Quý Thính nhìn anh một cái đưa đồ cho anh, ngoại trừ bó hoa hồng kia. Đàm Vũ Trình nhận lấy những món đồ từ tay cô, mở cửa ghế sau để đồ vào rồi đóng cửa.
Quý Thính thắt dây an toàn, anh lên xe rồi khởi động xe.
Chỉ một lúc sau chiếc SUV đồ sộ đã ra khỏi khu văn hóa, đi vào dòng xe cộ đông nghẹt. Đại lộ phía Nam sáng hơn chút, đèn đuốc luôn sáng rực, có cả đèn chiếu hậu của xe ô tô, ánh đèn neon. Quý Thính có chút kiệt sức sau hai ngày bận rộn vừa qua, khi mệt mỏi cũng sẽ ít nói chuyện hơn. Cô quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.
Đàm Vũ Trình không mặc vest, chỉ mặc áo sơ mi đen cổ hơi mở, khuy măng sét mở ra, trên cổ tay lấp ló chiếc đồng hồ, anh quay lại nhìn cô hỏi: “Em đang nhìn gì vậy?”
Anh thật sự rất thích hỏi câu hỏi này.
Quý Thính lắc lắc đầu, “Nhìn anh không được sao?”
Khóe môi Đàm Vũ Trình nhếch lên, “Được, muốn nhìn thì cứ nhìn.”
Khoé môi Quý Thính nở một nụ cười mềm mại, dịu dàng, cổ áo sơ mi của cô chưa cài hết cúc, tóc búi đã xõa ra từ lâu trên cổ áo còn có mấy sợi tóc xõa xuống.
Đôi mắt của Đàm Vũ Trình tối sầm lại trong ánh sáng mờ ảo. Anh thu hồi ánh mắt nhìn tình hình giao thông phía trước, khi đi qua mấy quán ăn khuya hỏi: “Em đói không?”
Quý Thính cũng thấy những quán ăn khuya đó, nhìn lướt qua rồi nói: “Tôi không đói, anh thì sao.”
“Còn tùy vào ý em.” Anh trả lời.
Nghĩa là nếu cô đói thì anh sẽ ăn cùng cô, còn nếu cô không đói thì anh cũng không ăn. Quý Thính không muốn ăn, buổi tối uống quá nhiều cà phê lúc đóng cửa Tiểu Uyển còn nhét bánh ngọt cho cô ăn.
Đàm Vũ Trình không hỏi nữa bẻ lái chiếc SUV màu đen phóng nhanh qua dòng xe cộ, nơi đến là một căn hộ của anh ở tòa cao ốc Tân Cách, căn hộ có thời gian sở hữu ngắn, nhưng diện tích không hề nhỏ, ở khá cao. Nơi đó được gọi là căn hộ lãng mạn.
Lúc anh chuyển đến Quý Thính có từng đến đây một lần, phong cảnh trên cao rất đẹp nhìn ra toàn bộ khu vực trung tâm Lê Thành, lại gần khu phố văn hóa.
Đến gara.
Quý Thính ôm bó hoa hồng xuống xe, Đàm Vũ Trình xuống ghế sau ôm quà cho cô đưa tay nắm lấy tay cô, Quý Thính đột ngột không kịp đề phòng ngước mắt nhìn anh. Lòng bàn tay họ chạm nhau, hơi nóng từ lòng bàn tay anh truyền đến. Tim Quý Thính đập thình thịch cũng không hỏi thêm gì, cùng anh bước vào thang máy.
Ổ khóa căn hộ sử dụng nhận dạng khuôn mặt, ngay khi anh đến gần cánh cửa sẽ tự động mở ra với hai tiếng bíp. Toàn bộ đều bố trí theo mô hình căn hộ thông minh, cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn tự động mở sang hai bên. Ánh đèn dịu nhẹ và thoải mái chiếu thành dải màu be dài đối diện với cửa kính, trên ghế sô pha, máy điều hòa được đặt trên tấm thảm sáng màu, lò sưởi sát tường được bật lên, một vài ngọn đèn trong bếp cách đó không xa cũng được bật.
Vào nhà.
Đàm Vũ Trình đặt quà lên sô pha rồi hỏi: “Uống nước nhé?”
Quý Thính buông tay anh ra, trong lòng bàn tay vẫn còn hơi nóng cô nắm các ngón tay lại, gật đầu: “Uống đi.”
Đàm Vũ Trình cởi cúc tay áo, đi vào bếp. Quý Thính hít một hơi, thay dép, đặt bó hoa hồng lên góc ghế sô pha, tim vẫn đập nhanh như thể họ đang hẹn hò khiến cô không thoải mái được như thường ngày, tấm thảm mềm mại thu hút cô ngồi xếp bằng lên đó chuyển hướng sự chú ý.
Cô với lấy những món quà mở chúng ra. Trong đó Vu Hy là tặng nhiều nhất tổng cộng có sáu túi mua sắm, nhìn qua túi mua sắm có thể thấy nhãn hiệu, lần trước Vu Hy ở Quảng Châu chắc là đã đến Taikoo Hui, tất cả những thứ này đều được mua ở đó.
Đàm Vũ Trình cởi cúc tay áo xắn lên, rót một ly nước ấm, đi tới ngồi xuống ghế sô pha đưa ly cho cô, thấy cô đang mở quà liền lấy ống hút để vào ly di chuyển nó về phía trước. Quý Thính ngước mắt nhìn thấy ống hút cô tiến tới uống nước.
Đàm Vũ Trình cụp mắt nhìn cô, giọng nói tuỳ ý, mắt nhìn đống quà: “Ai tặng vậy?”
Quý Thính uống nước ấm làm dịu cổ họng sau đó trả lời: “Vu Hy.”
“Cậu ấy tặng một lần rất nhiều.”
Đàm Vũ Trình nhướng mày, đặt tay lên đùi cầm chiếc ly cũng không di chuyển, nhìn cô mở quà. Vẫn là quà của Vu Hy, còn là một chiếc hộp có thắt chiếc nơ xinh đẹp, đầu ngón tay thon dài trắng trẻo của Quý Thính nhẹ nhàng kéo chiếc nơ hình con bướm ra và mở nắp, để lộ ra một loạt thỏi son bên trong.
Tổng cộng có sáu thỏi đều là những màu xu hướng, Quý Thính thích nhất là màu đỏ lì cô lấy ra thoa một chút lên mu bàn tay, dưới ánh đèn nhẹ màu sáng và đẹp.
Quý Thính nghĩ nghĩ một chút, bôi một ít lên đầu ngón tay sau đó thoa lên môi tán đều, cô ngước mắt nhìn Đàm Vũ Trình hỏi: “Thế nào?”
Đàm Vũ Trình cầm ly nước, tư thế ngang ngược chân dài dang rộng, nhìn đôi môi đỏ mọng của cô. Cô đang ngồi trên thảm, cổ áo mềm mại nhưng váy lại bị bó chặt do cử động. Cô ngồi nghiêng đôi chân dài kề sát nhau, bộ quần áo làm việc màu xanh nhạt lúc này càng tôn lên nước da trắng.
Đàm Vũ Trình chăm chú nhìn mấy giây: “Rất đẹp.”
Trong mắt Quý Thính hiện lên ý cười, đang định nói chuyện. Đàm Vũ Trình nhéo cằm cô cúi đầu hôn lên môi, Quý Thính sửng sốt một giây nhắm mắt ngẩng đầu hôn lại anh. Đàm Vũ Trình thuận tay đẩy ly nước sang một bên thảm nhưng vẫn bị đổ, nước ấm làm ướt một bên thảm, một ít chảy xuống đầu gối Quý Thính làm ướt một góc váy.
Cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn phía sau phản chiếu đôi vai trắng ngần và chiếc áo sơ mi lỏng lẻo của cô. Đàm Vũ Trình dựa vào sô pha, một tay ôm lấy eo hôn lên môi lại nghiêng đầu tìm đến cổ cô, cô ôm lấy cổ anh cơ thể khẽ run rẩy, gắt gao ôm chặt lấy anh.
Cô quỳ trên tấm thảm, chiếc váy trượt lên. Cô cúi đầu hôn môi anh, sau đó phần eo bị anh ôm lấy nâng lên, má cô phiếm hồng chống tay lên vai anh, giọng nói đều đều trên cổ anh. Anh ấn cổ cô hôn môi và chặn âm thanh của cô.
Đầu ngón tay cô chạm vào yết hầu hơi thở hòa quyện với anh, cô ngước mắt nhìn anh nhẹ giọng hỏi: “Anh sẽ nhớ tôi chứ?”
Đàm Vũ Trình mở mắt, ôm chặt eo cô, hỏi: “Cái gì?”
Mồ hôi chảy xuống cổ anh.
Quý Thính lắc đầu không trả lời. Đàm Vũ Trình nhìn cô vài giây ôm eo cô, lúc sau đè cô xuống ghế sô pha phủ thân mình lên dùng sức m út đôi môi đỏ mọng. Hơi thở phả vào tai cô.
Đêm đã khuya, cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn vẫn mở phản chiếu bóng người, những cửa sổ kính thế này chỉ có thể nhìn thấy từ bên trong bên ngoài không thể nhìn thấy gì, là một sự hiện diện lãng mạn trên bầu trời.
Son môi, ly nước và chăn điều hòa bị rơi nằm vương vãi trên sàn.
Người đàn ông cao lớn đứng dậy bế Quý Thính trên ghế sô pha bước vào phòng tắm của phòng ngủ duy nhất ở đây, phòng tắm này có bồn tắm tiện nghi hơn nhà Quý Thính. Quý Thính chủ động đến gần anh, Đàm Vũ Trình nhìn cô ôm eo cô hôn, nước ấm bao quanh hai người. Sự quấn quýt si mê của cô khiến anh đ ộng tình, ngạc nhiên lại thích thú.
Đêm dài.
Nhưng cô không buồn ngủ, thấp giọng hỏi anh: “Có thể uống rượu không?”
Đàm Vũ Trình ngước mắt lên, nhìn thấy giọt nước rơi trên lông mày của cô, nói: “Được.”
Vài giây sau, anh đứng dậy xua đi rất nhiều hơi nước, cầm chiếc áo choàng tắm màu đen lên mặc vào. Quý Thính dựa vào mép bồn nhìn anh đi ra ngoài, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Một lúc sau cô cũng đứng dậy, bên ngoài treo một chiếc áo choàng tắm màu đen cỡ của một người đàn ông, tuy cao nhưng chiếc áo choàng tắm vẫn lớn hơn cô rất nhiều, cô buộc thắt lưng rồi bước ra ngoài.
Đàm Vũ Trình đang khui rượu vang trong bếp, ánh đèn mờ ảo, Quý Thính đi tới đứng đó nhìn anh.
Đàm Vũ Trình quay đầu nhìn cô: “Em mệt à?”
Quý Thính lắc đầu, đôi chân dài có hơi run rẩy. Đàm Vũ Trình nhận ra, hơi nhếch môi không thèm vạch trần cô, nhanh chóng mở chai rượu cầm hai ly rượu đi đến ghế sô pha, đặt ly và chai rượu lên tủ cạnh sô pha.
Quý Thính đến bên cạnh anh, không ngồi trên sô pha mà vẫn ngồi trên thảm, tấm thảm này to và mềm mại cô rất thích, ở nhà cô cũng thích sự mềm mại của tấm thảm.
Đàm Vũ Trình rót rượu, đưa cho cô. Quý Thính cầm ly uống một ngụm, là rượu vang đỏ mùi vị thiên ngọt. Đàm Vũ Trình cũng uống rượu, hai người một trên một dưới nhìn nhau, cổ áo cô hơi hé mở không chút phòng bị, trong ánh sáng mờ ảo càng có cảm giác mê hoặc.
Quý Thính uống rượu, nhìn anh nhẹ giọng hỏi: “Anh còn nhớ Thư Tiêu không?”
Đàm Vũ Trình cầm ly rượu đối diện cô một lúc, nhướng mày nhưng không trả lời ngay.
Quý Thính dường như không cần câu trả lời của anh, cô dựa vào đầu gối anh nói: “Đôi khi ký ức lại quay về thời trung học những ngày vô tư đó, chiếc quạt lớn trên đỉnh đầu, tờ giấy thi tung bay, nghe một ca khúc thật vui, thích một ca sĩ nổi tiếng, bài tập về nhà dài vô tận, những cuốn sách dày cộp và những tờ giấy nháp chất đầy trong ngăn kéo”.
Đàm Vũ Trình tựa lưng vào ghế nghe cô nói, ánh mắt rơi vào khuôn mặt cô, giọng nói trầm thấp lười biếng: “Em không nhớ cuộc sống đại học của mình à?”
Quý Thính ngước mắt, nhìn thẳng anh: “Nhớ, nhưng không sâu đậm.”
Đàm Vũ Trình không đáp lại. Anh nhấp một ngụm rượu rồi đặt lên tay vịn, trên cổ anh vẫn còn dấu vết do vết cắn mạnh vừa rồi của cô để lại. Anh cụp mắt xuống, nhìn nhau như thế này khiến anh có vẻ hơi xa cách và hoang dã.
Quý Thính nhìn anh suy nghĩ một chút, lại dùng tư thế này hỏi anh: “Anh có bao giờ cảm thấy không cam lòng không? Đối với một chuyện nào đó.”
Đàm Vũ Trình nhìn cô thần sắc không rõ ràng, nhưng vẫn thản nhiên nói: “Từng có.”
Đầu ngón tay của Quý Thính dừng lại. Cô nhìn anh nhưng không hỏi anh đang nói về đồ vật hay con người. Cô dường như đã biết kết quả nhưng cũng lại có vẻ không biết.
Quý Thính suy nghĩ một chút, định thần lại đứng thẳng người lên sô pha. Đàm Vũ Trình nhìn động tác không biết cô định làm gì, nhưng Quý Thính lại quỳ xuống ghế sô pha ngồi lên đùi anh, Đàm Vũ Trình mất cảnh giác đặt ly rượu trên tay lên tủ ghế sô pha.
Quý Thính vòng tay qua cổ anh, nói: “Hôn tôi đi.”
Đàm Vũ Trình dựa vào lưng ghế một tay giữ eo cô, nhìn cô cố ý hỏi lại: “Nếu tôi không làm thì sao?”
Quý Thính ôm thật chặt cổ anh tự mình cúi xuống hôn anh, khóe môi Đàm Vũ Trình cong lên anh m út lấy môi cô, đầu lưỡi trao đổi vị rượu có chút ngọt ngào trong nụ hôn nồng nàn của Quý Thính. Áo choàng tắm tuột khỏi vai, anh nghiêng đầu hôn lên cổ cô vết đỏ ban đầu lại càng hằn sâu, cần cổ Quý Thính nóng bỏng người cũng nóng.
Cô nhìn thấy hình ảnh bọn họ trên cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn. Cô thuận tay lấy điện thoại bấm một cái chụp lại một màn anh hôn cô. Mà chiếc áo choàng tắm của cô bị tuột ra, tạo nên những gợn sóng lăn tăn.
_
Sáng sớm hôm sau.
Sau một hồi cuồng hoan, trong căn phòng tối tăm Quý Thính được người đàn ông ôm trong vòng tay, một chiếc chăn mềm mại đắp lên hai người, Quý Thính khẽ cử động, Đàm Vũ Trình vòng tay qua eo cô vùi sâu vào cổ cô thật lâu rồi lại ngủ thiếp đi.
Quý Thính tỉnh lại ngắm nhìn ngũ quan của anh trong bóng tối, cuối cùng chai rượu cũng bị họ uống hết, rượu vang tuy ngọt nhưng lại dễ say, cảm giác gần gũi sau khi say lại càng điên cuồng hơn. Tất nhiên anh chắc chắn không say còn dán vào tai cô trò chuyện, chỉ có cô là người mơ mơ màng màng cuối cùng chỉ biết xin tha trong vòng tay anh.
Căn phòng lúc này tối om rèm cửa được đóng chặt, trong phòng tắm truyền đến chút ánh sáng, Quý Thính rúc vào trong lòng anh muốn ngủ một lát nhưng bụng lại kêu lên ọc ọc.
Mặt hơi nóng, cô thì thầm: “Tôi đói.”
Đàm Vũ Trình còn đang ngủ, có chút mơ hồ, nghe vậy vẻ mặt lười biếng mơ màng trả lời: “Muốn ăn gì?”
Quý Thính suy nghĩ một lát.
“Ở dưới lầu có tiệm bánh cuốn đúng không?”
“Ừm, có một cái.”
“Chúng ta ăn cái này nhé?”
“Ừm.”
Hai người đang nói chuyện trong bóng tối, anh đáp lại rồi lại im lặng dường như lại ngủ say. Nhưng chỉ mấy giây sau anh cọ cọ vào cổ cô rồi mới từ từ đứng dậy, Quý Thính vẫn còn hơi buồn ngủ quay đầu lại nhìn anh, nửa thân trên anh không mặc gì chỉ mặc một chiếc quần rộng màu đen lộ ra bờ vai rộng và eo hẹp, anh lấy áo trên móc treo rồi mặc vào. Anh gãi gãi đầu đi vào phòng tắm.
Không có anh ở bên cạnh Quý Thính cảm thấy có chút lạnh lẽo, kéo chăn lên người, hơi buồn ngủ.
Đàm Vũ Trình tắm rửa xong đi ra cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều, liếc nhìn người phụ nữ vẫn đang ngủ trên giường rồi anh mở cửa đi ra ngoài, xuống lầu mua bánh cuốn cho cô.
Hơn mười phút sau.
Sau khi mua bánh cuốn, Đàm Vũ Trình đặt chúng lên đảo bếp, mở cửa phòng đứng đó nhìn cô. Thấy cô ngủ anh vốn không định gọi dậy. Nhưng lúc anh mở cửa Quý Thính bị ánh sáng đánh thức mở mắt ra nhìn anh trong bóng tối, tư thế ngủ của cô mềm mại trên người không có gì đôi chân dài áp vào chăn, cảnh tượng này vô cùng hấp dẫn mê người.
*đảo bếp: là khu vực bổ sung trong không gian bếp, bên cạnh tủ bếp. Đây được xem là điểm nhấn trong trang trí không gian cũng như tạo thêm không gian cho người nấu ăn. Hình minh hoạ:
Đàm Vũ Trình mở miệng trêu chọc: “Nếu không dậy nổi, chúng ta ngủ thêm chút nữa đi.”
Giọng điệu của anh có phần ẩn dụ. Nếu không dậy nổi, chúng ta lại vận động rồi ngủ…
Quý Thính hiểu ý ôm gối đỏ mặt không muốn nghĩ nữa, tối hôm qua cô đã gây ra chuyện, cuối cùng mất khống chế nên kéo chăn ngồi dậy: “Một lát nữa tôi sẽ ra ngoài, anh đóng cửa trước đi.”
Đàm Vũ Trình không nhúc nhích, chỉ dựa vào cửa. Quý Thính mặt càng đỏ hơn, đối diện với anh vài giây sau đó ôm chăn đứng dậy, xuống giường bước tới giữ cửa đẩy anh ra ngoài.
Sập.
Đóng lại.
Đàm Vũ Trình lùi lại một bước cười khẽ. Quý Thính nghe được tiếng anh cười nghiến răng xoay người đi vào phòng tắm.
Đêm qua phòng tắm rất bừa bộn, vết nước ở khắp nơi. Trên bồn rửa mặt có nhiều đồ như kem đánh răng, bàn chải đánh răng và khăn mặt, kem đánh răng và bàn chải mới có màu đậm hơn, nhạt hơn là của anh, khăn mặt thì vừa mới được mở ra. Không có sản phẩm chăm sóc da nào, không giống như đồ dì Tiếu chuẩn bị ở Thiên Vực. Quý Thính rửa mặt xong, mấy hôm nay cô thức khuya khá mệt mỏi nhưng làn da bây giờ vẫn trắng hồng hào.
Cô mặc áo choàng tắm đi ra ngoài, Đàm Vũ Trình đang uống nước cạnh đảo bếp, thấy cô đi ra liền quay người mở lò vi sóng lấy bánh cuốn đã hâm nóng ra đặt trên bệ. Đôi đũa cũng đã được chuẩn bị.
Quý Thính ngồi xuống ghế, hỏi anh: “Anh thì sao? Anh ăn chưa?”
“Ăn đi.” Đàm Vũ Trình đặt ly xuống, đẩy một phần canh cho Quý Thính.
Quý Thính mở nắp, bên trên có canh gà ác.
Nhưng món canh này không phải của quán bánh cuốn ở tầng dưới mà là của một quán canh hầm nổi tiếng kế bên, nói cách khác là anh cũng đi mua canh, Quý Thính húp một muỗng canh trong người đột nhiên cảm thấy ấm áp. Cô cầm đũa ăn bánh cuốn.
Phần của Đàm Vũ Trình anh đã ăn xong, bát đ ĩa được đặt vào máy rửa bát. Anh uống nước ấm và nhìn cô ăn.
Căn hộ này ban ngày và ban đêm trông rất khác biệt, ban ngày có ánh nắng mặt trời chiếu vào cả phòng khách đều sáng sủa, xa xa có thể nhìn thấy Trác Tuyệt và Trác Duyệt, nhìn xuống dưới có thể thấy biển hiệu của khu văn hóa cộng đồng. Ban ngày, con phố có vẻ im lặng sau lễ hội nhưng cũng có chỗ khác biệt, khu phố này được cải tạo từ một số nhà máy cũ bên cạnh có những tòa nhà cao tầng, mà căn hộ của anh ở vị trí cao tạo ra cảm giác có thể nhìn ra núi non.
Ăn sáng xong.
Đặt đ ĩa, đũa và bát canh vào máy rửa chén.
Quý Thính đứng dậy đi đến ghế sô pha, máy hút bụi tự động đã xoay trên thảm vừa hút bụi vừa hút hết hơi ẩm còn sót lại, mấy túi quà đặt lung tung nhưng bó hoa hồng vẫn tươi đẹp. Quý Thính cầm bó hoa lên, quay sang anh hỏi: “Anh có bình không?”
Đàm Vũ Trình rửa tay, lau khô: “Có.”
Anh mở tủ lấy ra một chiếc bình màu tối đặt lên bệ, quả nhiên đồ đạc của anh đều tối màu, Quý Thính bước tới, mở bó hoa cắm những bông hồng vào trong. Cô chưa từng học qua lớp cắm hoa nào chỉ sắp xếp chúng một cách ngẫu nhiên. Đàm Vũ Trình dựa vào đảo bếp rũ mắt nhìn cô, ánh mặt trời gần như chiếu xuống hai người họ.
Tại thời khắc đó có chút thất thần giữa khung cảnh êm đềm.