Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng - Chương 423
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng


Chương 423


Lạc Ninh đã chạm tới ngưỡng Thiên Nhân Hợp Nhất, cho nên âm sát đã bị phong ấn trên thanh Đại Đao hoàn toàn không thể làm cô bị thương. Trái lại có thể lợi dụng âm sát trên đao để phục vụ cho bản thân. Thấy điệu bộ kinh ngạc không thể tin được của tộc lão Lạc, Lạc Ninh cong môi: 

– Hồi nãy đã bảo mấy người đừng vui mừng quá sớm rồi mà không chịu nghe. 

Lâu Nhiễm Nhiễm thấy Lạc Ninh thu phục được bảo bối cùng mừng cho cô. Cô ấy đứng bên cạnh bật cười và nói: 

– Vì vậy có thể nói là bọn họ vui quá hoá buồn sao? 

Lạc Ninh gật đầu tán thành: 

– Đâu chỉ là vui quá hoá buồn, mà còn là mất cả chì lẫn chài đấy. 

Cô vui vẻ chạm vào Đại Đao rồi lại nói tiếp: 

– Nhà họ Lạc tặng tôi quà tặng quý giá thế này làm tôi thấy ngại quá đi. 

Đám người Tư Không Uý: … – Bọn bọ không thấy Lạc Ninh ngại ngùng chỗ nào. 

Sắc mặt tộc lão thay đổi liên tục, nói: 

– Lạc Ninh, đây không phải là thứ thuộc về cô, tôi khuyên cô một câu, nhanh chóng trả Đại Đao về cho chủ nhân thật sự của nó đi. 

Đây là bảo vật trấn trạch của nhà họ Lạc, đâu thể để cho Lạc Ninh mang đi. 

Lạc Ninh nâng Đại Đao lên và hỏi: 

– Nếu ông nói nó là đồ của nhà ông thì ông gọi thử xem nó có dạ không? 

Tộc lão họ Lạc: … – Con nhóc chết tiệt lại dùng chiêu này nữa rồi. 

Lão ta hít vào một hơi thật sâu, khuyên nhủ: 

– Lạc Ninh, cô rất thông minh, cho nên chắc chắn cô biết bảo vật đâu có dễ cầm đúng không? 

– Có đôi khi bảo vật sẽ trở thành thứ phải trả giá bằng cả mạng sống đấy. 

Lão ta nói vậy không phải để doạ Lạc Ninh. Bởi lẽ đây là món bảo bối độc nhất vô nhị trên thế giới này, phàm là thuật sĩ phong thủy có năng lực đều sẽ dao động. Lạc Ninh mang Đại Đao bên người chẳng khác nào mang hoạ sát thân. Thực chất lão ta không lo Lạc Ninh bị ai hại chết, ông ta chỉ sợ Đại Đao rơi vào trong tay thế lực mạnh hơn thì nhà họ Lạc khó mà lấy lại được. 

Sao Lạc Ninh không hiểu ý lão ta, cô trợn trắng mắt và nói: 

– Thật sự cho rằng tôi cùi bắp giống như mấy người sao? 

– Nếu tôi đã có thể đoạt được chiến lợi phẩm như Đại Đao từ tay mấy người thì người khác muốn cướp lại nó từ trong tay tôi cũng phải tự áng chừng xem có bản lĩnh đó hay không. 

Cả người Lạc Ninh toả ra khí thế tự tin chói lọi, hùng hồn tuyên bố: 

– Bây giờ thanh Đại Dao này thuộc quyền sở hữu của Lạc Ninh rồi nhé. 

Tộc lão tức giận tới mức muốn hộc máu, con nhỏ chết tiệt này thật sự không biết kiêng dè gì cả. 

– Lạc Ninh, nếu hôm nay cô dám mang Đại Đao đi thì nhà họ Lạc sẽ không nhân từ với cô nữa đâu. 

Lạc Ninh cười nhạo: 

– Nhà họ Lạc mấy người nhân từ với tôi bao giờ vậy? 

Vẻ mặt cô mang theo vài phần không kiên nhẫn, nói tiếp: 

– Nếu mấy người có bản lĩnh thì tới giành lại đi, giành lại không được thì đừng nói gì cả. 

Mấy người họ Lạc cứ thích tự cho mình đúng, thật sự nghĩ cả trái đất đều phải xoay quanh bọn họ hay sao. Cô không rảnh ở đây dông dài với bọn họ, nên đưa mắt ra hiệu cho Vua Rắn: 

– Mở đường đi! 

Tộc lão Lạc phẫn nộ muốn dìm Lạc Ninh xuống biển cho rồi, nhưng bây giờ đúng là lão ta không có khả năng đó. Lão ta chỉ có thể dùng miệng lưỡi mà uy hiếp: 

– Nếu hôm nay cô dám làm vậy thì cô đừng hòng hối hận! 

Lạc Ninh cười khẩy: 

– Tôi chưa bao giờ hối hận về những chuyện mình làm. 

– Ông trở về nói với gia chủ nhà họ Lạc rằng tôi miễn cưỡng nhận lấy món quà quý giá này, coi như thu lãi món nợ ông ta ép buộc ba tôi và chia rẽ cả gia đình tôi. 

Cô hừ lạnh: 

– Nếu còn tới kiếm chuyện với tôi nữa thì không chỉ đoạt mất chiến lợi phẩm thôi đâu, tôi cũng có thể cho nhà họ Lạc mấy người nếm thử mùi vị tan cửa nát nhà. 

Lời này chắc chắn sẽ nhanh chóng được truyền về nhà họ Lạc, và những gia tộc khác cũng biết. Cô muốn tỏ rõ quan điểm của mình, đừng chọc đến cô, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường. 

Tộc lão tức đến ngã ngửa, nói: 

– Cô… cô… nghiệp chướng! 

Nhà họ Lạc bọn họ đã tạo nghiệp gì mà lại sinh ra một đứa cháu nghiệp chướng như Lạc Ninh chứ. 

Lạc Ninh bĩu môi khinh thường, không để ý nói: 

– Bây giờ mấy người cũng chỉ có thể mắng cho đã miệng thôi, thích mắng thế nào thì mắng đi, mấy người thấy vui là được. 

Nói xong, cô quay đầu nói chuyện với Tư Không Uý: 

– Phiền anh bảo người lái tàu tránh đi, chúng ta tiếp tục lên đường. 

Tư Không Uý còn đang ngẩn ngơ trước những việc Lạc Ninh làm, bây giờ nghe cô nói chuyện mới hoàn hồn lại. 

– Được – Anh ta ra hiệu cho người lái tàu của mình, rồi nhìn sang Lạc Ninh bằng ánh mắt tràn ngập phức tạp và khâm phục. Không ngờ Lạc Ninh thật sự có thể trấn áp được Đại Đao và cướp nó về, cừ khôi! 

Hiện tại Vua Rắn cũng rất căm ghét đám người nhà họ Lạc này, đuôi rắn quẫy nước, khuấy tung vùng biển xung quanh. Sau đó người nhà họ Lạc và con tàu của họ đều bị nước biển cuốn đi rất xa. 

Tàu nhà Tư Không khởi hành, chạy về phía đã lên lộ trình từ đầu. Người nhà họ Lạc duy nhất không bị nước biển cuốn đi – tộc lão, đang đứng trên mai rùa biển. Lão ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn con tàu Tư Không dần dần biến mất ngay trong tầm mắt của mình. Lúc nãy lão ta đã thử mượn dùng âm sát của Đại Đao, nhưng không làm được, lão ta chưa từng ngờ tới tình huống này. Càng khiến lão ta cảm thấy bất ngờ là lão ta cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên thanh Đại Đao. 

Lạc Dực Thừa đã giúp Lạc Ninh bằng cách nào nhỉ! Chẳng lẽ là cái la bàn kia? 

Hơn nữa cho dù Lạc Dực Thừa có dùng bí pháp thêm sức mạnh của mình vào la bàn để giúp Lạc Ninh đi chăng nữa, Lạc Ninh cũng không có khả năng có thể trấn áp hoàn toàn Đại Đao. Rốt cuộc là Lạc Ninh đã làm thế nào? 

Chẳng lẽ là nhờ lá bùa cuối cùng? 

Trong đầu tộc lão nảy sinh rất nhiều câu hỏi, nhưng đã không còn ai ở đó giải đáp cho lão ta nữa rồi. Lão ta nhìn về biển rộng mênh mông đã không còn bóng con tàu nào, thở dài: 

– Thời thế sắp thay đổi rồi! 

Lão ta ra hiệu cho rùa biển bơi tới chỗ trưởng lão Lạc Cửu, kéo trưởng lão Lạc Cửu đang bị thương nặng lênh đênh trên biển lên trên mai rùa rồi bơi về phía hòn đảo nhỏ của nhà họ Lạc. Còn những người còn lại thì không đủ tư cách để lão ra tay cứu, chờ lát nữa gia tộc cho tàu tới cứu đi, dù sao cũng không chết được. 

–Editor: Autumnnolove–

Những chuyện xảy ra trên biển nhanh chóng được báo tin về các gia tộc lớn. Gia chủ các nhà khác không khỏi khiếp sợ, đầu tiên là họ không ngờ nhà họ Lạc lại bỏ nhiều tâm huyết đến vậy, không những cử tộc lão ra mà còn dùng cả Đại Đao hòng ngáng đường Lạc Ninh. Sau đó là sửng sốt hơn bởi vì Lạc Ninh không hề bị tộc lão nhà họ Lạc bắt về, thậm chí trấn áp và cướp đi Đại Đao. 

Lạc Ninh thật sự làm cho mọi người phải rửa mắt mà nhìn. Từ đó, bọn họ cũng đã ý thức được trước đó vẫn luôn xem thường cô, quả nhiên là che giấu đủ sâu. Nhà họ Lâu và những nhà khác bắt đầu tỏ ra kiêng kị Lạc Ninh vài phần. Gia chủ của nhà họ Lâu ôm hận trong lòng nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mà ông ta đã sáng suốt kịp thời rút lui, nếu không thiệt hại sẽ còn nặng nề hơn nữa. 

Báu vật trấn trạch của nhà họ Lạc bị đoạt mất rồi, mọi người cảm thấy hả hê khi có người xui xẻo. Lúc trước Đại Đao nằm trong nhà tổ của nhà họ Lạc, không ai dám nghĩ tới chuyện đánh cắp nó. Thế nhưng bây giờ bảo bối đã rơi vào tay Lạc Ninh, có người cảm thấy có thể tranh đoạt thử xem. Vì vậy, nhiều người bắt đầu tính toán trong lòng. 

Tại nhà họ Lạc,

Sau khi gia chủ nhà họ Lạc nhận được tin báo, đầu tiên là bàng hoàng, sau đó tức giận và đau đớn thấu tim. Bảo vật của nhà họ Lạc bị người ta lấy mất rồi, chẳng những tổn thất nghiêm trọng mà còn mất hết thể diện. Nghiệp chướng! Lạc Ninh quả nhiên là khắc tinh của bọn họ. 

Ông ta càng không ngờ rằng Lạc Ninh đã đạt tới cảnh giới đó. Tài năng cỡ này chắc chắn là có một không hai trong vòng các gia tộc phong thủy cổ trong suốt nhiều năm qua, thậm chí con trai của ông ta còn kém một bậc. Ông ta cũng cảm thấy cực kỳ hối hận, lẽ ra bọn họ phải đón Lạc Ninh trở về và bồi dưỡng sớm hơn mới đúng. Thế thì đã không có ngày hôm nay, đẩy đứa cháu gái thiên tài về phe đối địch. 

Trầm mặc hồi lâu, gia chủ nhà họ Lạc mới lên tiếng nói với các vị trưởng lão đang ngồi bàn bạc trong phòng hội nghị: 

– Người đã được lựa chọn đến Bắc Kinh ngày mai không cần đi nữa, hai ngày sau tôi sẽ đích thân dẫn đoàn. 

Đại Đao là gươm báu trấn trạch được tổ tiên truyền lại, qua nhiều thế hệ mới đến đời này. Không thể để mất, ông ta phải tự mình mang nó trở về. 

Nghe gia chủ nói vậy, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm: 

– Gia chủ sáng suốt! 

Cần phải tìm Đại Đao về, nếu không bọn họ biết ăn nói thế nào với liệt tổ liệt tông nhà họ Lạc đây. 

Gia chủ nhà họ Lạc nghe tộc lão nói trên Đại Đao có hơi thở của con mình, vì vậy sau khi tộc lão và trưởng lão giải tán, ông ta lập tức đi tới cấm địa. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN