Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ - Chương 127: TG 8 (10): Con thây ma bị gãy xương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ


Chương 127: TG 8 (10): Con thây ma bị gãy xương


Hô…… Hút…… Hô…… Hút……

Màn đêm buông xuống, bóng đen hắc ám bao phủ toàn bộ trấn nhỏ, thây ma bụng lòi xương thịt du đãng vật vờ như hồn ma. Giữa chốn yên lặng, một ngón tay lộ xương khều khều đám cỏ khô trên mặt đất, giây tiếp theo một con thây ma với đôi mắt xám xịt từ từ bò dậy.

Mặt nó đã bị mất một nửa, trên mặt đầy vết gặm cắn, một con mắt cũng đã biến mất, trên bụng có một lỗ hổng đen nhánh, ruột lòng thòng lòi ra ngoài, gió lạnh xuyên qua lỗ trống, cả khoang bụng giống như một hang trống bị gió lùa.

Nó giống như những con thây ma khác, đứng lên thì bắt đầu du đãng, nhưng khác là nó cứ đi thẳng về phía trước, giống như có một mục đích nào đó. Đã không có thần trí, ngũ quan cũng chỉ còn lại thính lực và khứu giác, nhưng nó giống như mang sẵn một loại chấp niệm, không ngừng vượt qua bản năng của nó mà hướng nó về phía trước, cứ mãi đi mãi đi tiếp…

Đêm mùa đông luôn dài hơn bình thường, mãi cho đến 8 giờ sáng mới thấy trời hơi hửng sáng.

Chiếc xe Quý Thính sau khi rời khỏi đoàn xe, chạy một đêm vòng vòng trong thành phố A, cuối cùng tìm được một nơi ẩn thân tạm thời, một trường mẫu giáo.

Tuy rằng thiếu thốn tài nguyên, nơi này hầu như không có thây ma, so với bên ngoài thì an toàn hơn hẳn. Hơn nữa bên trong những phòng học còn có chăn mỏng để giữ ấm.

“Tôi vừa kiểm tra, rất an toàn. Chỉ cần tìm chút đồ ăn, mọi người cố gắng một chút, nghỉ ngơi xong chúng ta lại tìm khắp nơi xem sao.” Lý Hướng Minh đặt ít đồ ăn lên bàn, đôi mắt đầy mỏi mệt.

Đối với chuyện ngày hôm qua Triệu Hằng bị hành hạ đến chết, anh không nói gì cả, những người khác cũng không mở miệng, bốn người giống như đã quên hẳn đi chuyện này.

Khương Du vô lực lắc đầu: “Các người ăn đi, tôi không đói bụng.”

“Anh cũng không đói bụng, em và Quý Thính ăn đi.” Chỉ trải qua một đêm, Thân Đồ Sổ như già đi mười tuổi.

Lý Hướng Minh nhìn họ, cuối cùng chuyển ánh mắt tới Quý Thính: “Em khuyên họ đi, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.”

Quý Thính trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: “Từ từ đi, để họ ngủ một lát, tỉnh lại ăn cũng được.”

“… Vậy được, anh ăn phần của anh, không no anh không ngủ được.” Lý Hướng Minh nói xong, chia đồ ăn làm bốn phần, cầm lấy phần của mình đến một góc ngồi ăn, ăn xong nhắm mắt lại ngủ.

Anh vừa rời đi, Quý Thính nhìn Khương Du: “Dì đi nghỉ đi.”

“Con ngủ đi, dì không mệt.” Mặt Khương Du đầy đau thương, như không khắc chế nổi, mỗi một câu đều nghẹn ngào.

Thân Đồ Sổ lặng lẽ ôm bà, trầm giọng an ủi: “Sự tình đã xảy ra rồi, cũng nên nhìn về phía trước, biết không? Quý Thính cần chúng ta, chúng ta không thể ngã xuống.”

Khương Du chôn mặt trong lòng ngực ông, nghẹn ngào nức nở, bả vai run rẩy. Quý Thính an tĩnh đứng bên cạnh, cho đến khi Khương Du mệt mỏi, đứng trong lòng ngực Thân Đồ Sổ mà ngủ thiếp đi, cô mới nói với ông: “Chú, chú cũng ngủ một lát đi.”

“Được rồi, đừng nhọc lòng đến chúng ta, con cũng mệt lắm rồi, mau nghỉ ngơi đi.” Thân Đồ Sổ chậm chạp nói.

Quý Thính thấy ông còn có vẻ bình thường, cô gật đầu, đi đến một góc nằm xuống, kéo cái chăn đắp lên người.

Trong phòng thật mau chỉ còn lại tiếng hít thở, chăn mỏng đem lại chút ấm áp, mọi người cả ngày tinh thần căng chặt giờ được thả lỏng, ngay cả Quý Thính đầu óc lộn xộn một đoàn cũng không khắc chế được cơ thể mệt mỏi, rất mau cũng thiếp đi.

Nhưng giấc ngủ của cô cũng không được ngon, trong mơ cảnh Thân Đồ Xuyên bị thây ma đè xuống cứ lặp đi lặp lại, cho đến khi não cô không chịu nổi nỗi thống khổ này, Quý Thính giật mình tỉnh giấc.

Ngơ ngác ngồi dậy, nhìn thấy trong phòng có Lý Hướng Minh và Khương Du đang ngủ, Thân Đồ Sổ lại không thấy đâu. Cô vội vàng đứng dậy chạy đi tìm người, vừa ra tới hành lang, nghe được tiếng khóc đè nén đầy áp lực, Quý Thính ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trung niên đứng ở cuối hành lang, đưa lưng về phía cô.

Tóc mai trong một đêm đã bạc trắng, lưng cũng không còn thẳng, nhớ tới lần đầu tiên gặp gỡ, ông nhìn còn rất trẻ, giờ chỉ trong vòng một ngày đã trở nên già nua.

Quý Thính an tĩnh đứng ở hành lang, nghe tiếng khóc thống khổ tuyệt vọng của ông, không dám tiến lên quấy rầy. Là người chồng, người cha, là tín niệm và chống đỡ cuối cùng của gia đình, cho nên khi đau thương ông không thể biểu lộ đau thương, khi thống khổ không thể thống khổ, chỉ có thể cắn răng chống đỡ để toàn gia đình còn được tồn tại.

Mắt Quý Thính đỏ lên, ngón tay run rẩy, lúc nước mắt sắp rơi xuống thì Lý Hướng Minh đi ra tới, an tĩnh đứng đó cùng cô một lát rồi xoay người đi đến một phòng học khác. Quý Thính không nói gì, lặng lẽ đi theo.

“Là Triệu Hằng hại Thân Đồ Xuyên?” Lý Hướng Minh nói thẳng.

Quý Thính nhìn anh: “Phải.”

Lý Hướng Minh ngừng một chút: “Nén bi thương.”

Quý Thính nhìn chằm chằm sàn nhà in hình nhân vật trong phim hoạt hình, mãi sau mới nói: “Em không có chứng cứ, nếu anh không tin, hoặc cảm thấy em quá tàn nhẫn, chúng ta có thể chia tay trong hòa bình, nhưng phải chờ chú dì và em tìm được xe trước đã.”

Lý Hướng Minh im lặng hồi lâu: “Anh tin em, cũng tin Thân Đồ Xuyên.” Như Quý Thính có nói, người tốt và người xấu thường sẽ gây ra cảm giác không giống nhau, nếu họ là người xấu, ngay từ đầu anh đã không lựa chọn giúp họ.

Quý Thính bình tĩnh gật đầu: “Cảm ơn.”

Hai người cứ đứng như vậy không nói chuyện, hồi sau Lý Hướng Minh nhịn không được nói: “Quý Thính, cảm xúc của em không đúng, sẽ không luẩn quẩn trong lòng chứ?”

Vấn đề này vừa hỏi ra, Quý Thính hơi nhếch môi: “Anh suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần thế giới này còn tồn tại, em sẽ không có khả năng luẩn quẩn trong lòng.”

Câu này mới nghe qua thì không có vấn đề gì, nhưng ngẫm kỹ lại thì lại hơi kỳ quái, Lý Hướng Minh nhìn Quý Thính, còn muốn khuyên thêm vài câu đã nghe được tiếng Thân Đồ Sổ quay trở lại phòng, cô cũng xoay người trở về, để lại Lý Hướng Minh đầy vẻ lo lắng.

Khi Quý Thính về phòng, mắt Thân Đồ Sổ còn đỏ, thấy cô quay lại thì hơi cúi đầu che đi đôi mắt: “Con và Hướng Minh đều không ở đây, đã đi đâu?”

“Tụi cháu ra ngoài hàn huyên một chút, chú ngủ tiếp đi, khi dì tỉnh dậy chúng ta sẽ ăn sáng.” Quý Thính làm bộ không phát hiện ra ông bất bình thường.

Thân Đồ Sổ hàm hồ trả lời, nằm xuống bên cạnh Khương Du. Quý Thính không nói chuyện nữa, nhìn thoáng qua Lý Hướng Minh vừa vào theo, cùng an tĩnh ngồi ở một góc.

Một giờ sau, Khương Du chảy nước mắt tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy Thân Đồ Sổ nhíu mày thật sâu, bà lau nước mắt, duỗi tay vuốt vuốt nếp nhăn trên trán ông. Thân Đồ Sổ tỉnh lại, lặng lẽ ôm bà thật lâu, hỏi: “Có đói bụng không?”

“…… Đói bụng.” Chưa ăn uống gì cả ngày, Khương Du trả lời, sau đó cảm giác được Thân Đồ Sổ thả lỏng một chút.

Nghe được họ nói chuyện, Quý Thính lập tức tiếp đón: “Dì chú đã dậy, ăn chút đồ đi.” Nói xong quay nhìn Lý Hướng Minh: “Anh Hướng Minh, cùng ăn đi.”

“Phần anh đã ăn xong rồi, làm sao không biết xấu hổ mà ăn của các người.” Lý Hướng Minh cười một tiếng.

Quý Thính cười cười: “Về sau chỉ chúng ta mấy người sống nương tựa lẫn nhau, nào còn so đo mấy chuyện này.”

Lý Hướng Minh đứng dậy: “Nếu như vậy, anh sẽ không khách khí.” Nói xong cùng ngồi xuống với họ.

Mấy người phân nhau đám đồ ăn ít ỏi, vừa ăn vừa thương lượng chuyện tương lai.

“Chúng ta chỉ mấy người đơn đả độc đấu thì quá nguy hiểm, tốt nhất tìm một tổ chức để dựa vào,” Lý Hướng Minh ăn nốt miếng bánh cuối cùng, “Đúng rồi, các người đến thành phố A là định làm gì?”

“Thính Thính có người anh họ ở đây, chúng tôi định đến tìm cậu ta,” Khương Du nói xong, cười chua xót, “Lúc đó không nghĩ sẽ ở trạm xăng lâu như vậy, cũng không biết cậu ấy còn ở đây không.”

“Tìm đi, dù sao cũng thuận tiện tìm một tổ chức đáng tin cậy.” Lý Hướng Minh nói ngay.

Ba người còn lại đều đồng ý, như vậy chuyện này là quyết định xong.

Mấy ngày kế tiếp, đoàn người bắt đầu tìm kiếm.

Mà ở một trấn nhỏ nào đó, một con thây ma cũng đang không ngừng tới gần thành phố A. Nó đi rất chậm nhưng ngày đêm đều không dừng lại, bước chân gần như bản năng cứ tiếp tục bước về phía trước, chẳng sợ giày trên chân đã mòn, lòng bàn chân cũng đầy máu me, mỗi bước đi trên tuyết đều lưu lại vết máu, nó cũng không có phản ứng gì khác, chỉ biết cứ phải đi tiếp.

Một đêm nọ, nó ngửi được hơi thở người sống, gào lên đánh tới chỗ hương thơm lan tỏa đến, tức khắc tình cảnh loạn như cào cào. Lúc nó sắp cắn cổ một người phụ nữ, đột nhiên bị một cái xẻng đánh vào đầu, cổ nó bị chém đứt hơn phân nửa, sau đó con thây ma ngã bùm lên mặt đất.

Người cầm xẻng đi đến trước mặt nó, giơ xẻng lên lại đánh thêm một cái vào đầu, nó cứng đờ nằm đó, rốt cuộc không còn động đậy.

“Đã chết sao?” Có người hỏi.

Người cầm xẻng đá đá đầu của nó: “Đã chết.”

“Lại đây ăn cơm đi, mẹ nó trước không có thôn sau không có tiệm, từ đâu mà ra thây ma, mà còn chỉ có một con.” Có người mắng một câu.

Người cầm xẻng cười ha hả đi qua, đoàn người nháo nhào, không ai nhìn thấy ngón tay con thây ma động đậy.

Khi họ ăn uống xong xuôi, nhìn lại thì con thây ma đã không còn đó. Người ban nãy cầm xẻng nổi da gà: “Con mẹ nó gặp quỷ hay sao? Ai động con thây ma kia?”

“Ai mà động tới thứ đồ dơ dáy kia, anh không phải nói nó đã chết ngắt hay sao? Sao lại không thấy?”

“Ai mà biết, thật quá tà môn, thôi đừng ở đây lâu nữa, chạy nhanh đi!”

“Mày con mẹ nó đã giết bao nhiêu thây ma mà còn sẽ sợ mấy thứ này?”

“Lão đây không sợ thây ma, mà không thể sợ quỷ hay sao? Chạy nhanh đi chạy nhanh đi……”

Một đám người hi hi ha ha lên xe, lái xe lên đường, không có người nhìn đến một con thây ma cổ bị chém rơi hơn phân nửa đã bám trên tấm vải bạt phía sau xe, đồng tử xám xịt ánh lên màn tuyết trong đêm tối.

Mà nó thật ra không nhìn thấy gì cả.

Xe thật mau đi vào trong thành phố, chạy đến một mục tiêu nhất định, trên đường khi đi ngang qua viện nghiên cứu lớn nhất thành phố, xe ngừng lại, đối thoại trong xe truyền đến lỗ tai nó ——

“Nơi này chính là viện nghiên cứu?”

“Anh muốn làm gì? Đại ca còn đang chờ, chúng ta mau mau quay về.”

“Có nói virus thây ma là do viện nghiên cứu làm rò rỉ, nếu chuyện này là thật, liệu đó có nghĩa là nơi này không chừng cũng có biện pháp diệt virus?”

“Đừng ngớ ngẩn nữa, chưa nói tới virus lần này ảnh hưởng toàn cầu, ngay cả khi đồn đãi là thật, những tư liệu đó đưa ra cho anh, anh có thể nghiên cứu ra thuốc giải không?”

“Nói cũng đúng.”

Người lái xe bị thuyết phục, xe lại lần nữa khởi động, chạy bay về phía trước. Thây ma buông tay ra, bùm một tiếng ngã trên mặt đất. Cú ngã này làm toàn bộ xương khớp của nó bị vặn vẹo, một cẳng chân chìa ra theo một hướng thật kỳ dị, nhưng nó không phản ứng gì, chỉ giãy giụa cố gắng đi về hướng viện nghiên cứu.

Trên xe tải có người nhìn qua kính chiếu hậu thấy con thây ma rớt lại phía sau, thật không thể tưởng tượng nổi: “Con thây ma đằng sau, có phải là con chúng ta đập chết hay không?”

“Cái gì?” Những người khác quay đầu lại, nhưng không nhìn thấy cái gì cả.

Người nọ còn khiếp sợ: “Hình như tôi thấy được con thây ma hôm qua chúng ta đập chết vừa ở đằng sau kia, nó còn sống hay sao?”

“Sao có thể! Ngay cả nếu còn chưa chết, làm sao trong một đêm nó đi được đến thành phố? Không phải giống như chúng ta lái xe tới đây chứ?”

Mọi người tức khắc cười ầm lên, người thấy con thây ma cũng không còn băn khoăn, chỉ cho rằng mình đi mấy ngày đường nên mệt, đôi mắt bị hoa.

Rất mau đã về tới căn cứ, còn chưa xuống xe đã thấy người căn cứ ra đón, nhìn thấy cả đoàn bình an trở về thì cả đám mừng rỡ như được ăn Tết.

“Mọi người đã trở lại, chậm một ngày so với kế hoạch, đại ca lo lắng gần chết, mau đi gặp đại ca, nhanh lên!” Một cô gái xinh đẹp đến tiếp đón.

Giao xe cho người khác chăm sóc, mọi người cùng cô gái đi tới văn phòng căn cứ, đi vào thì kể lại mọi chuyện đã xảy ra trên đường đi. Người thanh niên trước bàn làm việc cười không ngừng: “Bị chém đứt cổ mà còn có thể đi? Tôi chưa bao giờ gặp được con thây ma nào kiên cường như vậy!”

“Thật sự nha đại ca, tụi em có khi nào gạt anh đâu.” Người tự mình dùng cây xẻng đập con thây ma nói.

Thanh niên cong cong đôi mắt, cả người lộ ra khí chất hiền hòa ôn thuận: “Được rồi, bình an trở về là tốt rồi, chuyện khác không cần bịa nữa.”

Vừa dứt lời, nghe có tiếng gõ cửa, giây tiếp theo Quý Thính thò đầu vào: “Anh Bắc Vân!”

“Ai da em gái xinh đẹp! Đại ca anh quen cô ấy sao? Sao còn gọi là anh nữa kìa.” Người nọ lập tức nói.

Thanh niên cười cười: “Ừ, em họ xa, khi còn nhỏ có gặp qua, vừa tới đây nhờ giúp đỡ.”

“Thiệt hay giả? Nếu đã nhiều năm không gặp, tại sao bây giờ lại đến nhờ vả?” Người nọ khó hiểu.

Quý Thính chậm rãi trả lời: “Tuy rằng lúc nhỏ chỉ gặp được vài lần, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy anh Bắc Vân là người giỏi nhất thế giới này, cho nên khi gặp tai nạn thây ma lần này, ý nghĩ đầu tiên là đi tìm nhờ anh Bắc Vân bảo vệ, cho nên một lòng đi tới thành phố tìm anh ấy, may mắn tôi đã tìm ra.”

Nam chính Bắc Vân, tính cách tốt bản lĩnh giỏi giang, khuyết điểm duy nhất là trí nhớ về con người không tốt lắm, lúc cô gặp anh ta thì có lấy ra vài chuyện trong sách lúc anh ta còn nhỏ rồi nhắc lại, cho nên Bắc Vân không hoài nghi gì cả mà tiếp nhận người “em họ” là cô đây. Nếu đương sự còn không thắc mắc gì, những người khác đương nhiên càng không cần phải hỏi.

“Ha, em gái, suy nghĩ của em đúng rồi, đại ca của chúng tôi rất giỏi, em yên tâm ở lại đây đi!” Quả nhiên, người đó nghe Quý Thính nói thì không hề nghi ngờ gì.

Quý Thính cười cười, phối hợp khen thêm vài câu, Bắc Vân có chút ngượng ngùng, chuyển sang nói chuyện đề tài khác. Mấy người vừa trở về muốn lôi kéo làm quen với Quý Thính, há miệng đang muốn kể chuyện con thây ma tối hôm qua, Bắc Vân ngại họ làm mất mặt, vừa nghe được câu đầu đã tống cổ cả đám ra ngoài.

“Tìm anh có việc sao?” Bắc Vân mỉm cười hỏi.

Quý Thính im một hồi mới lặng lẽ nói: “Em định mượn anh một chiếc xe……”

……

Từ chỗ Bắc Vân đi ra, Quý Thính lại đi đến chỗ bác sĩ của căn cứ, khi về tới nhà đã không còn sớm. Vừa về tới đã thấy Khương Du và Thân Đồ Sổ ngồi trên sô pha, vẻ mặt nghiêm trọng, mắt Khương Du vẫn còn đỏ. Quý Thính vừa thấy đã biết: “Bắc Vân đã nói chuyện về con?”

“Nếu nó không nói, có phải con định lén đi, để ba và mẹ ở lại đây mà phát điên lên?” Mắt Khương Du lóng lánh nước mắt.

Mấy ngày nay họ đã sửa lại xưng hô, Quý Thính được hai người nhận làm con gái.

Quý Thính vội vàng đến ngồi bên cạnh, ôn nhu dỗ dành: “Không có, ngay cả nếu Bắc Vân không nói, con cũng sẽ nói cho mọi người, con định ra ngoài một thời gian.”

“Căn cứ sinh hoạt an ổn như vậy, vì sao con muốn đi ra ngoài, con muốn đi đâu?” Khương Du không mắc lừa, không đợi Quý Thính giải thích thì đã như muốn sụp đổ, “Có phải con muốn đi về thị trấn kia, có phải muốn đi tìm Tiểu Xuyên hay không?”

Mấy ngày mệt mỏi tới lui, không ai nhắc tới Thân Đồ Xuyên, giờ phút này nói đến tên cậu, nước mắt Khương Du trào ra không ngừng.

Mắt Quý Thính cũng đỏ ửng, cô không nói tiếng nào.

Thân Đồ Sổ thở dài: “Thính Thính, Tiểu Xuyên nó đã…… Ngay cả nếu con tìm ra, đó cũng chỉ là một thể xác không còn sinh mệnh, mà vì thể xác này, không đáng để con mạo hiểm, hiểu không?”

Quý Thính an tĩnh ngồi đó, chua xót mở miệng: “Ba, mẹ, Tiểu Xuyên không có chết.”

“Thính Thính, con đừng như vậy……” Tay Khương Du bưng kín mặt, nước mắt trào ra qua kẽ tay.

Quý Thính ôm bà thật chặt: “Thật sự, con có thể cảm giác được, anh ấy không chết.”

“Thính Thính……” Khương Du không biết nói gì.

Quý Thính hít sâu một hơi: “Mẹ, trực giác của con rất đúng, mẹ phải tin con, mẹ còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau con có xách một cái valy không?”

Khương Du ngồi thẳng dậy nhìn Quý Thính.

Quý Thính quay mặt đi: “Tất cả đồ trong valy là để ứng phó với tai nạn này, mỗi thứ đều là nhu yếu phẩm, hai người chẳng lẽ không hiếu kỳ vì sao trước khi thây ma bùng nổ, con cũng đã chuẩn bị hết thảy sao?”

“Thính Thính……” Khương Du ngơ ngẩn.

Quý Thính bình tĩnh: “Bởi vì trước khi thây ma đến, con đã có trực giác có tai nạn phát sinh, vì thế chuẩn bị hết các thứ, hiện tại con cảm thấy anh ấy chưa chết, cho nên con phải đi tìm.”

Cái chết của Thân Đồ Xuyên đả kích cô quá lớn, mấy ngày sau Quý Thính mới phản ứng lại. Nếu nam phụ đã chết, nhiệm vụ thế giới này tất nhiên là thất bại, cô sẽ bị bắn ra khỏi thế giới này ngay lập tức, tiến vào thế giới mới làm nhiệm vụ mới, nhưng hiện tại tình hình như vậy, thế giới còn bình thường, cô còn bình yên ở lại, nguyên nhân duy nhất sẽ là Thân Đồ Xuyên còn chưa chết.

Tuy rằng không biết vì sao cậu ấy còn chưa chết, tuy rằng bắt đầu từ ngày cậu bị thây ma cắn xé, oán niệm người đọc hoàn toàn không trả lời các vấn đề cô hỏi, Quý Thính chỉ biết dựa vào kinh nghiệm trước đây cũng cảm thấy cậu chưa chết, cho nên cô phải quay về tìm, nhất định phải tìm được Thân Đồ Xuyên.

Khương Du ngơ ngẩn nhìn Quý Thính, tuy rằng lý trí nói rằng con trai bà đã chết, nhưng đối diện với ánh mắt kiên định của Quý Thính, trong lòng bà vẫn xuất hiện một tia dao động: “Vậy… Mẹ và ba cùng đi với con?”

“Không cần, một mình con đi tìm anh ấy là được,” Quý Thính nói xong, thấy Khương Du còn muốn nói gì đó, lập tức cầm tay bà, “Mẹ, con hứa với Tiểu Xuyên, bảo đảm hai người bình bình an an, ba mẹ đừng rời khỏi căn cứ, được không?”

Khương Du lại khóc: “Nhưng mà…”

“Đều không được đi, ba tuyệt đối không cho phép các người có bất kỳ nguy hiểm gì.” Thân Đồ Sổ trầm giọng ngắt lời.

Quý Thính bình tĩnh nhìn ông, sau một lúc thật lâu, Thân Đồ Sổ quay mặt đi. Quý Thính mím môi: “Ba, con nói là thật, Tiểu Xuyên anh ấy còn chưa chết.”

“Con gái, con quá mệt mỏi, nghỉ ngơi đi.” Thân Đồ Sổ nói xong, đỏ mắt quay về phòng.

Quý Thính thấy ông không muốn nói chuyện tiếp, trong lòng thở dài.

Khương Du bình tĩnh lại, nghĩ đến vừa rồi mình lại không tỉnh táo, bà chính mắt nhìn thấy Thân Đồ Xuyên bị thây ma cắn, sao còn sống được: “Thính Thính, Tiểu Xuyên đi rồi, dưới suối vàng có biết cũng sẽ nói với con như vậy, mẹ tin trực giác con thật tốt, nhưng mà chuyện này…”

Nói đến một nửa, bà nói không nổi nữa.

“Con biết rồi, mẹ, mẹ đi nghỉ đi.” Quý Thính nhẹ nhàng nói.

Khương Du gật đầu, xoay người trở về phòng, Quý Thính ngồi trên sô pha hồi lâu rồi cũng quay về phòng, chỉ là vừa vào phòng cô đi thu dọn đồ đạc ngay lập tức, để lại một tờ giấy, sau đó nhảy cửa sổ ra ngoài, lái xe đi.

Cầm giấy thông hành lấy từ Bắc Vân, Quý Thính lái xe ra ngoài, gần tới cửa nhìn thấy Lý Hướng Minh, cô quay cửa sổ xuống: “Em đi ra ngoài mấy ngày, anh giúp em chăm sóc ba mẹ, đừng để họ rời căn cứ.”

“Em đi làm gì?” Lý Hướng Minh nhíu mày.

Quý Thính nghĩ đến chuyện sẽ đi tìm Thân Đồ Xuyên, tinh thần phấn chấn hẳn, vẫy vẫy tay chào anh rồi lái xe đi. Lý Hướng Minh phía sau rống lên kêu cô dừng lại, Quý Thính nghe được thì đạp ga cho xe chạy nhanh hơn.

Ban đêm trên đường không có người, ngẫu nhiên có thây ma xông tới, Quý Thính trực tiếp đụng rồi chạy ngang qua luôn, không có tới nửa điểm do dự. Một đường chạy thẳng tiến, lúc đi ngang qua viện nghiên cứu, cô đột nhiên dừng xe lại.

Nhìn chằm chằm cửa viện nghiên cứu, đôi mắt Quý Thính lấp lánh. Nếu Thân Đồ Xuyên còn sống, vậy cậu ấy hẳn là còn ở trấn nhỏ đó, tình cảnh lúc này hẳn là rất nguy hiểm, nếu có thể tìm được thuốc diệt thây ma, tiêu diệt hết đám này, vậy không phải là vấn đề trực tiếp được giải quyết hay sao?

Trong sách sở dĩ phải tốn 5 năm mới có thể tìm được thuốc, là do bên trong viện nghiên cứu có nhiều cơ quan phức tạp, nam chủ lúc đó cần phải luyện dị năng đến một mức độ mới có thể mở những cơ quan đó ra. Nhưng hiện tại lại không giống, cô thông qua sách có thể đi tìm các loại mật mã, như vậy chỉ cần dùng phương pháp không quá phức tạp là có thể đi vào.

…… Chỉ cần hiện tại cô đi mở các loại khóa, lại quay về đem Bắc Vân tới đây, vậy mấy giờ sau khi cô về tới trấn nhỏ, Bắc Vân đã có lẽ tìm được thuốc, sử dụng nó, vậy cô đã có thể mang Thân Đồ Xuyên về nhà.

Quý Thính càng nghĩ càng hưng phấn, xuống xe chuẩn bị thực hiện. Cô bao bọc võ trang cẩn thận, cầm cây gậy gỗ đi đến viện.

Mà ở một tầng ngầm viện nghiên cứu, con thây ma xương đùi bị gẫy đang khập khiễng đi tới, trong miệng ô ô a a giống như đang nói chuyện, nếu cẩn thận nghe có thể nghe được mơ hồ mấy chữ ——

Quý…… Thính……

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN