Bến đò Ngân Hà dựng phim trường trong một con ngõ cạnh khu nhà xưởng cũ, Dụ Hà chưa đến gần đã nhìn thấy người được đám đông vây quanh, Chử Hồng bảo cậu dừng ở đây.
Chỗ gửi xe có xe công vụ màu đen, Chử Hồng mở khoá ra hiệu Dụ Hà lên xe đợi: “Khương Hoán còn một lúc nữa, hôm nay hoàng hôn đẹp làm đạo diễn Nghê phấn khích quá, tranh thủ nắm bắt cơ hội, chắc phải hơn tiếng nữa mới tan làm… À đúng, cậu có kế hoạch gì khác không?”
“Không.” Dụ Hà trả lời thành thật: “Hôm nay tôi muốn tạo bất ngờ cho anh ấy.”
Chử Hồng thoáng ngập ngừng rồi nói với Dụ Hà: “Cơ mà… Thật ra Khương Hoán không thích bất ngờ lắm đâu.”
Dụ Hà không hiểu vì sao hắn lại chia sẻ với mình những điều này, cảm giác đây giống như kinh nghiệm quá khứ giúp quan hệ giữa cậu và Khương Hoán xuôi chèo mát mái hơn. Tuy đã không còn quá bài xích Chử Hồng nhưng cậu vẫn không rõ phải cư xử với hắn thế nào cho ổn, biết hắn là người hẹn hò với Khương Hoán lâu nhất thì vừa chạm mặt nhau trong lòng đã khó chịu không sao giải thích được.
Dụ Hà “à” lí nhí, tâm trạng không mấy vui vẻ: “Tôi tưởng anh ấy sẽ vui.”
“Chắc sẽ vui.” Chử Hồng nói: “Cậu xem cậu ta đoán được đấy thôi.”
“Nhưng anh nói anh ấy không thích bất ngờ còn gì.” Thái độ của Dụ Hà trông hơi oán trách, nhận ra giọng mình gay gắt rất không lịch sự với Chử Hồng gặp mặt lần đầu, cậu vội vàng nhận sai: “… Xin lỗi anh.”
Trong xe công vụ, Dụ Hà ngồi ghế sau, Chử Hồng ngồi ở ghế lái liếc cậu qua gương chiếu hậu, xoay người toan nói gì đó thì phát hiện cậu buồn bã cúi gằm đầu, chỉ thấy xoáy tóc tràn đầy sầu muộn.
Chử Hồng cảm thấy có lẽ mình đã lo chuyện bao đồng.
“Tôi không giỏi diễn đạt cho lắm, cũng không phải Khương Hoán không thích bất ngờ, cậu ta khá…” Có vẻ Chử Hồng muốn an ủi Dụ Hà, nhưng dù sao mới lần đầu gặp hai người cũng không thân quen, đành vụng về bổ sung: “Đôi khi tư duy của cậu ta khá phi tuyến tính.” [1]
[1] Tư duy phi tuyến tính cách giải quyết vấn đề thông qua cách tiếp cận gián tiếp và sáng tạo, mà nếu tư duy theo cách logic thông thường sẽ không giải đáp được.
“Vâng.”
“Nếu không theo kịp nhịp độ của cậu ta thì sẽ xuất hiện hiểu lầm.”
Giống anh sao, tự dưng Dụ Hà muốn đâm chọc Chử Hồng một câu, nhưng cậu biết mình không thể mất lịch sự nên lại trầm giọng gật đầu, nỗi xoắn xuýt không cách nào biến mất, sau cùng vẫn quyết định nói: “Đây là việc của tôi với Khương Hoán.”
“… Ôi đệt, không phải, hình như tôi lại nhiều chuyện nữa rồi.” Chử Hồng cởi mũ bóng chày vuốt mạnh quả đầu húi cua, nét mặt đầy bối rối, cứ cảm thấy mình đang vô tình bắt nạt cậu bạn nhỏ của Khương Hoán: “Ý tôi không phải cậu đến là không đúng, chỉ… Quên đi, tôi với Khương Hoán cũng lâu rồi không gặp, bây giờ cậu ta thay đổi rất nhiều, cậu coi như chưa nghe gì nhé, lỗi của tôi.”
Dụ Hà nắm điện thoại, miết đi miết lại cạnh kim loại.
Thôi xong, không nói nữa rồi.
… Cáu thật đấy.
Chử Hồng như bị đánh một đòn cảnh báo, ngay khi hắn đang nghĩ nát óc phải xoay chuyển cuộc đối thoại này làm sao thì cửa ghế sau mở ra lần nữa, cả Dụ Hà lẫn Chử Hồng đều nhìn sang.
Khương Hoán mặc đồng phục nhân viên cửa hàng tiện lợi, mặt hờ hững đứng ở đó.
“Ế, cậu đây rồi.” Chử Hình nhìn thấy anh như gặp cọng rơm cứu mạng, cuống quýt đẩy cửa xe vòng xuống ghế sau, hận không thể lập tức chừa không gian cho Khương Hoán: “Quay xong chưa?”
“Có một cảnh Tiêu Minh Hủy NG mấy lần, Nghê Gia Đình cho giải lao hai mươi phút.” [2]
[2] NG (No good) là những cảnh quay phim bị lỗi hay không đạt chất lượng và bắt buộc phải quay lại.
Khương Hoán nói chuyện với Chử Hồng bằng giọng điệu y hệt AI được cài đặt sẵn cảm xúc, không dao động tình cảm hay nhấn nhá trầm bổng, âm lượng cũng nhỏ, không chú ý là sẽ bỏ sót thông tin quan trọng.
Có điều Chử Hồng không để bụng vì quen rồi: “Hai cậu nghỉ ngơi đi, tôi tới thăm thầy Thi, đi đây.”
Thi Bằng Trình, quay phim kiêm giám đốc nghệ thuật của Nghê Gia Đình, Chử Hồng xem như một nửa học sinh của ông, lần này vốn dĩ hắn không đi qua Đông Hà, do Thi Bằng Trình mời nên mới vòng một đường xa từ Lâm Cảng tới đây. Hai ngày sau hắn sẽ đi tàu từ Lâm Cảng đến rừng mưa nhiệt đới ở Đông Nam Á.
Nghe hắn kể đầu đuôi ngọn nguồn, Khương Hoán lơ đễnh chốc lát mới nói: “Ừ, cảm ơn.”
“Được cậu ‘cảm ơn’ mà khó ghê ấy, biết trước đã ghi âm làm chuông điện thoại.” Chử Hồng vô thức nói đùa, thấy ánh mắt Dụ Hà nhìn mình và Khương Hoán thì lại hối hận hình như trò đùa này không thích hợp, lúng túng hắng giọng: “Gì nhỉ… Tôi đi trước nhé, cậu nói chuyện với người ta đi, chìa khóa xe.”
Khương Khoán cầm chìa khóa, nghiêng người cho Chử Hồng lách qua người mình đi vào ngõ nhỏ chen chúc.
Loáng cái hai mươi phút giải lao đã trôi qua một nửa, xung quanh người thì hút thuốc, người thì mua nước, đâu đâu cũng là nhân viên đoàn phim với người hóng hớt, đứng đây nói gì cũng không tiện. Khương Hoán ngẫm nghĩ rồi cuối cùng vẫn lên xe, không vội bật đèn mà sáp lại hôn phớt chóp mũi Dụ Hà trước.
Mọi ấm ức và chua chát không rõ từ đâu ra lũ lượt tiêu tan, Dụ Hà vươn tay muốn ôm Khương Hoán, nhưng sau cùng chỉ víu áo anh.
Khương Hoán tưởng cậu chú ý quần áo đóng phim, lùi lại một chút tự cười mình: “Nhìn ngu nhỉ?”
“Bình thường.” Dụ Hà đã quen với ánh sáng yếu, ngắm anh chăm chú: “Anh cắt một ít tóc hả?”
Mái tóc nham nhở dài gần đến ngực suôn mượt hơn nhiều, rõ ràng đã ngắn đi một đoạn, lại còn tỉa layer, nghĩ cũng biết là để lên hình cho đẹp, nhưng không cắt ngắn hẳn làm Dụ Hà hơi bất ngờ.
Khương Hoán như thể biết cậu nghĩ gì: “Ban đầu Nghê Gia Đình muốn cắt tóc ngắn cho nhân vật, sát với tạo hình thực tế hơn.” Anh túm đuôi tóc dài, làm ra vẻ cắt cái “roẹt” rất nhẹ nhàng: “Nhưng tôi bảo tiếc, anh ta không thay đổi được tôi. Tiêu Minh Hủy cũng khuyên hộ là như thế có nét riêng, làm nhạt bớt đặc trưng thời đại… Thế nọ thế kia rồi cuối cùng để vậy.”
Dụ Hà hỏi: “Sao lại tiếc ạ?”
Nghe cậu hỏi, Khương Hoán cụp mắt sờ chóp mũi.
“À, cảm thấy hình như em rất thích.” Anh đáp tỉnh bơ: “Mỗi lần làm, làm xong em đều cầm nghịch một lúc lâu.”
Khương Hoán dứt lời thì thời gian nghỉ cũng sắp hết, Dụ Hà không kịp ừ hử gì, anh lại ghé vào hôn khóe môi cậu một cách thân mật, giống như vụng về lấp liếm câu bày tỏ bất thình lình nhưng lại thành giấu đầu hở đuôi.
Cuối cùng Dụ Hà cũng cười, tủm tỉm biện minh: “Được thôi…”
“Em nghỉ ở đây nhé.” Khương Hoán nắm cửa xe chuẩn bị đi: “Cùng lắm ba tiếng là tôi xong.”
“Ờm.” Dụ Hà đột ngột túm áo Khương Hoán, đắn đo giây lát xong vẫn hỏi: “Em… Hôm nay em chưa nói gì đã đến, có làm phiền anh không?”
“Hửm?”
Rốt cuộc câu nói đó vẫn nghẹn trong lòng Dụ Hà, không phải cậu muốn tranh thắng thua với Chử Hồng, tranh ai còn quan trọng hơn, nhưng nói ra dường như lại không phải ý đấy, Dụ Hà xấu hổ xoa mặt: “Không, em nghĩ… Em nghĩ có khi nào anh không vui không…”
“Vui lắm mà.” Khương Hoán trả lời không chút chần chừ.
“Ơ?”
“Học sinh xuất sắc mà sao cứ ngơ ngơ thế.” Khương Hoán cốc trán cậu.
Dụ Hà choáng váng, tiếng đóng cửa nhẹ nhàng bên tai tựa dư chấn sau hành động của Khương Hoán, tim cậu đập dồn dập, dõi mắt nhìn bóng lưng Khương Hoán đi xa qua lớp kính chống nhìn trộm, chậm chạp mãi cũng không hoàn hồn.
Biết rõ có thể là mật ngọt chết ruồi hoặc lời yêu đương trơn miệng dỗ mình vui, Dụ Hà vẫn xem khoảnh khắc này là khoảnh khắc chân thực đầu tiên cậu tin mình và Khương Hoán đã thật sự ở bên nhau.
Ít nhất trước kia Khương Hoán sẽ không nói vậy, mà Khương Hoán đã nói thì Dụ Hà tin tưởng vô điều kiện.
Khe hở trên cửa kính xe hệt như Khương Hoán hé cửa cho cậu bước vào thế giới của anh, cậu ngồi yên tại chỗ, lòng dạ không kìm nổi trôi dạt về phương xa.
Cách mấy nghìn kilomet cùng hơn một trăm ngày, dường như cơn mưa mùa hạ nơi thị trấn Lâm Thủy vẫn chưa hề tạnh.
Dụ Hà chơi mấy ván Tetris trong xe, giải đáp câu hỏi trên Wechat của phụ huynh học sinh từ xa, thỉnh thoảng có tin nhắn mới cậu đều trả lời đầy đủ, tâm trạng không thể tốt hơn bây giờ được nữa.
Bồ Tử Liễu trêu cậu đi hẹn hò thật à, ban chiều Dụ Hà còn chưa vững tin nhưng lúc này đã có thể đưa ra đáp án.
“Vâng vâng.” Cậu gửi kèm hai meme chó con đáng yêu gật đầu lưu từ nhóm làm bài tập.
Bồ Tử Liễu phản ứng rất dữ dội: “Áaa! Cậu em xinh trai nhất viện Kiến trúc cũng là hoa có chủ mất rồi! Đau lòng quá trời ơi! Nửa kia bắt buộc phải là anh đẹp trai đấy nhé, nếu không chị không đồng ý đâu! [dao]”
Dụ Hà nghĩ nói ra sẽ làm chị hết hồn, song chỉ có thể đáp: “Siêu đẹp trai.”
“Há há tất nhiên chị tin mắt nhìn của em!”
Dụ Hà: [Mặt cười]
Bồ Tử Liễu phát ngôn ẩu tả: “Dù gì diễn viên em thích nhất cũng đẹp điên lên cơ mà!”
Điện thoại rung nhẹ vì có tin nhắn đến, đúng lúc này diễn viên Dụ Hà thích nhất mở cửa xe lần thứ hai, cậu giật mình ngẩng đầu lên, mất tự nhiên nhìn thoáng qua Khương Hoán.
Giấc mơ trở thành sự thật, cảm giác này bất kể trải qua bao nhiêu lần cũng không thích nghi nổi.
Cậu úp điện thoại xuống đầu gối: “Anh xong rồi ạ?”
“Xong rồi.” Khương Hoán quay phim mệt, nói chuyện âm cuối nhẹ bẫng.
Anh cũng ngồi vào ghế sau. Không có tài xế, Khương Hoán không định lái xe ngay mà cúi người nằm lên đùi Dụ Hà, một tay ôm eo cậu vùi mặt ở bụng dưới, làm chậm nhịp thở cho đồng bộ với cậu, xoa dịu cảm xúc hơi mất kiểm soát vì quá trình quay phim ban nãy.
Dụ Hà ngập ngừng chạm tay lên tóc Khương Hoán, đuôi tóc đã được cắt tỉa bỗng trở nên lạ lẫm hơn trước. Bàn tay trượt xuống ôm Khương Hoán vỗ về nhè nhẹ, cậu không biết tại sao Khương Hoán buồn.
Lúc lâu sau cuối cùng Khương Hoán cũng thẳng người dậy, xem ra đã hoàn toàn trở lại bình thường.
Dụ Hà hỏi: “Tối nay quay gì hả anh? Nghe anh nói Tiêu Minh Hủy cũng NG mấy lần.”
“Ừ, thì là cảnh đóng máy của một vai phụ.” Khương Hoán suy tư chốc lát, không phải anh để ý việc tiết lộ tình tiết phim với Dụ Hà, khi diễn giải bản thân anh luôn dùng lời lẽ vô cùng khô khan không mấy thích hợp, cho nên mới lo gây ra một số hiểu lầm: “Ông ấy là… Em từng đọc giới thiệu của Bến đò Ngân Hà rồi đấy, ông ấy là một chú lớn tuổi đến từ những năm 20, ông ấy muốn vào Nam tìm lý tưởng, Hàng Vũ biết nơi ông ấy đi đầy rẫy nguy hiểm, cầm chắc cái chết trong tay, có lẽ khả năng cao kết cục sẽ là ông ấy không thể thực hiện ước mơ về thế giới lý tưởng ngay thời điểm đó, nhưng Hàng Vũ không ngăn nổi và cũng không muốn can, vậy nên cậu ta cùng với Thanh tiễn ông ấy đi.”
Trong thế giới quan đầy lãng mạn và hão huyền, đây là tình tiết duy nhất móc nối với hiện thực, Nghê Gia Đình lấy hoàng hôn phủ kín trời làm nền cho vai diễn này, nhất thời cả Tiêu Minh Hủy và Khương Hoán đều đắm chìm trong đó.
Khương Hoán ngừng một chốc: “Tôi không cảm thấy chủ nghĩa lý tưởng là chuyện tốt, nhưng Hàng Vũ nhận định như vậy, nên tôi tự ép mình cũng có suy nghĩ đấy, cùng tư tưởng với nhân vật mới có thể hiểu lựa chọn của cậu ta.”
“Nhưng có mục tiêu âu cũng tốt chứ.” Dụ Hà cười gượng: “Em thì không có.”
Khương Hoán ngạc nhiên, như thể cảm thấy câu trả lời này không giống cậu.
Dụ Hà được anh nắm tay, những ngón tay đan vào nhau, nghĩ đi nghĩ lại rốt cuộc vẫn nói: “Ý em là, so với việc có mục tiêu là lập tức hành động, trường hợp bị hiện thực ngăn cản xảy ra nhiều hơn.”
“Em làm sao à?” Khương Hoán hỏi: “Gặp chuyện gì rồi?”
Đèn đường tù mù, làn gió se lạnh thổi từ Tây sang Đông, đằng xa sao trời và sóng biển cùng cuộn trào.
Nhịp thở của Khương Hoán và cậu hòa làm một trong buồng xe tĩnh lặng, bỗng chốc Dụ Hà cảm thấy ở trước mặt anh mình thật sự có thể thẳng thắn mọi chuyện, bởi Khương Hoán thích cậu, cậu không còn sợ nữa.
“Tuần này học viện gửi thông báo đăng ký tuyển thẳng thạc sĩ, em là hạng nhất toàn khóa, cô Kiều với chủ nhiệm khoa liên lạc cho em, hỏi em tính học trường nào, có muốn ở lại học viện không, thầy cô lo em lần lữa không đăng ký vì có dự định khác.” Nói đoạn Dụ Hà cầm lòng không đặng siết chặt tay Khương Hoán, cảm nhận được anh nắm lại bằng lực tương tự thì đáy lòng dâng đầy khổ sở.
Cậu nhìn vào mắt Khương Hoán, cất giọng trịnh trọng: “Em nói với thầy cô là em không học.”
Khương Hoán không im lặng, anh hỏi ngay: “Em muốn học không?”
“Không muốn.”
“Vì chuyện gia đình, bố nằm viện, áp lực kinh tế quá lớn mới không muốn hay là thật sự không muốn?”
Tầm mắt Dụ Hà nhòe đi sau câu nói của anh, cậu điều chỉnh hơi thở, một lúc lâu mới nuốt lại nỗi tủi thân sắp nhấn chìm mình như thủy triều, có điều vẫn sửa lời.
“Em không thể…” Dụ Hà tránh bàn tay muốn an ủi của Khương Hoán: “Em không thể ích kỷ như thế được.”