Mẹ Thời Niên họ Nhiễm, bảo mẫu gọi bà là Nhiễm nữ sĩ, có thể bây giờ không thịnh hành cách gọi thái thái gì đó, Thời Niên thì cũng không có vấn đề.
Nhiễm nữ sĩ nói cám ơn với cậu, Thời Niên thản nhiên tiếp nhận, chẳng qua lúc Nhiễm nữ sĩ mời cậu vào xe trò chuyện, Thời Niên từ chối, cậu cảm thấy mình với Nhiễm nữ sĩ cũng không có gì để trò chuyện, lần trước nói chuyện mấy câu, cậu đã bày tỏ thái độ, đủ rồi.
Thời Niên nói mình còn bận việc, có cơ hội thì nói sau, cậu chuẩn bị xoay người đi, nhưng cô bé đó lại ôm chặt lấy chân cậu.
Bảo mẫu tới muốn bế cô bé, cô bé tất nhiên là hét toáng lên, âm thanh giống như cá heo vậy.
Mọi người trong tiệm trái cây đều nhìn sang phía này, mặt Nhiễm nữ sĩ hết đỏ rồi lại trắng, bà cúi người xuống dỗ cô bé, nói Thủy Thủy ngoan, thả đùi anh trai ra.
Nhưng tất nhiên là phí công, câu trả lời của cô bé vẫn là hét to.
Lúc cô bé hét lên da đầu Thời Niên bắt đầu tê dại, cậu ngây người tại chỗ một thời không biết nên phản ứng thế nào, cho đến khi Nhiễm nữ sĩ chuẩn bị cương quyết bế cô bé đi, Thời Niên mới phản ứng được, cậu cau mày thấp giọng nói: “Đừng có mạnh bạo với em ấy!”
Mạnh bạo với em, em sẽ càng khẩn trương, em cũng sẽ không biết mạnh bạo với em là muốn em buông tay ra, Thời Niên thầm nghĩ, nhưng cậu cũng biết với tình huống hiện tại đối với một cô bé như thế này thì biện pháp hiệu quả nhất cũng chỉ có cương quyết bế đi.
Thời Niên cũng cúi người xuống, cậu nói với cô bé thả anh ra có được hay không.
Cô bé không để ý tới cậu, nhưng cũng không hét nữa.
Thời Niên thử đưa tay ôm em, cô bé không có kháng cự, tất nhiên cũng sẽ không thân mật.
Trẻ con đối với cái ôm kiểu thân thiết thế này căn bản là bài xích hoặc là không có phản ứng, cho nên Thời Niên đã có chuẩn bị tâm lý.
Không có kháng cự đã là kết quả tốt nhất rồi, Thời Niên thuận lợi bế cô bé lên, cậu hỏi Nhiễm nữ sĩ xe ở đâu, ý Thời Niên là xe đẩy em bé.
Thời Niên điều tra rất nhiều tài liệu, suy đoán có thể cô bé có sở thích đặc biệt đối với xe đẩy em bé, rất nhiều trẻ con tự kỉ đều có biểu hiện “yêu vật không yêu người”, hơn nữa có một một số sẽ biểu hiện tương đối cực đoan đối với đồ vật mình thích.
Nhưng Nhiễm nữ sĩ lại dẫn cậu tới trước một chiếc xe con.
“Xe đẩy em bé đâu?” Thời Niên bình tĩnh hỏi.
“Hả?” Nhiễm nữ sĩ nhất thời không phản ứng kịp.
“Chiếc xe đẩy em bé rất cũ, màu xanh đậm đâu rồi?” Thời Niên có chút thiếu kiên nhẫn, “Chính là chiếc xe em ấy hay ngồi.”
“À, chiếc xe đó, chiếc xe đó hư rồi, đã đem đi sửa.” Nhiễm nữ sĩ có hơi hốt hoảng, bà vội nói trong xe có một cái ghế an toàn, Thủy Thủy cũng rất thích.
Thời Niên gật đầu một cái, đi vòng qua bên kia mở cửa xe, đặt Thủy Thủy ngồi vào ghế an toàn, Thủy Thủy quả nhiên rất nghe lời ngồi lên ghế, sau đó mặc cho Thời Niên cài dây an toàn cho em.
Toàn bộ quá trình cô bé không có nhìn cậu một cái nào, em cũng không nhìn ai, sự chú ý của em lại bị ngón tay hấp dẫn đi, em bắt đầu cúi đầu nghịch ngón tay của mình.
Thời Niên nhìn cô bé, sau đó đứng dậy chào Nhiễm nữ sĩ.
Nhưng Nhiễm nữ sĩ, một vị phu nhân, mẹ của cậu, đột nhiên chảy nước mắt.
“Con đều biết?”
“Con không biết…” Thời Niên dừng một chút, liếm đôi môi khô khốc, nói, “Con chẳng qua—— chẳng qua chỉ đoán.”
“Con bé, con bé mắc.” Nhiễm nữ sĩ mím môi chật vật nói, “Con bé mắc chứng tự kỷ ám thị, đã chẩn đoán chính xác rồi.”
Thời Niên khá bất ngờ, nhưng lúc nghe thấy thì trái tim vẫn run lên, cậu ổn định cảm xúc hỏi: “Đưa em ấy đi mấy bệnh viện rồi?”
“Nước ngoài, còn có mấy bệnh viện uy tín trong nước cũng đi rồi… Kết luận cũng như nhau.”
“Em ấy biết nói chuyện không?”
“Tạm thời thì không, cũng không biết sau này có khả năng biết nói không, nhưng tạm thời con bé không có biểu hiện ý thức nói chuyện.”
“Không thể đối mặt?”
“Không thể.”
“Phát triển chậm?”
“Đúng.”
“Vậy chăm sóc bản thân thì sao?” Bản thân Thời Niên cũng muốn hỏi đến tuyệt vọng.
Nhiễm nữ sĩ nghẹn ngào, nói tiếp: “Không biết, bây giờ còn chưa được, có bác sĩ cho rằng tình huốn, tình huống của con bé tương đối —— kém.”
Thời Niên nhắm mắt, thở dài một hơi.
Cậu cách kính xe, nhìn cô bé vẫn cúi đầu nghịch ngón tay của mình.
Cô bé rất đẹp, có một mái tóc hơi xoăn thật dày, em mặc váy lụa trắng quần, vớ viền hoa cùng giày da mềm màu đen, em giống như một con búp bê tinh xảo.
Nhưng cô bé xinh đẹp như vậy, không biết nói chuyện, cũng không nhìn ai, em đi đường cũng không vững, bồn cầu cũng không biết ngồi lên thế nào.
Thời Niên nghiêng đầu qua, nhìn Nhiễm nữ sĩ trước mặt, Nhiễm nữ sĩ đang dùng khăn tay lau nước mắt.
Nhiễm nữ sĩ biết bao quật cường, Nhiễm nữ sĩ dù trong ngõ hẻm cũng không bao giờ cúi đầu, Nhiễm nữ sĩ đối với chồng và con cũng rất nghiêm khắc, ngay trong một tiệm trái cây bình thường, đối mặt con gái đáng hét toáng của mình, đối mặ với sự chỉ chỉ trỏ trỏ của người khác, bà bó tay hết cách.
Thời Niên cũng hết cách, cậu thấy tội nghiệp cô bé, nhưng cậu cũng chỉ có thể tội nghiệp cô bé mà thôi.
Thời Niên lấy điện thoại ra xem giờ, nói với Nhiễm nữ sĩ mình thật sự phải đi, còn việc quan trọng phải làm.
Nhiễm nữ sĩ nói đưa cậu đi, cậu lắc đầu, nói cũng ở gần đây, không cần đưa.
Nhiễm nữ sĩ tất nhiên hiểu ý Thời Niên, bà cũng không ép, chỉ nói câu đi đường cẩn thận, rồi đưa mắt nhìn Thời Niên rời đi.
Thời Niên quẹo vào một con đường, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt Nhiễm nữ sĩ.
Nước mắt Nhiễm nữ sĩ lại rơi xuống, nhưng lại bị bà lau đi rất nhanh.
Bà kêu bảo mẫu lái xe, mình thì ngồi phía sau ngang hàng ghế với Thủy Thủy.
Thủy Thủy vẫn đang nghịch ngón tay, Nhiễm nữ sĩ nhìn Thủy Thủy, nhìn em liên tục lặp lại động tác giống nhau.
“Thủy Thủy, người vừa rồi là anh trai.” Nhiễm nữ sĩ nhẹ giọng nói.
“…”
“Thủy Thủy, đó là anh ruột của con nha.”
“…”
“Anh ấy là anh ruột còn thân hơn anh Liên nữa.” Nhiễm nữ sĩ dùng âm thanh cực nhỏ nói, “Anh ấy giống Thủy Thủy, là con của mẹ.”
“…”
Nhiễm nữ sĩ tất nhiên sẽ không hy vọng xa vời Thủy Thủy sẽ đáp lại, em không biết nói chuyện, ngay cả âm tiết như “A” “Ừ” “À” em cũng không biết nói.
em thậm chí còn không biết gật đầu và lắc đầu, cho dù đã học rất nhiều buổi rồi.
Nhiễm nữ sĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, trên cửa sổ hiện gương mặt bi thương của bà.
“Anh —— trai.”
Nhiễm nữ sĩ đột nhiên quay đầu, Thủy Thủy vẫn đang nghịch ngón tay của mình, giống như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.
*
Ngày hôm sau Thời Niên nhận được điện thoại của HR công ty đào tạo kia, nói rằng Thời Niên đã trúng tuyển, mời cậu đến công ty báo cáo trong thời gian quy định, công việc cụ thể đã gửi vào email của Thời Niên, kêu Thời Niên hãy tranh thủ kiểm tra, có vấn đề có thể liên lạc bọn họ.
Thời Niên vuốt sống mũi, nhớ ra mình vốn muốn hỏi Liên Thanh về công ty này, kết quả ngày hôm qua bị Liên Thanh làm một trận rồi quên mất.
Cậu nghĩ phải mau hỏi rõ, nếu quả thật công ty này sắp toi giống như Diệu An nói, cậu sẽ gửi email gởi cho đối phương nói mình không nhận chức được, như vậy cũng sẽ không khiến đối phương quá bị động, mình cũng nhanh tìm một công việc mới.
Vì vậy Thời Niên gọi điện thoại cho Liên Thanh, nói thật, Thời Niên cũng không muốn gọi cho Liên Thanh vào giờ này, dù sao chuyện ngày hôm qua còn sờ sờ trước mắt, mặc dù bọn họ thường ân ái, nhưng… nhưng luôn cảm thấy ngày hôm qua nó lạ hơn trước kia nhiều, lạ lắm, cậu không thể chắc chắn chỉ mới qua mấy tiếng, Liên Thanh có thể điều chỉnh cảm xúc được không. đam mỹ hài
Cậu sợ Liên Thanh vẫn còn đang khổ sở…
Cậu còn chưa nghĩ ra làm sao đối mặt với Liên Thanh đang khổ sở…
Bằng không khỏi gọi nữa, dứt khoát trực tiếp từ chối, hoặc là mình lại hỏi Diệu An là được.
Thời Niên cảm thấy mình không chấp nhận nổi một Liên Thanh sa sút.
Liên Thanh ở trước mặt mình vẫn luôn kiêu ngạo, tự tin, ấu trĩ, mà cũng tiêu sái.
Cho đến ngày hôm qua, Thời Niên mới phát hiện, mình hoàn toàn bất đắc dĩ với sự yếu ớt của Liên Thanh.
Trước mặt sự yếu ớt của Liên Thanh, Thời Niên chống cự, cũng thuận theo.
Thời Niên định cúp điện thoại, dù sao điện thoại chỉ mới vừa vang một tiếng, kết quả cậu còn chưa kịp bấm nút màu đỏ, bên kia đã bắt máy rồi.
Giọng nói lười biếng của Liên Thanh vang lên, hắn nói, sao thế, nhóc beta, nhanh như vậy cậu đã nhớ tôi rồi à?
Thời Niên lập tức cứng họng, sau đó lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai cúp điện thoại luôn.
– ——————-
Lời tác giả:
Tôi nghĩ mình nên nói đôi câu…
Bình luận của mọi người tôi thấy hết, về nhân vật mẹ của Thời Niên, mọi người có cái nhìn riêng, tôi cảm thấy cũng ok, đều không vấn đề gì.
Nhưng là tính cách nhân vật này có thể sẽ phức tạp hơn cũng đơn giản hơn mọi người nghĩ.
Phức tạp là bởi vì bà ấy là một nhân vật đa diện, bà ấy có một mặt rất ích kỷ, cũng có một mặt ưu việt, còn có một mặt tình cảm (Tất nhiên cái này tôi còn chưa viết)
Đơn giản là vì bà ấy cũng không phải một người “xấu”, không phải cái dạng người xấu 100%, bà ấy giống như là sự kết hợp của “những người mẹ” bên cạnh chúng ta.
Tất nhiên nếu như, mọi người cảm thấy nhân vật này không tốt, hoặc là khiến bạn cảm thấy “Không được rồi, thật ghê tởm, tôi đọc không nổi” cũng không thành vấn đề~~~ Tất cả đều là tác giả sai~ tôi khiêm tốn nhận hết~