Giống như muốn nói cho người nào đó nghe, bốn chữ “bạn học bình thường” được nhấn thật mạnh.
Khóe miệng Quý Thính trừu trừu, dưới ánh mắt tò mò của Khương Du và Thân Đồ Sổ, cô đành căng da đầu chào hỏi lần nữa: “A, à… chào dì chào chú, xin lỗi vừa rồi cháu không nói thật, kỳ thật cháu là bạn gái Thân Đồ Xuyên.” Đã bị phát hiện, sống chết không thừa nhận cũng không có gì thú vị.
Thân Đồ Xuyên nghe Quý Thính tự mình thừa nhận, tuy rằng còn chút ghen tị chưa tiêu, nhưng khóe môi không khống chế được vẫn cong cong lên.
“Biết biết, đã nhìn ra.” Khương Du nở nụ cười, càng nhìn Quý Thính càng cảm thấy vừa lòng, “Ánh mắt Tiểu Xuyên thật tốt, trước kia mẹ chưa từng gặp qua cô gái nào xinh đẹp như vậy.”
“Còn không phải sao, đứa nhỏ này giống anh, thật tinh mắt.” Thân Đồ Sổ lập tức đáp lời, đem mình tự khen mình vào.
Khương Du tuy rằng hơn 40 tuổi nhưng nhờ được bảo dưỡng đúng cách nên nhìn qua chỉ tưởng hơn 30, lúc này nghe lời biến tướng ngon ngọt của Thân Đồ Sổ thì không khỏi oán trách liếc chồng một cái: “Nói bừa, em cảm thấy con trai giỏi hơn anh, tìm được bạn gái đẹp hơn em lúc trẻ nhiều.”
Quý Thính ngượng ngùng cười cười, gương mặt hơi đỏ lên, Thân Đồ Xuyên lặng lẽ giấu cô về phía sau lưng, giây tiếp theo đã đối diện với ánh mắt trêu chọc của mẹ, cậu hơi co quắp lại: “Được rồi mà, chúng ta nhanh đi tìm xe đi, coi chừng đám Triệu Hằng thật đã lái xe đi rồi.”
“Sẽ không, chìa khóa xe còn ở……” Thân Đồ Sổ vừa nói vừa sờ tay vào túi, giây tiếp theo sắc mặt tái đ, “Không xong rồi! Không thấy chìa khóa xe!”
Vừa nghe lời này, sắc mặt mọi người đều biến đổi, Khương Du chau mày: “Vừa rồi xuống xe không phải anh còn mang trên người sao? Anh tìm lại xem.”
Thân Đồ Sổ lại tìm kiếm một lần, sau đó nghĩ tới cái gì thì ảo não: “Bị trộm rồi, vừa rồi lúc chúng ta xuống xe, thằng bé cao cao kia té ngã, hẳn là lúc anh đi dìu cậu ta thì bị trộm mất.”
Vóc dáng cao cao, hẳn là Triệu Hằng. Quý Thính và Thân Đồ Xuyên nhìn nhau, lập tức đi càng nhanh, Khương Du vừa quở trách Thân Đồ Sổ, vừa chỉ đường, rất mau họ đã đến chỗ đậu xe.
Chiếc xe nguyên bản nên dừng ở đó hiện tại đã biến mất, chỉ để lại vệt bánh xe trên đường.
“Hai thằng nhỏ khốn nạn này!” Khương Du không nhịn được mắng một câu.
Quý Thính thở dài: “Tòa nhà hành chính bên kia có bãi đậu xe lộ thiên, hẳn là có xe đậu, chúng ta qua nhìn xem.”
“Có xe không có chìa khóa cũng không được,” Khương Du tức giận xong thì trụ lấy tay Thân Đồ Sổ, hai mắt đỏ bừng, “Huống chi chiếc xe kia có toàn bộ đồ ăn, hiện tại không có mấy thứ đồ ăn đó, chỉ sợ kế tiếp chúng ta sẽ rất khó khăn… Mẹ thật là không nên chỉ vì bọn chúng là bạn cùng lớp của con mà buông bỏ cảnh giác.”
“Không sao đâu dì, dì không cần quá lo lắng.” Quý Thính vừa nói vừa nhìn Thân Đồ Xuyên, Thân Đồ Xuyên tuy rằng vẫn còn chưa bình tĩnh trở lại nhưng vẫn phối hợp để va ly xuống, ngồi xổm trên mặt đất mở ra, lộ ra một va ly đầy bánh khô bên trong.
Thân Đồ Sổ và Khương Du nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy thì chấn động, Khương Du nhịn không được hỏi: “Các con lấy từ đâu ra?”
“Cô ấy có chứng thích trữ đồ.” Thân Đồ Xuyên nhanh nhảu, ngắt lời Quý Thính muốn nói.
Quý Thính hơi sửng sốt, hiểu ra được cậu muốn bảo vệ mình, không muốn chuyện cô biết trước tương lai bị lộ ra, trong lòng cô vô cùng cảm động. Đây là cha mẹ cậu ấy nha, là người cậu ấy tín nhiệm nhất trên đời, vậy mà vì an toàn của cô mà cậu quyết định che giấu họ.
“Trữ…… bánh nén khô?” Khương Du bật cười, cảm thấy lý do con trai mình nói ra thật đáng yêu, nhưng mà nếu hai đứa nhỏ không muốn nói, bà cũng không miễn cưỡng. Khương Du tiếp tục tự hỏi tình cảnh trước mắt, “Có đồ ăn, chúng ta tùy tiện tìm chỗ trốn thì cũng có thể chống đỡ khoảng một tháng, nhưng mà cũng không thể cứ mãi trốn tránh… Thôi, cứ đi qua bãi đậu xe trước, biết đâu có thể tìm ra được chiếc xe nào đó có thể chạy được.”
“Không sai, chỉ cần có đồ ăn, những thứ khác cũng không cần quá lo lắng, anh tốt xấu gì cũng là bộ đội xuất ngũ, chắc thế nào cũng tìm được một chiếc xe có thể đánh lửa.” Thân Đồ Sổ nâng lên sĩ khí.
Khương Du trừng mắt nhìn ông: “Nếu không phải anh, chúng ta cũng sẽ không lưu lạc đến tình trạng này.”
Sắc mặt Thân Đồ Sổ cứng đờ, ngượng ngùng cười cười.
Sau khi thương lượng, Thân Đồ Sổ xách valy đi cùng với Khương Du phía trước, Quý Thính và Thân Đồ Xuyên theo sau, lại một lần đi vòng vèo quanh trường học.
Vì sợ thây ma nghe được động tĩnh, bốn người đi trên đường cố gắng thật nhẹ nhàng, không dám phát ra nhiều âm thanh. Quý Thính và Thân Đồ Xuyên đi phía sau, nhìn thấy Thân Đồ Sổ muốn dỗ dành Khương Du lại không dám phát ra tiếng, chỉ có thể nghĩ cách lấy lòng bằng những hành động không phát ra tiếng động, miệng Quý Thính nhếch cong lên.
Thân Đồ Xuyên vẫn luôn chú ý nhìn Quý Thính, thấy cô cười thì nhịn không được, hỏi nhỏ: “Em cười cái gì?”
“Ba mẹ anh thật đáng yêu.” Quý Thính trả lời nho nhỏ.
Cô vốn dĩ chỉ thuận miệng nói một câu, trong nháy mắt Thân Đồ Xuyên lại nghĩ đến cha mẹ đã mất sớm của Quý Thính, vươn tay ra nắm chặt lấy tay cô: “Sau này họ cũng là ba mẹ em.”
Quý Thính sững lại, mãi mới ừ được một tiếng.
Tâm tình Thân Đồ Xuyên trở nên rất vui, nắm tay Quý Thính cũng chặt hơn chút, cậu đang muốn nói gì nữa, Thân Đồ Sổ phía trước đã bất mãn quay lại nhìn, ra hiệu “suỵt”. Nơi này khắp nơi đều là thây ma, ông cũng không dám ra tiếng dỗ vợ, hai đứa nhóc này lại dám nói chuyện thầm thì.
Bị người lớn bắt tại trận, Quý Thính và Thân Đồ Xuyên mặt đỏ bừng, sau đó không dám hó hé gì nữa. Bốn người lặng lẽ đi tiếp, càng đi càng gặp nhiều thây ma, mấy lần cả nhóm chỉ có thể dừng lại tìm chỗ tạm lánh.
Trong một lần dừng lại trốn, bốn người ngưng trọng nhìn đàn thây ma bên ngoài. Khương Du: “Sao chỗ này lại nhiều thây ma như vậy?”
“A!” Quý Thính kinh hô, khi ba người kia nhìn tới, sắc mặt cô thật khó coi, “Bãi đậu xe gần ký túc xá.”
Mà sóng thây ma ở trường học bắt đầu bùng nổ là từ ký túc xá, có nghĩa là thây ma gần xung quanh ký túc xá sẽ nhiều hơn các nơi khác.
Thân Đồ Xuyên cũng rõ ràng điểm này, cậu nhíu mày: “Nhưng cần thiết phải có xe mới có thể rời đi, bên ngoài trường là khu thương nghiệp, nơi đó phỏng chừng thây ma còn nhiều hơn, chúng ta không thể cứ mãi đi bộ, quá nguy hiểm.”
“Không thể lưu lại nơi này, tuy rằng có đồ ăn nhưng khi dùng hết mà chưa có cứu viện tới thì chỉ có một đường chết,” Thân Đồ Sổ nhìn đám thây ma bên ngoài, suy nghĩ một hồi rồi quyết định, “Tiểu Xuyên, con và Quý Thính chờ ở đây, ba mẹ đi tìm xe, chúng ta phân công nhau hành động.”
Thân Đồ Xuyên sắc mặt biến đổi, nói sao cũng không đồng ý: “Không được, con sẽ không tách ra với ba mẹ!”
“Nghe lời! Hiện tại không phải lúc tùy hứng, chúng ta phải mau rời khỏi nơi này.” Thây ma chung quanh không thấy giảm bớt mà ngược lại còn có vẻ tăng thêm, hẳn là từ trong ký túc xá tuôn ra, bọn họ càng chậm chạp càng không xong.
“Con đi theo ba, để mẹ và Quý Thính ở lại đây.” Mắt Thân Đồ Xuyên đỏ lên.
Khương Du và Thân Đồ Sổ tự nhiên không đồng ý, thái độ Thân Đồ Xuyên cũng kiên quyết, nếu không nghe theo lời cậu, vậy ai cũng không được ra ngoài. Đang lúc gia đình ba người đang giằng co, Quý Thính đã ngồi xổm xuống lục lọi dụng cụ trong va ly.
“Đây, cái này cho chú.” Quý Thính đưa cho Thân Đồ Sổ một chùm chìa khóa.
Hành động này của Quý Thính đánh vỡ cục diện đang giằng co, Thân Đồ Xuyên nhìn chìa khóa trong tay Quý Thính, tò mò: “Đây là chìa khóa gì?”
“Cái nhỏ là để mở cửa, cái lớn là để khởi động xe, cái card kia là mở khóa điện tử, đám còn lại thì công năng khá rườm rà, chừng nào có thời gian cháu sẽ nói rõ hơn,” Quý Thính giới thiệu một lượt, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt kỳ quái của Thân Đồ Sổ và Khương Du, kiêu ngạo nói tiếp, “Mấy món này cháu phải trả rất nhiều tiền đó, lúc trước đã thử qua, khóa nào cũng mở được, chú không cần lo, khi tìm được xe thích hợp thì dùng chìa này mở là được rồi.”
Mấy cái chìa này là do cô tìm mãi trên chợ đen, hơn nữa tốn rất nhiều tiền nha ——
Phải, trước khi mạt thế tới, cô đã cầm thẻ căn cước mượn tiền của hơn mười chỗ cho vay.
Nói cho nghiêm túc thì, hiện tại cô đang mang nợ cả hai ba trăm vạn, cho dù không tính tiền lãi cũng phải cả mười mấy hai chục năm mới trả nổi… nếu những người đó còn sống, đáng tiếc cho họ, hy vọng không lớn, cho dù còn sống cũng khó mà tìm được cô dựa trên thẻ căn cước này.
Môi Quý Thính điểm điểm ý cười.
“… Sao cháu lại nghĩ ra chuyện tốn rất nhiều tiền để mua mấy thứ này?” Thân Đồ Sổ không nhịn được, hỏi.
Quý Thính còn đang đắm chìm trong sung sướng không cần phải trả nợ, nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của ông thì héo queo… Vừa rồi cô vô cùng đắc ý giới thiệu mấy cái công cụ trái pháp luật này, có phải sẽ bị xem là người bất hảo hay không?
Đang lúc không biết nên giải thích như thế nào, bên cạnh đã truyền đến một câu khinh khinh phiêu phiêu: “Cô ấy có chứng thích sưu tập đồ.”
“Chìa khóa cũng là thứ để sưu tập?” Thân Đồ Sổ càng khó hiểu, “Không đúng chứ, nếu chỉ muốn sưu tầm đồ, vì sao phải đi thử chìa khóa… Đây không phải là phạm pháp sao?”
“Không cho người ta thử ở cửa nhà mình hay sao? Sao anh lại hỏi nhiều vậy, đi nhanh đi, chần chờ thì trời sẽ tối mất.” Khương Du không kiên nhẫn đẩy Thân Đồ Sổ đi ra ngoài.
Khi ông sắp đi tới cửa, Thân Đồ Xuyên lặng lẽ nói: “Chờ đã, con cũng phải đi.”
Khương Du hơi cứng người, bất đắc dĩ quay đầu lại: “Vậy Quý Thính thì sao? Con không thể để con bé ở lại đây một mình chứ?”
“Chúng ta cùng nhau đi,” Quý Thính lập tức mở miệng, “Thân Đồ Xuyên không thể để hai người tự đi, cho nên thay vì tất cả giằng co như vậy, còn không bằng cùng nhau đi, như vậy cũng đỡ hai người phải quay lại đây đón tụi con, chúng ta đi thẳng ra ngoài luôn.”
Khương Du sầu lo nhìn ra bên ngoài: “Nhưng nếu chúng ta cùng đi, vạn nhất gặp được nguy hiểm……”
“Cho dù chỉ hai người đi, có gặp nguy hiểm hay không, Thân Đồ Xuyên cũng sẽ không yên tâm, cũng sẽ đi tìm dì và chú,” Quý Thính cười nhợt nhạt, “Ba người là người một nhà, hẳn là hiểu rõ nhau, không phải sao?”
Quý Thính nói xong, một nhà ba người thật im lặng, sau một lúc Thân Đồ Sổ mở miệng: “Hiện tại là một nhà bốn người.”
Quý Thính sửng sốt.
Khương Du cười cầm lấy tay cô: “Còn không phải sao, hiện tại là một nhà bốn người, ai cũng không cho ở lại, sống chết đều ở bên nhau.”
“Dì……” Quý Thính trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Thân Đồ Xuyên ôm lấy hai người phụ nữ quan trọng nhất của cậu: “Vậy không còn dị nghị gì nữa chứ? Chúng ta cùng nhau đi?”
“Ừ, cùng nhau đi.” Khương Du nói, khóe mắt hơi ướt. Thân Đồ Xuyên khẽ cười một tiếng, ngay sau đó nghe được Thân Đồ Sổ đè nén thanh âm: “Thây ma bên ngoài càng ngày càng nhiều, chúng ta hiện tại đi ra ngoài chỉ sợ dữ nhiều lành ít.”
Lời ông nói làm ánh mắt mọi người cùng nhìn về hướng cửa sổ, thấy đột nhiên đám thây ma như nhiều lên gấp đôi, tất cả đều câm lặng. Cuối cùng Quý Thính nhỏ giọng nói một câu: “Cháu có biện pháp.”
Nói xong, quả nhiên toàn bộ ánh mắt quay trở lại nhìn Quý Thính. Nhìn biểu tình cả nhà ba người thật giống nhau, Quý Thính không nhịn được, cười khẽ: “Thật mà, biện pháp có ở trong va ly.”
Một lẫn nữa lại mở khóa va ly, kéo kéo mở mở, lộ ra cả đống đồ hoa hòe lòe loẹt bên trong, sau đó giữa đám đồ này, cô bắt tay vào đào đào tìm tìm.
Khương Du kinh ngạc mở to mắt: “Trong va ly của cháu rốt cuộc nhét bao nhiêu thứ?”
“Không nhiều lắm không nhiều lắm, so với cái túi Càn Khôn trước kia… so với cái va ly trước đây của cháu thì kém xa,” Quý Thính thiếu chút nữa lộ tẩy, tìm được đồ muốn tìm thì mau chóng lảng sang chuyện khác, “Tìm được rồi tìm được rồi.”
Vừa nói vừa lấy ra một cái máy bay không người lái nho nhỏ, bên cạnh còn có cái điều khiển.
“Cái này để làm gì?” Khương Du tò mò.
Quý Thính như dâng lên vật quý hiếm: “Đây là cháu chọn kỹ lắm đó, đừng thấy bộ dáng nó đơn giản như vậy mà coi thường, tác dụng của nó so với nhiều cái khác thật tốt hơn nhiều, dì coi nè, phía trên có một cái nút…”
Lời Quý Thính còn chưa dứt, Khương Du đã tiện tay ấn xuống, giây tiếp theo trong căn phòng nho nhỏ vang lên tiếng nhạc giao hưởng cao vút, làm bốn người sợ đến giật thót mình.
Khương Du luống cuống đóng nhạc, nhưng mà đã chậm, đám thây ma như đám sói bị đói ba ngày, đột nhiên gào rống lên chạy tới bên này.
“A a a làm sao bây giờ làm sao bây giờ……” Quý Thính sốt ruột tay chân run lên không biết làm sao, trong lúc cô còn hoảng loạn, Thân Đồ Xuyên duỗi tay cầm lấy máy bay, một lần nữa mở nhạc lên, dùng điều khiển từ xa điều khiển máy bay, nó loạng choạng xiêu xiêu vẹo vẹo bay lên trời.
Tiếng nhạc hấp dẫn chú ý của đám thây ma, trong nháy mắt chúng đã quên người trong phòng, gào rống chạy đuổi theo máy bay. Thân Đồ Xuyên căng thẳng điều khiển nó bay ngược hướng bãi đậu xe, chờ đến khi trước cửa phòng không còn gì, Quý Thính đóng va ly lại, bốn người lập tức rời đi.
Có máy bay không người lái trợ giúp, trên đường đi khá thông thoáng, nhưng gần tới chỗ bãi đậu xe thì âm nhạc đột nhiên bị cắt, tiếp theo từ điều khiển phát ra thanh âm cảnh cáo “vị trí quá xa, không tìm thấy tín hiệu”.
Không nghĩ tới điều khiển từ xa còn có thể nói, một nhà bốn người: “……”
Cương tại chỗ ba giây đồng hồ, tay Thân Đồ Xuyên như điện giật quăng đi điều khiển, đáng tiếc đã chậm, một mớ thây ma chỉ chạy đi nửa đường nghe được thanh âm từ điều khiển thì lập tức quay lại, gào rống nhào đến.
Vì quá gần nhau, ngay cả cố gắng không phát ra âm thanh, thây ma cũng sẽ vì quán tính mà bổ nhào vào họ, cho nên trước mắt chỉ có một phương thức cứu mạng ——
“Chạy!”
Thân Đồ Sổ ra lệnh một tiếng, cả nhà lập tức chạy như bay tới bãi đậu xe, Quý Thính chạy gấp quá, nửa đường bị rớt một chiếc giày, theo bản năng cô xoay người lại để nhặt. Vừa mới xoay, Quý Thính sực nghĩ ra động tác này nguy hiểm biết bao nhiêu, đang muốn đứng dậy đã nghe được tiếng gào rống sau lưng.
“Quý Thính!” Thân Đồ Xuyên nghẹn ngào kêu lên một tiếng.
Quý Thính biết trốn cũng không còn kịp, cô tuyệt vọng rụt cổ lại, giây tiếp theo một cái đầu đầy máu đã bay tới trước mắt, theo bản năng cô lại xoay người, nhìn thấy con thây ma gần mình nhất đã đầu mình hai nơi, Quý Thính lập tức té sụp trên mặt đất.
“Dám đụng đến con dâu tao, chán sống rồi hay sao!” Khương Du lạnh mặt ném chiếc giày cho Quý Thính, đưa chân đá con thây ma bị chia thành hai nửa.
Quý Thính: “……” Dì hai này, dì là bạo quân chuyển thế từ thế giới trước hay sao? Sao thím đá cái đầu thây ma cái một gọn gàng như vậy?
Không chờ Quý Thính nghĩ ra đáp án, Thân Đồ Xuyên đã kéo cô lên, một tay cầm tay Quý Thính, một tay cầm giày, kéo cô chạy về phía trước.
“Thằng nhỏc này, có vợ xong là quên mất mẹ mình!” Nhìn thấy Thân Đồ Xuyên trong mắt chỉ có vợ, Khương Du nhịn không được mắng một câu.
Thân Đồ Xuyên quét mắt nhìn Khương Du đang chạy trước mình và Quý Thính: “Mẹ chạy trốn còn nhanh hơn tụi con.”
“Mẹ có nhanh bằng ba con đâu!” Khương Du bất mãn trừng cậu một cái.
Trong bốn người thật sự Thân Đồ Sổ chạy trốn nhanh nhất, biết làm sao được, ai kêu ông là người cầm chìa khóa, nhiệm vụ nặng nhất, vì thế ba người còn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn ông càng chạy càng xa, cho đến khi ông chạy ngang qua chiếc xe đầu tiên mà vẫn tiếp tục chạy, ba người mới thấy có gì đó không đúng.
Khương Du cho rằng ông đã quên vụ lấy xe, giận tới mức muốn đánh người: “Xe! Lái xe!”
Còn chưa dứt lời đã thấy ông chạy thẳng tới một chiếc xe việt dã xa hoa trị giá cả trăm vạn, dùng chìa khóa mở cửa.
Ba người còn lại: “…” Thôi cũng được, cũng không ngốc.
Thân Đồ Sổ thấy chìa khóa xài được, thở ra nhẹ nhàng, khởi động máy, đạp ga, đạp thắng vài cái, động tác thật nhanh, chờ khi ba người vừa leo lên xe thì phóng nhanh ra ngoài.
Quý Thính và Thân Đồ Xuyên ngồi băng ghế sau, nhanh chóng đóng cửa xe lại. Khương Du ngồi ghế phụ thiếu chút nữa lại bị bắn ra ngoài, ở thời điểm mấu chốt được Thân Đồ Sổ túm lại, bà mới đóng sầm cửa, trong nháy mắt cắt đứt cổ một con thây ma vừa thò đầu vào xe.
Miệng thây ma còn há ra, đầu đã rơi lộc cộc lên đùi Khương Du, khi Thân Đồ Sổ đâm xe xuyên qua đám thây ma chạy được ra tới bên ngoài, Khương Du mới ghét bỏ mở cửa sổ quăng cái đầu ra: “Mấy con này chắc bị hư thối hết rồi, bằng không sao lại dễ bị chặt đầu đứt chân như vậy.”
Quý Thính: “……” Không, đơn giản là ngài quá uy mãnh đi, dì hai!
“Vớ bị ướt sao?” Người bên cạnh đột nhiên hỏi.
Quý Thính quay đầu sang, nhìn thấy đôi mắt đang giận tái đi của Thân Đồ Xuyên. Cô chớp chớp mắt, vội vàng cầm lấy chiếc giày trong tay cậu, mang vào: “Không ướt không ướt……”
Nói xong thấy Thân Đồ Xuyên không nói lời nào, cô thè lưỡi bổ sung một câu: “Trời lạnh như vậy, giày bốt quan trọng như mạng, không nhặt không được nha.”
Thân Đồ Xuyên không nhẹ không nặng nhìn cô chằm chằm, cũng không tiếp lời, Khương Du nhảy vào giải vây dùm Quý Thính: “Đúng rồi, giày của Quý Thính mẹ nhìn cũng rất thích kìa, ném đi rất tiếc, nếu là mẹ thì mẹ cũng quay lại nhặt.”
“Giày gì thế?” Toàn bộ hành trình chạy ở đằng trước, Thân Đồ Sổ mới vừa thở đều trở lại, nghe ba người nói chuyện thì như lọt vào sương mù.
Khương Du nghiêng người nhìn ông: “Không có gì, anh lái xe đi.”
“Lái xe không thành vấn đề, nhưng vấn đề hiện tại là chúng ta nên đi hướng nào?” Tính tình Thân Đồ Sổ khá dễ chịu, “Lúc trước chỉ nghĩ thế nào cũng phải đi tìm con trai, những chuyện sau đó thì lại chưa nghĩ tới.”
“Không bằng đi vào khu rừng núi đi, đồ vật có thể sử dụng nhiều, cũng không sợ không có thức ăn.” Khương Du đề nghị.
Quý Thính vội phủ quyết: “Không được, nếu rủi động vật cũng bị trở thành thây ma, khẳng định sẽ càng nguy hiểm hơn thây ma con người, không thể đi về hướng núi rừng.” Trong sách có nói, động vật tất nhiên cũng bị biến thành thây ma.
Khương Du tức khắc nhíu mày: “Vậy làm sao bây giờ?”
Trong xe tạm thời trở nên im lặng, sau một lát Quý Thính nhỏ giọng nói: “Nếu dì và chú tin cháu, không bằng chúng ta đi thành phố A đi.”
“Thành phố A?” Khương Du nhìn Quý Thính.
Quý Thính khô cằn cười cười: “Đúng vậy, cháu có một… người anh họ, người rất tốt, cũng rất giỏi, nếu có thể tụ họp lại với anh ấy, sau này vừa có thể cùng nhau đối phó thây ma, vừa không cần lo lắng sẽ có người đâm sau lưng, mọi người cảm thấy thế nào?”
Thân Đồ Xuyên nhìn cô, biết cô đang nói tới “người anh họ” này hẳn là người cô đã nhắc tới khi trước, là người trong tương lai có thể cứu vớt thế giới. Nếu người kia thật sự có năng lực này, vậy họ tới đi chung sẽ là biện pháp tốt nhất, chuyện đó không nghi ngờ gì nữa.
Khương Du và Thân Đồ Sổ nhìn nhau, bắt đầu bàn luận về tính khả thi của những gì Quý Thính nói, nói cả nửa ngày cũng không nghĩ ra kết quả gì tốt hơn, đành phải hỏi người nào đó vẫn không nói lời nào: “Tiểu Xuyên, con thấy thế nào?”
Quý Thính lập tức khẩn trương nhìn Thân Đồ Xuyên, cậu im lặng một hồi mới quay đầu nhìn phía cửa sổ: “Vậy đi thôi.”
Quý Thính nhẹ nhàng thở ra, nghe được Khương Du cũng đồng ý, biết được chuyện này như vậy là đã xong, cô trộm nắm lấy tay Thân Đồ Xuyên. Đang tức giận vì thấy Quý Thính chỉ vì một chiếc giày mà suýt mất mạng, Thân Đồ Xuyên lập tức cong môi lên muốn cười, nhưng sực nhớ không thể tùy tiện như vậy, cậu lại xụ mặt xuống.
Sau này phải nhớ rõ, cho dù Quý Thính dỗ dành như thế nào cũng phải ra vẻ lạnh lùng, phải để giáo huấn cô ấy mới được.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, chẳng mấy chốc trời đã tối, cuối cùng xe ngừng ở một trạm xăng vùng ngoại thành, bốn người tìm nhà nghỉ của nhân viên để ở tạm.
Thấy Thân Đồ Xuyên vẫn không phản ứng gì với mình, trong lòng Quý Thính thật thấp thỏm, cô nằm trên giường lăn qua lộn lại, cho đến khi Thân Đồ Xuyên đi ra ngoài, cô mới nhảy dựng lên đi theo sau.
Bọn họ vừa đi, Khương Du vẫn đang giả bộ ngủ cười trộm một tiếng, xoay người ôm lấy ông chồng mệt mỏi cả ngày đang ngủ mê mệt.
Trời lại bắt đầu có tuyết rơi, thế giới tràn ngập một màu trắng xóa.
Quý Thính vừa ra tới ngoài là nhìn thấy Thân Đồ Xuyên đang đứng quay lưng lại, hiển nhiên đang đợi cô. Quý Thính mím môi, nhẹ nhàng đi tới phía sau, vòng tay ra ôm lấy cậu, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, sau này em sẽ tuyệt đối không làm vậy nữa.”
“Hôm nay anh thật sự sợ quá……” Giọng Thân Đồ Xuyên có chút run rẩy, nói câu này xong thì không thốt ra được lời nào nữa.
Quý Thính vòng đến trước mặt, nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của cậu thì trong lòng thật chua xót: “Em sẽ không chết, cũng sẽ không biến thành thây ma, em sẽ không rời khỏi anh.”
Thân Đồ Xuyên mím môi, nhìn Quý Thính đầy kiên định.
Quý Thính thở dài, đổi phương thức làm nũng: “Thân Đồ Xuyên, vớ vẫn luôn bị ướt, chân em thật sự rất lạnh.”
Quả nhiên Thân Đồ Xuyên bị dời lực chú ý đi, nghe Quý Thính nói vậy, lập tức kéo cô sang phòng trực ban gần đó, để cô ngồi xuống, còn mình thì xổm người xuống giúp cô cởi giày.
Sờ đến đôi vớ lạnh lẽo, mày Thân Đồ Xuyên nhíu lại: “Ban nãy sao lại nói không lạnh?”
“… Lúc ấy anh đang giận như vậy, sao em dám nói thật?” Quý Thính bĩu môi.
Thân Đồ Xuyên xụ mặt, cúi đầu giúp cô cởi vớ, sau đó cẩn thận ôm chân cô để lên trên bụng mình, sưởi cho ấm.
Đôi chân lạnh lẽo được ấm áp, phản ứng đầu tiên của Quý Thính không phải là thả lỏng mà là có chút co quắp, muốn rút chân lại, nhưng vẫn bị Thân Đồ Xuyên giữ chặt.
“Đừng nhúc nhích.” Thân Đồ Xuyên cảnh cáo.
Quý Thính lập tức không dám động, chỉ có thể để cậu ngồi xổm trên đất sưởi ấm chân cho mình. Nhìn một màn trước mặt, sau một hồi Quý Thính đột nhiên cười ra tiếng.
“Cười cái gì?” Tuy rằng chưa hết giận, Thân Đồ Xuyên vẫn không nhịn được, hỏi ra.
Quý Thính mỉm cười nâng mặt cậu lên, ấn lên trán cậu một nụ hôn, cười tủm tỉm: “Không có gì, chỉ là nhớ tới câu “nhân quả tuần hoàn phải chịu báo ứng”.”
Khó trách người nào đó ở thế giới trước làm bạo quân cứ hở ra là bắt cô làm ấm chân, quả thật rất thoải mái nha.
“?”