng vào lòng cô: “Cô xử lý đi.”
Trần Tĩnh vội vàng nhận lấy bữa sáng, cô dừng lại, nhìn biểu tượng hình trái tim trên hộp đồ ăn sáng hỏi: “Tổng giám đốc Phó, anh ăn sáng rồi à?”
“Cà phê.” Anh không trả lời mà chỉ nói.
Trần Tĩnh đáp lời, đặt hộp đồ ăn sáng vào phòng trà trước, sau đó chạy đến phòng làm việc của anh. Anh kéo nhẹ cổ áo ngồi xuống, trông dáng vẻ anh thực sự rất bực bội, thường khi anh vừa mới thức dậy thì sẽ như vậy. Trần Tĩnh mở máy pha cà phê, nhanh chóng pha một ly cà phê đen đặt vào tầm tay anh.
Đầu ngón tay anh lướt trên bảng điều khiển cảm ứng, vẻ mặt không còn vẻ mệt mỏi nữa.
Tốt hơn rồi.
Trần Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.
Cô thấy Phùng Chí bước ra khỏi thang máy đi về phía này thì rời khỏi phòng làm việc, bước đến chỗ Phùng Chí, anh ta cười tươi đến gần cô: “Vừa nãy có một cô gái nhỏ mang bữa sáng đến cho tổng giám đốc Phó à?”
Trần Tĩnh hơi ngẩn ra, ừ đáp.
Phùng Chí tặc lưỡi mấy cái: “Tổng giám đốc Phó có diễm phúc thật.”
Trần Tĩnh mỉm cười.
Phùng Chí không lên tiếng nữa, đi vào phòng làm việc. Trần Tĩnh trở lại phòng trà, nhìn hộp đồ ăn sáng màu hồng đó, không biết xử lý nó như thế nào, cô thở dài.
Hơn mười giờ sáng.
Cửa thang máy mở ra, Hoàng Mạt mặc váy đeo một chiếc túi nhỏ bước ra, đôi giày cao gót của cô ta rất cao, phát ra tiếng kêu cồm cộp, Trần Tĩnh ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của cô ta.
Hoàng Mạt tháo kính râm xuống, mỉm cười: “Thư ký Trần, đã lâu không gặp.”
Trần Tĩnh bình tĩnh đáp: “Đã lâu không gặp, giám đốc Hoàng.”
Hoàng Mạt mỉm cười, quay giày cao gót bước vào phòng làm việc của Phó Lâm Viễn. Phó Lâm Viễn và Phùng Chí đang nói chuyện, Hoàng Mạt đứng ở cửa, chặn mất ánh sáng.
Vài giây sau, Phùng Chí cầm tài liệu đã ký rời khỏi phòng làm việc.
Phó Lâm Viễn dựa lưng vào ghế sofa, đóng nắp bút vừa ký xong lại, Hoàng Mạt bước tới, đến trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh, Phó Lâm Viễn uể oải nhướng mí mắt lên.
Hoàng Mạt nhìn chằm chằm vào anh: “Gần đây tổng giám đốc Phó bận lắm à, tối cũng không hẹn được anh.”
Vẻ mặt Phó Lâm Viễn thờ ơ: “Đúng là rất bận.”
Hoàng Mạt nghiến răng: “Nghe nói buổi sáng có một cô gái nhỏ mang đồ ăn sáng đến cho anh, còn là sinh viên của trường Đại học Bắc Kinh nữa, đàn ông ấy à, đều có chung một bệnh là thích những cô gái nhỏ nhắn, tinh khôi.”
Khóe môi Phó Lâm Viễn khẽ giật.
Anh thò tay vào trong túi quần lấy hộp thuốc lá, rút ra một điếu thuốc, không trả lời cô ta. Hoàng Mạt tức giận nhìn anh cắn điếu thuốc, tối đó khi uống rượu, cô gái nhỏ kia đã liên tục gửi tin nhắn đến điện thoại của anh, cô ta nhìn thấy ngay tại chỗ, giờ thì hay rồi, nữ sinh đó đã mang bữa sáng đến tận cửa.
Cô ta im lặng vài giây, cảm thấy không nên đối xử với anh như vậy, cần phải tỏ ra không để bụng mới được, cô ta cười đi về phía trước, vươn tay kéo cổ áo anh.
Phó Lâm Viễn cắn điếu thuốc, không cử động.
Hoàng Mạt nghịch cổ áo anh, lúc này lại nhìn thấy một màu đỏ chót ở cửa, cô ta tò mò nhìn ra ngoài thì thấy Lục Thần ôm một bó hoa hồng rất lớn đi về phía bàn làm việc của Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh đang cầm một ly cà phê chuẩn bị ngồi xuống, Lục Thần đến trước mặt cô, hơi nhướng mày cười nói: “Vừa nãy tôi nhìn thấy có người bán hoa ở trên đường, đó là một cô gái nhỏ, nhỏ như vậy mà phải xách một thùng hoa hồng, quá vất vả, tôi thấy cô bé đáng thương nên mua hết hoa hồng trong tay cô bé coi như làm việc tốt, tôi đặt trên bàn cô, cô đem tặng cho mấy đồng nghiệp khác nhé.”
Trần Tĩnh hơi ngạc nhiên, liếc nhìn hoa hồng trong tay anh ta, đây không chỉ là một hai đóa, e là có năm mươi đóa, cô im lặng vài giây nói: “Anh Lục có thể tặng cho những bạn gái kia của anh.”
Lục Thần nghe vậy, mỉm cười: “Khéo thật, tối hôm qua tôi đã xóa tất cả mấy cô bạn gái kia rồi.”
Trần Tĩnh nhíu mày, hơi do dự.
Trong văn phòng, Hoàng Mạt nhướng mày cười nói: “Xem ra Lục Thần muốn theo đuổi thư ký Trần, thật là có lòng mà, thậm chí còn xóa hết những cô bạn gái kia.”
Phó Lâm Viễn ngước mắt nhìn ra.
Thấy cô đứng trước hoa, người cô còn mềm mại hơn hoa, cô im lặng đang do dự không biết nên làm thế nào.
Vẻ mặt anh thờ ơ, khói thuốc còn lượn lờ trên khóe môi, vài giây sau, anh quay mặt đi, dập tắt điếu thuốc, một tay giữ cổ tay của Hoàng Mạt rồi đẩy ra.
Sự thiếu kiên nhẫn hiện lên giữa hai hàng lông mày anh.
Buột miệng thốt ra, ngữ khí không hề nhẹ nhàng.
“Cút.”