Bưởi nhỏ chớp mắt, bàn tay bé xíu còn chạm vào món đồ chơi trong tay Quý Thính. Tương tác với Quý Thính, thậm chí còn muốn nắm lấy cổ áo của cô.
Đàm Vũ Trình nhận thấy giọng nói của Quý Thính còn dịu dàng hơn so với thường ngày, nét mặt và ánh mắt đều mang ý cười, cực kỳ xinh đẹp. Anh đứng sang một bên, bưng cháo mà không cắt ngang cô. Hiếm khi thấy cô chơi đùa với một đứa trẻ.
Bưởi nhỏ nắm lấy đai đeo ở cổ áo Quý Thính, muốn nằm sấp trong lòng cô. Quý Thính chưa từng ôm đứa trẻ nhỏ như vậy nên có chút khẩn trương, vội vàng đặt đồ chơi xuống. Ôn Nam Tịch ở một bên hướng dẫn cô: “Cậu nâng con bé lên một chút là được…”
Quý Thính làm theo động tác của Ôn Nam Tịch, ôm lấy bé con mềm mại.
Ôn Nam Tịch mỉm cười chỉnh lại quần áo cho Bưởi nhỏ, lấy chiếc đai đeo của Quý Thính ra khỏi tay con gái. Bưởi nhỏ cọ cọ vào cổ áo Quý Thính, giống như ngửi thấy mùi gì đó rất thơm. Quý Thính bị cọ đến mức phải hơi trốn đi.
Khi nhìn lại đã thấy hai người đàn ông đi ra, đứng ở một bên, Đàm Vũ Trình một tay đút túi quần, tay kia cầm tô cháo nhìn cô đang bị bé con cọ cọ cổ, họ nhìn nhau.
Đàm Vũ Trình nhìn Phó Diên nói: “Con gái cậu cũng rất biết chọn người để cọ đấy.”
Phó Diên ho khan một tiếng nói: “Con bé cũng làm như vậy với vợ tôi.”
Ôn Nam Tịch cười nói: “Ai bảo Quý Thính thơm như vậy?”
Cô tiến tới, nét mặt tươi cười giải cứu cho Quý Thính. Ngược lại Quý Thính lại rất thích em bé mềm mại này, nếu như không có đàn ông ở đây con bé muốn cọ như thế nào thì cọ, nhưng lúc này có mặt Phó Diên như vậy khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ nên trả cô bé lại cho Ôn Nam Tịch. Bưởi nhỏ về trong vòng tay mẹ lại cọ cọ, Quý Thính thấy vậy bật cười theo.
Hóa ra cô bé thích cọ cọ khắp mọi nơi. Mãi đến khi đổi tay qua cho Phó Diên, Bưởi nhỏ mới yên lặng nằm trên vai bố, lười biếng không cọ cọ nữa.
Đàm Vũ Trình đưa cháo cho Quý Thính. Quý Thính nhận lấy, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với Ôn Nam Tịch. Phó Diên quàng khăn cho con gái, lát nữa sẽ cho bé uống sữa. Đàm Vũ Trình khoanh tay dựa vào tủ, vừa nói chuyện với Phó Diên, vừa nhíu mày đối mắt với bé con đang nằm trong lòng Phó Diên đá chân loạn xạ. Khi Quý Thính và Ôn Nam Tịch nhìn thấy cảnh tượng này bọn họ đều cảm thấy khá buồn cười.
Quàng khăn cho Bưởi nhỏ xong thức ăn cũng chuẩn bị xong.
Dì bảo mẫu lau tay, ra hiệu đã đến giờ ăn.
Dì muốn ôm trái bưởi nhỏ đi, nhưng Phó Diên lại nói: “Không cần đâu, để cháu cho con bé ăn, dì có thể nghỉ ngơi được rồi.”
“Được.”
Người bảo mẫu thu tay lại, cởi tạp dề đi nghỉ ngơi.
Ôn Nam Tịch kéo Quý Thính qua phòng ăn. Phó Diên dùng một tay pha sữa bột cho em bé, Đàm Vũ Trình thuận tay giúp mở nắp, thấy anh đã pha xong thì cũng thuận tay giúp đóng nắp lại. Phó Diên là một ông bố rất ngầu anh có thể làm được mọi thứ, chiếc áo phông trắng càng làm nổi bật vẻ anh tuấn. Đàm Vũ Trình xắn tay áo sơ mi, đứng cạnh bàn rót rượu. Trẻ con uống sữa bột, người lớn uống rượu.
Đã cho em bé ăn xong, bốn người lớn mới ngồi xuống bàn ăn. Bưởi nhỏ ngủ ngon lành trong nôi, họ vừa uống rượu vừa trò chuyện. Đàm Vũ Trình và Phó Diên cũng đã lâu không tụ tập. Thời trung học, hai người chỉ cần có chút thời gian là như hình với bóng.
Trong hai năm Quý Thính và Đàm Vũ Trình ngồi chung bàn, Phó Diên ngồi ở bàn phía sau Quý Thính. Tuy nhiên, so với Đàm Vũ Trình thì Phó Diên lại có cảm giác khá xa cách. Anh hiếm khi pha trò hay đùa giỡn với người khác, thuộc kiểu nam thần xa cách.
Trên bàn ăn.
Đàm Vũ Trình và Phó Diên trò chuyện.
Quý Thính và Ôn Nam Tịch cũng trò chuyện, khi Ôn Nam Tịch biết Quý Thính cũng sống ở ngõ Nam An nhẹ nhàng nói: “Tớ ở phía trước chỗ cậu.”
Quý Thính chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Có một năm giông bão, tòa nhà chỗ cậu bị sét đánh trúng phải không?”
Ôn Nam Tịch ngước mắt lên: “Chính là tòa nhà của chúng tớ, sau đó chỗ tớ liền bị mất điện.”
Quý Thính cười nói: “Lúc đó tớ đang ngắm mưa bên bậu cửa sổ, bị dọa một phen.”
Ôn Nam Tịch: “Bảo sao tớ thường xuyên nhìn thấy cậu ở ngõ Nam An.”
Quý Thính mỉm cười.
Quen biết nhau lâu như vậy, giờ họ mới biết là cùng sống ở ngõ Nam An.
Bước ra khỏi nhà Phó Diên và Ôn Nam Tịch thì đã rất muộn. Đàm Vũ Trình uống không ít rượu, hai người không vội đi lấy xe mà đi bộ dọc theo con đường xuống bãi đậu xe. Đàm Vũ Trình nới lỏng cúc áo, nắm tay Quý Thính tản bộ. Quý Thính nắm tay anh thuận thế kéo anh lại, nghiêng đầu nhìn anh.
Đàm Vũ Trình nhướng mày: “Em nhìn gì vậy?”
Quý Thính hỏi: “Trước đây có phải anh có thành kiến gì với Ôn Nam Tịch đúng không?”
Đàm Vũ Trình cụp mắt xuống nhìn cô: “Em nghe được ở đâu?”
Quý Thính suy nghĩ một chút: “Trần Phi nói.”
Đàm Vũ Trình khẽ xì một tiếng nói: “Không có chuyện đó.”
Quý Thính yên lặng mấy giây mới nói: “Người không biết còn tưởng rằng anh cũng từng trải qua như vậy nên mới giận cá chém thớt lên Ôn Nam Tịch.”
Đàm Vũ Trình rũ mắt nhìn cô một lúc rồi đột nhiên xoay người bế cô lên. Quý Thính kêu lên một tiếng, vòng tay qua cổ ôm lấy anh. Nhấc đôi giày cao gót lên, bế cô về phía chiếc ô tô màu đen phía trước, giọng nói của anh trầm thấp lười biếng, “Đừng có suy đoán lung tung.”
Anh nhìn Quý Thính nói: “Có một khoảng thời gian anh thấy Phó Diên không đáng phải như vậy.”
Quý Thính nhìn sườn mặt của anh hỏi: “Còn anh thì sao? Vì bản thân anh cũng thấy mình không đáng sao?”
Đàm Vũ Trình nhìn cô: “Anh thì có cái gì không đáng? Anh cũng không đợi cô ta.”
Đến bên cạnh xe, anh mở cửa đặt Quý Thính vào ghế lái. Anh chống tay lên trần xe nhìn cô: “Vợ à, tối nay em lái xe.”
Quý Thính đang chuẩn bị thay giày lái xe, nghe được lời này cô ngước mắt lên nhìn anh. Đàm Vũ Trình cười, trở tay đóng cửa lại. Quý Thính nắm lấy vô lăng, bên tai nóng lên. Mà anh đã ngồi vào ghế lái phụ, cơn say chưa tan đi bao nhiêu thì lại nổi lên, anh ngồi vào thắt dây an toàn và ngả người ra sau.
Gò má Quý Thính cũng nóng bừng, khởi động xe lái ra ngoài. Chiếc xe màu đen hòa vào dòng xe cộ và hướng về phía căn hộ.
Trong cơn say hôm nay, Quý Thính đã bị anh túm eo ôm vào lòng, cô ngồi trên đùi anh. Khóa kéo váy bị kéo xuống, cô vòng tay qua cổ anh, liên tục hỏi lúc nãy anh đã gọi gì. Đàm Vũ Trình mỉm cười, lại gọi một tiếng vào tai cô. Quý Thính khẽ run lên nuốt xuống những âm thanh vụn vặt.
Anh nghiêng đầu hôn lên môi cô nói: “Anh phải cùng bố đến Hồng Kông một chuyến. Mấy ngày tới nhờ em và dì Khâu ở cùng mẹ anh.”
Quý Thính mơ màng gật gật đầu.
Thức dậy vào sáng hôm sau bên cạnh không có ai, Quý Thính mặc áo ngủ bước ra ngoài. Trên bàn trà có một tờ giấy ghi chú, cô bước tới nhìn xem.
Sữa được hâm nóng bên trong, bữa sáng đã được đưa đến cửa tiệm.
Anh đón xe lúc bảy giờ.
– Đàm
Quý Thính nhớ lời anh nói tối qua biết anh đi Hồng Kông làm gì, công ty của chú Đàm sẽ được niêm yết trong tuần này. Quý Thính vào phòng tắm rửa mặt, anh đã bóp sẵn kem đánh răng rồi đặt trong ly.
Quý Thính đánh răng rửa mặt xong vào bếp mang sữa ra. Không biết bắt đầu từ khi nào, ở chung với anh buổi sáng cô luôn được uống sữa nóng. Trước đây thường đến tiệm uống cà phê nhưng giờ đã quen uống sữa, mà cô cũng thích sữa ngọt.
Sau khi uống xong sữa trời vẫn còn sớm, cô cầm lấy máy tính bảng vô tình bấm vào màn hình giám sát thông minh. Tim Quý Thính đập nhanh một nhịp. Nhớ ra lần trước đã nói anh tắt nó đi, nhưng anh chưa tắt sao? Quý Thính bấm mở ngay phần mềm vận hành, vẫn chưa tắt. Nhịp tim đập càng mạnh hơn, nhớ lại đêm qua hai người còn đùa giỡn trên ghế sô pha. Ở cửa có hình ảnh hai người hôn nhau nhưng xem thêm thì không có gì, hệ thống nhắc nhở đã tắt. Quý Thính thở phào nhẹ nhõm, đặt máy tính bảng xuống và ngả người ra sau.
Vài giây sau, cô lại cầm máy tính bảng lên bấm vào đoạn quay họ hôn nhau. Anh rất thích ấn vào eo cô rồi hôn sâu một lúc, Quý Thính nhìn đoạn này một lát cuối cùng mới đóng phần mềm lại. Cô vươn vai, đứng dậy đi thay quần áo.
Sống chung được một thời gian, giờ anh đột nhiên không có ở đây điều này có chút không quen.
Hai ngày sau.
Khi Đàm Vũ Trình đến Hồng Kông anh có gửi tin nhắn cho cô, sau đó chủ yếu gửi tin nhắn vào ban đêm vì ban ngày anh khá bận. Chiều ngày thứ ba, Khâu Đan gọi điện đến, nói sẽ đi đón Tiếu Hi.
Quý Lâm Đông đi gặp nhà cung cấp, không có ở siêu thị. Vì vậy, Khâu Đan đã gọi điện và cùng Quý Thính đến đón Tiếu Hi. Quý Thính lái xe đi đón mẹ trước.
Khâu Đan tháo tạp dề xuống, hỏi Quý Thính: “Vũ Trình cùng chú Đàm đi Hồng Kông, con biết không?”
Quý Thính cười, vẻ mặt không thay đổi nói: “Con biết.”
Khâu Đan gật đầu nói: “Lần này là niêm yết trên thị trường, chú Đàm đã chuẩn bị mấy năm rồi.”
Quý Thính vâng một tiếng.
Họ lái xe đến ga đường sắt cao tốc. Tiếu Hi thích đi tàu cao tốc đang đợi họ ở đó với một chiếc vali. Quý Thính cùng Khâu Đan đi tới. Tiếu Hi nhìn thấy cô hai mắt sáng lên, một tay bà ôm Khâu Đan, một tay ôm cô. Quý Thính nắm lấy cánh tay bà, Tiếu Hi mỉm cười nhìn Quý Thính nói: “Quý Thính của chúng ta thật đẹp. Dáng dấp cũng rất chuẩn.”
Khâu Đan bất đắc dĩ nhìn về phía Tiếu Hi, “Đột nhiên cậu nói vậy là sao?”
Tiếu Hi nhìn Khâu Đan cười nói: “Tớ khen con bé một chút không tốt sao?”
Khâu Đan bất đắc dĩ nói: “Tốt.”
Trước kia Tiếu Hi cũng hay khen Quý Thính, nhưng không có khen như vậy. Quý Thính cũng không thoát được, Tiếu Hi kéo tay cô mỉm cười.
Sau khi đặt vali lên xe ba người cũng vào xe. Tiếu Hi nhìn Quý Thính đang lái xe, càng nhìn càng thích nói với Khâu Đan: “Cậu và Thính Thính đến chỗ tớ ở mấy ngày này đi.”
Khâu Đan ngồi ở ghế lái phụ nghe vậy hỏi: “Công ty thì sao?”
“Chỉ đợi Lão Đàm về tiếp quản thôi. Công ty niêm yết rồi, hai nhà chúng ta cũng nên ăn mừng một chút chứ?”
Khâu Đan không còn cách nào khác với bạn thân của mình chỉ nói: “Được.”
“Quý Thính có tiện không con?” Tiếu Hi lại hỏi.
Quý Thính cười đáp: “Dì Tiếu, thuận tiện ạ.”
Dù sao thì anh cũng không có ở đây, ở cùng dì Tiếu cũng rất tốt.
Tiếu Hi gật đầu: “Vậy thì tốt rồi, tớ sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho hai người.”
Khâu Đan trả lời: “Là cậu hay vẫn là tớ làm, tớ không chắc chắn đâu.”
Tiếu Hi: “Tay nghề của tớ cũng rất tốt đấy.”
Hai bà mẹ vừa trò chuyện vừa chọc ghẹo nhau trên xe. Khi xe đến Thiên Vực, dì bảo mẫu đã dọn dẹp nhà cửa xong, cũng chuẩn bị xong một bàn ăn.
Tiếu Hi mở chai rượu vang đỏ, rót cho mỗi người một ly. Quý Thính cảm thấy rượu này không tệ, lúc uống thấy khá ngọt.
Tiếu Hi gắp đồ ăn cho Khâu Đan và Quý Thính, sau đó lại nắm lấy tay Khâu Đan cảm khái nói: “Chúng ta quen nhau đã bao nhiêu năm rồi nhỉ?”
Khâu Đan nói: “Đã gần mười năm rồi.”
“Đời người thật sự không có mấy lần chục năm.” Tiếu Hi mỉm cười chống cằm nói.
Khâu Đan vừa ăn, vừa đáp: “Ừ, đúng vậy.”
Hai người gặp nhau lần đầu trong buổi họp phụ huynh. Họ rất hợp nhau, bởi vì Quý Thính và Đàm Vũ Trình ngồi cùng bàn, Tiếu Hi và Khâu Đan cũng được xếp ngồi cạnh nhau. Lúc xem thành tích của con, người này đứng thứ hai trong kỳ thi và người kia đứng thứ sáu, cả hai đều có thành tích tốt. Hai bà mẹ bắt đầu trò chuyện cũng biết được cả hai đều là sinh viên kế toán, lại càng có đề tài để nói hơn. Họ có cùng sở thích, thú vui, v.v. Sau cuộc họp phụ huynh ngày hôm đó, Tiếu Hi và Khâu Đan đã trao đổi thông tin liên lạc và trò chuyện sôi nổi trên WeChat. Vào lúc đó Quý Thính không biết Khâu Đan đang nói chuyện với ai. Chỉ nghe bà vừa nấu ăn vừa trò chuyện, nói chuẩn bị đến Lê Thành mở siêu thị.
Quý Lâm Đông đứng đó lắc đầu. Rồi ông quen biết Đàm Huy, cũng hợp cạ y như hai bà vợ. Sau đó Quý Thính mới biết được người bên kia chính là bố mẹ của Đàm Vũ Trình. Tim cô đập thình thịch, có chút kinh ngạc. Sau này hai gia đình trở nên thân thiết hơn, cô cũng đi từ lo lắng đến bình tĩnh rồi quen dần.
Tiếu Hi bưng bình rượu rót cho Khâu Đan nói: “Trên đời khó gặp được một người bạn thân như cậu.”
Khâu Đan đi tới cầm ly rượu, cười nhìn cô: “Đêm nay cậu khá kì lạ đấy.”
“Cậu nhận ra sao?”
Tiếu Hi đặt chai rượu xuống cụng ly với bạn, Khâu Đan cũng rất cảm động cụng ly với bà. Tiếu Hi cầm đũa gắp thức ăn cho Quý Thính nói: “Quý Thính, ăn đi con.”
Quý Thính mỉm cười nói: “Cảm ơn dì Tiếu.”
Cô cầm đũa lên.
Lúc này tích tích, tiếng điện thoại kêu. Ảnh đại diện màu đen gửi tới một tin nhắn WeChat. Quý Thính bấm vào.
Đàm: Em đang ở Thiên Vực à?
Quý Thính trả lời anh mấy từ: Ừm, đang ăn cơm.
Đàm: Giờ này rồi mà vẫn đang ăn?
Quý Thính: Ừm, tối nay dì Tiếu có hơi xúc động.
Đàm: Vậy sao.