Hai tay lão thái thái ôm ly trà, ánh mắt ngây ngốc rơi trên đó.
Đầu quả tim Ngụy Giai Minh thít lại, nàng còn nhớ chuyện con gái nhỏ của mình nằm trong đống tuyết mà tạo thành nỗi lo tâm lý rất lớn. Nàng không nghĩ đến Ân Mịch Đường sẽ gặp lại bà nội nàng, đã vậy lại còn là đơn độc gặp phải. Ngụy Giai Minh cảm thấy thật không chân thật, lo lắng lão thái thái lại làm cho Ân Mịch Đường nhớ đến những chuyện không tốt. Giờ này khắc này, nàng cũng không muốn tìm hiểu rõ vì sao Ân Mịch Đường lại đến chỗ này nữa, mà chỉ muốn lập tức mang con gái rời đi. Nhưng khi nàng mới bước ra một bước thì Ân Tranh đã kéo nàng một cái, nàng không hiểu quay đầu nhìn Ân Tranh với ánh mắt nghi hoặc. Ân Tranh nhìn hai người ngồi bên đình nghỉ mát phía xa xa, chỉ lắc lắc đầu.
Ngụy Giai Minh nhìn theo ánh mắt Ân Tranh, tầm nhìn rơi vào trên mặt Ân Mịch Đường. Vẻ mặt Ân Mịch Đường bình thường, cũng không lộ ra dáng vẻ tâm tình bị kích động gì. Ngụy Giai Minh hơi chút yên tâm, nhưng khi nàng nhìn qua lão thái thái thì lại lộ ra vẻ cảnh giác.
Ân Mịch Đường cúi đầu thổi trà trong chén, đợi đến lúc không nóng lắm thì mới cầm lên nếm thử một ngụm, nhiệt độ vừa phải, vào miệng thì thơm ngọt. Nàng uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, nhiệt độ từ nước tra từ từ đi vào cơ thể, cả người dường như cũng cùng ấm áp lên.
Lão thái thái nhìn chén trà trước mặt, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Ân Mịch Đường. Tuổi tác bà đã cao, mắt cũng càng lúc càng kém, nhìn cháu gái xinh xắn mảnh khảnh, trước mắt không tự chủ được hiện lên một ít cảnh lúc nàng còn nhỏ.
Một cô bé con chỉ lớn chừng ấy vẫn luôn luôn nãi thanh nãi khí nói chuyện, rõ ràng là độ tuổi còn chưa hiểu chuyện lắm, nhưng lại vẫn cứ mơ mơ màng màng đối xử tốt với người khác. Lúc đó … lão thái thái cực kỳ yêu thích đôi mắt ướt nước linh động này, đặc biệt là khi nàng dùng đôi mắt sạch sẽ trong veo kia nhìn mình, trong lòng lão thái thái liền giống như có một dòng suối ấm nóng chảy qua vậy.
Ân Mịch Đường nhấp từng ngụm nhỏ uống hết trà trong chén, sau đó quy quy củ củ đặt chén không xuống rồi nhìn thẳng vào lão thái thái.
Trái tim lão thái thái đột nhiên kéo căng, ánh mắt bà mơ hồ, ngây ngốc cười lên, trong miệng bi li ba la nói những lời làm người ta nghe chẳng hiểu nổi, giống như những năm này vậy.
“Ngài không cần phải giả vờ điên khùng đâu.” Ân Mịch Đường mím môi, “Người có thể tha thứ cho ngài cũng chỉ có bản thân ngài mà thôi, có diễn cho người khác nhìn cũng không có tác dụng gì.”
Lão thái thái cứng lại, thật cẩn thận nhìn vào đôi mắt Ân Mịch Đường. Đôi tay đang bưng chén trà dần dần buông thõng, hai vai cũng mất hết sức lực rũ xuống. Vốn là người tuổi tác đã lớn, trong chớp mắt dường như đã già hơn đi rất nhiều.
Đứa nhỏ nuôi lớn trong lòng bàn tay đã lớn rồi. Ánh mắt tán loạn của lão thái thái lần nữa ngưng đọng lại, nhưng mà cúi thấp đầu không dám nhìn vào đứa nhỏ trước mặt.
Đúng vậy, bào thật sự rất thương yêu đứa nhỏ này, nhưng trong phần yêu thương này lại có pha thêm cảm giác tội lỗi của bà đối với đứa cháu trai bị bà b.óp chết kia. Bà liều mạng đối tốt với Ân Mịch Đường, dùng cách thức này để đền bù lại cho cái chết của đứa cháu trai, đền bù lại cho cảm giác tội ác tự mình giết chết cháu trai.
Ân Mịch Đường quay đầu qua nhìn về phía người đang tìm người mình ở nơi xa. Nàng đứng dậy, không định ở lại chỗ này lâu hơn nữa.
“Đường Đường …” giọng lão thái thái mang theo tiếng nghẹn ngào.
Ân Mịch Đường dừng chân lại, quay người qua nhìn bà, nói: “Vốn nên chăm sóc lúc tuổi già, giờ mong ngài biết trân trọng.”
“Con có thể tha thứ cho bà nội không?” lão thái thái nước mắt đầy mặt nhìn Ân Mịch Đường, cuối cùng đem những lời đè nén trong lòng mấy năm này nói ra. Tha thứ cho bà nhất thời bị ma quy mê hoặc, tha thứ cho người bà nội ác độc muốn làm nàng đang sống sờ sờ đói chết lạnh chết này.
Chỉ có thể giả vờ điên điên khùng khùng thì bà mới có dũng khí tiếp tục sống được.
Những năm này bà vẫn luôn đang sống trong sự hối hận, hối hận năm đó vứt bỏ Ân Mịch Đường trong núi tuyết, lúc đó bà kiếm chết bí mật về đứa bé trai quá lâu, khi bị bóc trần liền bị k.ích thích, ngày ngày trước mắt đều là đứa trẻ nam quái dị đó đến đòi mạng. Vậy mà đứa nhỏ kia lại giống y hệt Ân Mịch Đường … Bà cho là vứt bỏ Ân Mịch Đường đi thì đứa trẻ nam kia cũng sẽ biến mất khỏi mắt bà.
Đây là thứ nhất.
Thứ hai là bà tức giận, khi đó bà đâm vào sừng trâu, trong lòng nghĩ mình đối với Ân Mịch Đường tốt như thế, đã là đền bù xong rồi, sao đứa nhỏ đã chết đi kia vẫn còn không biết đủ như thế. Đâm vào sừng trâu mà, chỉ cảm thấy những năm này mình thương yêu Ân Mịch Đường chẳng đáng, thế nên nhất thời máu nóng bốc lên đầu liền vứt Ân Mịch Đường đi.
Nói đi nói lại thì cũng chỉ là vì nhất thời hồ đồ mà thôi.
Lão thái thái dùng hai tay bụm mặt, nghẹn ngào khóc.
Ân Mịch Đường nhìn mà không nỡ nhẫn tâm, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho lão thái thái. Nàng nhẹ nhàng nói: “Lúc con còn nhỏ, ngài đã từng dạy con không thể khóc ở bên ngoài, vì khi gió thổi qua thì sẽ rất đau.”
Lão thái thái ngừng khóc, nước mắt rưng rưng nhìn Ân Mịch Đường.
Ân Mịch Đường tỉ mỉ lau sạch nước mắt trên khóe mắt lão thái thái, sau đó gấp khăn chỉnh tề rồi đặt lên mặt bàn đá. Nàng cong cong mắt nhìn lão thái thái, cười nói: “Mấy ngày ở trong núi tuyết con vẫn luôn nghĩ mình có chỗ nào không làm tốt để ngài không vui, con nhất định phải sửa đổi mới được.”
Chỉ một câu nói này của Ân Mịch Đường, lão thái thái lại rơi nước mắt. Đường Đường của bà vĩnh viễn hiểu chuyện như thế, hiểu chuyện đến mức làm bà đau lòng.
Ân Mịch Đường nhịn xuống ướt át dưới đáy mắt, trừng to mắt, cười nói: “Con đã tha thứ cho ngài từ sớm rồi, cũng hy vọng ngài có thể tha thứ cho bản thân. Con đã đi ra từ trong núi tuyết, hy vọng ngài cũng có thể.”
Ân Mịch Đường đi về trước một bước, sửa lại vạt áo bị gió thổi của lão thái thái, sau đó quay người rời đi.
Lão thái thái nhìn chiếc khăn trên bàn đá, yên lặng rơi lệ.
Ân Mịch Đường nói đã tha thứ cho bà, bà nên vui mừng. Bà nên tự mình đi ra từ trong tội lỗi như Đường Đường của bà nói mới phải.
Nhưng … Đường Đường của bà không gọi bà là bà nội, không hề gọi một tiếng nào.
Khi trong lòng lão thái thái thở phào một hơi thì cũng đồng thời có một loại quặn thắt.
“Mẹ, phải về nhà rồi ạ?” Ân Mịch Đường đứng trước mặt Ngụy Giai Minh hỏi.
Ngụy Giai Minh chậm rãi lộ ra nụ cười, đáp: “Ừ, lát nữa chúng ta sẽ về nhà.”
Ngụy Giai Minh nghiêng đầu cho Ân Tranh một ánh mắt, Ân Tranh hiểu rõ, cất bước đi về phía lão thái thái. Khi đứng trước mặt lão thái thái, Ân Tranh dường như có ngàn vạn lời mắc nghẹn trong cổ họng, không biết nói ra từ đâu.
Hận không?
Không đến mức, vì dù sao đây cũng là người mẹ sinh ra hắn nuôi dưỡng hắn, trừ một chuyện kia ra thì không còn gì để chỉ trích cả. Từ ‘Hận’ này quá nặng.
Nhưng oán trách thì chắc chắn có.
Trách bà tự mình chủ trương, đó dù sao cũng là một sinh mạng, là con trai của hắn. Dù thân thể có thiếu khuyết thì cũng là con trai của hắn. Sao bà có thể im hơi lặng tiếng b.óp chết một sinh mạng như thế …
Ân Tranh nặng nề thở dài một hơi, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt lão thái thái, nói: “Mẹ, con trai muốn hỏi ngài, rốt cuộc Đường Đường có phải là đứa trẻ của bà vú mà ngài ôm đến thay thế hay không?”
Lão thái thái hơi sững lại, mờ mịt hỏi Ân Tranh: “Đứa trẻ của bà vú gì?”
Bà giả điên giả khùng khóc gào quá lâu, nên cổ họng bà cực kỳ khô rát, tuy giọng không lớn nhưng nghe lại rất chói tai.
Ngụy Giai Minh đi đến, nàng nắm chặt tay Ân Mịch Đường, căng thẳng nhìn lão thái thái.
Cánh tay nắm Ân Mịch Đường của Ngụy Giai Minh siết quá chặt làm Ân Mịch Đường thấy đau. Ân Mịch Đường nhìn nhìn sắc mặt của mẹ, lại nghĩ đến đoạn đối thoại của cha và lão thái thái lúc nãy, sau khi có chút sững người thì trong lòng đột nhiên cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Nước mắt vốn mạnh mẽ đè ép xuống liền cứ vậy cuộn lên, trong lòng chua sót đỏ mắt.