Lý Huyên quay người đi lướt qua Tạ Lương.
Tạ Lương kinh ngạc nhìn cậu ra khỏi phòng bệnh, chỉ tay theo rồi líu lưỡi nói với Tô Hạnh Xuyên: “Đẹp ghê luôn, đẹp đến nỗi không phân biệt được nam hay nữ, làm đàn ông tiếc thật đấy, nếu ghép gương mặt này vào một thân hình mỹ nữ, chắc người theo đuổi cậu ấy xếp hàng từ đây tới trung tâm thành phố luôn quá.”
“Hồi xưa người theo đuổi cậu ấy cũng không ít đâu.”
Còn chưa dứt lời thì Tạ Lương đã kịp phản ứng: “Là sao? Các cậu quen nhau hả?”
“Bạn trai cũ đấy.”
Tạ Lương lảo đảo lùi lại, lưng va vào cửa: “Hèn gì…… Giờ tôi đã hiểu tại sao cậu nhớ mãi không quên mối tình đầu rồi.”
Hắn giơ ngón cái lên với Tô Hạnh Xuyên: “Mắt nhìn người chuẩn đấy.”
Tô Hạnh Xuyên cười một tiếng.
“Nhưng lúc nãy cậu ấy nói không được thì làm 0 là sao?” Nghĩ ngợi một hồi, Tạ Lương bỗng trố mắt nhìn Tô Hạnh Xuyên từ trên xuống dưới, “Không thể nào, cậu ——”
“Xéo.” Tô Hạnh Xuyên phun ra một chữ.
Tạ Lương cười vang, sực nhớ mình đang ở bệnh viện nên đành nín lại, còn không quên hỏi: “Sao rồi? Có đau lắm không?”
“Hơi hơi.”
Sắc mặt Tô Hạnh Xuyên khá kém, Tạ Lương cũng không muốn giậu đổ bìm leo trêu chọc anh vào lúc này.
“Gần đây áp lực công việc của cậu đúng là lớn thật,” Tạ Lương ngồi cạnh giường thở dài: “Tôi đã bảo cậu đừng cố giành dự án Trung Tấn kia nữa mà cậu cứ đòi làm. Đây không phải chuyện người bình thường có thể làm đâu, từ lâu tôi đã thấy đầu óc lão Từ Chính Đông bên Trung Tấn có vấn đề rồi, cứ như hoàng đế vậy, toàn nhìn người bằng lỗ mũi, chừng nào người ta chưa tỏ vẻ tội nghiệp xun xoe nịnh bợ lão thì lão chưa nể mặt đâu.”
Tô Hạnh Xuyên lắc đầu cười: “Tỏ vẻ tội nghiệp thì tỏ vẻ tội nghiệp, có tiền là được rồi.”
“Làm xong dự án này,” Tạ Lương xoa xoa ngón tay: “Năm nay có thể vượt bảy con số rồi nhỉ.”
“Chắc vậy.”
Tạ Lương hất cằm về phía cửa, “Cậu ấy có biết giờ cậu kiếm được nhiều tiền vậy không?”
Tô Hạnh Xuyên biết hắn đang nói Lý Huyên.
“Chẳng là gì với cậu ấy đâu,” Tô Hạnh Xuyên lắc đầu, “Nhà cậu ấy giàu lắm, cha là doanh nhân, mẹ là chính trị gia nên đâu có thiếu tiền.”
Tạ Lương hơi kinh ngạc, “Thế à.”
“Phải rồi, ngày mai ai mổ cho cậu vậy?”
“Cậu ấy.”
“Hả? Cậu ấy?! Đây cũng quá trùng hợp rồi,” Tạ Lương đứng bật dậy, tỏ vẻ bí hiểm xích lại gần hỏi: “Để bạn trai cũ mổ cho mình có yên tâm nổi không? Lỡ cậu ấy nghiêng mũi dao một cái làm cậu liệt dương luôn thì sao?”
Mặc dù Tô Hạnh Xuyên cũng hỏi Lý Huyên câu này nhưng đó là cố ý trêu cậu, nghe người khác nói vậy, Tô Hạnh Xuyên vẫn vô thức bênh vực Lý Huyên.
“Tôn trọng y thuật của người ta chút được không?”
Tạ Lương cười xua tay: “Giỡn thôi mà, để tôi đi rửa táo cho cậu.”
Ba giờ chiều Tô Hạnh Xuyên nhập viện, Tạ Lương hàn huyên với anh mấy câu rồi về công ty. Rảnh rỗi không có gì làm, anh lấy laptop ra xem báo cáo tài chính rồi gọi điện liên tục đến tối, ngay cả y tá cũng nói: “Tô tiên sinh bận rộn quá nhỉ.”
“Biết sao được,” Tô Hạnh Xuyên cười bất lực rồi nhìn y tá thay dây truyền nước cho giường bên cạnh, sực nhớ ra gì đó nên hỏi nhỏ: “Bác sĩ Lý là người thế nào?”
Y tá không cần hỏi lại cũng biết “bác sĩ Lý” mà Tô Hạnh Xuyên nói là ai, bởi vì số người hỏi thật sự quá nhiều, y tá nói một mạch: “Rất chuyên nghiệp và trách nhiệm, nhưng kiệm lời lắm.”
“Vậy…… cậu ấy có người yêu chưa?”
Y tá nhướng mày nhìn anh, “Soái ca cũng hóng hớt vậy sao?”
Tô Hạnh Xuyên nói: “Miệng mỹ nữ ngọt ghê.”
Y tá phì cười.
Vóc dáng Tô Hạnh Xuyên cao lớn, gương mặt tuấn tú, nhìn rất có uy nên lúc đầu y tá không dám bắt chuyện, nghe cách nói vừa ôn hòa vừa kiên nhẫn của anh mới lấy hết can đảm nói chuyện phiếm với anh.
Thật ra trước kia Tô Hạnh Xuyên không được tốt tính như bây giờ.
Nhưng Lý Huyên đã mài bớt gai nhọn trên người anh, sau này ra đời làm việc lại bị mài nhẵn.
Mười năm trước, Tô Hạnh Xuyên ngày ngày háo thắng tranh tài trong đội bóng rổ, mắng đồng đội yếu ớt hèn nhát không bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ nói qua điện thoại: “Vâng vâng vâng, Từ tổng hiểu biết thật sâu rộng, em phải học hỏi ngài mới được.”
Người ta hay nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nhưng Tô Hạnh Xuyên cảm thấy bản tính cũng rất dễ đổi.
Thấy y tá không dễ gì tiết lộ chuyện của Lý Huyên, Tô Hạnh Xuyên nói tiếp: “Bác sĩ Lý đẹp trai quá nên tôi muốn giới thiệu em gái mình cho cậu ấy, trước tiên phải hỏi xem cậu ấy có người yêu chưa đã.”
“Bác sĩ Lý…… chắc không có người yêu đâu, anh ấy toàn đi về một mình thôi, nhưng tháng trước sinh nhật anh ấy có một người đàn ông cực kỳ đẹp trai đem bánh kem tới chia cho các bác sĩ và y tá trong phòng, nhưng bác sĩ Lý cũng chẳng nói hai người có quan hệ gì.”
Y tá nói vòng vo tam quốc nhưng ý tứ hết sức rõ ràng, người trong phòng đã nhìn ra 70-80% Lý Huyên không phải là trai thẳng.
Về phần người đàn ông cực kỳ đẹp trai kia.
Tô Hạnh Xuyên lâm vào sợ hãi.
Chắc không phải có người yêu thật đấy chứ? Tim Tô Hạnh Xuyên đột nhiên chùng xuống, đến nỗi anh cảm thấy chỗ phía dưới càng đau hơn.
Với tính cách của Lý Huyên sẽ tìm người yêu thế nào?
Người yêu vào sinh nhật Lý Huyên chia bánh kem cho các đồng nghiệp của cậu à?
Giống hệt Tô Hạnh Xuyên năm xưa.
Hồi đó Tô Hạnh Xuyên không chỉ một lần mua cà phê cho các bạn cùng phòng với Lý Huyên, mong bọn họ bỏ qua tính công chúa của cậu để chung sống hòa thuận, quả thực còn giống phụ huynh hơn cả phụ huynh Lý Huyên.
Nếu biết cuối cùng sẽ rơi vào tình cảnh này thì hồi đó đã chẳng tốt với cậu như vậy, Tô Hạnh Xuyên thầm thở dài.
“Soái ca, sáu giờ chiều ăn cơm xong đừng ăn uống gì nữa nhé, lát nữa bác sĩ Lý sẽ tới sau.” Y tá căn dặn.
“Được.” Tô Hạnh Xuyên nói.
*
Tô Hạnh Xuyên chờ rất lâu mới thấy Lý Huyên.
Anh còn tưởng Lý Huyên không tới, bởi vì đã đến giờ bác sĩ tan ca.
Sáu giờ hai mươi Lý Huyên mới đến.
Cậu vẫn mặc blouse trắng, cầm hai tờ giấy xác nhận phẫu thuật đưa cho Tô Hạnh Xuyên ký tên, “Đọc rồi ký đi.”
Tô Hạnh Xuyên nhìn lướt qua, cũng không hỏi nhiều mà ký luôn.
Hai người chẳng ai nói năng gì.
Bệnh nhân bên cạnh đòi xuống lầu tản bộ, người vợ đỡ ông dậy, hai người từ từ đi ra phòng bệnh.
Nhìn họ khoảng ngoài bốn mươi tuổi, trong lúc nói chuyện lộ ra sự ăn ý của vợ chồng già.
Tô Hạnh Xuyên nhìn theo họ đi ra ngoài.
Khi quay đầu lại thì phát hiện Lý Huyên cũng đang nhìn.
“Bác sĩ Lý,” Tô Hạnh Xuyên gọi cậu, vẻ mặt cà lơ phất phơ, “Hỏi cậu một chuyện nhé.”
Lý Huyên không trả lời, xem như ngầm đồng ý.
“Sao cậu lại làm ở bệnh viện nam khoa?”
“Chứ tôi phải làm ở đâu?”
Tô Hạnh Xuyên không ngờ Lý Huyên sẽ hỏi lại, bất đắc dĩ cười cười: “Tại tôi thấy khó tin quá thôi, khoa tiết niệu không giống khoa cậu sẽ chọn, tôi cứ tưởng cậu làm ở khoa tim mạch hay gì đó chứ.”
“Cũng như nhau cả thôi.” Lý Huyên nói.
Cậu lấy bút ra khỏi túi rồi viết một hàng chữ vào bệnh án.
“Cậu thay đổi nhiều quá.” Tô Hạnh Xuyên nói.
Lý Huyên dừng tay lại.
“Chín chắn như người lớn vậy.”
Lý Huyên ngước lên, lần này ánh mắt nhìn Tô Hạnh Xuyên không còn lạnh lùng nữa.
Tô Hạnh Xuyên vừa định nói tiếp thì y tá đột nhiên đi tới, “Ủa? Bác sĩ Lý, sao anh chưa về?”
Bầu không khí hài hòa bị phá vỡ, Tô Hạnh Xuyên xoa mũi, nghe thấy giọng nói lịch sự xa cách của Lý Huyên: “Đang trao đổi với cậu ấy về cuộc phẫu thuật ngày mai, lát nữa mới về, hôm nay cô có trực không?”
“Có chứ,” y tá gõ cửa một cái rồi thân thiết nói với Tô Hạnh Xuyên: “Soái ca, ban đêm nhớ đừng uống nước nhé.”
Tô Hạnh Xuyên nói: “Biết rồi, cảm ơn.”
Lý Huyên nhìn Tô Hạnh Xuyên, ánh mắt lại lạnh đi, môi mím thành một đường thẳng, viết vội mấy hàng chữ rồi chuẩn bị ra về.
Tô Hạnh Xuyên gọi cậu lại: “Cậu cứ thế mà đi à?”
Lý Huyên nghi hoặc: “Còn chuyện gì nữa không?”
“Tôi——” Tô Hạnh Xuyên im lặng, thật ra cũng không có gì, chỉ là không muốn qua đêm nay một mình thôi.
Nào ngờ Lý Huyên mở miệng trước, cậu ngập ngừng giây lát rồi hỏi: “Sao bạn trai cậu không ở đây?”
Tô Hạnh Xuyên sững sờ, nghĩ một hồi mới hiểu “bạn trai” mà Lý Huyên nói là Tạ Lương.
Quả nhiên Lý Huyên hiểu lầm quan hệ giữa anh và Tạ Lương.
Sao cậu lại hiểu lầm? Không thèm quan tâm mà cũng hiểu lầm sao?
Ngày xưa Lý Huyên rất nhỏ mọn, tính chiếm hữu cực cao, mỗi lần Tô Hạnh Xuyên nói thêm mấy câu với bạn học thì cậu lại giận dỗi. Cậu còn rất hay ghen, rõ ràng bình thường cứ như nhóc câm, nửa ngày không thốt một chữ, nhưng khi ghen tuông lại bắt chước người ta nói bóng nói gió làm Tô Hạnh Xuyên dở khóc dở cười.
Tô Hạnh Xuyên vẫn còn nhớ rõ giọng điệu của cậu lúc ghen.
Hệt như bây giờ vậy, ngoài mặt không thèm để ý nhưng thật ra đang rất cáu.
“Bạn trai? À ——” Anh cũng đóng kịch, dài giọng nói, “Cậu ấy đi làm chưa về, ban đêm mới tới.”
Lý Huyên quay lưng bỏ đi.
Tô Hạnh Xuyên kêu ơi ới nhưng vẫn không gọi được Lý Huyên quay lại.
Anh vô thức nghĩ: Chơi lố rồi, khó dỗ đây.
Một giây sau lại nghĩ: Dỗ gì mà dỗ? Thành bạn trai cũ rồi còn gì, chưa biết chừng người ta đã có tình mới, mi lấy tư cách gì để dỗ hả?
*
Một mình nằm trên giường bệnh cả đêm chờ mổ đối với Tô Hạnh Xuyên hai mươi bảy tuổi chẳng tính là gì.
Chỉ là hơi nhớ Lý Huyên.
Trong đầu tràn ngập những hình ảnh quá khứ.
Nhớ lại lúc Lý Huyên nằm dưới người để mặc mình ức hiếp, chỗ kết sỏi nhói lên một cái như nhắc anh đang nằm trên giường bệnh, đừng nghĩ chuyện không dành cho thiếu nhi.
Vừa nghĩ đã đau, vậy còn dùng được nữa không?
Đây là sự trừng phạt vì anh không dùng bảy năm sao?
Mặc dù Lý Huyên nói mổ xong sẽ không ảnh hưởng gì nhưng không hiểu sao Tô Hạnh Xuyên vẫn thấy hoang mang, anh vén chăn lên nhìn chăm chú một hồi, trong lòng thầm cầu khẩn: Ê nhóc, mi phải cố lên nghe chưa, đừng trục trặc gì hết, cửu biệt vẫn có thể trùng phùng, lỡ…… lỡ ngày nào gương vỡ lại lành thì mi đừng có buông súng đầu hàng đấy nhé!
Anh thấp thỏm lo sợ ngủ đến tám giờ sáng hôm sau, nghe tiếng y tá kiểm tra phòng mới dậy.
Anh dụi mắt, chuẩn bị rời giường.
Y tá nghe thấy động tĩnh thì đứng ngoài màn nhắc nhở: “Soái ca, dậy rồi thì thay đồ bệnh nhân đi, đừng mặc qu@n lót.”
Tô Hạnh Xuyên nói: “Ừ, cô trực ban vất vả quá nhỉ.”
“Tôi sắp về rồi.” Giọng y tá tràn đầy vui sướng vì sắp được phóng thích.
Tô Hạnh Xuyên vừa mặc đồ bệnh nhân xong thì Tạ Lương vội vàng đi vào.
“Mấy giờ mổ? Tôi không đến muộn đấy chứ.”
“Mười rưỡi.” Tô Hạnh Xuyên cài lại nút áo cuối cùng.
Tạ Lương ngồi xuống, “Vừa kịp lúc, tôi viện cớ phải đi mổ với cậu nên thoát được cuộc họp thường kỳ tháng này rồi.”
Tô Hạnh Xuyên cười.
Thời gian trôi qua rất nhanh, khoảng mười giờ một y tá khác báo cho Tô Hạnh Xuyên chuẩn bị sẵn sàng, xác nhận tình trạng nhịn ăn uống rồi dẫn anh đến phòng mổ.
Anh thấy Lý Huyên đứng đằng xa.
Mặc áo phẫu thuật nhìn vừa chuyên nghiệp vừa đáng tin, đúng là trưởng thành thật rồi, Tô Hạnh Xuyên nghĩ.
Lúc nằm trên bàn mổ, bác sĩ gây mê và y tá vây quanh, Tô Hạnh Xuyên chỉ quay đầu nhìn Lý Huyên.
Cảm nhận được ánh mắt anh, Lý Huyên đi tới.
Tiểu Huyên, Tô Hạnh Xuyên gọi thầm cậu trong lòng.
Ngày xưa còn hẹn hò, Tô Hạnh Xuyên hay đùa nếu Tiểu Huyên không dám mổ thì anh sẽ là bệnh nhân đầu tiên của cậu.
Giờ phút này cũng xem như một lời thành sấm.
Thuốc tê dần có tác dụng, nửa người dưới hoàn toàn mất đi tri giác nhưng ý thức vẫn tỉnh táo. Tô Hạnh Xuyên thấy Lý Huyên đến cạnh bàn mổ kiểm tra đối chiếu dụng cụ phẫu thuật với y tá.
Y tá không biết quan hệ giữa Tô Hạnh Xuyên và Lý Huyên nên an ủi anh: “Thả lỏng đi, tháng này bác sĩ Tiểu Lý của chúng tôi đã làm bảy tám cuộc tiểu phẫu giống vậy rồi.”
Tô Hạnh Xuyên nói: “Tôi đâu có sợ, dù bác sĩ Tiểu Lý cải tạo tôi thành người máy thì tôi cũng chẳng oán trách nửa lời.”
Đây là nguyên văn câu đùa năm xưa của anh.
Nghe xong lông mi Lý Huyên khẽ run lên, vẻ mặt hơi thay đổi, Tô Hạnh Xuyên vừa định nói tiếp thì đèn trên đầu đột nhiên bật sáng, chói đến nỗi anh suýt mở mắt không ra.
Đệt, sắp khai đao thật rồi.
Nãy giờ Tô Hạnh Xuyên quá nhập vai, giờ phút này mới nhận ra bàn mổ không thích hợp với phim tình cảm sến súa, “Khoan đã ——”
Lý Huyên lạnh lùng liếc anh.
Anh vội vàng xin tha: “Không không, tôi chỉ đùa thôi, bác sĩ Tiểu Lý, nể tình tôi ngày xưa đối với cậu…… cũng không tệ lắm, nhất định phải phát huy trăm phần trăm đấy nhé!”