Kẻ Xấu Xa Văn Nhã - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Kẻ Xấu Xa Văn Nhã


Chương 28


Edit: Frenalis

Cách tất chân hơi mỏng nhẹ nhàng vuốt v e đùi thon mềm mại của Phương Y, Chu Lạc Sâm vẫn bình thản cùng người trên bàn tiệc nói chuyện với nhau. Phương Y cau mày bắt lấy tay anh, định ngăn anh lại, nhưng đúng lúc đó, đề tài trên bàn tiệc bỗng chuyển về phía cô.

Hạ Đình Xuyên đứng dậy, giơ ly rượu về phía Phương Y, nở nụ cười ái muội, thấp giọng nói: “Không biết Phương tiểu thư còn nhớ hay không, hôm nay chúng ta đã gặp nhau bên ngoài công ty Mộc Lâm. Có thể Phương tiểu thư không nhớ tôi, nhưng đối với một người xinh đẹp như hoa như Phương tiểu thư, tôi vẫn còn nhớ rất rõ.” Ánh mắt anh ta nhìn Phương Y đầy ẩn ý, rồi nhấp một hơi cạn ly rượu, hào sảng nói: “Xin kính Phương tiểu thư một ly.”

Chu Lạc Sâm nheo mắt nhìn Hạ Đình Xuyên, bàn tay đặt trên đùi Phương Y siết chặt lại theo mỗi lời nói của anh ta, dần dần tới phần đùi trong khiến Phương Y co rụt lại. Một lát sau, anh chậm rãi rút tay lại, nâng lên ly rượu của Phương Y vẫn còn nguyên vẹn, Phương Y từ đầu đến giờ chưa ăn uống gì, đương nhiên cũng không muốn uống rượu.

“Phương Y không uống rượu, tôi sẽ uống thay cô ấy.” Chu Lạc Sâm nhàn nhạt nói xong, trước ánh nhìn chăm chú của mọi người uống cạn ly rượu. Sau đó, anh ra hiệu cho người phục vụ mang đến cho Phương Y một ly sữa nóng.

Người phục vụ lập tức đồng ý, mang đến cho Phương Y một ly sữa nóng, thay thế ly rượu trước đó. Thân là cấp trên mà Chu Lạc Sâm chắn rượu cho một thư ký nhỏ, lại vào thời điểm anh tuyên bố kiêng rượu, khiến nhiều người không khỏi suy đoán.

Doãn Triết Ngạn tỏ ra bình thản, vì anh ta đã dự đoán trước được điều này. Nhưng Lâm Tư lại không thể che giấu sự khó chịu trên khuôn mặt. Mộc Tử Lâm cũng không vui vẻ gì mấy, vì anh ta cũng là một vị tổng tài, nhưng vừa rồi bị Chu Lạc Sâm lấy lý do kiêng rượu để từ chối uống rượu chung, khiến anh ta cảm thấy mất mặt.

Hạ Đình Xuyên là người duy nhất tỏ ra bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Anh ta thong thả nói: “Hôm nay trong bữa tiệc toàn là những cô gái xinh đẹp, ai cũng hút thuốc và uống rượu. Thật khó để tìm được một người như Phương tiểu thư, khiến người ta động lòng. Không biết Phương tiểu thư đã có bạn trai chưa?”

Chu Lạc Sâm không biểu lộ cảm xúc gì, anh chỉ im lặng nhìn Hạ Đình Xuyên, như thể đang xem một màn hài kịch. Bị ghen tị che mờ lý trí, Lâm Tư vội vàng trả lời Hạ Đình Xuyên: “Không có, Phương Y độc thân.” Lâm Tư nói với giọng không nhỏ.

Doãn Triết Ngạn cau mày nhìn Lâm Tư, kéo tay cô ta dưới bàn tiệc. Lâm Tư nhận ra điều này, theo bản năng nhìn lén biểu cảm của Chu Lạc Sâm, quả nhiên thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, khiến cô ta cúi đầu im lặng.

Hạ Đình Xuyên nghe Lâm Tư nói, vỗ tay cười lớn một cách vui vẻ: “Vậy tôi có cơ hội rồi! Nào, mọi người cùng uống một ly nào! Không uống rượu thì ly nước ngọt cũng được!”

Anh ta ra hiệu, Mộc Tử Lâm tự nhiên hùa theo, những người khác trên bàn cũng giơ ly rượu lên. Chu Lạc Sâm không nói gì, nhưng cũng cầm lấy ly trà của mình uống cùng mọi người, sau khi uống xong, anh đặt mạnh ly xuống bàn, mặt bàn phát ra âm thanh không nhỏ, còn có một ít nước trà văng ra ngoài.

Phương Y nhìn anh, nghe thấy anh nói: “Phiên tòa sẽ diễn ra vào ngày gần đây. Mộc tổng, gần đây anh nên chuẩn bị kỹ lưỡng cho vụ kiện của mình. Việc ăn chơi tiệc tùng, tốt nhất anh nên dừng lại cho đến khi mọi chuyện kết thúc.” Nói xong, anh đứng lên rời đi cũng không quay đầu lại.

Phương Y vốn dĩ không muốn tham gia bữa tiệc này. Khi thấy Chu Lạc Sâm bỏ đi, cô liền lập tức đuổi theo anh. Doãn Triết Ngạn và Lâm Tư cũng rời khỏi, họ chào tạm biệt Mộc Tử Lâm và Hạ Đình Xuyên. Mặc dù cấp trên của họ có thể không quan tâm đ ến cảm xúc của hai người này, nhưng họ thì không thể.

Trên đường từ nhà hàng về khách sạn, Chu Lạc Sâm nhíu chặt mày trầm mặc không nói. Doãn Triết Ngạn đã uống rượu nên anh trực tiếp lên ghế lái, bật điều hòa và chờ những người khác lên xe.

Phương Y lên xe và ngồi ở ghế sau. Cô nhìn Chu Lạc Sâm qua gương chiếu hậu, cố gắng đoán suy nghĩ của anh nhưng không thành công. Chu Lạc Sâm là một người kín đáo, nếu anh không muốn thể hiện cảm xúc thì không ai có thể đoán được.

Doãn Triết Ngạn và Lâm Tư cũng lên xe sau đó. Doãn Triết Ngạn lo lắng nhìn Chu Lạc Sâm: “Luật sư Chu, anh bỏ đi như vậy khiến Mộc Tử Lâm và Hạ Đình Xuyên không vui.”

Chu Lạc Sâm tháo cà vạt một cách thô lỗ, cởi bỏ cúc áo sơ mi, bình tĩnh nói: “Nếu họ không hài lòng thì có thể đổi luật sư khác. Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên tôi bị rời khỏi.”

Anh đang ám chỉ đến việc công ty dược phẩm đã cùng anh giải trừ hợp đồng trước đây. Trong lòng Phương Y dâng lên một cảm giác áy náy, không dám nhìn Chu Lạc Sâm nữa.

Doãn Triết Ngạn khó xử nói: “Án này theo lâu như vậy, rất nhiều văn phòng luật đều nhìn chằm chằm, nếu thật sự bởi vì việc nhỏ này mà xảy ra vấn đề, có chút không đáng giá.”

Đúng vậy, một vụ án theo dõi lâu như vậy, nếu chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà bỏ dở, thì thật đáng tiếc. “Chuyện nhỏ” này chính là những lời nói thiếu tôn trọng của Hạ Đình Xuyên dành cho Phương Y.

Đối với Doãn Triết Ngạn, và tất cả mọi người trừ Chu Lạc Sâm và Phương Y, đây chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể. Hạ Đình Xuyên chỉ nói vài câu, không đau không ngứa, hà cớ gì phải làm mất mặt người khác?

Chu Lạc Sâm liếc Doãn Triết Ngạn một cái, Doãn Triết Ngạn lập tức im lặng. Suốt quãng đường về khách sạn, anh ta không nói thêm lời nào.

Mặc dù Chu Lạc Sâm không biểu lộ ra ngoài, nhưng Phương Y có thể cảm giác được cảm xúc của anh không ổn định. Cô nghĩ, dựa vào tính cách cùng phòng cách hành xử trước đây của Chu Lạc Sâm, có lẽ anh sẽ hối hận về hành động hôm nay, nhưng cô lại cảm thấy, anh rời khỏi bữa tiệc vì cho rằng phần mua bán này không có lời.

Trở lại khách sạn, mỗi người về phòng riêng của mình. Phương Y muốn đi thăm Chu Lạc Sâm, cô quay lại phòng lấy chìa khóa và điện thoại di động rồi chuẩn bị ra ngoài. Nhưng lúc này điện thoại của cô reo lên, cô nhìn thấy là Hình Tứ.

Phương Y nghe điện thoại: “Luật sư Hình? Đã muộn thế này tìm tôi có chuyện gì sao?”

Hình Tứ im lặng một lúc, cô đoán anh ta có lẽ đang tăng ca, giọng nói của anh ta thật nhẹ: “Khoảng chừng bao lâu cô trở về?”

Phương Y suy nghĩ một chút, nói: “Sớm nhất thì mười ngày, muộn nhất thì có thể kéo dài đến một tháng.”

Bên kia Hình Tứ lại trầm mặc một hồi lâu, lâu đến mức Phương Y tưởng rằng anh ta sẽ không nói gì nữa, rồi anh ta mới lên tiếng hỏi: “Cô và luật sư Chu không có chuyện gì chứ?”

Phương Y trong lòng lộp bộp, trầm ngâm một lát mới trả lời: “Không có gì, luật sư Hình tại sao lại hỏi vậy?”

“Có thể câu hỏi của tôi hơi đường đột, nên cô cần suy nghĩ một chút trước khi trả lời.” Hình Tứ bình tĩnh nói, “hoặc có thể do cô không muốn nói sự thật, cho nên cô mới trầm mặc một hồi rồi mới trả lời.”

Phương Y bị anh ta nói đến tim đập rất nhanh, đang muốn giải thích, liền nghe thấy anh ta tiếp tục: “Nhưng mặc kệ là loại nào, tôi cũng không có quyền hỏi đến. Cô trả lời tôi là để mắt tới tôi, không trả lời là bổn phận, tôi gọi cuộc điện thoại này cũng là xuất phát từ tình bằng hữu cùng đồng nghiệp mà nhắc nhở.”

Phương Y hoà hoãn nói: “Luật sư Hình mời nói.”

Hình Tứ tiếp tục: “Cô còn nhớ người tên Phó Lôi lần trước tới tìm tôi không? Cô ấy là người yêu cũ của tôi. Nhưng sau đó cô ấy ở cùng với luật sư Chu, còn vì cậu ta mà sảy mất một đứa con.”

Phương Y siết chặt điện thoại, cố gắng giữ bình tĩnh: “Vâng, tôi nhớ.”

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

“Phó Lôi tự mình nói với tôi điều này. Khi đó cô ấy đang nằm viện, luật sư Chu không thừa nhận chuyện này, cậu ta nói cậu ta không làm. Cho nên, cậu ta và tôi đã tuyệt giao.” Hình Tứ thở dài, “Đương nhiên, chuyện này thực hư thế nào chỉ có hai người họ mới biết. Chúng ta chỉ là người ngoài cuộc, không thể đưa ra kết luận. Tôi nói những điều này không phải để em hiểu lầm luật sư Chu, cậu ta có rất nhiều ưu điểm, con gái thích cậu ta là điều dễ hiểu. Cô là người trưởng thành có khả năng phán đoán riêng, tôi hy vọng rằng cho dù cô lựa chọn thế nào, cũng sẽ không hối hận.”

Phương Y cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung. Một lúc sau, cô mới nói được hai chữ: “Cảm ơn.”

“Thực ra,” Hình Tứ nói tiếp, “ban đầu tôi tin tưởng Phó Lôi hơn, nghĩ rằng một cô gái sẽ không vì vu khống luật sư Chu mà đánh cược danh dự và cơ thể của mình. Nhưng bây giờ tôi không thể khẳng định được điều gì. Lần trước tôi đưa cô đi công tác ở thành phố bên cạnh, đột ngột rời đi là vì cô ấy gọi điện. Sau đó đã xảy ra một số chuyện, tôi không tiện nói nhiều, nhưng đó là lý do tôi gọi điện thoại cho cô hôm nay. Có lẽ luật sư Chu thực sự không nói dối, có lẽ cậu ta thực sự không làm gì. Mọi chuyện là như vậy, cô muốn làm gì thì tùy thuộc vào cô.”

Nói những lời này, Hình Tứ không hoàn toàn bôi nhọ Chu Lạc Sâm, cũng không phó mặc cho Phương Y. Là cấp trên trực tiếp của Phương Y, anh ta đã làm hết sức mình. Trên thực tế, anh ta hoàn toàn có thể mặc kệ, nhìn Phương Y ngày càng luân hãm, và rồi mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn.

Kỳ thực tâm tính của anh ta không cứng nhắc và lạnh lùng như vẻ bề ngoài. So sánh với Chu Lạc Sâm, người dường như đối xử tốt với tất cả mọi người nhưng lại không thể thực sự đến gần ai, lại là người lạnh nhạt nhất.

Phương Y tâm tình ủ dột mà ừ một tiếng, không giải thích với Hình Tứ rằng cô không có ý gì với Chu Lạc Sâm. Nếu cô nói với Hình Tứ không cần lo lắng chẳng khác nào vô tình thừa nhận cô cùng Chu Lạc Sâm đã có gì đó.

Hình Tứ xoa xoa thái dương, bất lực nói: “Được rồi, tôi còn công việc phải làm, không nói chuyện nữa.” Nói xong, anh ta cúp máy.

Sau khi nghe điện thoại của Hình Tứ, trong lòng Phương Y rối bời. Cô không về phòng mà đi ra ngoài, không gõ cửa phòng Chu Lạc Sâm mà đi thang máy xuống, dự định đi dạo.

Lâm Tư cũng đang có tâm trạng tương tự, cũng muốn đi dạo một chút. Thật đúng lúc bọn họ gặp nhau ở cửa thang máy. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng họ đi dạo cùng nhau mà không nói lời nào.

Đi trên đường phố vắng vẻ vào ban đêm, hai cô gái đều không nói chuyện, mỗi người đều trầm mặc và sắp xếp lại suy nghĩ của riêng mình. Cho đến khi họ trở về, Lâm Tư mới đánh vỡ sự im lặng: “Cô có thấy tôi buồn cười không?” Cô ta tự giễu nói.

Phương Y nhìn cô ta một cái, lắc đầu.

Lâm Tư mỉm cười: “Cô không cần giữ mặt mũi cho tôi, trên thực tế tôi còn tự cảm thấy buồn cười chính mình. Thời gian dài như vậy, tôi vẫn luôn cho rằng tâm luật sư Chu cho dù là tảng đá cũng sẽ bị tôi làm tan chảy, nhưng khi cô xuất hiện, thái độ anh ấy đối với cô hoàn toàn bất đồng với tôi, rốt cuộc tôi cũng không thể tiếp tục lừa mình dối người được nữa.”

Phương Y tâm tình phức tạp nói: “Tôi thật sự không cảm thấy cô buồn cười, cô chỉ là thích một người thôi, không có làm sai gì cả.”

Lâm Tư bị cô nói như thế đôi mắt hơi đỏ lên, nhưng ánh sáng hơi tối nên ai cũng không nhìn thấy.

Cô ta cười gượng gạo: “Tính tình cô thật tốt, dù tôi luôn làm khó dễ cô, cô vẫn an ủi tôi. Thật hiếm có.”

Phương Y im lặng. Lâm Tư nhìn cô một hồi, rồi nói tiếp: “Thực ra trong lòng cô cũng đang loạn lắm.”

Phương Y bị nói trúng tim đen, cũng không phủ nhận, thản nhiên gật đầu.

“Tôi hiểu được, vì chúng ta đều là phụ nữ.” Lâm Tư duỗi người, “Giả sử một ngày nào đó luật sư Chu đối xử với cô như cách anh ấy đối xử với tôi, tôi cũng không cảm thấy thoải mái và an tâm tận hưởng. Dù sao, anh ấy là đàn ông, hôm nay có thể đối xử tốt với tôi, ngày mai cũng có thể đối xử tốt với người khác. Tôi không tự tin mình có thể giữ được trái tim anh ấy.”

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Phương Y đồng cảm như chính bản thân mình, hơi hơi cong môi mỉm cười, nhưng nụ cười thật chua xót.

Lâm Tư nói: “Thực ra tôi cũng khá hiểu luật sư Chu. Nếu anh ấy thực sự yêu một người, anh ấy chắc chắn sẽ bảo vệ người đó rất tốt. Nhưng theo tình hình hiện tại, đừng trách tôi nói thẳng, tôi cảm thấy anh ấy không hề yêu cô, mà chỉ đơn giản là cảm thấy có hứng thú với cô thôi.”

“…”

Phương Y vẫn im lặng, Lâm Tư tiếp tục: “Cô mới ra trường, luật sư Chu hơn cô vài tuổi. Có thể theo ý đồ của anh ấy, anh ấy sẽ duy trì một khoảng cách nhất định với cô và thử thách điểm mấu chốt của cô theo nhiều cách khác nhau. Việc anh ấy mơ hồ ái tình với cô một cách tiến thoái có độ là biểu hiện của sự thành thục ổn trọng. Cái gọi là ‘không xác định hay không thật sự thích hợp cho nên khắc chế cảm tình’… Nói đến đây, bản thân cô ta cũng thấy buồn cười, liền bật cười lớn, “Tất cả đều vớ vẩn! ” Cô ta giơ một ngón tay lên, nói: “Dù là người đàn ông nào, kể cả luật sư Chu cũng không ngoại lệ. Nếu họ chơi trò mập mờ, không công khai, chính là không nghĩ gánh vác trách nhiệm thôi, cô đừng mắc bẫy!”

Phương Y hơi nhíu mày, thấp giọng nói: “Thư ký Lâm, có phải cô đã uống quá nhiều rồi không?”

Lâm Tư hừ một tiếng: “Tôi không say, tôi hoàn toàn tỉnh táo.” Cô ta nhìn ra ngoài con đường tấp nập xe cộ, thương cảm nói: “Tôi rất tỉnh táo, và cũng biết rằng, ngay cả khi luật sư Chu là loại đàn ông mà tôi vừa nói, tôi cũng sẵn sàng bị anh ấy trêu đùa. Tôi… cam tâm tình nguyện.”

Cô ta cam tâm tình nguyện, nhưng anh thậm chí không cho cô ta cơ hội bị trêu đùa.

Đây là đêm khó chịu nhất trong cuộc đời Phương Y kể từ khi cô chào đời.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, cô nhận ra mọi người, bao gồm cả bản thân cô, đều coi như không có gì xảy ra vào tối hôm qua.

Họ tiếp tục làm những gì họ cần làm, phá án, trò chuyện, như thể những gì xảy ra vào tối hôm qua không hề tồn tại.

Như cô dự đoán, vụ án của công ty Mộc Lâm đã được mở phiên tòa lại trong vòng mười ngày. Sau khi phiên tòa kết thúc, ngày tuyên án được công bố, chuyến công tác của họ kết thúc và họ bắt đầu chuẩn bị trở về.

Mặc dù có sự cố khó chịu vào bữa tiệc tối hôm đó, Mộc Tử Lâm vẫn rất nhiệt tình với Chu Lạc Sâm. Anh ta thậm chí còn đặt vé máy bay cho họ trở về.

Ngồi trên máy bay, Phương Y liếc nhìn Chu Lạc Sâm đang ngồi trước mặt. Anh nhắm mắt dưỡng thần, an tĩnh nho nhã. Mấy ngày nay bọn họ ở chung như những đồng nghiệp bình thường, như thể những lời lẽ xúc phạm của Hạ Đình Xuyên trước đây không hề xảy ra.

Lâm Tư, sau sự cố đó, không còn làm khó Phương Y nữa. Cô ta dường như đã suy nghĩ thấu đáo và không làm bất cứ điều gì gây khó dễ cho Phương Y.

Ngay sau khi trở về văn phòng, Nghiêm Túc tổ chức một cuộc họp để chào đón họ trở lại và thông báo cho tất cả mọi người về bữa tối mừng chiến thắng của Chu Lạc Sâm. Mọi người đều tin tưởng rằng kết quả tuyên án của tòa án sẽ như họ mong đợi.

Chu Lạc Sâm không tỏ ra quá phấn khích, như thể việc anh thắng kiện trị giá hàng tỷ USD là chuyện bình thường. Anh im lặng lắng nghe những lời khen ngợi của mọi người, thỉnh thoảng mỉm cười tỏ lòng biết ơn, còn lại nói rất ít trong suốt cuộc họp.

Phương Y vẫn luôn vẽ trên máy tính xách tay của mình, chờ đến khi cuộc họp kết thúc ra ngoài. Cô mới nhận ra mình đã vô tình vẽ một bức phác thảo Chu Lạc Sâm. Do thời gian eo hẹp nên bức tranh chỉ có hình dạng cơ bản, nhưng vẫn có thể nhận ra là anh.

Phương Y nhìn về phía Chu Lạc Sâm đang đi về phía phòng làm việc. Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh khựng lại một chút nhưng cuối cùng vẫn không quay đầu.

Phương Y có chút thất vọng, nhớ lại những lời Lâm Tư nói, cảm thấy Lâm Tư cũng có lý. Cô đặt quá nhiều hy vọng vào anh, nên đương nhiên sẽ thất vọng.

Trở lại chỗ ngồi, Phương Y mở thư điện tử về lịch nghỉ lễ Quốc khánh tháng 10. Nhớ lại kỳ nghỉ Quốc khánh trước đây khi cô còn là sinh viên, giờ đây đã vài tháng trôi qua, quả thực như một giấc mơ.

Cuộc sống của cô luôn đầy rẫy những khó khăn, cô tự hỏi bản thân rất nhiều lần liệu mình có nên tiếp tục kiên trì hay không, nhưng mỗi lần đáp án đều là khẳng định.

Có lẽ sự kiên trì của cô còn cách hạnh phúc ổn định mà cô muốn vẫn rất xa, nhưng chỉ cần có một chút kiên trì mới có thể có chút xíu hy vọng. Mặc kệ tương lai có bao nhiêu khó khăn, cô cũng không muốn từ bỏ một phần ngàn hy vọng này.

Cùng lúc đó, Chu Lạc Sâm cũng đang cảm thấy thất vọng với chính mình. Ngồi trong văn phòng nhìn vào những tài liệu về vụ án Mộc Lâm vừa kết thúc, mọi thứ trên bàn dường như đang chế giễu anh.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Đã trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc đời, Chu Lạc Sâm đã nếm đủ mọi đắng cay và cũng tận hưởng nhiều điều tốt đẹp. Anh đã trải qua vô số thành công và thất bại, và phải trải qua hàng ngàn lần mài giũa mới có được vị trí như ngày hôm nay. Hiện tại anh có tiền, có danh vọng, sự nghiệp thành công, và nghĩ rằng mình có thể tiếp tục bình tĩnh tiến về phía trước, che giấu đi những cảm xúc thực sự, nhưng dường như anh đã đánh giá cao bản thân.

Chỉ vì vài lời chế giễu của Hạ Đình Xuyên về Phương Y mà anh đã bỏ dở mọi chuyện và rời đi, điều này khiến anh không thể bình tĩnh trong một thời gian dài.

Thực ra anh không quá quan tâm đ ến vụ án, thành công hay thất bại đều không ảnh hưởng quá lớn đến anh. Điều khiến anh thất vọng là việc anh đã hành động theo cảm xúc vì một người phụ nữ, một người phụ nữ mà anh thậm chí còn chưa hiểu rõ.

Như Hình Tứ đã nói, “d*c vọng là chất độc”, nhưng hiện tại xem ra tình yêu mới là thứ độc hại hơn. Rốt cuộc, để giải quyết “d*c vọng” chỉ cần một buổi tối, nhưng để giải quyết “tình yêu” lại cần rất nhiều thời gian.

Khi Chu Lạc Sâm bước ra khỏi văn phòng một lần nữa, đã là buổi trưa hôm đó.

Anh cầm cặp tài liệu vội vã muốn rời đi, nhưng khi đi ngang qua quầy trà nước, anh nhìn thấy Phương Y.

Phương Y đang cong eo cúi người rót nước, vẻ mặt buồn bã, không chút để ý xung quanh. Mái tóc dài đen nhánh nhu thuận rũ xuống bên người, sống lưng xinh đẹp tiếp nối eo cùng cái mông, tạo thành một đường cong duyên dáng. Đôi chân dài thẳng tắp của cô được bao bọc trong đôi tất đen, càng thêm tinh tế khi được tôn lên bởi đôi giày cao gót.

Phương Y đứng ở nơi đó, an tĩnh bất động, nhưng lại giống như kíp nổ hoả dược, lập tức oanh tạc huỷ hoại người nào đó vừa mới xây dựng lại phòng tuyến.

Chu Lạc Sâm đứng trước cửa quầy nước, nhìn chằm chằm vào Phương Y cho đến khi cô quay đầu lại nhận ra anh.

Anh nghĩ, tình cảm và d*c vọng quả thực đáng sợ, nhưng anh vẫn có thể khắc chế được bản thân. Điều đáng sợ nhất là sinh ra tình cảm với một người, lại còn tràn ngập d*c vọng đối với người đó.

Anh cảm giác như có vô số rễ cây vô hình đang quấn lấy mình, không ngừng phá hủy thần kinh của anh từ trong ra ngoài, chiếc cặp tài liệu trong tay anh bị siết chặt đến mức biến dạng.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN