Edit: Frenalis
Một buổi tối trôi qua vô cùng an tĩnh.
Sáng hôm sau khi mặt trời mọc, Phương Y thức dậy trong phòng khách, đúng như cô dự đoán, mặt trời đã sớm lên cao.
Cô mơ mơ màng màng vươn tay lấy điện thoại dưới gối nhìn đồng hồ. Vẫn chưa đến tám giờ, giờ đi làm là chín giờ. Nhà Chu Lạc Sâm gần văn phòng hơn nhiều so với chỗ ở của cô, nên anh không cần thức dậy quá sớm. Lúc này có lẽ anh vẫn đang ngủ.
Phương Y lười biếng bò dậy, cảm thấy đau đầu. Không phải ban đêm cô ngủ không ngon, mà vì cô nằm mơ quá nhiều. Cô nhớ mang máng một số chi tiết trong giấc mơ, đều là những ký ức không thể nào níu giữ được, khi tỉnh dậy cô đã quên gần hết. Trong lòng chỉ còn lại một chút tiếc nuối và hụt hẫng.
Phương Y xốc chăn lên và bắt đầu dọn dẹp giường. Cô để đồ đạc của mình lên bàn, thu dọn gọn gàng chăn gối và ga trải giường, sau đó mới đẩy cửa ra ngoài để rửa mặt.
Ngoài ý muốn là cô thấy Chu Lạc Sâm – người mà cô cho rằng vẫn còn đang ngủ, đã tỉnh dậy và đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách đọc báo. Anh mặc bộ vest đen như thường ngày, nhưng nhìn từ kiểu dáng và chất liệu thì khác với trước đây.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh nhìn về phía Phương Y, buông báo xuống, nói: “Chào buổi sáng.”
Phương Y cào cào mái tóc rối bời, lúng túng nói: “Chào buổi sáng, luật sư Chu. Anh dậy sớm vậy ạ?”
Chu Lạc Sâm nhìn đồng hồ: “Buổi sáng tôi đi chạy bộ, mới trở về được một lúc.”
“…” Xem ra là cô ngủ quá ngon. Hóa ra mỗi ngày Chu Lạc Sâm không phải thức dậy muộn đi làm, mà là vì anh có việc bận. Phương Y vô cùng xấu hổ, cảm thấy mình đã đánh giá thấp anh. Cô hơi há miệng muốn nói gì đó, nhưng Chu Lạc Sâm lại trực tiếp đứng dậy đi vào phòng bếp, nói vọng lại: “Rửa mặt xong rồi ra ăn sáng nhé.”
Phương Y vốn định rửa mặt xong sẽ giúp anh làm bữa sáng, nhưng kết quả là cô lại thức dậy muộn hơn cả chủ nhà, thật là không ra dáng khách gì. Trong lòng cô cảm thấy đặc biệt áy náy với anh.
Cô theo lời Chu Lạc Sâm đi rửa mặt. Trong nhà vệ sinh, cô thấy anh đã chuẩn bị sẵn kem đánh răng, cốc nước và một chiếc khăn mặt mới tinh tươm.
Thật chu đáo, sự chu đáo của anh càng khiến cô thêm áy náy.
Sau khi sử dụng đồ dùng rửa mặt do anh chuẩn bị, Phương Y dọn dẹp gọn gàng mọi thứ, rồi trầm mặc bước tới phòng ăn. Trên bàn ăn đã bày sẵn bữa sáng kiểu Trung Quốc đơn giản.
Chu Lạc Sâm thấy cô đến, gật đầu với cô và bắt đầu ăn sáng. Phương Y ngồi đối diện, ăn sáng một cách lịch sự, thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh. Cô nhận thấy anh ăn cơm rất im lặng, cũng không ngẩng đầu lên, tạo nên bầu không khí im ắng giữa hai người.
Không biết tại sao, thái độ mang tính chính phủ của anh khiến cô cảm thấy an tâm và thoải mái, nhưng đồng thời lại có chút khó chịu không rõ nguyên nhân.
Ăn sáng xong sớm, Chu Lạc Sâm lái xe đưa Phương Y đi làm. Khi họ đến dưới lầu văn phòng là chưa tới 9 giờ, vẫn còn khá sớm. Chu Lạc Sâm đỗ xe trước cửa cao ốc, quay sang Phương Y đang ngồi ở ghế phụ: “Em lên trước đi.”
Phương Y tháo dây an toàn, gật đầu nói với anh: “Luật sư Chu, anh đã giúp tôi rất nhiều, tôi không biết phải cảm ơn anh như thế nào.”
Chu Lạc Sâm cong khóe miệng, đây là nụ cười đầu tiên anh lộ ra kể từ tối hôm qua, nhưng nụ cười đó khiến cô cảm thấy có chút nguy hiểm.
“Em sẽ có cơ hội.” Nói xong, anh mở khóa cửa xe: “Xuống xe đi, muộn quá sẽ bị người khác nhìn thấy.”
Vẫn còn khá sớm, tuy rằng cao ốc đã mở cửa nhưng có rất ít người đến đi làm sớm. Nghe Chu Lạc Sâm nói, Phương Y cảm thấy việc tránh né ánh mắt người khác là điều dễ hiểu, nhưng đồng thời cũng có chút không tự nhiên.
Cô mở cửa bước ra khỏi xe, vừa mới đứng vững, còn chưa kịp quay đầu chào tạm biệt, Chu Lạc Sâm đã nhanh chóng lái xe rời đi. Phương Y chú ý thấy anh không đi về hướng bãi đỗ xe, mà là đi đâu?
Việc anh đi đâu dường như không liên quan gì đến cô. Chu Lạc Sâm nói cô sẽ có cơ hội cảm ơn anh, vậy cô sẽ chờ cơ hội đó đến. Hiện tại, mối quan hệ giữa họ chỉ là đồng nghiệp. Mặc dù họ có nhiều liên hệ hơn, nhưng mối quan hệ này sẽ không thay đổi. Cô có thể đọc được điều đó từ thái độ của anh.
Mặc dù những hành động của anh tối qua khiến cho phụ nữ dễ dàng suy nghĩ miên man, nhưng sau đó anh lại thể hiện rõ ràng rằng cho dù anh có ý đó, họ cũng tuyệt đối không thể tiến xa hơn. Cô sẽ không để mình sa ngã, vì vậy việc làm rõ vị trí của mình và cố gắng trở nên có khả năng đáp lại sự giúp đỡ của anh là điều quan trọng nhất mà cô cần làm lúc này.
Đứng ở cửa một lúc, Phương Y mới đi vào cao ốc. Vào thời điểm này, bộ phận hậu cần có lẽ đã có người đến dọn dẹp vệ sinh, hôm nay không phải phiên làm việc của cô, cho nên việc cô đến sớm như vậy có vẻ khá kỳ lạ.
“Phương Y, hôm nay sao sớm vậy?” Hà Tình vừa ăn sáng vừa dựa vào ghế ngồi chào hỏi.
Phương Y cười nói: “Ừ, hôm nay giao thông thuận lợi.”
Hà Tình đưa cho cô một miếng bánh: “Ăn sáng chưa?”
Phương Y đẩy bánh lại cho cô ấy: “Em ăn rồi, chị Hà cứ ăn đi.”
Hà Tình cười nói: “Được rồi.”
Phương Y cất đồ đạc của mình và giúp đỡ đồng nghiệp dọn dẹp vệ sinh. Đến gần 9 giờ sáng, các đồng nghiệp trong văn phòng lục tục đến làm, họ cũng đã hoàn thành việc dọn dẹp.
Trở lại chỗ ngồi, Phương Y suy nghĩ liệu Hình Tứ đã biết tin luật sư Chu sắp rời khỏi vụ án hay chưa? Biết rồi thì có thể anh ta sẽ vui hay không? Cô đoán anh ta có lẽ cũng không vui, có lẽ chỉ ngạc nhiên mà thôi.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Nói thật lòng, với con người như luật sư Chu, cô không tin người chủ động rời khỏi cuối cùng sẽ là anh.
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến. Phương Y vừa nghĩ đến Hình Tứ, anh ta đã đến. Anh ta cầm cặp da đi vào phòng tổ chức công tác, nhìn về phía Phương Y, thấp giọng dặn dò cô mang văn kiện mà anh ta yêu cầu ngày hôm qua. Phương Y đồng ý, sau khi anh ta vào phòng làm việc của mình, cô bắt đầu chuẩn bị tài liệu.
Một lúc sau, cô nhận được điện thoại của Hình Tứ: “Luật sư Hình, có gì dặn dò ạ?”
Giọng nói của Hình Tứ ở đầu dây bên kia nghe rất êm tai: “Giúp tôi đặt một phần ăn sáng.”
“Vâng, anh muốn ăn gì?” Phương Y lấy bút ra, chuẩn bị ghi chép.
Hình Tứ nói thẳng: “Cô cứ quyết định đi.” Nói xong, anh ta liền cúp máy.
Phương Y nhìn vào ống nghe, có chút khó xử mà lướt qua các menu cơm hộp. Cuối cùng, cô quyết định xuống lầu mua cho anh ta. Cô nhớ rõ ở khu phố đối diện có một cửa hàng cháo được đồn là có hương vị rất ngon, buổi sáng ăn cháo sẽ tốt hơn ăn những món ăn nhanh.
Phương Y cầm tiền và báo với Hà Tình một tiếng rồi đi mua bữa sáng cho Hình Tứ. Mất khoảng nửa tiếng để cô đi và về.
Chính trong khoảng thời gian nửa tiếng này, một sự việc đã xảy ra.
Khi Phương Y mang theo bữa sáng trở lại văn phòng, cô không thấy lễ tân ở trước quầy tiếp tân. Cửa văn phòng bị rất nhiều người vây quanh, đông nhất là ở cửa phòng làm việc của Hình Tứ.
Cô chen qua đám đông đồng nghiệp và thấy Lâm Tư đang đỏ mắt cãi cọ với Hình Tứ. Thực ra cũng không thể coi là cãi cọ, vì Hình Tứ từ đầu đến cuối đều không nói gì, chỉ im lặng nhìn Lâm Tư khóc lóc. Lâm Tư khóc rất thảm thiết, như thể Hình Tứ đã phạm tội gì tày trời với cô ta, khiến mọi người hoang mang.
“Anh không có gì muốn nói ư?” Lâm Tư nức nở chất vấn Hình Tứ.
Hình Tứ đứng thẳng tắp trước cửa phòng nhìn cô ta, nói: “Tất nhiên là có.” Anh ta liếc nhìn xung quanh, “Xem đủ rồi chưa? Xem đủ rồi thì quay lại làm việc đi, các người được trả tiền để làm việc, không phải để chơi trò trẻ con.”
Mọi người nghe vậy lập tức tản ra. Lâm Tư lại bị lời nói “chơi trò trẻ con” của anh ta chọc giận, xông lên như muốn động thủ với Hình Tứ. Hình Tứ thậm chí không chớp mắt, đứng yên đó mặc cho cô ta làm càn, may mắn là Hà Tình kịp thời ngăn cản, không để cô ta phá hủy hoàn toàn hình tượng của Hình Tứ.
“Cô muốn làm gì vậy? Nghĩ đây là nơi nào sao? Đây không phải là nhà trẻ! Đi theo luật sư Chu còn sợ không có vụ án?” Hà Tình không hài lòng nói với Lâm Tư.
Lâm Tư không phục nói: “Chính vì đi theo luật sư Chu mới không thể bỏ qua như vậy! Chị Hà, chị không biết danh tiếng của luật sư Chu trong ngành sao? Đây là lần đầu tiên chuyện như vậy xảy ra với anh ấy, sau này mọi người sẽ nhìn anh ấy như thế nào?”
Hà Tình khó xử: “Là luật sư mà, sao có thể xuôi gió xuôi nước cả đời? Có một hai lần ngoài ý muốn là bình thường.”
“Đó là người khác, luật sư Chu không giống người khác!” Lâm Tư kiên định quan điểm của mình, còn muốn xông lên cãi nhau với Hình Tứ.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Nói thật ra, cô ta nói cũng đúng. Chu Lạc Sâm vì chuyện này mà như ngã xuống khỏi thần đàn. Có câu tục ngữ nói: “Trèo cao thì ngã đau”. Trước đây anh có bao nhiêu người ngưỡng mộ, giờ đây sẽ có bấy nhiêu lời chỉ trích. Hơn nữa trong cùng một nghề, việc ganh đua nhau là điều khó tránh khỏi. Trước đây anh luôn tỏ ra cao cao tại thượng, bây giờ bỗng nhiên lộ ra điểm yếu, mọi người không tránh khỏi sẽ nghĩ: “Hóa ra anh cũng chẳng khác gì chúng ta.”
Hình Tứ nghe các cô nói chuyện một hồi lâu, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà quát lên: “Đủ rồi!”
Lâm Tư và Hà Tình giật mình vì tiếng quát của anh ta, hai cô gái đều sững sờ đứng đó. Những người khác trong văn phòng cũng lại một lần nữa nhìn về phía họ.
Hình Tứ nhìn Lâm Tư bằng ánh mắt lạnh lùng: “Lâm tiểu thư, nếu cô còn muốn tiếp tục làm việc ở đây, quay lại vị trí của mình và làm việc. Nếu cô muốn từ chức, đến gặp Ôn Na làm thủ tục.”
Một người sĩ diện như Lâm Tư, sao có thể bỏ qua dễ dàng? Bỏ mặc Hà Tình níu kéo, cô ta vẫn muốn nói thêm gì đó. Đúng lúc này có người đi đến, cắt ngang cuộc giằng co của họ.
“Luật sư Chu!” Người đầu tiên đứng ở hành lang trước quầy tiếp tân nhìn thấy Chu Lạc Sâm, vội vàng cúi đầu chào anh.
Chu Lạc Sâm nhìn từ xa thấy vẻ mặt khác nhau của mọi người, liền biết đã có chuyện xảy ra. Anh đi qua Phương Y đang đứng ở lối vào, hai người thoáng nhìn nhau. Cánh tay anh chạm vào cánh tay cô, cô hơi lắc lư một chút, tầm mắt nhìn về phía sau anh. Dáng người cao lớn của anh chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Tư, một tay ôm vai cô ta, tay kia chống giữa anh và Hình Tứ, lấy tư thái bảo hộ che chở Lâm Tư.
Phương Y nhìn thấy cảnh này, ánh mắt có chút mơ hồ. Cô mang bữa sáng quay lại chỗ ngồi của mình, nơi này khá gần họ. Ánh mắt Chu Lạc Sâm lướt qua người cô, dừng lại khoảng ba giây đồng hồ, không biểu lộ cảm xúc gì rồi quay đầu lại. Chỉ là, cánh tay ôm vai Lâm Tư của anh hơi nới lỏng một chút, sự thay đổi nhỏ bé này, ngoại trừ người trong cuộc, hầu như không ai nhận ra.
Phương Y đương nhiên cũng không nhận ra. Nhìn thấy anh ôm Lâm Tư, lòng cô hụt hẫng, không biết phải làm gì với cảm xúc lỗi thời này.
Chu Lạc Sâm đứng yên, giọng lạnh lùng hỏi: “Sao lại thế này?”
Vừa nghe tiếng anh, mọi người trong văn phòng cũng không dám vây xem nữa. Bởi vì họ đều biết, tuy rằng luật sư Chu bình thường dễ ỏ chung, nhưng nếu có chuyện gì khiến anh không vui, có thể còn nguy hiểm hơn Hình Tứ nhiều.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Đối với câu hỏi của Chu Lạc Sâm, Hình Tứ chỉ cảm thấy buồn cười. Anh ta lạnh nhạt nói: “Cậu hỏi tôi? Hay là cậu nên hỏi vị thư ký giỏi của cậu đi, sáng sớm chạy đến văn phòng tôi chất vấn tại sao muốn cậu rời khỏi vụ án, đây là tối qua ngủ cho ngu người luôn sao? Với tính cách của luật sư Chu, sao có thể rời khỏi vụ kiện được?”
Chu Lạc Sâm nghe vậy, không thay đổi sắc mặt, bình tĩnh nói với Hình Tứ: “Cô ấy nói không sai, tôi sẽ rời khỏi vụ kiện này. Tôi kêu Triết Ngạn nói với cô ấy.”
Anh buông Lâm Tư ra, nói với Hà Tình: “Nói với Nghiêm Túc sẽ mở cuộc họp bây giờ. Đi chuẩn bị đi.”
Cách dùng từ “Chuẩn bị” thay vì “Thông báo” cho thấy đây chỉ là cuộc họp nội bộ giữa ba luật sư, không liên quan đến người khác.
Hà Tình nghe xong liền đi làm việc. Phương Y ngoảnh đầu nhìn Chu Lạc Sâm và Hình Tứ. Hình Tứ cũng rất ngạc nhiên khi nghe Chu Lạc Sâm nói, nhíu mày: “Từ bao giờ cậu học được cách nói đùa vậy?”
Chu Lạc Sâm liếc nhìn anh ta: “Cậu biết tôi không bao giờ nói đùa. Tất cả những gì tôi nói đều là thật.”
Nói xong, anh dặn Lâm Tư: “Vào văn phòng tôi.”
Lâm Tư hít mũi theo sau, hai người đi ngang qua bàn làm việc của Phương Y mà không ai để ý đến cô. Sau khi họ rời đi, Phương Y mang theo bữa sáng vẫn còn ấm đến văn phòng Hình Tứ.
“Luật sư Hình, bữa sáng tôi mua đây.” Cô nhẹ nhàng hỏi, “Có cần hâm nóng lại không?”
Sự xuất hiện đúng lúc của Phương Y đã cho Hình Tứ một bậc thang, tâm trạng anh ta đã khá hơn nhiều, nhìn cô ừ một tiếng: “Mang vào đi, văn phòng tôi có lò vi sóng.”
Phương Y gật đầu bước vào văn phòng, cánh cửa đóng lại sau lưng. Chu Lạc Sâm đột nhiên ngoảnh đầu nhìn về phía cánh cửa phòng đã đóng, mày nhíu lại một cách tinh tế.
“Sao vậy, luật sư Chu?” Lâm Tư nghi ngờ hỏi.
Chu Lạc Sâm gỡ mắt kính ra, lấy khăn tay từ túi áo vest ra lau kính, thấp giọng nói: “Không có gì.”
Sau đó anh xoay người đi về phía văn phòng của mình cùng với Lâm Tư. Ở lúc Lâm Tư không nhìn thấy, khi anh xoay người, sắc mặt đã trở nên âm trầm.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
– ——————-o——————