Lục lễ đầy đủ, huyện thừa Thanh Hà chủ hôn, bày vài bàn tiệc.
Nhà họ An ở huyện còn có mấy phòng họ hàng xa, đều là bách tính bình thường.
Lần này chúng ta ở nhà một người biểu thúc của hắn, thúc thúc và thẩm thẩm rất nhiệt tình chu đáo, trang trí phòng tân hôn, bận rộn trước sau, rất nhiệt tình.
Nghĩ đến hắn là một đứa trẻ mồ côi cha mẹ, lại còn là một tên đồ tể, một nhà biểu thúc đối xử với hắn như vậy, quả thực khiến người ta cảm động.
Lần này cùng An Nguyên Kỳ về huyện Thanh Hà đón dâu, còn có biểu đệ Triệu Ngọc Ninh nhà dì họ ở kinh thành.
Nhà họ Triệu ở kinh thành cũng kinh doanh, nghe nói làm ăn khá tốt, dù sao cũng có vẻ khá giả.
Biểu đệ mặc một thân gấm vóc, phong lưu phóng khoáng, đôi mắt dài và hẹp như một con hồ ly.
Ngày thứ hai sau khi thành thân, hắn gặp ta, chiếc quạt trong tay xoay một vòng, hành lễ: “Chị dâu khỏe chứ, hôm qua vất vả rồi.”
Mặt hắn trắng trẻo, cười đầy thâm ý, ta lập tức đỏ mặt.
Khi chải đầu trước gương đồng, vết hôn trên cổ quá rõ ràng, ta đã cố gắng che đi hết mức có thể.
Người khác dù có nhìn thấy cũng giả vờ không biết, chỉ có hắn nói bóng gió, ta có chút không vui, cảm thấy người này quá vô ý.
An Nguyên Kỳ như hiểu được tâm tư của ta, đá một cước vào người công tử phong lưu kia.
“Ngậm miệng lại, chị dâu ngươi đoan trang, đừng đùa giỡn với nàng.”
Biểu đệ đau đớn, ôm m.ô.n.g kêu to: “Ai đùa giỡn chứ! Ngày đại hôn vui mừng, ta hỏi thăm một câu thì sao?”
Ngoài đồng, khi bái tế cha mẹ chồng, ta cùng An Nguyên Kỳ dập đầu bốn cái.
An Nguyên Kỳ giọng trầm trầm: “Cha, mẹ, con trai đã thành gia, tân nương là người mà năm xưa cha mẹ định cho con trai, Tú Nghiên nhà họ Lý ở An Dương, tên thân mật là Liên Liên, con trai rất hài lòng, cha mẹ có thể yên tâm rồi.”
Trong lòng ta có quỷ, ngay cả bia mộ của cha mẹ chồng cũng không dám nhìn thẳng, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Trên đường trở về, An Nguyên Kỳ sờ trán ta: “Sao vậy phu nhân, sắc mặt khó coi vậy?”
Ta chột dạ nói: “Có hơi không khỏe.”
Hắn truy hỏi: “Không khỏe chỗ nào?”
Ta liếc hắn một cái, chưa kịp trả lời, hắn đột nhiên lại cười, vẻ mặt dịu dàng: “Biết rồi, lại đây, ta cõng nàng.”
Nói xong liền ngồi xổm xuống.
Ta ngại ngùng: “Thôi, tướng công, ta tự đi được.”
“Nhanh lên, nếu không ta sẽ bế nàng về.”
Hắn kiên trì như vậy, ta cũng không từ chối nữa, nằm sấp trên lưng hắn.
An Nguyên Kỳ thân thể cường tráng, vai lưng rộng rãi, không hiểu sao lại khiến người ta an tâm.
Hắn cõng ta đi trên con đường nhỏ ngoại ô, xung quanh không có ai, nhẹ giọng dỗ dành ta: “Phu nhân, tối nay ta sẽ chú ý.”
Nói xong, tai hắn hơi đỏ, ta úp mặt vào cổ hắn, má nóng bừng.
“Đừng nói nữa, xấu hổ c h ế t mất.”
Ba ngày lại mặt, chúng ta đến nhà họ Lý ở An Dương, dự định từ An Dương trực tiếp trở về kinh.
Tiểu thư Tú Nghiên đến gặp ta, nắm tay ta hỏi: “Liên Liên, tên đồ tể đó đối xử với ngươi thế nào, có bắt nạt ngươi không?”
Ta lắc đầu: “Tiểu thư yên tâm, hắn đối xử với ta rất tốt.”
“Ngoan lắm, để ngươi chịu khổ rồi, ngươi yên tâm, chờ sau này ta xuất giá, nếu ngươi sống không tốt, ta sẽ đưa cho tên đồ tể đó một số tiền, đón ngươi đến sống bên cạnh ta.”
Ta và tiểu thư cùng nhau lớn lên, tính tình nàng nhu thuận, tuy là chủ tử cao cao tại thượng nhưng đối xử với ta rất hòa nhã, không hề kiêu ngạo.
Khi nàng đọc sách học chữ, luôn tiện dạy ta viết tên của mình, nàng nói: “Liên Liên, nữ tử hiểu văn biết chữ, lại có thể hiểu được đại nghĩa sẽ là người hiền lương, mấy người Tước Nhi không có cơ hội này, ngươi ở bên cạnh ta có cơ hội học chữ, chắc chắn phải học hành chăm chỉ.”
Tính ra ta cũng biết đọc biết viết, đây có lẽ cũng là lý do phu nhân chọn ta thay tiểu thư đi lấy chồng.
Không ai hiểu tiểu thư hơn ta, ta có thể đóng giả nàng rất tốt.
Lão gia và phu nhân đã định sẵn con đường cho tiểu thư, sau này khi xuất giá, nàng sẽ đổi tên, lấy thân phận con nuôi của nhà họ Lý mà đi lấy chồng.