Sủng Chứng - Mộc Vũ Nguyện - Chương 79
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
20


Sủng Chứng - Mộc Vũ Nguyện


Chương 79


Bốn năm sau.

Máy bay vững vàng xuyên qua tầng mây. Sau chuyến phi hành gần mười mấy tiếng, cuối cùng chỉ còn mười lăm phút máy bay sẽ hạ cánh xuống thành phố Yến, tiếng thông báo vang lên đúng giờ trong khoang máy bay.

Tiết Bội bị đánh thức, ngáp một cái rồi kéo cái bịt mắt xuống, quay sang thấy Ngu Thanh Vãn đã sớm tỉnh dậy.

Cô ngồi trên ghế gần cửa sổ, ánh chiều tà màu đỏ cam chiếu vào từ cửa sổ khiến mái tóc đen nhánh của cô như biến thành màu nâu nhạt mềm mại.

Bốn năm trôi qua, cô uốn mái tóc dài vốn thẳng mượt của mình thành tóc xoăn nhẹ, khí chất vừa dịu dàng vừa điềm tĩnh. Sự ngây ngô trên gương mặt đã biến mất, dung nhan xinh đẹp cũng không còn trắng bệch bệnh trạng như trước kia mà trở nên hồng hào khỏe mạnh.

Rõ ràng đã đi theo Ngu Thanh Vãn gần hai năm, nhưng Tiết Bội vẫn không kìm lòng được mà ngây người mỗi khi thấy cô.

Tầm mắt trượt xuống cuốn tạp chí mà Ngu Thanh Vãn đang đọc, Tiết Bội tò mò chớp mắt.

“Chị Thanh Vãn, sao chị lại xem tạp chí tài chính kinh tế vậy?”

Cô ấy rướn cổ xem, thấy trang báo đang mở là một bài giới thiệu về tập đoàn Hạ Thị.

Ánh mắt Tiết Bội lập tức tỏa sáng: “Chà, em biết ông trùm này!”

“Tổng giám đốc của tập đoàn Hạ Thị, trước kia em nghe nói trên mạng từng lan truyền ảnh chụp của anh ấy, nhưng bây giờ đều đã bị xóa sạch không còn dấu vết. Ngay cả phỏng vấn báo chí cũng không có luôn, chỉ có một bức ảnh chụp được ở sân bay.”

Tiết Bội tỉnh táo tinh thần, kể cho cô nghe về những tin đồn mà mình thuộc nằm lòng: “Nghe nói ông trùm đã kết hôn từ rất lâu trước kia, lúc nào cũng đeo nhẫn cưới trên tay, bao nhiêu năm qua chưa bao giờ tháo ra. Nhưng mấy năm nay không có phóng viên chụp được ảnh chung của anh ấy và vợ nữa nên những người khác đều bảo chắc hai người đã ly dị rồi. Còn có tin đồn vợ anh ấy bị bệnh nặng, mấy năm trước đã qua đời. Tóm lại lời đồn nào cũng có…”

Ngón tay cầm tạp chí của Ngu Thanh Vãn âm thầm siết chặt hơn.

Chiếc nhẫn cưới đó, anh ấy đã đeo suốt bốn năm chưa bao giờ tháo ra.

Sau khi cô rời đi, có lẽ chính Hạ Thành đã kêu người xóa bỏ toàn bộ ảnh chụp và tin tức trên mạng, nhất là tin tức liên quan tới cô.

Cho nên bốn năm nay cô sống ở nước ngoài, không ai biết cô từng là con gái nuôi của nhà họ Dung, tránh gặp phải ánh mắt và những lời chỉ trích không cần thiết, cô mới có thể yên tâm hoàn thành việc học ở nước ngoài.

Ngu Thanh Vãn ổn định tinh thần, kìm nén suy nghĩ rối bời, khép cuốn tạp chí lại rồi ngoảnh đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ máy bay.

Bốn năm qua, cô đã thuận lợi tốt nghiệp khoa chính quy của học viện nghệ thuật Parsons ở nước Mỹ.

Hai năm trước, Ngu Thanh Vãn dùng một tác phẩm mới giành được giải nhất trong cuộc thi nghệ thuật quốc tế, lần đầu tiên xuất hiện trước mắt công chúng của giới nghệ thuật nước ngoài, thanh danh lan truyền rộng rãi. Sau khi tốt nghiệp khoa chính quy, cô lại sang châu Âu đào tạo sâu chuyên ngành quản lý đầu tư nghệ thuật.

Bây giờ cô không chỉ tập trung vào lĩnh vực nghệ thuật thuần túy, mà trong mấy năm qua, một mình cô còn từng đến rất nhiều quốc gia, tổ chức rất nhiều buổi triển lãm tranh mang tính từ thiện. Không lâu sau khi tốt nghiệp, Ngu Thanh Vãn hợp tác với một giáo sư trong học viện cùng nhau xây dựng bảo tàng mỹ thuật, khai quật họa sĩ và tác phẩm hội họa theo trường phái ít người quan tâm có tiềm năng trong và ngoài nước.

Lần này cô trở về thành phố Yến là để chuẩn bị trước khi khai trương viện bảo tàng.

Vừa xuống máy bay đã có người phụ trách quản lý bảo tàng mỹ thuật đến đón họ đi ăn cơm.

Người phụ trách bảo tàng mỹ thuật hiện tại tên là Lý Huân, khoảng chừng ba mươi tuổi, có kinh nghiệm quản lý triển lãm tranh rất phong phú, tính cách cũng hài hước vui tính.

Lúc này Lý Huân vừa lái xe, vừa nhiệt tình bắt chuyện: “Cô Bạch, suốt chặng đường cô vất vả quá, lát nữa chúng ta đến khách sạn đặt hành lý xong thì có thể đi thẳng tới chỗ liên hoan.”

Mấy năm nay khi phát biểu tác phẩm hoặc tham gia cuộc thi ở nước ngoài, Ngu Thanh Vãn đều dùng một cái tên khác – Bạch Chi.

Một vài người quen biết cô không lâu đều kính trọng gọi cô là “cô Bạch”, chứ không biết tên thật của cô.

Ngu Thanh Vãn cười hiền hòa: “Không cần gọi tôi là cô, cứ gọi thẳng tên tôi là được.”

Lý Huân vội nói với vẻ chân thành: “Thế sao được, cô chính là nhân vật được mời từ nước ngoài về đây cơ mà, tôi cũng đã xem tác phẩm đoạt giải của cô hai năm trước, có thể hoàn toàn xứng đáng với giải thưởng.”

Nói xong, anh ta lại bắt đầu nói cho Ngu Thanh Vãn nghe về kế hoạch hôm nay: “Bữa tiệc đêm nay có mời mấy đối tác quan trọng, với cả mấy nhà đầu tư của bảo tàng mỹ thuật chúng ta nữa, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm.”

Tiết Bội đưa hành lý vào khách sạn, Ngu Thanh Vãn thay một bộ quần áo rồi cùng Lý Huân đến nhà hàng ăn tối.

Trên bàn tiệc, mọi người hầu như đã đến đông đủ, chỉ còn một chiếc ghế chính bỏ trống.

Lý Huân rất biết cách khuấy động không khí, thế là liền trêu đùa: “Làm phiền các thầy các cô, chúng ta kiên nhẫn chờ thêm một lát ha, vẫn còn nhà đầu tư lớn nhất vẫn chưa đến, trời đất bao la, daddy đầu tư là to nhất.”

Ngu Thanh Vãn cũng mỉm cười bày tỏ thông cảm.

Mấy năm trước cô còn không am hiểu xã giao, khi phải tham dự những buổi xã giao như thế này chỉ cảm thấy ngượng nghịu bất an, nhưng bây giờ cô đã quen rồi.

Đúng lúc này, cửa phòng riêng bị đẩy ra từ bên ngoài. Thấy người đến, Lý Huân lập tức đứng dậy, nở nụ cười ân cần.

“Sếp Hạ đến rồi.”

Anh ta vừa dứt lời, khớp ngón tay của Ngu Thanh Vãn co lại, theo phản xạ ngước mắt lên xem, lập tức thấy bóng hình quen thuộc xuất hiện trước cửa.

Bốn năm trôi qua, gương mặt của người đàn ông càng sâu thẳm góc cạnh hơn, khí chất càng trở nên trầm tĩnh cao quý sau khi được năm tháng mài giũa. Toàn bộ cảm xúc và sự tàn nhẫn đều bị ẩn giấu dưới đáy mắt sâu thẳm như hồ nước, vừa lạnh lùng vừa cao quý khó có thể với tới.

Anh tùy ý vắt áo vest trên khuỷu tay, khi anh cất bước tiến vào, bầu không khí vốn náo nhiệt trong phòng riêng cứ như bị một loại khí thế ùa vào chèn ép, tất cả mọi người đều cung kính đứng dậy.

Hạ Thành thờ ơ đưa mắt nhìn lướt qua phòng riêng, cuối cùng dừng lại ở chỗ Ngu Thanh Vãn.

Thấy anh nhìn về phía mình, Ngu Thanh Vãn không khỏi nín thở.

Mặc dù biết rõ sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại anh, nhưng cô không ngờ cuộc gặp gỡ này lại đến nhanh đến thế.

Thấy Hạ Thành nhìn về phía Ngu Thanh Vãn, Lý Huân vội vàng giới thiệu: “Sếp Hạ, đây cũng là một trong số các đối tác của bảo tàng mỹ thuật chúng tôi, tên là Bạch Chi. Mặc dù cô Bạch là người trẻ tuổi nhất trên bàn tiệc này, nhưng kinh nghiệm rất phong phú. Lần này chúng ta mở phòng triển lãm có mấy họa sĩ nước ngoài nổi tiếng tham dự, đều nhờ cô Bạch đích thân liên lạc với họ.”

Sau một thoáng im lặng, Ngu Thanh Vãn điều chỉnh lại tần suất hô hấp của mình rồi giả vờ bình tĩnh ngước mắt nhìn anh.

“Sếp Hạ.”

Ánh mắt anh lóe lên, sau đó bình thản chìa tay về phía cô: “Cô Bạch, nghe danh đã lâu.”

Dưới ánh mắt mọi người, hai người công khai bắt tay nhau cứ như hai người xa lạ không hề quen biết.

Chiếc nhẫn cưới màu bạc mang theo nhiệt độ cơ thể của người đàn ông, tiếp xúc với làn da của cô trong thời gian rất ngắn, để lại xúc cảm êm dịu.

Nhưng khi tách ra, đầu ngón tay hơi lạnh của người đàn ông lại như có như không gãi lòng bàn tay của cô, dâng lên cảm giác tê dại khác thường, nhỏ đến mức khiến người ta nghi ngờ có phải là ảo giác của mình hay không.

Mi mắt Ngu Thanh Vãn run rẩy. Nhưng ngay sau đó, Hạ Thành đã rút tay về với vẻ mặt tự nhiên, đi đến ngồi xuống chỗ ghế chính.

Lúc này mọi người trên bàn cơm mới cầm đũa, nhưng bầu không khí vẫn hơi nghiêm túc gò bó hơn lúc người đàn ông chưa đến.

Thấy Ngu Thanh Vãn không yên lòng ngồi đó, Lý Huân nhiệt tình dùng đũa chung gắp một cái chân cua cho cô, rất chu đáo nhiệt tình: “Cô Bạch, mau ăn thử món cua hoàng đế hấp này đi, hải sản của thành phố Yến nổi tiếng nhất đấy.”

Nhìn chân cua trong đĩa, Ngu Thanh Vãn nhíu mày theo phản xạ, nhất thời không biết nên làm sao bây giờ.

Cô dị ứng với cua, nhưng Lý Huân đã nhiệt tình gắp vào đĩa cho mình, cô lại không tiện bỏ sang một bên.

Đúng lúc này, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông vang lên trong phòng.

“Bỏ món này đi, trông không được tươi ngon.”

Tất cả mọi người sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lên, thấy tầm mắt của Hạ Thành dừng lại trên đĩa cua hoàng đế trông rất ngon miệng.

Lý Huân cũng sững sờ, mặc dù không phát hiện đĩa cua này không tươi ngon chỗ nào, nhưng nếu Hạ Thành đã lên tiếng thì anh ta cũng không dám nhiều lời, vội kêu nhân viên phục vụ bỏ đĩa cua ra khỏi bàn tiệc.

Mí mắt Ngu Thanh Vãn khẽ nhúc nhích, tận mắt thấy nhân viên phục vụ cũng bỏ luôn chân chua trước mặt mình.

Ngoại trừ chuyện nhỏ này, bữa cơm kết thúc trong bình yên vô sự.

Mặc dù trong suốt bữa ăn, Ngu Thanh Vãn vẫn trong trạng thái thấp thỏm không yên lòng.

Khi sắp tàn cuộc, di động của cô rung lên.

Cô cúi đầu mở khóa màn hình, là một tin nhắn WeChat.

Trình Chú: “Em đang ở bên ngoài.”

Mấy năm trước, Trình Chú là sao nam nổi tiếng trong showbiz, cũng chính là nam chính của đoàn làm phim mà lần đầu tiên Ngu Thanh Vãn bán tranh vẽ. Hồi đó cô tổ chức buổi triển lãm tranh đầu tiên của mình, Trình Chú cũng chia sẻ Weibo tuyên truyền giúp cô, chỉ là hai người vẫn chưa có cơ hội gặp mặt.

Trong khoảng thời gian Ngu Thanh Vãn dưỡng bệnh, Trình Chú đã rời khỏi showbiz. Hoàn cảnh gia đình cậu ấy khá giàu có, vào showbiz đóng phim chỉ vì đam mê, chơi chán thì quyết định ra nước ngoài học nghệ thuật, còn vừa lúc cùng trường với Ngu Thanh Vãn.

Nhờ mối quan hệ bạn học cùng trường, hai người mới gặp nhau lần đầu tiên.

Thấy cô muốn rời đi, Lý Huân chủ động lên tiếng: “Cô Bạch, để tôi đưa cô về nhé?”

Cô mỉm cười: “Không cần đâu, có người bạn tiện đường đến đón tôi rồi.”

Cô vừa dứt lời, người đàn ông ngồi trên vị trí chủ đạo của bàn tiệc cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt bất giác trở nên tối tăm.

Làm lơ tầm mắt tồn tại rất mãnh liệt sau lưng, Ngu Thanh Vãn chào tạm biệt mọi người rồi rời khỏi phòng riêng.

Ra khỏi cửa, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm, cảm xúc rối bời cũng thoáng trở nên yên ổn.

May quá, mấy năm nay cô cũng tiến bộ không ít, không đến mức mới gặp mặt đã bại trận trước người kia.

Quả nhiên Trình Chú đã đứng chờ trong bãi đỗ xe.

Trình Chú nhỏ hơn Ngu Thanh Vãn ba bốn tuổi, khuôn mặt trẻ trung tuấn tú, cả người tràn đầy năng lượng. Rũ bỏ hào quang ngôi sao trước kia, cậu ấy chỉ là một chàng trai trẻ thích cười đùa, mấy năm nay hai người vẫn luôn giữ mối quan hệ bạn bè thân thiết.

Trình Chú mặc bộ đồng phục bóng chày màu đen, gọn gàng chỉn chu, cả người tràn đầy sức sống tuổi trẻ.

Cậu mở cửa xe bên ghế lái phụ cho cô: “Tiết Bội bảo cô ấy bận chút việc nên em tiện đường đến đây đón chị, vừa lúc đưa chị về khách sạn luôn.”

Ngu Thanh Vãn nở nụ cười, khom lưng ngồi vào ghế: “Vậy thì làm phiền em.”

Trên đường đi, Trình Chú tiện đường đưa Ngu Thanh Vãn đến cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ dùng cá nhân, sau đó mới lái xe chở cô về khách sạn.

Dưới tầng hầm đỗ xe, Ngu Thanh Vãn nói một tiếng cảm ơn rồi mở cửa xuống xe.

Nhìn bóng lưng mảnh khảnh xinh đẹp của cô, Trình Chú không kìm lòng được mà gọi cô một tiếng, hơi ngập ngừng mở lời: “Em mới nghe người ta nói, hôm nay cái anh kia của tập đoàn Hạ Thị cũng có mặt, anh ta…”

Liếc thấy chiếc xe hơi đậu ở ngã rẽ cách đây không xa, Ngu Thanh Vãn lẳng lặng dời mắt nhìn về phía Trình Chú, mỉm cười.

“Ừ, anh ấy là chồng cũ của chị.”

Không ngờ cô lại bộc bạch một cách thẳng thừng như thế, trái lại khiến Trình Chú luống cuống tay chân, muốn giải thích rằng không phải mình muốn gặng hỏi việc tư của cô: “Xin lỗi, em…”

Nhưng Ngu Thanh Vãn chỉ mỉm cười với cậu, tỏ vẻ không sao cả: “Không sao đâu, chuyện đã qua rồi mà.”

Lúc Ngu Thanh Vãn đi ngang qua quầy lễ tân, nhân viên tiếp tân tiếp đón cô hồi chiều vội vàng lên tiếng gọi cô.

“Cô Ngu, xin chờ một lát ạ.”

Ngu Thanh Vãn dừng bước, tò mò nhìn cô ấy: “Có chuyện gì vậy?”

Nhân viên tiếp tân cầm một tấm thẻ phòng bước tới, giải thích với cô bằng giọng nói ngọt ngào: “Chuyện là thế này, căn phòng ban đầu của cô đã được nâng cấp thành phòng tổng thống trên tầng cao nhất. Đây là thẻ phòng của cô.”

Ngu Thanh Vãn sửng sốt, khó hiểu nhìn nhân viên tiếp tân: “Phòng tổng thống ư?”

Căn phòng mà Lý Huân kêu người đặt cho cô vốn chỉ là phòng cao cấp thôi.

Nhân viên tiếp tân mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”

Có lẽ đoán được điều gì, cô im lặng một lát rồi vẫn nhận lấy tấm thẻ phòng đó.

Không cần suy nghĩ cũng biết là ai làm cho cô.

Thôi, miễn phí thì tội gì không nhận.

Phòng tổng thống đều ở trên tầng cao nhất. Ngu Thanh Vãn bước vào thang máy, ấn phím tầng cao nhất.

Một giây trước khi hoàn toàn khép kín, bỗng nhiên cửa thang máy lại chậm rãi tách ra.

Cô ngẩng đầu lên, bất ngờ đụng phải ánh mắt tối đen sâu thẳm của người đàn ông.

Kinh ngạc, nhưng cũng không bất ngờ cho lắm.

Lúc nãy trong bãi đỗ xe, cô đã nhìn thấy chiếc xe của anh.

Hạ Thành cất bước tiến vào thang máy, sau đó cửa thang máy từ từ khép lại, hình thành một không gian khép kín, không khí chung quanh cứ như bị hút hết sạch.

Khác với khoảng cách trên bàn tiệc lúc nãy, hai người đứng trong thang máy cách nhau rất gần. Dưới ánh đèn, gương mặt của anh cũng trở nên rõ ràng hơn, cúc áo trên cùng của cổ áo cởi ra, đường cong yết hầu sắc bén, khẽ mím đôi môi mỏng, nét mặt không khác mấy năm trước là bao, nhưng cảm giác áp bách của người ngồi trên địa vị cao lại trở nên mạnh hơn nhiều.

Nhịp thở của Ngu Thanh Vãn bất giác trở nên căng thẳng.

Hạ Thành liếc nhìn cô, không thấy rõ cảm xúc dưới đáy mắt đen tối của anh.

“Anh là chồng cũ của em?”

Ngu Thanh Vãn ngước mắt nhìn thẳng vào mắt anh, không hề né tránh mà còn hỏi ngược lại: “Không phải à?”

Hạ Thành nhìn chằm chằm cô. Sau mấy giây im lặng, đôi môi mỏng của anh hé mở, giọng điệu khẳng định.

“Em chưa ký tên vào đơn thỏa thuận ly dị.”

Như có thứ gì đó gõ mạnh trong lòng, khớp ngón tay của Ngu Thanh Vãn co lại.

Ngừng một lát, giọng nói anh bất giác trở nên dịu đi: “Anh cũng chưa ký.”

Năm đó anh kêu Sầm Duệ đưa đơn thỏa thuận ly hôn cho cô, nhưng cô hoàn toàn không ký tên lên giấy.

Hai người họ không ai ký tên, cho nên đó chỉ là một tờ giấy không có hiệu lực mà thôi.

Nhắc đến đơn ly hôn, mi mắt Ngu Thanh Vãn run rẩy, không nói một lời.

Suy cho cùng, trong lòng cô vẫn vướng mắc chuyện năm đó anh kêu Sầm Duệ đưa đơn ly hôn cho mình.

Khi cô tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật, cô rất mong người đầu tiên mình nhìn thấy chính là anh. Thế nhưng anh không hề ghé thăm cô dù chỉ một lần, thậm chí mấy thứ đó cũng kêu Sầm Duệ mang đến cho mình.

Xét về nhẫn tâm, anh mới là người không thua kém cô.

Rõ ràng vật đổi sao dời, nhưng chỉ cần nhớ lại chuyện xưa, lồng ngực cô vẫn không thể tự kiềm chế mà đau nhói.

Ngu Thanh Vãn khẽ hít vào một hơi thật sâu, sau đó nâng mắt lên, nhìn anh bằng đôi mắt trong veo: “Vậy thì phiền sếp Hạ kêu người in lại một bản, ngày mai đưa đến cho tôi là được.”

Cô vừa dứt lời, ánh mắt Hạ Thành lập tức tối sầm, không nhịn được mà nhìn nửa bên mặt của cô.

Bốn năm trôi qua, quả thực cô đã thay đổi rất nhiều.

Trải nghiệm nhiều hơn, học thức phong phú, không còn là Ngu Thanh Vãn mảnh mai không nơi nương tựa như ngày xưa.

So với vẻ ngây ngô mấy năm trước, giờ đây cô uốn tóc xoăn, nét mặt cũng trở nên tự tin điềm tĩnh hơn ngày trước, không còn lộ ra dáng vẻ ốm yếu mềm mại, nhưng càng khiến người ta khó có thể dời mắt.

Đương nhiên, tính cách cũng trở nên bướng bỉnh hơn hẳn.

Chung quanh không một tiếng động, bầu không khí lâm vào yên tĩnh.

Một lát sau, Hạ Thành bước lại gần cô một bước, giọng điệu vẫn hờ hững như trước.

“Em muốn ly hôn để đến với thằng nhóc lúc nãy đưa em về khách sạn à?”

Ngu Thanh Vãn nhận thấy áp suất trong thang máy hạ thấp, cảm nhận thấy sự nguy hiểm lan tràn.

Lông mi cô run lên, giả vờ bình tĩnh dời mắt nhìn sang chỗ khác: “Chuyện này hẳn là không liên quan tới sếp Hạ.”

Hạ Thành nhướng mày, ánh mắt vẫn kiên quyết đuổi theo tầm mắt của cô không chịu buông tha.

“Anh đã nói rồi, xưng hô này là để gọi ở chỗ khác.”

Anh vừa dứt lời, Ngu Thanh Vãn nhất thời bị nghẹn họng. Chính vì câu nói bâng quơ này của anh mà trong đầu cô chợt hiện lên vô số cảnh tượng, dòng khí nóng bị mất khống chế lan tràn tới gò má của cô.

Đúng vào lúc này, cửa thang máy lại trùng hợp mở ra.

Cứ như người bị chìm trong nước đột ngột được vớt lên bờ, Ngu Thanh Vãn hoàn hồn lại, vội vàng lướt qua anh rời khỏi thang máy.

Hạ Thành đi theo cô bước ra thang máy, khóe môi cong lên, nhìn theo bóng lưng có vẻ như đang bỏ trốn của cô.

Ngu Thanh Vãn tìm thấy phòng mình dựa theo dãy số trên thẻ phòng, sau đó lấy thẻ phòng ra.

Đây là lần đầu tiên cô trọ tại khách sạn này. Không biết có phải chỗ cảm ứng thẻ phòng bị lỗi gì hay không mà cô quẹt thẻ mấy lần mà cửa phòng vẫn không mở.

Ngay sau đó, bàn tay của cô bị người khác giữ chặt từ sau lưng, khớp xương ngón tay của người đàn ông lộ rõ, dễ dàng bao bọc ngón tay trắng nõn của cô, dẫn dắt cô di chuyển đến vị trí dưới cùng của khóa cửa, sau đó nhẹ nhàng lướt qua.

“Bíp!”

Một tiếng vang giòn tan vang vọng trong hành lang trống trải.

Cửa mở ra.

Rõ ràng cửa phòng đã mở, nhưng anh vẫn nắm tay cô không chịu buông. Ánh đèn hành lang khách sạn chiếu xuống, chiếc nhẫn cưới đeo trên ngón áp út của người đàn ông phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của kim loại, nhiệt độ cơ thể dần dần lan tràn từ chỗ làn da kề sát bên nhau.

Hơi thở buốt giá quen thuộc hòa lẫn với mùi rượu vây quanh cô từ bốn phương tám hướng, kề sát sau lưng cô.

Dây thần kinh Ngu Thanh Vãn lại không kiềm chế được mà trở nên căng thẳng, hô hấp cũng bất giác rối loạn, không biết rốt cuộc anh định làm gì.

Không khí im lặng đến mức dường như có thể nghe thấy nhịp tim dần dần tăng vọt của cô, cứ như một người mới được vớt từ dưới nước lên, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi lại bị rơi xuống nước thêm lần nữa.

Cô cắn môi, đang định mở lời thì nghe thấy Hạ Thành chậm rãi lên tiếng bằng giọng nói trầm thấp gợi cảm.

“Không mời anh vào phòng ngồi chơi à?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN