Bị Tiêu Tấn đột nhiên tag tên, Yến Trình cười cười, ấn like cho XJ.
Cậu mở WeChat ra, cap màn hình.
Là Yến Yến nha: Anh biết chơi đấy nha.
Tiêu Tấn: …
Là Yến Yến nha: Anh đang ghen phải không?
Cậu vừa mới giao lưu với minh tinh kia, hắn đã đăng Weibo luôn, kỳ quái, mà đáng yêu.
Tiêu Tấn: …
Là Yến Yến nha: Em với anh ta không có gì đâu, yên tâm! Có khách tới cửa mà, em xem xem có hợp tác được không!
Bây giờ Yến Trình muốn kiếm tiền nuôi gia đình.
Ekip của minh tinh kia hỏi cậu có muốn làm chuyên gia trang điểm riêng không. Trước đây Yến Trình chưa nghĩ đến phương diện này, minh tinh rất có sức ảnh hưởng ở công ty, gần như toàn mời người ngoài trang điểm, thỉnh thoảng mới dùng người của công ty. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Mặc dù Yến Trình là streamer, mà tay nghề trang điểm không tệ, quan trọng nhất là cậu để lại cho minh tinh kia ấn tượng rất tốt.
Minh tinh kia đang trong thời kỳ phát triển, số chương trình tham gia chỉ nhiều không ít, có điều lúc này fan và anti lẫn lộn, rất dễ nắm bắt một chút nhược điểm để kéo xuống nước.
Sau khi về cậu ta bảo trợ lý tìm mấy video của Yến Trình xem, tạo hình phong cách của Yến Trình rất tốt, có phong cách riêng, lại biết người yêu của Yến Trình là đại boss, như vậy thì càng không cần nhìn sắc mặt người khác.
Thường xuyên qua lại, minh tinh nhờ trợ lý hỏi Yến Trình có nhận trang điểm không, lúc quay Yến Trình trang điểm làm cậu ta rất hài lòng, cộng thêm cậu ta cũng không thích chuyên gia trang điểm mà công ty sắp xếp, nhiều lần bị anti-fan cap ảnh diss trông low hơn so với minh tinh cùng kỳ.
Chuyên gia trang điểm nổi tiếng thì không có tiền mời, minh tinh nhỏ dứt khoát tìm một người hợp ý.
Trợ lý cho Yến Trình một cái giá trong phạm vi chấp nhận được, hơn nữa chỉ là lúc minh tinh cần lộ mặt mới đến trang điểm. Đột nhiên có một con đường kiếm tiền mới, đương nhiên Yến Trình không từ chối ngay.
Cậu chưa từng làm chuyên gia trang điểm, mà cũng biết ít nhiều về nghề này. Yến Trình hẹn trợ lý nói chuyện, lúc này mới chậm trễ, không nhắn lại tin của Tiêu Tấn ngay.
Tiêu Tấn đã đến sân bay, không đợi được tin nhắn của Yến Trình, lòng có một xíu xiu khó chịu, nhưng hắn không nói.
*
Yến Trình mở phòng live stream của Phi Điểu, đây là lần đầu tiên cậu live sau năm mới. Bởi vì ăn Tết nên một tuần cậu không live stream, gần đây cũng phải live stream cường độ cao để bù lại.
Sau mười lăm phút lượng người xem ổn định ở hơn 700 nghìn người, con số này đối với streamer ngừng live một tuần trong lúc ăn Tết đã coi như là khá lắm rồi, nửa tiếng sau quản lý thông báo đề cử trang đầu cho cậu, chẳng mấy chốc số người xem nhảy lên hai triệu, bình luận náo nhiệt lên.
[ Yến Yến live rồi, về quê ăn Tết sắp chán muốn chết rồi! ]
[ Vì sao Yến Yến không mập, tui có ăn gì đâu mà béo lên một vòng??? ]
[ Tui xem vlog mới của Yến Yến rồi nè, nấu ăn ngon lắm, không định mở quán đồ ăn online hả ha ha ha ha ha! ]
[ Đúng đúng đúng, đồ ăn vặt mà Yến Yến làm trông trông ngon lắm! Nếu như có danh tiếng thì mở cửa hàng cũng ok đó! Giống như Lý XX giỏi lắm đó! ]
[ Lầu trên tỉnh lại đi, Yến Yến là blogger trang điểm, độ khó của cái này quá lớn đấy! ]
Yến Trình nhìn dân mạng khởi nghiệp cho mình, cảm thấy rất thú vị.
“Cảm ơn mọi người quan tâm, tôi sẽ cân nhắc nha! Sau này có thể sẽ không chỉ làm streamer, có lẽ sẽ nhận việc làm thêm gì đó, nói chung là vẫn giữ bí mật, chờ quyết định rồi sẽ nói cho mọi người biết nhé.”
Dân mạng cho ý kiến vô cùng nhiệt tình, không bởi vì sau lưng cậu là Tiêu Tấn mà bảo cậu nằm ôm đùi, nghĩ ra đa dạng các cách làm giàu. Yến Trình liên tục phát sóng trực tiếp sáu tiếng, lúc offline miệng đã mỏi vì cười quá nhiều.
Máy truyền tin có thông báo mới, là thông báo của ngân hàng. Năm trước mới quay , tiền mới được chuyển vào tài khoản của cậu.
Hiệu quả không tệ lắm, hai bên vẫn giữ phương thức liên lạc, sau này không chừng lại có cơ hội hợp tác.
Yến Trình tích tiền vào kho bạc nhỏ của mình, ra phòng khách miễn cưỡng ngồi xuống ghế sofa, ôm tiểu Bạch trong lòng, tìm bừa một chương trình giải trí nhàn nhã xem để giết thời gian.
Yến Trình live stream sáu tiếng cường độ cao nằm trên ghế sofa ngủ một lát, vẫn đang mơ, tiếng chuông lại đánh thức cậu. Tiểu Bạch xoay người, mơ màng nhìn cậu, hiển nhiên không hiểu có chuyện gì. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Yến Trình ấn nút nghe, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng kêu đinh tai nhức óc, cậu cau mày, tỉnh hẳn ngủ.
Yến Thanh cãi nhau với Tô Tử Du xong, nổi giận đi ra. Anh ta thấy Yến Trình nghe điện thoại, nói: “Cậu về nhà một chuyến được không, có việc gấp, rất gấp!”
Người kiêu căng như Yến Thanh này lần đầu tiên dùng ngữ điệu như vậy để nói chuyện, Yến Trình thì không gấp, vuốt tiểu Bạch trong lòng, lòng bàn tay dán lên bụng đầy lông chơi đùa.
“Yến Trình, cậu có nghe không đấy?!”
Yến Trình không nhanh không chậm ừ một tiếng: “Có chuyện gì?”
Yến Thanh mới cãi nhau với bạn trai xong, hít một hơi, không nổi giận được, lúc này mà nổi giận thì không mời nổi Yến Trình.
Anh ta khép nép mở miệng: “Ba mẹ ồn ào đòi ly hôn, trong nhà cãi nhau om sòm rồi, cậu về khuyên mấy câu được không?”
Yến Thanh nói đi nói lại mấy câu đó, không khuyên nổi mẹ anh ta. Yến Minh không được nghỉ, năm mới nhưng bởi vì quá nhiều chuyện phiền lòng mà làm cho tất cả mọi người đón Tết không vui.
Yến Thanh nói: “Tôi ngồi ở cửa nhà, cậu đến thì nói một tiếng, tôi mở cửa cho cậu.”
Hôm nay Tô Tử Du đến nhà họ Yến ăn cơm, Lưu Cần Nhã và ba Yến ồn ào đòi ly hôn là chuyện mấy ngày trước, hôm nay bởi vì phải ăn cơm với người ngoài nên miễn cưỡng đè xuống.
Thế mà cơm còn chưa ăn, Lưu Cần Nhã nói đến đồ cưới, bầu không khí trên bàn ăn trở nên khó xử.
Cuối cùng là không thể ngăn cản, Tô Tử Du tạm thời làm người ngoài không tiện mở miệng, ở ngoài cửa tan rã trong không vui với Yến Thanh.
Lưu Cần Nhã ở phòng khách lảm nhảm với không khí, ba Yến đau đầu không khuyên nổi bà ta.
Từ sau khi phẫu thuật xuất viện, sức khỏe ông kém hơn trước nhiều, cho nên khoảng thời gian này vẫn ở nhà dưỡng sức.
Lưu Cần Nhã trách ông không có năng lực, ở nhà không ra ngoài không biết kiếm tiền, chủ yếu là vẫn canh cánh trong lòng chuyện lần trả lại khoản tiền của Yến Trình kia, lại lật lên nợ cũ với ba Yến.
Tiền mà Yến Trình chuyển cho ba Yến giữ lại hết, nói thế nào cũng không đưa cho Lưu Cần Nhã nên hai người tranh cãi.
Mấy ngày trước Lưu Cần Nhã vô ý khắc khẩu đòi ly hôn, giờ khắc này cứ điên cuồng nhắc lại. Trong nhà ầm ĩ hồi lâu, bà ta cứ nhắc đến việc ly hôn với ba Yến, như thể hai người không đến Cục Dân chính là không bỏ qua.
Yến Trình quay về nhà họ Yến. Rời nhà hơn nửa năm, nhìn căn nhà mình từng ở mười mấy năm, cậu hoảng hốt sinh ra mấy phần cảm giác xa lạ.
Yến Thanh ngồi ở cửa lớn tê chân đi đến, không có tâm trạng nói chuyện.
Yến Trình chợt nói: “Nếu như họ ly hôn thì anh nghĩ sao?”
Yến Thanh khựng lại. Thật ra anh ta không hy vọng mẹ ly hôn với ba Yến, cũng biết mẹ mình khó tính khó nết, người bình thường không chịu được bà ta ba ngày ầm ĩ một trận năm ngày cãi nhau một hồi.
Ba Yến thật sự rất bao dung họ, nếu như Lưu Cần Nhã ly hôn, tìm một ông bố dượng có thể bao dung cho họ thì quá khó.
Yến Thanh nói: “Vậy cậu hy vọng họ ly hôn à?”
Kiểu trừng Yến Trình đó như thể cậu gật đầu là nhào đến cắn cậu luôn.
Yến Trình bình tĩnh: “Cho dù ba tôi lựa chọn thế nào, tôi đều ủng hộ.”
Yến Thanh cắn răng: “Cậu!”
Yến Trình lười nhìn Yến Thanh, đẩy cửa vào, lúc thay giày đã nghe thấy bên trong vẫn đang ầm ĩ.
Cậu đi vào, nhìn ba Yến gọi một tiếng: “Ba.”
Thật ra chủ yếu Yến Trình muốn về xem ba Yến xuất viện khôi phục thế nào, dù ít liên lạc, quan hệ cũng xa cách, nhưng giả như có một ngày nhà họ Yến không sống nổi nữa, chỉ cần Yến Trình có một miếng cơm, cậu sẽ không để ba Yến chết đói. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Về phần bên này, họ thích giày vò thế nào thì làm, không liên quan đến cậu.
Ba Yến nhìn thấy Yến Trình, vừa bất ngờ vừa vui mừng, hỏi cậu có ở lại ăn cơm không.
Lưu Cần Nhã còn chưa bình tĩnh đã nổ tung, chỉ vào Yến Trình, chất vấn ba Yến: “Ông gọi nó đến? Bây giờ nó có quan hệ gì với nhà chúng ta mà ông gọi nó đến? Xem chúng ta cãi nhau thế nào? Cười chúng ta sau lưng à?!”
Ba Yến không nói gì, Yến Thanh đứng cạnh, quanh co mãi mới nói là anh ta gọi Yến Trình đến.
Lưu Cần Nhã tức giận không nói nên lời, ba Yến nói: “Trình Trình không phải người ngoài, nó là con trai tôi.”
Lưu Cần Nhã chỉ vào ba Yến rít gào: “Chúng ta ly hôn! Bây giờ cái gì ông cũng hướng về thằng người ngoài gả đi rồi, nhà cũng mặc kệ! Đồ cưới của tiểu Thanh là tôi lo hết, ông còn nghĩ cho cái nhà này nữa không?!”
Yên tĩnh.
Yến Trình bỗng nhiên nói: “Dì từng cho ba tôi nghĩ cho cái nhà này chưa?”
Lưu Cần Nhã dời mắt nhìn cậu: “Người ngoài đừng có xía mũi vào.”
Biểu cảm của ba Yến trông cực kỳ sa sút, vốn là lúc đoàn viên, mà không biết vì sao mấy năm qua sinh hoạt càng ngày càng rối bời.
Ông nghĩ người phụ nữ trong nhà kiêu căng một chút cũng chẳng sao, cho bà ta quán xuyến chuyện to chuyện nhỏ trong nhà, giả như có thể làm cho Lưu Cần Nhã yên tâm. Thế mà bà ta lại không biết điều, một mực bao dung và nhượng bộ cũng không làm gia đình yên bình được.
Ba Yến khom người: “Thôi tiểu Nhã, chúng ta đi ly hôn đi.”
Lời vừa ra khỏi miệng, phòng khách rơi vào tĩnh mịch.
Lưu Cần Nhã không ngờ ba Yến lại nói như vậy, nhìn ông chằm chằm, môi run run.
Ba Yến nói: “Tôi sẽ không để bà thiếu một phần nào, nếu như bà kiên trì ly hôn, tiếp tục chia cắt cái nhà này, tôi tôn trọng sự lựa chọn của bà.”
Yến Thanh ngượng ngùng: “Ba đừng nói lời lúc tức giận, mẹ đang cáu kỉnh thôi, bà ấy thường gây sự vậy mà.”
Lưu Cần Nhã hoàn hồn từ trạng thái khiếp sợ, chỉ vào ba Yến mà tay run rẩy.
“Ly hôn thì ly hôn, đừng xin tôi quay về là được!”
Yến Trình: “…”
Cậu xoay người, nhìn ba Yến, ông khẽ lắc đầu.
Cả nhà đến Cục Dân chính, vẫn đang trong kỳ nghỉ, trong Cục Dân chính chỉ có lác đác một hai nhân viên.
Nhìn đoàn người nhà Yến Trình xuất hiện, họ kinh ngạc.
Biết được hai ông bố bà mẹ muốn ly hôn, còn đưa cả con đến đây, họ tấm tắc lấy làm lạ. Trên cương vị người làm việc, họ khuyên cả nhà bình tĩnh một lát, đừng giận quá mất khôn làm ra chuyện không cứu vãn nổi.
Lưu Cần Nhã nói: “Ly hôn, hôm nay không ly hôn tôi không đi ra ngoài!”
Cho nên nhân viên chỉ đành đưa giấy ly hôn cho họ viết, ba Yến trông không khỏe lắm, Yến Trình đỡ ông đi ra ngoài, ông không nói câu gì.
Đến tối muộn Yến Trình mới có thời gian xem máy truyền tin, hai tiếng trước Tiêu Tấn nhắn tin cho cậu, nửa tiếng trước còn có cuộc gọi. Cậu để chế độ yên lặng, không để ý.
Gọi lại, bên kia nhận.
Yến Trình nói: “Em ở chỗ ba em, giờ đang về.”
Cậu đi mấy bước, bỗng nhiên tìm một chỗ ngồi xuống.
“Hôm nay ba em… ly hôn với dì rồi.”
“Họ cãi nhau, em không ngăn cản được.”
Tiêu Tấn ừ một tiếng, bảo Yến Trình tìm chỗ ngồi xuống, gọi tài xế qua đón cậu.
Yến Trình nói: “Lỡ như sau này chúng ta cãi nhau, dù ầm ĩ thế nào cũng không ly hôn được không?”
Tiêu Tấn cau mày, tính toán: “Bao nhiêu ngày nữa đến sinh nhật 20 của em nhỉ?”
Yến Trình sững sờ: “Sang năm mà, làm sao thế ạ?” Lại nói con số đại khái.
Tiêu Tấn nói: “Chờ em 20 thì đi đăng ký kết hôn.”
Tác giả có lời muốn nói: tiểu thuyết đặt ra Omega 20 tuổi là có thể đăng ký kết hôn, tự viết, đừng soi ha.