Thục Nhân - Mạt Trà Thời Quang - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Thục Nhân - Mạt Trà Thời Quang


Chương 7


Ta ngẩng lên.

Quả thật người này dung mạo không tồi, đặc biệt khi cười, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt càng thêm phong tình.

Mấy tháng nay, chúng ta thường cùng nhau uống trà, lời nói vừa phải, giao tiếp hòa hợp.

Chỉ là…

Ánh mắt ta hạ xuống, quả thực hắn rất gầy.

Thấy ta nhìn hắn, Sở Ngu liếc nhìn nắp trà của ta, nghiêng người rót thêm trà.

Một vị Hoàng tử, kinh doanh buôn bán, nhưng trên người lại mang mùi mực thơm.

“Sao hôm nay im lặng vậy?” Khi rót trà, hắn liếc mắt nhìn ta.

Không phải ta im lặng.

Ta đang suy nghĩ về câu nói của Sở Hành: “Sở Ngu chẳng qua chỉ là một kẻ phế nhân.”

“Này.” Ta trực tiếp nắm lấy cổ áo hắn, “Ngài… có thể sinh con không?”

Sở Ngu khẽ giật mí mắt.

Chậm rãi đặt ấm trà xuống.

Ngẩng đầu, ánh mắt rất tĩnh, nhưng nốt ruồi ở đuôi mắt lại đỏ sẫm.

Hắn nắm cằm ta.

“Thử xem?”

Ta thật sự muốn thử xem.

Nếu Sở Ngu không thể sinh con, cả ván cờ của ta chẳng phải đã đánh mất vô ích sao?

Nhưng dù có muốn làm điều gì trái lẽ thường, cũng không thể thử ngay trong trà quán được.

Một tháng sau, vở kịch mà ta bảo Sở Ngu xem cuối cùng cũng được trình diễn.

Thái tử nam tiến chống dịch, mang theo nữ tử câm mà hắn yêu đến khó rời.

Không ngờ rằng, nữ tử câm lại nhiễm dịch bệnh, mãi không khỏi, Thái tử nóng lòng sai người đưa nàng trở về kinh.

Đưa nàng về kinh đã đành, không ai ngờ Thái tử cũng trở về theo.

Thái tử bị nữ tử câm dùng một liều thuốc làm mê man rồi mang về.

“Điện hạ đã có triệu chứng, ta cũng sắp mất mạng, sao có thể để điện hạ ở lại đó mà chờ c.h.ế.t?”

Kiếp trước, Liễu Nhược đã viết lên giấy, mắt đẫm lệ trình bày.

Một cô gái mồ côi biết vài chữ nhưng chưa từng học hành gì.

Mọi người chỉ có thể im lặng.

Tướng bại trận vẫn phải giữ lá cờ không đổ, Thái tử điện hạ tự nguyện đi đến vùng dịch, không chỉ thiếu suy nghĩ mà đưa nữ tử câm bị nhiễm bệnh trở về kinh, thậm chí còn bỏ mặc mọi người ở đó, tự mình chạy trốn.

Hơn nữa, Thái tử không hề nhiễm bệnh, chỉ là cảm lạnh thông thường.

Lần trước, chuyện này đã được phụ thân ta che giấu.

Những quan viên cùng đi tới vùng dịch đều là môn sinh của phụ thân, Sở Hành chưa vào đến thành, phụ thân đã nhận được tin tức.

Ông lập tức chặn người lại trong đêm, rồi đưa họ trở lại, vì thế chuyện này mới không bị lộ ra ngoài.

Nhưng kiếp này, phụ thân ta không muốn giúp hắn nữa.

Liễu Nhược vừa đưa Sở Hành vào thành, kinh thành lập tức nổ tung.

Những lời chỉ trích Thái tử điện hạ lan tràn khắp nơi trong dân gian.

Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ, mắng Thái tử hành vi bất chính, đức hạnh không xứng với vị trí.

Thực ra, dư luận là thứ có thể bị chi phối nếu bỏ ra chút bạc.

Nhưng việc này, không thể dùng ngân quỹ của triều đình.

Lúc Thái tử điện hạ nhận ra điều đó, thì đã muộn màng, nửa năm qua, tài sản riêng của hắn hoặc là hết sạch, hoặc là bị tiêu tán.

Kho bạc tư của hắn đã trống rỗng.

Hắn cũng không thể hạ mình đi xin tiền người khác.

Chỉ đành để mặc dư luận tiếp tục lan rộng.

【Chuẩn bị đi nước cờ thứ hai thôi.】

Ta gửi thư cho Sở Ngu.

Ta muốn vạch trần việc Liễu Nhược giả câm.

Sở Hành luôn tin chắc rằng, tình yêu của Liễu Nhược dành cho hắn là thuần khiết và không tỳ vết.

Kiếp trước, sau khi Liễu Nhược đưa hắn trở về kinh, hắn chỉ nhạt nhẽo thở dài:

“Nhược Nhược cũng chỉ vì quá lo lắng cho ta.”

Kiếp này không ai dọn dẹp hậu quả cho hắn, không biết liệu hắn có còn nói ra được những lời như thế nữa không?

Sở Ngu từ lâu đã cài cắm một số nha hoàn và ma ma già vào Đông cung, chỉ cần chút thủ đoạn, khiến một người giả vờ câm phải mở miệng.

Việc này không phải khó.

Ta vốn định lợi dụng chuyện dịch bệnh để làm khó nàng, chỉ cần dọa nàng một chút là đủ.

Không ngờ chưa kịp lên kế hoạch, đã có người tự đâm đầu vào bẫy.

Nghe đồn đó là vào một buổi chiều tà.

Gần đây Thái tử điện hạ bị dân chúng chửi rủa, bị bá quan mắng mỏ, bị Hoàng thượng quở trách, trong lòng buồn bực không sao chịu nổi.

Liên tiếp năm ngày, hắn không đến thăm người yêu dấu của mình là Liễu Nhược.

Đông cung rộng lớn, có một hồ nhân tạo, có một cây cầu vòm.

Tối hôm đó, Liễu Nhược yếu ớt ngồi trên lan can đá của cầu vòm, vừa khóc vừa làm dấu hiệu với Thái tử điện hạ:

“Là Nhược Nhược không hiểu chuyện, Nhược Nhược liên lụy đến điện hạ, Nhược Nhược nguyện chuộc tội.”

“Điện hạ, kiếp sau Nhược Nhược sẽ báo đáp tình yêu sâu nặng của điện hạ.”

Bụp—

Nhảy xuống hồ.

Thái tử điện hạ tình thâm ý trọng, tất nhiên lập tức nhảy theo sau.

Nhưng không hiểu vì thời gian chọn quá muộn, hay vì Thái tử điện hạ vốn dĩ mắt mờ.

Mà hắn ở dưới nước lặn lội một hồi lâu vẫn không tìm được người. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN