Mạt Thế Hầm Cá Mặn - Chương 73: Phiên ngoại tu tiên 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Mạt Thế Hầm Cá Mặn


Chương 73: Phiên ngoại tu tiên 5


Trên pháp bảo bay năm ngày, Cố Phồn cuối cùng thấy được Kim Kiếm tông đứng đầu năm đại tiên môn trong truyền thuyết.

Trong một mảnh núi lớn mênh mông, có một ngọn núi chính đột ngột dựng lên, áp đảo những ngọn núi xung quanh, giống như một thanh kiếm khổng lồ từ trên trời giáng xuống. Ngọn núi kia thân hẹp dài, không có một ngọn cỏ, đỉnh núi phủ tuyết trắng xóa như vỏ kiếm bị chôn, xung quanh thân núi gió thổi mạnh liên miên không ngừng, quả thật kiếm khí hội tụ, ngay cả tu chân giả Nguyên Anh kỳ cũng không dám tự tiện xông vào.

Lục Nhai giới thiệu cho Cố Phồn: “Đó chính là Kiếm Phong của tông môn, có mấy vị lão đầu lão thái không thường lộ diện, cho dù tông chủ vô sự, cũng rất ít đi Kiếm Phong quấy rầy, đi, chúng ta đi bái kiến lão đầu nhà mình trước.”

Cố Phồn: “Lão nhân gia luôn có đạo hiệu…”

Cô muốn bái sư, không thể ngay cả đạo hiệu của lão nhân gia cũng không biết, nhưng Lục Nhai luôn là lão đầu lão đầu, cho dù hắn trẻ tuổi, cũng phải tôn kính sư trưởng a.

Lục Nhai cười cười, nói: “Theo ta nhớ được, người khác đều gọi ông ấy là Kiếm Thánh, đệ tử trong môn gọi ông ấy là Thánh Tổ.”

Cố Phồn yên lặng ghi nhớ.

Pháp bảo đột nhiên bị Lục Nhai thu hồi, hắn một tay nắm tay Cố Phồn, trực tiếp mang theo Cố Phồn xuyên phá cấm chế Kiếm Phong, dừng lại trước một căn nhà gỗ cổ xưa sân nhỏ.

“Đệ tử bái kiến sư phụ.” Lục Nhai nhìn Cố Phồn, coi như cung kính nói.

Cửa gỗ mở ra, có một bóng người cao gầy bước ra, người này thoạt nhìn ba bốn mươi tuổi, mày kiếm mắt tinh, phong thái uy nghiêm, để râu dài đến xương quai xanh, đứng chắp tay sau lưng, tiên phong đạo cốt.

Cố Phồn:…

Đây là lão đầu mấy ngàn tuổi trong miệng Lục Nhai?

Bởi vì so với hình tượng ông già râu bạc trong tưởng tượng của cô kém quá xa, Cố Phồn liền ngây ngẩn cả người, nhất thời quên hành lễ.

Kiếm Thánh đánh giá cô một cái, cũng không nói gì.

Lục Nhai cười nhắc nhở Cố Phồn: “Còn chưa bái kiến sư phụ.”

Lục Nhai tuy rằng cũng là cường giả Hợp Thể kỳ, nhưng hắn quá không đứng đắn, Cố Phồn lại thật sự quen thuộc với hắn, cho nên hai người ở chung, ngoại trừ một tia không được tự nhiên trong lòng, Cố Phồn ở trước mặt Lục Nhai cũng không có cảm giác gì. Hôm nay nhìn thấy Kiếm Thánh trong truyền thuyết, cái loại khí thế thuộc về đại năng Hợp Thể kỳ này làm cho Cố Phồn trong lòng lo sợ, sớm không có năng lực phản ứng, ngay khi Lục Nhai thúc giục, cô liền theo bản năng hành lễ: “Cố Phồn bái kiến sư……”

Nói được một nửa, Cố Phồn lắp bắp.

Kiếm Thánh còn không có thu cô làm đồ đệ, cô kêu cái gì sư phụ?

May mà âm “Sư” và “Thánh” gần giống nhau, Cố Phồn kịp thời đổi thành: “Cố Phồn bái kiến Thánh Tổ.”

Kiếm Thánh tiên phong đạo cốt, thanh âm cũng mang theo một tia linh hoạt kỳ ảo mờ ảo, nói với Lục Nhai: “Đã là đạo lữ của ngươi, vì sao không gọi sư phụ?”

Cố Phồn đỏ mặt, Lục Nhai cư nhiên đã nói chuyện này với Kiếm Thánh?

Lục Nhai cười nói: “Phồn Phồn da mặt mỏng, dù sao chúng ta còn chưa có tổ chức đại điển song tu, chậm một chút có thể đổi giọng.”

Kiếm Thánh có thâm ý liếc mắt nhìn Lục Nhai. Tu chân giả như họ, cũng không thèm để ý những thứ lễ nghi rườm rà kia, chỉ cần hai người tâm ý tương thông, liền tự nhiên thành đạo lữ, chỉ có một ít tu chân giả ưa thích phô trương mới cố gắng tổ chức cái gì đại điển song tu, mời giao hảo danh môn đệ tử tiến đến xem lễ.

“Cố Phồn, chuyện đạo lữ, chẳng lẽ Lục Nhai uy hiếp ngươi?”

Kiếm Thánh nghiêm nghị mở miệng, một bộ thái độ nếu Lục Nhai thật sự uy hiếp Cố Phồn, ông ấy sẽ vì Cố Phồn làm chỗ dựa.

Cố Phồn quỳ trên mặt đất, cụp mắt nói: “Hắn không uy hiếp tôi, chỉ là tu vi tôi thấp, không dám trèo cao.”

Trong mắt Lục Nhai xẹt qua bất đắc dĩ, hắn biết, cô để ý chính là cái này.

Nhưng Lục Nhai có thể hiểu được suy nghĩ của Cố Phồn, thời điểm hắn còn là dị năng giả, cũng bởi vì tuổi thọ ngắn, chần chờ có nên chậm trễ cô hay không.

“Sư phụ, Phồn Phồn một lòng tu luyện, chỉ là trong tay nàng ấy không có công pháp thích hợp, kính xin sư phụ chỉ giáo.”

Lục Nhai cũng không quên mục đích thật sự của chuyến đi này.

Kiếm Thánh tự nhiên đã sớm nhìn ra thể chất ngũ linh căn của Cố Phồn, tâm niệm khẽ động, một viên ngọc giản cùng một thanh bảo kiếm đen như mực liền bay tới trước mặt Cố Phồn: “Bộ Thái Cực cùng Thái Cực kiếm này là do một vị trưởng lão Phi Tiên bản môn lưu lại, bởi vì môn phái vẫn không có đệ tử ngũ linh căn thích hợp, liền bảo quản ở chỗ ta, hôm nay đưa ngươi, mong ngươi cần cù tu luyện, chớ làm nhục chúng nó.”

Cố Phồn mừng rỡ, ngẩng đầu nhìn Kiếm Thánh: “Ngài nguyện ý thu tôi làm đồ đệ?”

Kiếm Thánh: “Ừm, nghiệt đồ bắt ngươi lại đây, ta nên chịu trách nhiệm với ngươi. Từ hôm nay trở đi, ngươi cùng Lục Nhai chính là quan hệ sư huynh muội, nếu như hắn ỷ thế lăng nhục ngươi, ngươi chỉ cần truyền tấn cho ta.”

Nói xong, Kiếm Thánh lại ném cho Cố Phồn một cái truyền tấn phù, xoay người trở về nhà gỗ.

Lục Nhai cố gắng giải thích: “Sư phụ, con……”

“Rầm” một tiếng, cửa gỗ đã đóng.

Lục Nhai:…

Hắn cúi đầu, bất đắc dĩ nói với tiểu sư muội mới được thăng chức: “Hiện tại em hài lòng chưa?”

Cố Phồn tránh tầm mắt của hắn, nghĩ thầm nhất định là hắn bình thường làm người không đáng tin, mới có thể khiến Kiếm Thánh hiểu lầm như thế.

Ở trước cửa lão nhân gia nói chuyện cũng không thích hợp, Lục Nhai một lần nữa nắm tay Cố Phồn, mang cô rời khỏi Kiếm Phong.

Lục Nhai ở Kim Kiếm Tông cũng có địa bàn của mình, chỉ là hắn cũng không thu đồ đệ, ngọn núi to như vậy lại trống rỗng, chỉ có một tòa động phủ.

“Trước tiên xem hai thứ này như thế nào.” Lục Nhai nhắc nhở Cố Phồn.

Cố Phồn đã sớm gấp gáp.

Kiếm Thánh ra tay, tự nhiên đều là bảo bối, [Thái Cực] là một bộ Thiên giai ngũ hành công pháp, chia làm công pháp tu luyện cùng pháp quyết hai bộ. Công pháp đối với tư chất của người tu luyện không có yêu cầu, chỉ cần là linh căn ngũ hành là có thể tu luyện, pháp quyết trong Thái Cực lại có phân chia bốn cấp bậc Thiên cấp, Địa cấp, Huyền cấp, Hoàng cấp. Lấy tu vi trước mắt của Cố Phồn, chỉ có thể tu luyện Huyền cấp và Hoàng cấp pháp quyết, Địa cấp còn chưa đủ tư cách, đương nhiên ngưỡng cửa pháp quyết càng cao, uy lực tự nhiên cũng càng lớn.

Thái Cực kiếm là một thanh Tử Mẫu kiếm, Tử Mẫu kiếm tách ra đều thuộc về thượng phẩm linh khí, sáp nhập thì thăng làm tiên khí, thích hợp tu chân giả các giai đoạn khác nhau sử dụng.

Bên trong Thái Cực Kiếm có trận pháp chuyển hoán ngũ hành, Cố Phồn tùy tiện phóng thích linh lực hệ gì, chỉ cần tâm niệm cô vừa động, Thái Cực Kiếm sẽ tự động chuyển hóa linh lực tiếp thu được, phát ra công kích Cố Phồn muốn, như thế liền tiết kiệm cho Cố Phồn tự mình đi chuyển hóa.

Những thứ này đều là Cố Phồn sau khi nhỏ máu nhận chủ mới biết.

Lục Nhai nói: “Em hiện tại thực lực không cao, nếu như bị người khác biết trong tay em có tiên khí, rất dễ dàng bị cao thủ Nguyên Anh, Hóa Thần kỳ nhắm trúng, không bằng Mẫu kiếm đặt ở đan điền ôn dưỡng, bình thường chỉ dùng Tử kiếm.”

Cố Phồn hiểu, hoài bích kỳ tội, đừng nói tiên khí, chính là một mình một thanh Tử kiếm, cũng dễ dàng bị người mơ ước.

Linh khí có thể biến hóa lớn nhỏ, Cố Phồn thu Mẫu kiếm vào đan điền.

Công pháp, pháp bảo đều hiểu, Lục Nhai lại mang Cố Phồn đi gặp sư huynh của hắn, tông chủ Kim Kiếm Tông.

Tông chủ thoạt nhìn ngược lại càng giống lão đầu, râu bạc tóc bạc, thái độ lại càng hiền lành.

“Sư muội có tính toán gì không?” Tông chủ thân thiết hỏi.

Cố Phồn biết mình có thể nhận được phần đãi ngộ này đều là bởi vì Lục Nhai đứng ở bên cạnh cô, cô đã từng là một tán tu, muốn vào tông môn chỉ có thể dựa vào Lục Nhai, hiện giờ cô đã thuận lợi trở thành đệ tử của đại môn phái Kim Kiếm Tông, con đường còn lại, Cố Phồn muốn tự mình đi.

Hai người cảnh giới bất đồng, cô không có khả năng một mực dựa vào Lục Nhai, Lục Nhai cũng không có khả năng thật sự không để ý tiên đồ chính hắn, cùng cô đi những nơi rèn luyện đối với hắn mà nói không hề khó khăn.

“Muội muốn tu luyện như đệ tử nội môn bình thường, làm nhiệm vụ.” Cố Phồn hạ mắt nói.

Tông chủ nhìn Lục Nhai, Lục Nhai khẽ gật đầu.

Tông chủ liền gọi quản sự nội môn, bảo quản sự dẫn Cố Phồn đi làm quen tông môn, đồng thời an bài cho Cố Phồn một chỗ ở.

Cố Phồn gặp lại Lục Nhai, chính là buổi tối, Lục Nhai đột nhiên xuất hiện trước biệt viện của cô.

“Có thể đi vào ngồi một chút không?”

Ánh trăng như nước, Lục Nhai một thân bạch y, cười nhìn cô.

Cố Phồn liền mời hắn vào.

Đệ tử Kim Đan kỳ ở môn phái đã có địa vị nhất định, cho nên có thể phân đến một viện khác, còn có tùy tùng Luyện Khí kỳ.

Hai tùy tùng của Cố Phồn đều là nữ, các nàng nhìn thấy Lục Nhai, lại không nhận ra Lục Nhai là ai, kinh diễm qua đi, dưới ý bảo của Cố Phồn lặng lẽ rời đi.

Lục Nhai đi dạo một vòng trong phòng luyện đan của Cố Phồn, trở lại phòng khách, hắn ngồi xuống như chủ nhân, lấy ra trà cụ tự chuẩn bị.

Cố Phồn ngồi đối diện hắn, nhìn khuôn mặt tuấn dật thoải mái kia, Cố Phồn thật lòng nói: “Chuyện bái sư, cám ơn.”

Lục Nhai buông mi thật dài, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chuyển động chén trà, nhìn ánh sáng lưu chuyển bên trong nói: “Em nhất định phải khách khí với ta như vậy sao?”

Cố Phồn không biết nên nói gì.

Giữa hắn và cô, tựa như có thêm một tầng ngăn cách, không biết nên phá vỡ như thế nào.

Cô cũng không muốn khách khí như vậy, nhưng cô có thể làm gì? Giống như ở trên Trái Đất cùng hắn đi đánh quái thú? Yêu thú mà hắn cần phí sức mới có thể đối phó, cô hoàn toàn không giúp được gì, chuyên môn chọn yêu thú thích hợp với cô, đối với Lục Nhai lại có ý nghĩa gì?

Không đánh yêu thú, chẳng lẽ phải giống như vợ chồng phàm nhân gian mỗi ngày dính cùng một chỗ?

Cố Phồn không muốn bỏ bê tu luyện của mình, cũng không muốn bỏ bê hắn.

Tình yêu giữa người tu chân vốn khác với người bình thường, cùng một cảnh giới còn có thể cùng đi rèn luyện, giống như cô và Lục Nhai kém xa như vậy, Cố Phồn cũng không biết nên tiếp tục như thế nào.

“Thôi, em yên tâm tu luyện, đây là truyền tấn phù của ta, có việc cứ tìm ta.”

Lục Nhai thu hồi trà cụ, đưa cho Cố Phồn một tấm ngọc giản truyền tấn.

Cố Phồn gật đầu, nhận lấy.

Lục Nhai đứng dậy, Cố Phồn tự nhiên muốn đi tiễn hắn.

Sắp bước ra khỏi cửa, Lục Nhai bỗng nhiên quay người lại.

Bóng dáng thon dài che khuất ánh trăng bên ngoài, Cố Phồn ngẩng đầu, nhưng không thấy rõ vẻ mặt của hắn.

“Lần sau gặp mặt, không biết là lúc nào, cho ta ôm một cái đi.” Lục Nhai thấp giọng nói, hơi hơi mở cánh tay, chờ Cố Phồn đáp lại.

Cố Phồn dừng một chút, cụp mắt đi tới.

Hắn đem cô ôm vào trong ngực, khí tức quen thuộc trong nháy mắt vây quanh cô, mặt dán vào y bào hơi lạnh của hắn, dưới y bào, là nhịp tim quen thuộc.

Cố Phồn nhắm mắt lại, đầu ngón tay cử động vài lần, cuối cùng vẫn không ôm ngược lại.

“Trong tông môn không có gì nguy hiểm, khi ra ngoài rèn luyện, chú ý an toàn.” Lục Nhai hôn mái tóc đen nhánh của cô, dịu dàng dặn dò.

Cố Phồn: “Ừm.”

Lục Nhai: “Dù gặp phải thiên tài địa bảo gì, mạng quan trọng nhất, không nên cưỡng cầu.”

Cố Phồn: “Ừm.”

Lục Nhai: “Lòng người đáng sợ hơn thú tâm, em xinh đẹp như vậy, lại mang linh khí, ngàn vạn lần phải cẩn thận làm việc.”

Cố Phồn: “Ừm.”

Lục Nhai: “Tu Chân Giới nam tu không biết bao nhiêu, lĩnh ngộ cảnh giới giống như ta đều bị cho là xấu, nếu em gặp được nam tu tuấn mỹ, thật sự thích, ta cũng không có biện pháp, chỉ là, trước khi em cùng người nọ ở chung một chỗ, nhớ rõ cùng ta chào hỏi trước.”

Cố Phồn:…

Cô không thể nhìn thấy mặt hắn, cũng không thể nghe ra hắn nghiêm túc hay nói đùa, đang không biết nên đáp lại như thế nào, cằm đột nhiên bị nâng lên.

Khuôn mặt tuấn mỹ gần ngay trước mắt, Lục Nhai mỉm cười, lời nói ra lại cực kỳ bá đạo: “Em thật thích người khác, ta đối với em không có biện pháp, cho nên em nhất định phải báo cho ta biết, ta chạy tới, để cho nam tu câu dẫn đạo lữ của ta biết khó mà lui.”

Cố Phồn nghĩ, Tu Chân Giới nữ tu xinh đẹp nhiều như vậy, ai sẽ hao hết tâm tư câu dẫn cô?

Nếu Lục Nhai thật sự nên lo lắng, cũng nên lo lắng có người đến cướp thần thú linh sủng của hắn, mà không phải cô cái này tiện nghi đạo lữ.

Hơi thất thần, Lục Nhai lại hôn xuống.

Cố Phồn theo bản năng muốn tránh đi, nhưng mà từng có quá nhiều lần thân mật cùng hắn, thân thể dĩ nhiên đã hình thành bản năng, gần như môi Lục Nhai mới đụng phải môi cô, cô liền mở miệng, tự nhiên nghênh đón hắn tiến vào.

Điều này hiển nhiên lấy lòng Lục Nhai, hắn ôm cô càng chặt, chặt đến mức Cố Phồn muốn đẩy hắn ra cũng không còn kịp.

Rung động quen thuộc rồi lại càng mãnh liệt thổi quét cô, tay Cố Phồn bắt lấy cổ tay Lục Nhai, cũng càng ngày càng vô lực.

Nếu sắp chia tay, vậy tùy tâm sở dục, phóng túng lúc này đây.

Lục Nhai liền biết, cô cũng không phản đối.

Hắn sớm nên hiểu, trong lòng cô có hắn, chỉ là bởi vì cảnh giới cách xa mà miên man suy nghĩ, “Không muốn trèo cao”.

Đầu tiên cô hướng giữa bọn họ tạo một rào cản ngăn cách, nghĩ càng nhiều, ngăn cách càng dày, cô càng thêm không dám vượt qua.

Cô không dám, hắn đến phá.

Sợ Cố Phồn đổi ý, Lục Nhai bày ra một đạo cấm chế, trực tiếp đâm thủng rào cản ngăn cách kia trong phòng khách đơn sơ.

Hắn bá đạo mà cố chấp như vậy, Cố Phồn ngoại trừ bám chặt lấy hắn, cái gì cũng không có dư lực suy nghĩ.

Từ cửa phòng khách đến giá giường trong phòng ngủ, Cố Phồn không biết đã qua bao lâu, chỉ biết Lục Nhai Hợp Thể kỳ càng khó thỏa mãn.

Thật sự vẫn là người sao?

“Đủ rồi.” Cô rốt cuộc nhịn không được, trợn mắt nhìn người đàn ông phía trên.

Lục Nhai cười, ghé vào bên tai cô nói: “Ta đã dành dụm một thời gian rồi, bổ sung cho em.”

Cố Phồn nóng mặt, nhưng mà ở phương diện này cô thật sự không muốn lãng phí, đợi nguyên khí của hắn truyền tới, cô thuần thục vận hành công pháp song tu.

Nhưng mà nguyên khí kia lại cuồn cuộn không ngừng.

Cố Phồn rốt cục ý thức được không đúng, thần thức nhìn vào bên trong, liền phát hiện một đoàn nguyên khí phong bạo gần như ngưng thành thực chất.

“Đây là lần đầu tiên ta song tu thân chân, Nguyên Dương tự nhiên hơn xa dị năng giả, em chuyên tâm hấp thu, không thể phân tâm.”

Cố Phồn hiểu được, giữ nguyên tắc không lãng phí, đành phải tiếp tục.

Nguyên khí quá mức mãnh liệt, ngay từ đầu Cố Phồn còn có thể khống chế tiết tấu hấp thu, cũng không lâu lắm cô lại mất đi khống chế đối với cuộc bổ sung này, tựa như một dòng suối nhỏ đột nhiên nghênh đón nước biển dâng ngược, dù tới bao nhiêu cô cũng chỉ có thể bị ép tiếp thu.

Thiên lôi lại ngưng tụ ở phía trên Cố Phồn.

Lục Nhai nhìn Cố Phồn đã lâm vào trạng thái mê say, trong mắt tràn ngập nhu tình.

Thanh âm lạnh lùng của Kiếm Thánh đột nhiên truyền vào thần thức của hắn: “Nghiệt đồ, đừng có hồ nháo!”

Lục Nhai cười đáp: “Đã bắt đầu, sẽ không bỏ dở nửa chừng, mong sư phụ thay chúng ta giải quyết lôi kiếp.”

Kiếm Thánh không có đáp lại.

Nhưng Cố Phồn liên tục đột phá Nguyên Anh thẳng đến cảnh giới Hóa Thần, cũng không có thiên lôi đánh xuống, tất nhiên là Kiếm Thánh ra tay, ngăn cản lôi kiếp.

Đợi tu vi hai người ngang hàng, Lục Nhai mới kết thúc trận song tu hiến tế này.

Hắn chỉ có một mình, muốn nhanh lên tu tiên phi thăng, muốn xem người người hướng tới tiên giới kia là phong cảnh gì.

Hôm nay Lục Nhai hắn có đạo lữ, tự nhiên muốn cùng thê tử đồng hành, dắt tay trường sinh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN