“Tôi xin lỗi, vì phải thanh toán khi nhận hàng nên phiền anh phải đích thân ký tên.”
Lâm Tam Thiên lấy một chiếc hộp cỡ lòng bàn tay từ người anh em chuyển phát nhanh, quét mã QR và thanh toán phí vận chuyển: “Vất vả cho anh rồi.”
“Không sao, chúc anh một buổi sáng tốt lành.”
“Cảm ơn.”
Sau khi đóng cửa, Lâm Tam Thiên cũng không vội mở chuyển phát nhanh, anh lật qua đơn chuyển phát nhanh nhìn kỹ, giống như bức thư ngày hôm qua, tên người gửi trên phiếu chuyển phát nhanh chỉ được viết bằng chữ “B”.
Mà địa chỉ gửi hàng hiển thị chính là điểm chuyển phát nhanh nào đó của Hạ Thành, số điện thoại của người gửi bị ẩn bởi dấu *.
Lâm Tam Thiên vừa nhìn liền biết, đây là quà sinh nhật mà người bí ẩn “B” nhắc tới ngày hôm qua.
Anh cẩn thận từng li từng tí lại nóng lòng mở ra chuyển phát nhanh, khi thấy thứ bên trong chiếc hộp, vẻ mặt anh như đông cứng lại.
Son môi màu xanh “Endless Summer” mà anh thấy trong tủ kính tối qua nằm yên lặng trong hộp.
Bên cạnh cây son có một chiếc gương trang điểm cỡ lòng bàn tay, xuyên thấu qua mặt gương, Lâm Tam Thiên có thể thấy rõ vẻ luống cuống trên mặt anh lúc này.
Người gửi quá hiểu rõ anh đã vượt qua trình độ dự định của Lâm Tam Thiên.
Ý nghĩa của chiếc gương trang điểm này cũng rất rõ ràng, từ khi bà Lâm tháo dỡ tất cả gương trong phòng ngủ của anh, Lâm Tam Thiên buộc phải “chữa” tật nói chuyện trước gương khi còn nhỏ, đồng thời rèn luyện khả năng tự sửa sang mà không cần soi gương.
Phòng tắm ở chung cư cũng có lắp gương, nhưng trước khi anh vào ở mặt gương đã nứt ra, Lâm Tam Thiên cũng không chủ động yêu cầu chủ nhà thay đổi, chỉ đơn giản dùng một tấm bìa che lại.
Không soi gương đã dần dần biến thành một thói quen sống nhất định, người gửi hiển nhiên biết rõ thói quen của anh, hơn nữa còn cố gắng phá vỡ quy tắc của anh.
Còn có một điều Lâm Tam Thiên không hiểu.
Có rất nhiều nhãn hiệu son môi màu xanh lam, “Endless Summer” này chỉ xuất hiện trong tầm mắt của anh vào tối hôm qua, sáng sớm hôm nay đã nhận được loại son môi giống hệt từ Hạ Thành gửi tới, chỉ là trùng hợp sao?
Nếu như không phải trùng hợp, vậy đối phương làm sao lại làm như vậy?
Cho dù tối hôm qua thật sự có người nhìn trộm mọi hành động của ann, biết anh đứng trước cửa hàng mỹ phẩm, biết anh dao động khi người bán hàng giới thiệu cho anh sản phẩm mới “Endless Summer”, nhưng từ Hạ Thành chuyển phát nhanh đến Đông Đô bằng đường hàng không thì ít nhất cũng phải hai ngày, không thể nào trong một đêm đưa đến tay cậu.
Chỉ có một khả năng duy nhất.
Đối phương đã sớm mua xong loại son môi này, hơn nữa đêm qua thông qua chỉ dẫn nào đó khiến anh dừng lại trước tủ kính cửa hàng trang điểm, tình cờ thấy “Endless Summer” được trưng bày, sau đó tạo ra “sự trùng hợp” này.
Nếu đúng như vậy, đối phương rõ ràng đã tính toán hết mọi chuyện, diễn biến của sự việc hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của người đó.
Lâm Tam Thiên mở nắp son môi ra, trên thân son màu lam sáng có vết nhòe không đều, thỏi son này rõ ràng đã qua sử dụng.
Anh dùng son môi vạch lên tờ giấy A4 bên cạnh, lại lấy lá thư nhận được ngày hôm qua ra so sánh.
Lâm Tam Thiên xác định nhanh, son môi trên cổ tay và dấu môi ở mặt sau của bức thư có cùng màu.
Cho nên đối phương là dùng “Endless Summer” để sơn môi, sau đó in một nụ hôn khi niêm phong bức thư, vài ngày sau đó lại gửi son môi qua đường bưu điện cho anh à?
Nếu mục đích của đối phương chỉ là tống tiền đe dọa thì hoàn toàn không cần thiết phải tế nhị và bệnh hoạn như vậy…
Nhưng ngoại trừ tống tiền đe dọa ra, Lâm Tam Thiên không nghĩ ra khả năng khác.
Trừ khi trên thế giới này thật sự tồn tại một người khác…
Lâm Tam Thiên cảm nhận được dấu hiệu nguy hiểm, lập tức dập tắt những giả định vô lý của mình, xé số chuyển phát nhanh xuống, son môi và gương thì nhét lại hộp chuyển phát nhanh rồi ném hết vào thùng rác.
Lâm Tam Thiên như thường ngày ăn sandwich cứng trong tủ lạnh và uống cà phê ở cửa hàng tiện lợi cho bữa sáng, vừa ăn vừa mở trang web chuyển phát nhanh nhập mã vận đơn, cuối cùng tìm được số điện thoại di động của người gửi.
Nhưng khi cậu bấm số thì lại báo không có số điện thoại này.
Lâm Tam Thiên lại gọi thử mấy lần, vẫn có kết quả tương tự.
“Số máy quý khách vừa gọi không tồn tại, xin hãy kiểm tra kỹ…”
Lâm Tam Thiên cúp điện thoại, mất tập trung tiếp tục ăn bánh sandwich.
7 giờ 30, Lâm Tam Thiên thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến trường.
Nhưng khi đang dọn dẹp rác trong nhà trọ, tay Lâm Tam Thiên lại khựng lại, anh thoáng do dự, cuối cùng lại lấy “Endless Summer” ra khỏi thùng rác, dùng cồn lau hai lần rồi nhét sâu vào trong tủ quần áo.
Có lẽ sau này có thể trở thành vật chứng, Lâm Tam Thiên tìm cho mình một lý do.
*
Xong tiết cuối cùng vào buổi sáng, Lâm Tam Thiên sắp xếp các giáo án một cách có trật tự trên bục giảng.
“Thầy Lâm, có thể xin vài phút của thầy được không? Vì nhu cầu sáng tạo cá nhân của em, em muốn hỏi thầy một số câu hỏi.”
Một sinh viên nữ ăn mặc gọn gàng bước tới, tuy Lâm Tam Thiên thường không nhớ được mặt người lạ nhưng chưa bao giờ quên học trò của mình, tuy sinh viên này không theo học khóa của mình, nhưng hôm qua cô đã tham gia câu lạc bộ nghiên cứu văn hóa thần bí mà mình làm cố vấn, vì vậy Lâm Tam Thiên đã nhận ra ngay lập tức.
“Không thành vấn đề, thầy có thể giúp gì cho em không?”
Lâm Tam Thiên có thể cảm giác được cô gái lại nhìn anh một cách tò mò, nhưng anh cũng không phiền mà vẫn giữ thái độ hiền hòa và chân thành, hy vọng có thể giúp đỡ sinh viên của mình.
“Em đang viết một cuốn tiểu thuyết về ma thuật cổ đại, em rất quan tâm đến phần văn hóa giao dịch ác ma mà thầy đã đề cập ngày hôm qua nên em muốn tìm hiểu một chút về phương thức và cách giao dịch.”
Lâm Tam Thiên gật đầu, vừa phân loại thông tin liên quan giúp đối phương vừa nói ngắn gọn: “Trong văn hóa phù thủy, các nghi thức triệu hồi có thể được hoàn thành bởi những triệu hồi sư và pháp sư theo đạo, các giao dịch thường viết giấy khế ước bằng máu tươi và viết kiểu soi gương, sau khi giao dịch hoàn thành, những khế ước này sẽ bị hủy hoàn toàn, mở màn buổi lễ thường có những vật hiến tế phù hợp với khẩu vị của ác ma làm vật dẫn, trong đó phổ biến nhất là trẻ sơ sinh và tình dục.”
Sinh viên nữ hơi ngẩn ra: “Tình dục? Ý thầy là phù thuỷ hiến thân thể mình cho ác ma?”
Lâm Tam Thiên lắc đầu: “Tuy trong các tác phẩm văn nghệ ký kết khế ước với ác ma về cơ bản đều là phù thủy xinh đẹp, nhưng thật ra trong quỷ học, tình dục trong hiến tế chưa bao giờ nhấn mạnh giới tính.”
Sinh viên nữ mở to mắt, Lâm Tam Thiên tiếp tục sắp xếp: “Hiến dâng vừa nói cũng không khắt khe thế đâu, không phải hiến dâng đơn phương, chẳng bằng nói là đòi hỏi lẫn nhau, hai bên giao dịch đều có thể thưởng thụ rất nhiều niềm vui, tự nguyện là điều kiện tiên quyết để ký khế ước, vả lại trên người cả hai đều sẽ xuất hiện ký hiệu đặc biệt.”
“Ác ma có phải Bisexual không ạ?” Sinh viên nữ nghiêm túc đùa một chút, sau đó lại hỏi: “Ngoài những hiến tế truyền thống này, còn có cách hiến tế nào nữa không, chẳng hạn như…”
Cô dừng một chút, suy nghĩ: “Thời gian, tình cảm, ký ức, linh hồn, giác quan…!các thứ như này ạ?”
Lâm Tam Thiên lắc đầu, hơi cong khóe môi: “Tế phẩm trong ghi chép đều có quy định nghiêm khắc, tỉ mỉ đến mức ngày sinh ra của đứa trẻ, thậm chí cả tư thế khi chúng được sinh ra đời, v.v…!thầy có thể cho em một danh sách các tài liệu tham khảo, còn những thứ em nói thì nên được thực hiện bằng trí tưởng tượng, thầy không có cách nào đưa ra lời khuyên hữu ích.”
“Nhưng, sức hấp dẫn của thần bí học cũng bắt nguồn từ trí tưởng tượng của con người thời đại đó, ví dụ như triệu chứng co giật, ảo giác và các triệu chứng khác xảy ra sau khi đương sự bị nhận định dính lời nguyền của ác ma thực ra chỉ do ngộ độc ergot.”
Sau khi Lâm Tam Thiên đưa danh sách sách và tài liệu đã biên soạn cho sinh viên nữ: “Hy vọng có thể giúp em sáng tác.”
“Cảm ơn thầy, cảm ơn thầy!” Sinh viên nữ liên tục cảm ơn, ngay khi Lâm Tam Thiên chuẩn bị rời khỏi lớp học, ánh mắt sinh viên nữ dừng lại vào cổ tay áo bên trái của anh: “Thầy Lâm, chỗ này của thầy…”
Lâm Tam Thiên bối rối quay đầu lại, thấy cô gái chỉ vào cổ tay mình ra hiệu: “Làm bẩn rồi.”
Anh cúi đầu, mới chú ý đến vệt son màu lam trên cổ tay áo, không biết bị cọ vào lúc nào không hay.
Có lẽ là do sáng nay mất tập trung…!anh nghĩ thế.
“Cảm ơn đã nhắc nhở.” Lâm Tam Thiên thắt ống tay áo, chuyển sang cầm giáo án bằng tay trái, vừa khéo có thể che khuất vị trí cổ tay.
Sinh viên nữ nhận ra đó là vết son môi của nữ giới, nửa đùa nửa thật hỏi: “Thầy Lâm có bạn gái à?”
Lâm Tam Thiên cười chẳng ừ hử gì cả, sinh viên nữ lẩm bẩm không biết nói câu gì, anh cũng không nghe thấy.
*
Lâm Tam Thiên có thói quen rời khỏi nhà ăn vào giờ cao điểm, đầu tiên anh vào nhà vệ sinh rửa sạch vết son môi màu xanh trên tay áo, sau đó quay lại văn phòng để tiếp tục làm việc cho dự án của mình.
Anh chú tâm vào công việc, khi định thần lại thì đã một giờ rưỡi, dạ dày quặn lên đau nhói do không ăn cơm.
Anh rót cho mình một cốc nước ấm, mở ngăn kéo lấy một viên thuốc dạ dày, lúc ấn vào thì phát hiện thuốc phòng ngừa đã hết sạch.
Lâm Tam Thiên đành phải nhịn đau uống vài ngụm nước ấm, định nghỉ ngơi một lát.
Mười lăm phút trôi qua, cơn đau dạ dày không hề giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nặng, lúc này ngoài văn phòng có tiếng gõ cửa: “Xin hỏi anh Lâm có ở đây không? Có thức ăn ngoài của anh đây.”
Lâm Tam Thiên quay đầu lại, thấy anh trai giao hàng đang đứng ngoài cửa với một túi đồ lớn, nhưng anh không hề gọi thức ăn ngoài.
“Vất vả rồi.” Để không làm chậm trễ công việc của anh trai giao hàng, Lâm Tam Thiên cũng không có lề mề, nhận hàng nhìn xuống đơn hàng, người nhận đúng là anh không sai.
“Chúc anh ăn cơm vui vẻ.”
Lâm Tam Thiên mở túi đồ ăn ngoài thì thấy bên trong có một bát cháo khoai mỡ còn ấm, vài hộp thuốc dạ dày và thuốc giảm đau.
Lâm Tam Thiên lập tức ngẩn ra, anh chưa bao giờ nói với bất cứ ai mình bị đau dạ dày, làm sao có thể có người đột nhiên mang cháo và thuốc đưa đến trước mặt cho anh?
Anh ngẩng đầu nhìn, đồng nghiệp trong văn phòng đều đang vùi đầu bận rộn chuyện của mình, không ai rảnh để ý đến trạng thái của Lâm Tam Thiên.
Thật kỳ lạ.
Lâm Tam Thiên nhìn lại hóa đơn thức ăn ngoài, một dòng chữ được in trên ghi chú ——
“Chúc ngon miệng.”
Vì không muốn lãng phí thức ăn, anh uống cháo khoai mỡ và nuốt hai viên thuốc, cơn đau dạ dày thuyên giảm trong vòng 20 phút.
Sau đó anh vẫn thấy hốt hoảng, cảm giác được quan tâm khi đau đớn này thực sự rất hiếm thấy trong cuộc sống trước đây của anh.
Khi anh đi vứt đồ thì xé tờ giấy có ghi chú trên đó, gấp gọn gàng và cất vào ngăn kéo để cất giữ.
Thậm chí Lâm Tam Thiên còn nghĩ ngợi, đồ ăn này có phải do “B” đặt hay không?
Nhưng dường như anh không thể có được một câu trả lời chắc chắn.
Lâm Tam Thiên đến lớp và làm các dự án như thường lệ, đến nhà ăn đúng giờ để ăn tối và rời trường sau chín giờ.
Có rất nhiều hoa cẩm tú cầu màu xanh trong tủ kính của các cửa hàng hoa ở hai bên đường thương mại, Lâm Tam Thiên mới nhận ra rằng mùa hoa cẩm tú cầu đã đến.
Trong ký ức, mùa hè ở Hạ Thành nở đầy hoa cẩm tú cầu, vườn hoa hai bên đường về nhà, sân trong nhà, khu ký túc xá của cô nhi viện…!nơi anh từng sống, đến tháng năm tháng sáu luôn rợp bóng một màu xanh.
Sau khi anh rời khỏi Hạ Thành, hiếm khi thấy những đóa cẩm tú cầu tươi tốt như vậy ở các thành phố khác.
Ký ức về hoa cẩm tú cầu nở rộ không tốt đẹp lắm, thậm chí có thể nói là một loại xa lạ đối với anh, song Lâm Tam Thiên lại nghĩ tới người thần bí “B” gửi “quà sinh nhật” từ Hạ Thành cho anh.
Anh lại tra mã vận đơn bấm số điện thoại.
“Số máy quý khách vừa gọi không đúng…”
Lâm Tam Thiên cúp điện thoại, chợt nhận ra rằng cuộc sống vốn yên bình như nước đọng của mình đã bị nhấc lên sóng gió bởi lá thư đầu tiên và lần chuyển phát đầu tiên.
Sau này có thể sẽ có nhiều “bất ngờ” hơn chờ đợi anh, đối phương dường như biết mọi thứ về anh nhưng anh lại chẳng biết gì về đối phương…
Ở dưới đèn đường Lâm Tam Thiên hơi nghiêng đầu, nhìn những đóa hoa cẩm tú trong tủ kính, đột nhiên có ảo giác rằng mình đang đứng giữa sân khấu, một chùm đèn sân khấu đang chiếu vào người.
Anh là diễn viên được yêu cầu đứng trên sân khấu biểu diễn, nhưng dưới sân khấu tối đen như mực, anh có thể cảm nhận được ánh mắt của khán giả nhưng không nhìn thấy khán giả của mình, thậm chí anh còn biết khán giả bí ẩn này còn muốn anh biểu diễn việc gì, anh chỉ có thể đứng dưới ánh đèn sân khấu tưởng như bình tĩnh nhưng thực chất chân tay đang luống cuống ở dưới ánh đèn sân khấu.
Sau khi trở về căn hộ và tắm rửa, Lâm Tam Thiên xem nốt nửa bộ phim của ngày hôm qua sau đó mới uống thuốc ngủ.
Chủ đề của bộ phim khiến anh nhớ đến câu hỏi mà sinh viên đã hỏi sáng nay, nhưng giao dịch giữa người và ác ma chỉ tồn tại ở thời cổ đại ngu muội, cùng với những tác phẩm văn học phim ảnh và truyền hình đầy màu sắc lãng mạn.
Với sự trợ giúp của thuốc ngủ, Lâm Tam Thiên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đáng tiếc giấc mộng đêm nay không hề vui, anh mơ thấy một đêm đầu hè vô cùng oi bức vào năm sáu tuổi.
Đêm đó, từ phòng ngủ của mẹ truyền đến tiếng động rất lớn, Lâm Tam Thiên đi chân trần trên hành lang, mất điện, cũng không có ánh trăng, chỉ thỉnh thoảng có vài tia chớp từ chân trời xẹt qua.
Anh dừng lại trước cửa phòng ngủ của mẹ mình, gõ nhẹ vài lần nhưng tiếng gõ của anh nhanh chóng bị tiếng ồn bên trong át đi, cánh cửa không khóa mà mở rộng.
Nương theo tia chớp, anh thấy mẹ đang giơ cao chiếc ghế, đập đi đập lại vào gương bàn trang điểm, mảnh kính văng tứ tung khắp sàn những phần cơ thể lộ ra ngoài của mẹ bị mảnh kính vỡ văng vào làm trầy xước, nhưng dường như bà không còn cảm giác đau đớn, mà tiếp tục đập phá, kèm theo những tiếng la hét và chửi rủa tan nát cõi lòng.
“Mẹ…” Lâm Tam Thiên luống cuống đứng ở ngoài cửa, mẹ anh vừa trông thấy anh, sắc mặt lập tức tái nhợt, cảm xúc chợt lóe trong mắt rồi biến mất, sau đó hoàn toàn không để ý tới mảnh thủy tinh đầy đất mà đi tới, đẩy mạnh anh một cái ——
“Đi ra ngoài! Đừng nhìn! Quay lại giường ngủ ngay!”
Lâm Tam Thiên ngã xuống đất, cửa phòng ngủ đóng chặt lại trước mặt anh.
Tia chớp lần lượt xẹt qua hành lang, Lâm Tam Thiên từ dưới đất đứng dậy, không nghe lời mẹ, lại đẩy cửa phòng mẹ ra, nhưng mảnh kính vỡ khắp sàn đã biến mất, cửa sổ hướng Tây của phòng ngủ mở toang, rèm cửa sổ bằng lụa bị gió thổi bay phần phật trước cơn bão, những bông cẩm tú cầu xanh trong vườn lấp lánh trong bóng đêm, nhưng anh đi một vòng trong phòng ngủ thì không thấy mẹ đâu cả.
“Mẹ, mẹ đâu rồi? Mẹ ơi?”
Cậu bé Lâm Tam Thiên cảm thấy nỗi lo lắng dâng trào trong lòng, giọng nói của anh lẫn theo tiếng khóc nức nở, vấp ngã trong căn nhà bị mất điện mà tìm kiếm mẹ mình.
Cho đến khi anh bước lên cầu thang đến sân thượng không khóa cửa.
“Mẹ ——” Giọng nói anh như nghẹn lại trong cổ họng, không thể phát ra được nữa, cả người cứng đơ tại chỗ như tượng đá.
Anh đã tận mắt chứng kiến hai người mẹ đứng trên sân thượng, mặc đồ ngủ giống nhau và đi chân trần, hai người mẹ đánh nhau và cuối cùng một người đẩy người kia xuống sân thượng.
“Tam Thiên? Là con à? Đừng sợ…!đừng sợ mẹ.” Mẹ vừa giết người xong cẩn thận từng chút một bước về phía anh, vươn cánh tay đầy vết thương về phía anh: “Đừng sợ, lại đây được không? Mẹ nói cho con biết…!mẹ không điên…!con cũng không điên.”
“Tất cả mọi thứ con thấy là có thật.”
Cậu bé Lâm Tam Thiên lắc đầu, anh run rẩy lùi lại một bước, không nắm tay mẹ mình mà cất bước chạy đi.
Anh không nhớ mình đã ngã xuống bao nhiêu lần trong đêm sấm sét đan xen, mặt đất đầy mảnh kính vỡ, cơ thể đầy vết xước và vết máu, cả người nóng rực đau đớn.
Dãy hành lang quen thuộc từ nhỏ bỗng trở thành một vòng lặp vô tận như không có điểm dừng, anh đi qua sân thượng, phòng của mẹ, phòng của chính mình…!tấm thảm dính đầy vết máu từ những lần đi qua trước đó của anh…!nhưng anh vẫn mãi không tìm thấy cầu thang, không tìm thấy lối ra.
Lâm Tam Thiên biết mình đang nằm mơ, anh không tìm thấy lối ra của giấc mơ, vì sợ hãi mà chạy trốn, lồng ngực anh phập phồng dữ dội như sắp nổ tung.
Còn người mẹ ngã cầu thang bê bết máu trước đó đứng dậy từ trong vũng bùn, mở cái miệng nứt toác trong tia chớp, bà ngẩng đầu nhìn anh rồi nói: “Tam Thiên, cứ thế này thì con không thoát được đâu, con hãy nhảy khỏi cầu thang đi.”
“Không.”
“Tam Thiên, nghe lời, giống như mẹ vậy, muốn giải thoát thì hãy nhảy từ trên lầu xuống…”
“Không.”
Lâm Tam Thiên chạy trong hành lang tuần hoàn vô tận, anh nhận ra rằng mình đang mơ cũng ý thức được mình không có cách nào chủ động tỉnh dậy.
Cơn ác mộng này giống như đầm lầy đẫm máu, càng giãy giụa càng chìm sâu…
Ngay khi anh mệt mỏi đến nỗi không thể thở được, tiếng sấm vang lên ngoài cửa sổ trở thành giai điệu âm nhạc mà anh quen thuộc, giai điệu càng lúc càng lớn tựa như tiếng nổ tanh tách không dứt bên tai anh.
Cơn ác mộng rung chuyển, tan vỡ, tan thành mây khói.
Lâm Tam Thiên thở hổn hển mở mắt ra, phát hiện là điện thoại di động của anh đặt bên gối vang lên, anh như được cứu mà thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi anh cầm điện thoại lên, trông thấy dãy số hiển thị trên màn hình, máu cả người vọt thẳng lên não.
Đó là số của người bí ẩn “B” mà anh đã gọi không biết bao nhiêu lần vào ngày hôm qua, nhưng vẫn luôn hiển thị là một số không hề có.
Tác giả có lời muốn nói:
Tam Thiên: Sao cậu lại trét son vào người tớ?
Lam: Đánh dấu cậu.
(*) Chữ viết trong gương được hình thành bằng cách viết theo hướng ngược với hướng tự nhiên của một ngôn ngữ nhất định, sao cho kết quả là hình ảnh phản chiếu của chữ viết bình thường: nó trông bình thường khi nó được phản chiếu trong gương.
Nó đôi khi được sử dụng như một dạng mật mã cực kỳ nguyên thủy.
(**) Khi dùng ergot sẽ có nguy cơ cao bị ngộ độc và có thể gây tử vong.
Triệu chứng ban đầu của ngộ độc bao gồm buồn nôn, nôn mửa, đau cơ và yếu, tê, ngứa, nhịp tim nhanh hoặc chậm.
Nhiễm độc Ergot có thể tiến triển thành hoại tử, các vấn đề về thị lực, nhầm lẫn, co thắt, co giật, bất tỉnh và tử vong..