Đang suy nghĩ như vậy, chợt nghe Kiều hoàng hậu giới thiệu: “Vị này là con trai độc nhất của Tam ca ta, tên Giác, tự Giai Húc, đồ đệ Lĩnh Nam tiên sinh, hiện giờ học thành tài nên ta mang tới cho bệ hạ xem.”
Giang Khả Tâm ngây dại.
Khuôn mặt giống nhau còn chưa tính, nhưng anh cũng gọi Kiều Giai Húc?
Đây cũng quá trùng hợp đi?
Giang Khả Tâm lại nghĩ tới hai tháng trước nhìn thấy Hoắc Cảnh Thâm, trong lòng càng ngày càng cảm thấy quỷ dị, rốt cuộc cô đã đi tới cái thế giới gì?
Kiếp trước kiếp này?
Mấy từ này vừa hiện lên trong đầu, cô đã bị một trận cười kéo về suy nghĩ, quay đầu lại mới phát hiện Kiều hoàng hậu cùng ngoại tổ mẫu vẻ mặt chế nhạo nhìn mình.
Lúc này cô mới phát hiện mình thất thần nhìn chằm chằm Kiều Giác, nhất thời mặt đỏ bừng, vội vàng giải thích: “Không phải như mọi người nghĩ đâu, vừa rồi con đang thất thần suy nghĩ!”
*Kiều Giác=Kiều Giai Húc. Phần đầu mình sẽ gọi là Kiều Giác nhé mn. Sau nếu nhận ra anh cũng xuyên không thì sẽ đổi sang Kiều Giai Húc.
“A, thì ra là thế, ta còn tưởng rằng Nghi Nghi của ta là bị nét đẹp phong thần tuấn lãng của Kiều công tử làm cho kinh ngạc, ngắm đến ngây người cơ.” Thái hậu nói xong, trong đại điện lại là một trận cười vang thiện ý.
Giang Khả Tâm xấu hổ đến nỗi mặt sắp hấp chín rồi, cô ngại không chịu nổi nữa, ra vẻ tức giận nói: “Ngoại tổ mẫu chỉ biết chê cười con, con tức giận.”
Nói xong, cô liền vội vàng chạy từ cửa hông ra ngoài.
Phía sau lại là một trận cười to.
Giang Khả Tâm cũng không đi xa mà chỉ trốn ở ngự hoa viên thủy tạ trong đình nghỉ mát.
Thủy tạ giờ này đã âm u, gió nhẹ đưa tới cảm giác mát mẻ của hồ sen, còn rất thoải mái.
Mùa hè triều Đại Chu tuy rằng không có tủ lạnh điều hòa, nhưng bốn mùa thích hợp, sẽ không giống như hiện đại nóng lên một tháng toàn hơn ba mươi thậm chí bốn mươi độ.
“Tiểu thư, trong thủy tạ này đặt đàn Ngô Hương mới đưa tới, bệ hạ từng tán thưởng qua tiếng đàn này vô cùng tốt, người có muốn thử một lần hay không?”
Giang Khả Tâm động tâm: “Vậy thử một lần đi.”
Cô gảy dây đàn một chút, đây đúng là một cây đàn tốt hiếm có, Giang Khả Tâm thấy phong cảnh hữu tình, liền thử một khúc.
Cô đàn là một bài hát mà bác sĩ tâm lý đời trước cho cô chơi.
Gả cho Hoắc Cảnh Thâm ba năm, cô thường xuyên mất ngủ, ban ngày thì mệt mỏi, ban đêm cũng ngủ không được, về sau nghiêm trọng đến nỗi tinh thần hoảng hốt, vì thế không thể không đi gặp bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ tâm lý nói áp lực của cô lớn, phải giải áp thích hợp, sau đó liền cho cô bài hát này.
Giai điệu này uyển chuyển du dương, khiến người nghe rất thư thái, rất thích hợp dùng để thôi miên.
Trong khi cô đàn, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng sáo cùng cô phụ họa.
Tiếng đàn vang lên, tiếng sáo đi theo. Tiếng đàn rơi, tiếng sáo cũng dần dần biến mất, tiếng sáo và tiếng đàn phối hợp, giống như một người vẫn đuổi theo một người khác.
Khúc nhạc kết thúc, thân bàn tay “bốp bốp” nhớ tới, giọng nam mạnh mẽ nói: “Đặc sắc! Đều đặc sắc! Tiếng đàn uyển chuyển, tiếng sáo nhẹ nhàng, có thể nói là tuyệt phối.”
Người nói chuyện là đế vương Đại Chu, cậu của Giang Khả Tâm.
Cô lúc này mới phát hiện, chung quanh đứng ở một đám người, ngoại tổ mẫu, hoàng hậu, mẫu thân cũng tới.
Mà người cùng cô hợp khúc chính là Kiều Giác vừa rồi từng có duyên gặp mặt một lần.
Kiều Giác đi tới, sau khi hành lễ với các trưởng bối, liền thở dài xin lỗi Giang Khả Tâm: “Chưa được tiểu thư đồng ý đã hợp khúc với người, mong người tha tội.”
“Không có việc gì.” Giang Khả Tâm đi về phía anh, tò mò hỏi: “Trước đây ngươi đã từng nghe qua bài hát này chưa?”
Lúc trước bác sĩ tâm lý cho cô một bài hát quả thật có tiếng sáo, cô mới lần đầu tiên đàn bài hát này trên thế giới này, làm sao Kiều Giác biết được?
Chẳng lẽ, anh cũng là xuyên qua tới?
Kiều Giác lại khẽ lắc đầu: “Đây là lần đầu tiên nghe được khúc này, chỉ là cảm thấy tiếng đàn có chút cô tịch nên mới tự chủ trương phụ họa, tiểu thư không trách cứ là tốt rồi.”
Người này không phải Kiều Giai Húc đời trước cô gặp.
Nhưng cũng bởi vì như thế, Giang Khả Tâm mới không thể không nhìn thêm hai lần, thật sự là quá huyền diệu, hắn chỉ nghe mở đầu lại có thể phụ họa ra khúc nhạc giống nhau như đúc.
Cho nên nói, tư duy của thiên tài đều là tương thông?
Nghĩ tới đây, Giang Khả Tâm không khỏi cảm thấy buồn cười, cô đang miên man suy nghĩ cái gì đó.
Nhưng cô rơi vào trong mắt người khác, vậy thì rất khác.
Kiều hoàng hậu cùng hoàng đế nhìn nhau cười, trong mắt đều là hài lòng.
Thái hậu kéo tay trưởng công chúa vỗ vỗ, hỏi: “Những chuyện này không cần lo lắng nữa rồi chứ?”
Trưởng công chúa không gật đầu, nhưng ánh mắt nhìn Kiều Giác hài lòng hơn rất nhiều.
Hôm nay thật ra là một bữa tiệc thân cận lấy Giang Khả Tâm và Kiều Giác làm nhân vật chính.
Có câu nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, Kiều hoàng hậu từ rất sớm đã để mắt tới tính tình dịu dàng của cô, hơn nữa làm việc đâu vào đấy, nữ tử như vậy làm tông phụ không thể tốt hơn.
Huống chi, dáng vẻ Giang Khả Tâm còn thanh lệ tuyệt luân, thiếu niên đều mến mộ cô, thiếu niên khắp kinh thành không có mấy người không nhớ Giang Khả Tâm.
Ngay cả Hoắc thế tử nổi danh ở kinh thành sau khi gặp Giang Khả Tâm một lần, không phải cũng quấn quít lấy nhau sao?
Tuy nhiên trưởng công chúa đã buông lời, không đến mười tám sẽ không thả người.
Kiều hoàng hậu nghĩ thời gian còn sớm nên cũng không vội, quan trọng hơn là Kiều gia có mấy người cháu trai trường thành nhưng phần lớn tư chất bình thường, trưởng công chúa khẳng định chướng mắt.
Thậm chí nàng cũng đã bắt mấy đứa cháu trai mười hai mười ba tuổi này ma luyện, mưu đồ ra một nam nhi xứng đôi với Giang Khả Tâm.
Không nghĩ tới mình tính không bằng trời tính.
Người cháu trai từ Lĩnh Nam trở về lại ưu tú như vậy.
Cuối cùng cũng có triển vọng, có hôn phối cũng khiến quan hệ hai bên đưa lên một mức độ khác. Một màn hôm nay, đều làm cho Kiều hoàng hậu cảm thấy Giang Khả Tâm Hợp này nên là người của Kiều gia bọn họ.
“Nghi Nghi a, Kiều công tử đối với Ngự hoa viên không quen thuộc, không bằng ngươi thay cữu cữu đưa hắn đi dạo ở Ngự hoa viên một vòng?”
Hoàng đế lên tiếng, Giang Khả Tâm sao dám không theo.
Cô dịu dàng gật đầu, mang theo Kiều Giác đi ra ngoài thủy tạ.
Bây giờ mặt trời sắp lặn, gió nhẹ mang đến mát mẻ, đi chậm cũng không nóng.
Kiều Giác vẫn nho nhã lễ độ, nhưng không giống với thư sinh cổ hủ mà nàng nhìn thấy bình thường, hắn đầy bụng kinh luân trả lời co, vô luận là nói tiếp hay là gợi ý sang chủ đề khác cũng không làm cho Giang Khả Tâm cảm thấy phiền chán.
Hơn nữa đôi mắt của hắn trong vắt, không có loại thần sắc nịnh hót hoặc mơ ước này, Giang Khả Tâm cảm giác ở chung với người như vậy rất tự tại.
Hai người càng trò chuyện càng ăn ý, nụ cười trên mặt Giang Khả Tâm cũng nhiều hơn.
Người đàn ông tiến thoái có độ, nhan sắc vừa cao lại có thể khiến người ta vui vẻ, chắc chắn có nhiều phụ nữ ưa thích, Giang Khả Tâm không khỏi nghĩ tới kiếp trước.