Lục Nhai chỉ dùng một sợi kim tuyến giống như dư ảnh tấn công.
Cố Phồn suốt cả quá trình nấp sau lưng Lục Nhai, ngay cả khi xuất hiện vài con quái thú biến dị cấp A cùng lúc chặn đường, cô cũng có thể bình tĩnh duy trì bay, mặt không đổi sắc nhìn Lục Nhai tấn công.
Trải qua một đường này, Cố Phồn xem như hoàn toàn thấy rõ thực lực của Lục Nhai, chỉ so sánh tốc độ đánh chết quái thú cấp cao, hình tượng Lục Nhai trong lòng cô cũng không kém mấy vị cao thủ Nguyên Anh kỳ diệt môn phái bọn cô lúc trước, về phần thực lực Lục Nhai không bằng cao thủ Nguyên Anh kỳ hoàn toàn do hai loại hệ thống tu luyện hạn chế.
Cường giả làm người ta kính sợ, Cố Phồn không dám so đo hành động lúc ban đầu của Lục Nhai, thầm nghĩ thành thật cùng Lục Nhai đi hết chuyến này.
Hai người xuất phát từ phía đông thành phố An, băng qua phế tích thành phố không có một bóng người, bay qua thị trấn thôn trấn rải rác, phía trước liền xuất hiện một dãy núi rừng liên miên, trong đó có một ngọn núi dốc đứng đâm thẳng vào trong mây, nghiễm nhiên là vua của dãy núi xung quanh.
Lục Nhai giảm tốc độ, sóng vai với cô, nói: “Đó là Tiên Nữ Phong, tôi và cô bay đến bờ sông dưới chân núi, nghỉ ngơi và hồi phục một chút.”
Cố Phồn nghe anh sắp xếp.
Sau khi bay thêm nửa giờ, hai người đáp xuống một con sông lớn dưới Tiên Nữ Phong.
Núi cao nước chảy, cây xanh mây trắng, Cố Phồn ngẩng đầu nhìn một vòng, bỗng nhiên cảm thấy nơi này có chút tương tự với môn phái cô từng cư trú, ngũ hành linh khí xung quanh dư thừa, hơn hẳn căn cứ Giang Nam. Đáng tiếc, người Trái Đất đều thích đô thị phồn hoa, nhất định phải đem căn cứ thành lập ở thành thị, ngược lại đem những nơi tốt như thế này nhường cho quái thú.
“Dược hiệu chỉ còn mười giờ, làm sao tìm được Phong Hùng Cố Phồn quan sát môi trường, hỏi.
Lục Nhai nhìn đỉnh núi: “Nếu Phong Hùng thật sự ở Tiên Nữ Phong, nó chắc là cảm nhận được hơi thở của cô.”
Cố Phồn nhíu mày, luôn cảm thấy trong lời nói của Lục Nhai có ý gì đó.
Lục Nhai đi xa vài bước, đột nhiên đem thi thể quái thú cấp A từ không gian thả ra, tổng cộng mười hai con, bởi vì chết quá nhanh, miệng vết thương quá nhỏ, ngay cả máu cũng không có chảy ra bao nhiêu.
Cố Phồn không hiểu lắm ý tứ hành động này của anh.
Lục Nhai lấy ra một dao găm sắc bén, một bên xách đầu quái thú mổ não, một bên giảng giải cho Cố Phồn: “Dị năng giả và quái thú trong não đều tiến hóa ra tinh hạch, tinh hạch cơ bản đều tương ứng với thuộc tính dị năng của người sở hữu, cũng có xác suất cực thấp sẽ xuất hiện biến dị, tinh hạch không gian của tôi chính là biến dị từ trong não của một con thú cấp S.”
“Các hệ tinh hạch đều là vật liệu công nghệ cao, cô có thể mang chúng về căn cứ đổi điểm huân công, hôm nay không có thời gian, tôi chỉ thu quái thú cấp A, trước mắt những thứ này cô phụ trách thu thập, dù đạt được tinh hạch nào thì cũng đều thuộc về cô.”
Nói xong, Lục Nhai đi tới bờ sông, rửa sạch một viên tinh hạch màu xanh lá cây anh vừa lấy ra, ném cho Cố Phồn: “Tinh hạch có thể phân biệt bằng màu sắc, nếu cô tìm thấy tinh hạch màu đen thì chúc mừng cô, đó là tinh hạch không gian hiếm có nhất.”
Cố Phồn theo bản năng tiếp được viên tinh hạch màu xanh kia.
Cô đưa thần thức vào thăm dò, nguyên tố hệ mộc bên trong đã ngưng kết thành trạng thái rắn.
Nếu linh lực của cô cạn kiệt, có một viên tinh hạch hệ mộc lập tức có thể bổ sung linh lực hệ mộc, hiệu quả có thể so sánh với linh dược cao cấp.
Thứ tốt bảo vệ tính mạng này, Cố Phồn mới không nỡ cầm đi đổi điểm công huân.
“Một viên tinh hạch có thể đổi bao nhiêu điểm huân công?” Cố Phồn vẫn còn nghi ngờ hỏi.
Lục Nhai: “Một viên tinh hạch cấp A ngũ hành một vạn điểm, tinh hạch không gian đổi theo dung lượng, một mét khối có thể đổi một vạn điểm.”
Cố Phồn nhìn về phía mười một thi thể quái cấp A khác dưới chân, rồi lại nhìn Lục Nhai đang ngồi xổm bên bờ sông rửa tay, chân mày nhíu lại thật sâu: “Không đề cập tới các bộ phận của quái thú cấp A, chỉ riêng chiến công đánh chết mười hai quái thú cấp A cùng với tinh hạch của chúng đã có thể đổi hai mươi bốn vạn điểm công huân, anh đều cho tôi?”
Lục Nhai gật đầu.
Vô công bất thụ lộc, Cố Phồn cần một lý do.
Chỗ tốt của Lục Nhai tự nhiên cũng không phải tặng không cô, nhìn cô nói: “Cô ở trong mắt Phong Hùng tương đương với một con quái thú cấp C, chờ mùi máu tươi nồng đậm tản ra, Phong Hùng chỉ cần đói bụng, nhất định sẽ tìm tới.”
Cả người Cố Phồn lạnh lẽo: “Cho nên anh muốn tôi làm mồi nhử để anh săn Phong Hùng?”
Lục Nhai: “Tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cô, những quái thú cấp A kia xem như thù lao, đương nhiên, nếu cô từ chối thì tôi cũng sẽ không ép cô.”
Lục Nhai lợi hại như vậy, đánh với con Phong Hùng kia cũng hao hết tâm tư, thực lực của nó không cần nhìn cũng biết.
Vẻ mặt Cố Phồn ngưng trọng, trong đầu nhanh chóng tính toán.
Nếu cô không chịu làm mồi nhử, Lục Nhai nhất định sẽ đi trèo đèo lội suối tìm kiếm Phong Hùng, lúc đó Lục Nhai sẽ mang theo cô gánh này nặng này đồng hành sao? Chắc chắn sẽ không, mà một khi cô ở một mình, lỡ như Phong Hùng tới nơi này tìm cô, cô cũng chỉ có thể chờ chết.
Dưới tình huống như vậy, cô nhất định không thể tách rời Lục Nhai.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Cố Phồn chấp nhận điều kiện của Lục Nhai.
“Tôi nghe Phong Hỏa nói, quân nhân Hoa Hạ quốc lấy bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân làm sứ mệnh, nếu anh là thiếu soái trong quân đội, vậy tôi tin tưởng anh sẽ bảo vệ tôi chu toàn.”
Bỏ viên tinh hạch màu xanh lá cây vào ba lô, Cố Phồn vừa kéo khóa ba lô vừa thấp giọng chửi thầm Lục Nhai.
Lục Nhai: “Vậy sao? Lúc tôi cho cô đánh chết đám quạ đen, hình như cô không tin tưởng tôi lắm.”
Cố Phồn:…
Cô sâu kín liếc Lục Nhai một cái, xoay người đi xử lý thi thể quái thú.
Việc này đối với cô mà nói cũng không gì xa lạ.
Nguyên liệu luyện đan cũng không phải chỉ có linh thảo, mà còn không thể thiếu nội đan yêu thú, máu thậm chí da lông đều có thể nâng cao dược hiệu. Lúc Cố Phồn mới vừa học luyện đan, mỗi ngày đều chăm sóc ruộng thuốc, thu thập thi thể yêu thú, kiến thức cơ bản làm thuần thục mới có tư cách chính thức học tập luyện đan.
Cầm lấy dao găm sắc bén của Lục Nhai, Cố Phồn thành thạo làm việc.
Cấu tạo thân thể của quái thú và yêu thú cũng tương tự nhau, khác biệt lớn nhất ở chỗ yêu thú tu luyện ra nội đan, quái thú tu luyện chính là tinh hạch.
Cố Phồn đầu tiên lấy tinh hạch, sau đó từng bước cắt da lông quái thú, phổi nội tạng của quái thú, cảnh tượng vô cùng đẫm máu.
“Anh…” Cố Phồn muốn hỏi Lục Nhai xem anh có đồ thích hợp chứa nội tạng hay không, vừa quay đầu, phát hiện bờ sông cũng không có bóng dáng Lục Nhai.
Cây cối bên cạnh có sự thay đổi, Cố Phồn mạnh mẽ ngẩng đầu.
Lục Nhai ẩn mình giữa những tán lá xanh mướt, như có điều suy nghĩ nhìn cô.
Cố Phồn chỉ vào phần bụng đang mở của một con quái thú, nói: “Bên trong có vài bộ phận có thể luyện đan, anh có đồ chứa không?”
Lục Nhai: “Đan dược luyện ra từ máu nội tạng quái thú cấp A chắc là cao cấp hơn thuốc mọc tóc?”
Cố Phồn: “Giao cho ông nội tôi nhất định có thể luyện ra đan dược cao cấp, tôi chỉ có thể luyện đan dược cấp thấp.”
Lục Nhai: “Đan dược nào được tính là cấp thấp?”
Cố Phồn: “Thuốc mọc tóc, thuốc xoá sẹo, thuốc làm trắng da, thuốc tráng dương bổ thận, thuốc dạ dày…”
Cố Phồn một hơi liệt kê bảy tám loại, tất cả đều là đan dược người bình thường cần, dị năng giả mua cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Lục Nhai: “Đan dược cao cấp có những loại nào?”
Cố Phồn trong lòng khẽ động, vội vã nói: “Những thứ này có thể trở về rồi nói, anh cho tôi mượn đồ chứa trước, nếu không đồ sẽ hỏng mất.”
Lục Nhai trầm mặc vài giây, từ trong tinh hạch thả ra mấy thùng nhựa.
Cố Phồn xếp xong một thùng, lập tức thúc giục Lục Nhai thu vào không gian, thời gian trong không gian nhưng động có thể bảo tồn vạn năm.
Tuy nhiên da thịt quái thú rắn chắc, mỗi con xử lý đều đặc biệt chậm, bất tri bất giác hơn ba giờ trôi qua, khi mặt trời lặn, hoàng hôn bị bị núi cao rừng rậm che chắn, ánh sáng chân núi bỗng mờ mịt.
Quái thú còn lại hai con, Cố Phồn sớm đã mỏi cả tay.
Lục Nhai ẩn thân trên cây, bởi vì không biết Phong Hùng đã lặng lẽ tới gần hay chưa, hai người đã sớm không nói chuyện với nhau nữa.
Cố Phồn vung cánh tay mỏi nhừ, nhìn bãi cỏ xung quanh đã sớm bị máu thú nhuộm đỏ, mùi máu tươi nồng nặc khiến cô suýt nôn mửa, Phong Hùng vậy mà còn chưa ngửi thấy sao? Hay là trước đó nó vừa ăn no, hiện tại không hứng thú với thức ăn nữa?
Không đúng, cho dù Phong Hùng không có hứng thú, những quái thú khác trên núi chẳng lẽ cũng không có hứng thú?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện khiến toàn thân Cố Phồn nổi da gà.
Kẻ yếu thường sợ hãi trước kẻ mạnh, quái thú cũng như thế, những con quái thú khác không tới chỉ có một lý do, Phong Hùng đã tới, các quái thú cấp thấp không dám tranh giành thức ăn với Phong Hùng, mà Phong Hùng cấp S kia nói không chừng đang trốn ở chỗ tối nhìn trộm cô, quan sát cô.
Cô nên làm như thế nào?
Quái thú cấp S thông minh như con người, Phong Hùng có phải nghi ngờ cô là mồi nhử hay không?
Dù sao cũng là mồi nhử, không bằng giả bộ giống một chút.
Cố Phồn xoay con dao găm trong tay, đi về phía một trong hai thi thể quái thú còn sót lại, ngay khi cô chuẩn bị ngồi xổm xuống bắt đầu làm việc lại, đột nhiên cô cảnh giác ngẩng đầu, giống như phát hiện ra nguy hiểm gì đó.
Quan sát một vòng, Cố Phồn nhíu mày suy tư một lát, cô dường như lựa chọn từ bỏ hai thi thể quái thú cuối cùng, thúc giục giày chiến, nhanh chóng bay về phía trước, không chút lưu luyến, giống như chạy trối chết.
Khi cô bay được khoảng năm trăm mét, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng thú rống, tiếng rống kia như sấm, chấn động đến hồn phách Cố Phồn cũng run rẩy theo, thiếu chút nữa đã quên khống chế giày chiến.
Trong khi cố gắng giữ thăng bằng, Cố Phồn không khống chế được quay đầu lại.
Một con Phong Hùng giống như ngọn đồi từ đâu xuất hiện, chạy đuổi theo cô nhanh như một cơn gió.
Năm trăm mét thì tính là gì, Phong Hùng nhảy một cái liền rút ngắn một nửa.
Nhìn thấy Phong Hùng đứng thẳng cao tới mười mét như mây đen sóng lớn bao phủ lấy mình, Cố Phồn giống như một con kiến đã quên phản ứng, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ: Cô sắp chết.
Trong nháy mắt đó, Cố Phồn dường như đã trở về Tu Chân Giới, trở lại thời điểm bị yêu thú cấp cao truy sát.
Cho nên dù cô chạy trốn tới nơi nào, cuối cùng vẫn phải chôn vùi trong miệng thú sao?
Cơ thể của Phong Hùng quá lớn, trong mắt Cố Phồn chỉ còn lại một mảnh đen kịt.
Đột nhiên, một ánh sáng vàng kim rực rỡ từ phía sau Phong Hùng dâng lên, ánh sáng rực rỡ như mặt trời chói chang giáng thế.
Ánh sáng vàng kim nhấn chìm Phong Hùng, cũng nhấn chìm Cố Phồn.
Cô không thể không nhắm mắt lại, che chắn ánh sáng chói mắt kia.
Cảm giác lôi kéo quen thuộc xuất hiện bên hông cô, đưa cô bay ra ngoài với tốc độ chóng mặt.
Cảm thấy ánh sáng bên ngoài đã mờ nhạt trở lại, Cố Phồn mở to mắt, thấy Phong Hùng gục mặt ngã xuống mặt đất, trên lưng cắm một thanh kiếm khổng lồ màu vàng kim rộng tới một mét.
“Bụp’ một tiếng, cô đụng phải thứ gì đó, nhưng thứ đó chẳng những không có bị cô đụng bay, ngược lại có cánh tay vòng quanh eo của cô, ôm cô cùng nhau lui về phía sau vài mét.
Cố Phồn ngẩng đầu, thấy khuôn mặt lạnh như băng của Lục Nhai.
“Cảm ơn đã phối hợp.” Lục Nhai cùng cô liếc nhìn nhau, nhìn Phong Hùng trên mặt đất nói.
Trong lòng Cố Phồn vẫn còn sợ hãi, cả người còn đang phát run.
“Ở chỗ này đừng nhúc nhích, tôi đi xem Phong Hùng.” Lục Nhai buông eo cô ra, một tay nắm lấy cánh tay cô, đảm bảo Cố Phồn vẫn còn sức để giữ thăng bằng, rồi bay về phía vị trí Phong Hùng.
Cố Phồn nhìn lại lần nữa, phát hiện hơn một nửa thanh kim kiếm đã nhập vào cơ thể Phong Hùng, đầu kia của kiếm chắc là đều cắm vào mặt đất.
Quái thú biến dị cũng giống như dị năng giả, nếu bị thương yếu điểm thì khó giữ mạng.
Ngay khi Cố Phồn đoán Phong Hùng này chắc là đã chết, đột nhiên Phong Hùng lấy tốc độ cực nhanh xoay người, miệng gấu há to, phun một đám gai đất dày đặc về phía Lục Nhai!
Lục Nhai lập tức né ra ngoài, cùng lúc đó thanh kiếm khổng lồ cắm ở trên người Phong Hùng hung hăng xoắn một cái, Phong Hùng lần nữa phun ra một vũng máu tươi.
Khoảng cánh Cố Phồn đủ xa để cả gai đất lẫn máu đều không ảnh hưởng đến cô.
Phong Hùng ngã xuống đất, mặt đất rung động.
Vài phút tiếp theo Phong Hùng đều không nhúc nhích, chỉ có máu đỏ tươi từ miệng vết thương, khóe miệng không ngừng chảy ra ngoài.
Phong Hùng đã chết, Lục Nhai đâu?
Cố Phồn một bên cảnh giác Phong Hùng có thể giả chết, một bên tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tìm thấy một bóng dáng màu đen quen thuộc trong trong rừng rậm bên cạnh.
Anh nằm trong bụi cỏ, có vẻ bị thương.
Cố Phồn ngay lập tức bay về phía anh.
*****
Tác giả có chuyện muốn nói:
Phồn Phồn: Chết rồi sao?
Lục Nhai: Nếu tôi chết thì cô sẽ làm gì?
Phồn Phồn: Tôi sẽ lấy tinh thạch không gian của anh, xem bên trong có thứ gì tốt.