Từ Chính Đông đợi ngoài cửa một lát.
Nhân viên phục vụ đi tới, vừa định mở miệng thì Từ Chính Đông “suỵt” một tiếng ra hiệu cho cô im lặng. Anh bảo nhân viên phục vụ vào phòng rót nước, sau đó nép mình nhìn qua khe cửa.
Không ngoài dự đoán, Tô Hạnh Xuyên đang ngồi cạnh Lý Huyên.
Hai người rất kỳ lạ, cố gắng ngồi cách xa nhau nhưng thân hình lại nghiêng về phía đối phương, chẳng biết đang nói gì nữa.
Từ Chính Đông cười khẽ.
Anh còn tưởng Tô Hạnh Xuyên chín chắn lắm, thì ra chỉ là một cậu nhóc xốc nổi.
Xốc nổi cũng không sao, tốt với Tiểu Huyên là được rồi.
Anh nhận ra Tô Hạnh Xuyên có ẩn tình và đang giận, nhưng hình như Tiểu Huyên không nhận ra, anh cũng không có ý định chỉ cho cậu, chuyện tình cảm người ngoài không thể can thiệp quá sâu, nói toạc ra sẽ chẳng còn ý nghĩa gì. Hơn nữa lớp giấy mỏng này đã gần rách, nếu hai người vẫn không nhìn ra thì chỉ có thể nói là không có duyên với nhau.
Anh dặn nhân viên phục vụ đóng kín cửa, đừng vào quấy rầy khách bên trong, lúc đi còn nói: “Lấy cho tôi một phần tôm mũ ni đem về nhé, ngửi mùi thơm thật.”
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, tiếng bước chân trong hành lang lập tức biến mất, gian phòng càng thêm yên tĩnh.
Hai chữ “Ghét cậu” của Lý Huyên nghe rõ mồn một.
Lý Huyên luôn có rất nhiều câu cửa miệng, mỗi câu bao hàm nhiều loại cảm xúc khiến Tô Hạnh Xuyên phải đoán.
“Lại ghét tôi.”
Tô Hạnh Xuyên cười bất lực, “Ngoài ghét ra cậu còn gì muốn nói với tôi nữa không?”
“Mắt kém.” Lý Huyên lạnh lùng nói.
“Hả?” Tô Hạnh Xuyên không hiểu.
Lý Huyên không chịu lặp lại lần nữa, chậm rãi lau sạch tay bằng khăn ướt rồi cầm đũa gắp một con tôm đã bóc vỏ.
Rốt cuộc Tô Hạnh Xuyên cũng hiểu ra.
“Cậu nói Tạ Lương à?” Tô Hạnh Xuyên cười một tiếng, “Dựa vào cái gì nói tôi mắt kém? Tôi thấy cậu ấy tốt mà.”
Sắc mặt Lý Huyên càng khó coi hơn.
“Cậu ấy tốt tính lắm, không nổi cáu vô cớ, siêng năng chịu khó, không sai bảo tôi mỗi ngày, còn tướng mạo ấy à, đâu phải vì không cùng loại hình với cậu mà chê người ta xấu được,” Tô Hạnh Xuyên cố tình chọc tức Lý Huyên, nói xong còn quay đầu nhìn cậu, ranh mãnh hỏi: “Cậu thấy cậu ấy không tốt à? Không tốt chỗ nào?”
Nước mắt Lý Huyên suýt trào ra.
Tô Hạnh Xuyên hệt như cây kim đâm vào tim cậu, trước kia cậu đã quen ỷ sủng mà kiêu, chưa từng nghĩ mình yếu ớt khoe mẽ cố tình gây sự sẽ làm Tô Hạnh Xuyên phiền lòng, chia tay xong mỗi lần nhớ lại bốn tháng đó cậu đều âm thầm hối hận: Lẽ ra cậu không nên bắt nạt Tô Hạnh Xuyên quá mức, để rồi sau khi chia tay hồi tưởng lại, cậu vẫn không nhớ nổi mình đã làm được gì cho cuộc tình này.
Từ đầu đến cuối cậu chỉ biết hưởng thụ, cậu sợ Tô Hạnh Xuyên vì vậy mà hận mình, sau đó gặp được người tốt hơn rồi lãng quên mình.
Cậu càng nghĩ càng khổ sở, dạ dày không ngừng cuộn lên.
“Uống miếng canh nóng đi.” Tô Hạnh Xuyên thấy cậu nhíu mày thì hỏi ngay: “Khó chịu chỗ nào?”
“Không cần cậu lo.” Lý Huyên quay đầu đi chỗ khác.
Tô Hạnh Xuyên múc một chén canh gà nóng hổi đặt trước mặt cậu.
Lý Huyên bị khí nóng bốc lên làm mắt càng cay hơn.
“Hôm nay mổ mấy ca?” Tô Hạnh Xuyên bắt đầu tìm đề tài, trước kia anh có thể nói chuyện trên trời dưới đất với Lý Huyên, còn giờ chỉ có thể nói chuyện công việc: “Chỉ có thứ Tư và thứ Năm cậu mới khám bệnh thôi à? Mấy giờ ăn trưa, cả buổi chiều vẫn chưa ăn gì đúng không?”
Nghe Tô Hạnh Xuyên hỏi Lý Huyên mới thấy đói.
Còn thấy tủi thân.
Lý Huyên không có thói quen ăn vặt, trước kia Tô Hạnh Xuyên hay học buổi chiều, có khi tiết cuối cùng học đến năm giờ rưỡi, anh sợ Lý Huyên chờ lâu đói bụng nên nhét hai túi bánh quy vào ba lô cậu, Lý Huyên cũng chẳng thích ăn, khi nào đói không chịu nổi mới mở ra ăn hai cái, sau đó hung dữ nhắn tin cho Tô Hạnh Xuyên: [ Bánh khô quá làm tớ bị nghẹn nè, Tô Hạnh Xuyên cậu chết chắc rồi.]
Tô Hạnh Xuyên ngồi trong lớp nhận được tin nhắn này luôn bật cười. Cậu nói chết chắc nhưng Tô Hạnh Xuyên đã tưởng tượng ra hậu quả, cùng lắm chỉ hôn anh thêm mấy cái mà thôi, không tính là phạt.
Dường như hai người đều nghĩ đến cùng một chuyện.
Lý Huyên lẩm bẩm: “Không liên quan đến cậu.”
Tô Hạnh Xuyên dời bả vai vô thức dựa vào Lý Huyên ra xa rồi tiếp tục lột tôm, “Tôi biết, không liên quan đến tôi.”
Anh đặt tôm đã bóc vỏ vào chén Lý Huyên.
Lý Huyên cúi đầu ăn canh.
Tô Hạnh Xuyên chợt hỏi: “Từ Chính Đông bỏ tôi với cậu ở đây là có ý gì?”
Lý Huyên trầm giọng nói: “Tôi không biết.”
Cậu suy nghĩ một lát rồi nhíu mày hỏi: “Sao cậu lại gọi thẳng tên người ta? Tốt xấu gì người ta cũng lớn hơn cậu mười tuổi mà.”
Động tác lột tôm của Tô Hạnh Xuyên khựng lại.
Anh cảm thấy mình thật hèn mọn.
Con người sao có thể hèn đến mức này chứ?
Từ Chính Đông để anh ở đây, thế là anh quỵ lụy đến trước mặt Lý Huyên, lột tôm cho cậu, ân cần hỏi han cậu.
Đã bảy năm trôi qua mà về mặt tình cảm anh vẫn chẳng tiến bộ chút nào.
Nghe Lý Huyên nói, anh chỉ thấy lửa giận cuồn cuộn trong lòng, bao trùm lục phủ ngũ tạng của mình, không chỗ thoát ra.
Quả thực sắp tức chết rồi.
Anh nghiến răng hỏi: “Vậy tôi phải gọi anh ta thế nào?”
Lý Huyên khó hiểu: “Nên gọi thế nào thì gọi thế ấy, chẳng phải lúc nãy cậu gọi Từ tổng à?”
Tô Hạnh Xuyên không chịu được nữa, ý cười cuối cùng trong mắt bỗng chốc tan biến, anh đứng bật dậy, quai hàm nghiến chặt, cầm khăn ướt bên cạnh lau tay, một câu cũng không muốn nói với Lý Huyên mà kéo ghế ra bỏ đi.
Nhân viên phục vụ ngoài cửa còn đang lo không biết làm sao đưa món tráng miệng cuối cùng vào, bỗng nhiên cửa bật mở.
Tô Hạnh Xuyên bước nhanh ra ngoài.
Anh ra khỏi nhà hàng rồi đến phố Trường Đình tấp nập lúc chiều tối.
Trường Đình, nơi ly biệt hoa tàn cỏ úa.
Cũng rất hợp tình hình.
Anh cảm thấy hơi hận Lý Huyên, sao Lý Huyên cứ phải xuất hiện chứ? Cho anh hy vọng rồi lại khiến anh thất vọng, hệt như bảy năm trước kiên quyết chia tay mà chẳng có bất cứ lý do nào.
Tình yêu đột ngột kết thúc thực sự rất đau đớn, giống như cáp treo lơ lửng ở chỗ cao nhất, không lên không xuống, ra không được mà vào cũng không xong.
Tô Hạnh Xuyên bỏ ra rất nhiều thời gian, lấp đầy bản thân bằng công việc mới có thể tự cứu mình, kết quả Lý Huyên lại xuất hiện, quả thực hết sức tàn nhẫn.
Trong đầu hiện lên từng màn so sánh bảy năm trước và bảy năm sau, Lý Huyên thay đổi rất nhiều, lại giống như không hề thay đổi gì, chẳng lẽ anh mới là người thay đổi sao? Chẳng lẽ anh nhìn lầm Lý Huyên thật sao?
Anh muốn đi dọc phố Trường Đình tiến lên phía trước, đi mãi không dừng, nhưng đi một hồi vẫn quay trở lại.
Bước lên thảm lá khô ven đường, về lại nhà hàng.
Trông thấy Lý Huyên ôm cặp hồ sơ của anh ngồi trên ghế đá ở cửa, co ro trong chiếc áo khoác cotton rộng.
Trước kia cậu cũng hay ôm ba lô của Tô Hạnh Xuyên như vậy.
Ngồi cạnh sân bóng rổ, hai chân đung đưa.
Tô Hạnh Xuyên dừng lại trước mặt cậu.
Lý Huyên chậm chạp ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe.
Từ khi gặp lại đến nay, đây là lần đầu tiên cậu gỡ bỏ lớp ngụy trang lạnh lùng trước mặt Tô Hạnh Xuyên, lộ ra bản tính của mình.
Tô Hạnh Xuyên không hiểu cậu tủi thân chuyện gì nhưng vẫn đau lòng ngồi xuống trước mặt Lý Huyên, đưa tay lau nước mắt cho cậu.
Cuối cùng Lý Huyên nhịn không được nghẹn ngào hỏi anh: “Tô Hạnh Xuyên, giờ cậu chỉ thích đàn ông thật sao?”
Cho nên Lý Huyên cũng không đặc biệt, cũng không quan trọng, đổi lại bất kỳ Vương Huyên Trần Huyên nào khác, chỉ cần biết nũng nịu một chút, chủ động một chút, ân cần một chút cũng có thể làm Tô Hạnh Xuyên rung động. Tô Hạnh Xuyên là gay bẩm sinh, còn Lý Huyên chỉ là một người qua đường xuất hiện vào thời khắc mấu chốt, sau đó cuộc đời Tô Hạnh Xuyên chẳng liên quan gì đến cậu nữa.
Lý Huyên không muốn đối mặt với sự thật này.
“Cậu chỉ quan tâm mỗi chuyện này thôi à?” Tô Hạnh Xuyên bất lực thật sự.
Lý Huyên ném cặp hồ sơ cho Tô Hạnh Xuyên rồi khóc nói: “Đúng vậy, tôi chỉ quan tâm chuyện này thôi! Tôi mặc kệ bây giờ cậu có thích tôi hay không, tôi chỉ muốn biết lúc đầu tôi quan trọng với cậu đến mức nào, tôi chỉ quan tâm bản thân mình thôi, tôi chính là người ích kỷ ngang ngược vậy đấy!”
Cậu đứng dậy muốn đi, hai tay siết chặt tay áo, vừa mong Tô Hạnh Xuyên trả lời vừa sợ phải nghe đáp án.
Cậu đi tới phía trước, hai chân nặng như chì.
Một giây sau, cậu nghe thấy Tô Hạnh Xuyên nói: “Quan trọng.”
Nước mắt trào ra.
Nghe thấy câu trả lời mình muốn, Lý Huyên chẳng những không vui mà trái lại càng thấy vô vọng hơn. Ban đầu cậu quan trọng, còn bây giờ thì sao? Giờ cậu đã sớm bị người khác thay thế rồi.
Cậu còn cơ hội nữa không? Cậu có thể nỗ lực nữa không?
Lý Huyên đột nhiên siết chặt nắm đấm.
Tô Hạnh Xuyên dõi theo Lý Huyên bước đi vội vã, chán nản nói thầm với mình: “Thật sự rất quan trọng.”
Quan trọng đến mức rõ ràng giận cậu như vậy, rõ ràng hai mươi năm trước chưa từng nghĩ đến chuyện thích đàn ông, rõ ràng lý trí dặn đi dặn lại mình đừng chọn đường khó đi mà vẫn mất khống chế thích cậu.
*
Bảy năm trước Vu Thanh Lan từng nói với Tô Hạnh Xuyên: “Tô Hạnh Xuyên, cậu tiêu đời rồi, cậu không nhận ra mình quá quan tâm cậu bạn kia sao?”
Tô Hạnh Xuyên thờ ơ nói: “Thế à? Đâu có.”
Anh luôn xem Lý Huyên như một cậu nhóc vừa kỳ lạ vừa yếu ớt, cho đến buổi trưa hôm đó, ngày hè oi bức nhưng có gió mát thổi qua rừng cây, Lý Huyên chồm sang hôn lên má anh một cái.
Gió bỗng ngừng thổi, khu rừng tĩnh mịch, vạn vật im lìm.
Đêm đó, lần đầu tiên trong suốt hai mươi năm cuộc đời Tô Hạnh Xuyên thức trắng đêm, ngay cả lúc thi đại học anh cũng không lo lắng đến vậy.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên anh tiếp xúc với gay, trước kia anh từng gặp một nam sinh ẻo lả, còn nghe đồn nam sinh kia thích người đồng giới nhưng anh chưa bao giờ để ý, cũng không cảm thấy cộng đồng này có liên quan gì đến mình, mãi đến khi——
Đôi môi mềm mại ấm áp của Lý Huyên áp vào má anh.
Tô Hạnh Xuyên hít sâu một hơi.
Anh gác tay lên trán, muốn quên đi nhưng càng cố quên thì lại càng nhớ rõ.
Không dám nghĩ nữa.
Đêm đó Tô Hạnh Xuyên chỉ ngủ hơn nửa tiếng.
Sáng hôm sau học ba tiết, anh mơ màng học hết buổi rồi đến căn tin ăn cơm với bạn cùng phòng.
Trong lòng thầm cầu mong Lý Huyên đừng tới.
Nhưng Lý Huyên chẳng những tới mà còn bưng một bát thịt bò trụng đến cạnh Tô Hạnh Xuyên.
Tô Hạnh Xuyên lập tức bừng tỉnh, lông mày nhíu chặt, lộ ra vẻ bài xích và phản cảm, đang định vạch rõ giới hạn với cậu trước mặt bạn cùng phòng thì Lý Huyên đặt bát thịt bò trụng cạnh tay anh.
“Cậu ăn món này đi.”
Tô Hạnh Xuyên nghẹn lại, không hiểu cậu có ý gì.
Lý Huyên lại móc túi lấy ra một hộp sô cô la nhét vào tay Tô Hạnh Xuyên, “Cái này cũng ngon nữa.”
Tô Hạnh Xuyên cứng đờ.
Đưa đồ xong, Lý Huyên quay lưng đi.
Lý Huyên đang…… theo đuổi anh sao?
Bạn cùng phòng nhìn Lý Huyên rồi lại nhìn Tô Hạnh Xuyên, “Gì thế?”
Làm sao Tô Hạnh Xuyên biết được?
Anh quyết định tránh mặt Lý Huyên.
Anh không đến căn tin, không đến sân bóng rổ, cũng không đến thư viện tự học, không xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào mà Lý Huyên có thể tìm tới, cũng không trả lời tin nhắn của Lý Huyên.
Đầu Mèo: [ Cậu đâu rồi?]
Đầu Mèo: [ Sao không ăn cơm?]
Đầu Mèo: [ Tớ không bắt cậu đút đâu, tớ sẽ tự ăn.]
Tô Hạnh Xuyên cười lạnh, cất điện thoại rồi nghĩ thầm: Từ khi nào cậu tự ăn cơm lại trở thành phần thưởng của tớ vậy hả?
Lý Huyên tiếp tục nhắn tin cho anh.
Đầu Mèo: [ Cậu giận à? Xin lỗi.]
Đầu Mèo: [ Để ý tớ đi mà.]
Đầu Mèo: [ Tớ sẽ mua quà cho cậu, để ý tớ đi mà.]
Đầu Mèo: [ Cậu đâu muốn tớ ghét cậu đúng không.]
Tô Hạnh Xuyên phớt lờ, buổi tối anh nhận được một tin nhắn giọng nói.
Đầu Mèo: [ Tớ ghét cậu.]
Tô Hạnh Xuyên không hề bất ngờ.
Từ trước đến giờ Lý Huyên luôn có tính thiếu gia mệnh công chúa.
Anh đinh ninh cứ làm ngơ Lý Huyên như vậy sẽ chấm dứt được mối quan hệ giữa họ, tiếc là không như mong muốn.
Một tuần sau.
Tô Hạnh Xuyên gặp Lý Huyên ở câu lạc bộ trượt ván.
Tô Hạnh Xuyên tham gia hai câu lạc bộ biện luận và trượt ván, chẳng biết Lý Huyên nghe ngóng tin này ở đâu mà tìm tới, còn mua cả ván trượt xịn xò.
Hoạt động tập thể của câu lạc bộ trượt ván diễn ra lúc bảy giờ tối thứ Tư và Chủ nhật hàng tuần ở đại lễ đường, thỉnh thoảng Tô Hạnh Xuyên cũng tham gia.
Hôm nay anh vừa ngồi xuống thì thấy Lý Huyên ôm một tấm ván trượt thật dài đi về phía mình, tay phải còn bọc giò heo.
Anh nghĩ thầm: Đúng là bám người mà, làm thế nào cũng không thoát được.
Vừa định đứng dậy thì đàn anh trong câu lạc bộ trượt ván đã ra đón Lý Huyên, Tô Hạnh Xuyên xụ mặt ngồi xuống lại.
Anh liếc mắt nhìn thoáng qua, tướng mạo đàn anh thanh tú, nói chuyện cũng dịu dàng, hẳn là loại hình được gay ưa chuộng. Chẳng biết đàn anh nói gì mà Lý Huyên gật đầu lia lịa.
Đôi mắt cậu sáng lấp lánh dưới đèn đường.
Chẳng hiểu sao trong lòng Tô Hạnh Xuyên hơi bực bội.
Thì ra ánh mắt Lý Huyên nhìn ai cũng như vậy.