Phó Duật Niên ghen, lôi tay tôi trở về, cay đắng nói:
“Loại học giả già này thì có gì đẹp chứ, anh thấy hắn có chút dáng vẻ chưa già đã yếu, thiếu sức sống rồi đấy.”
Tôi bật cười thành tiếng.
Anh làm như thật nói:
“Em đừng có mà không tin, người như hắn ấy, nói không chừng mới 40 tuổi đầu đã hói đầu, đừng thấy hiện giờ nhã nhặn, đến lúc đó béo lên, người đầy mỡ chẳng ai sánh bằng đâu.”
Anh đ.ấ.m vào bộ n.g.ự.c to lớn của mình:
“Giống anh này, thích tập thể hình, không đè nặng tâm sự, cam đoan đến 80 tuổi rồi vẫn có thể làm em ch-ếc mê ch-ếc mệt đó.”
Tôi bị anh chọc cười ngặt nghẽo.
Trong lòng cũng hiện lên một ý niệm, hóa ra lão già Thẩm Hạc Chi đã từng ngu thiệt nha.
Thẩm Hạc Chi được như ước nguyện.
Một năm sau, tôi cũng cùng Phó Duật Niên đi Úc gặp bố mẹ anh.
“Con cũng nhẫn tâm quá nha, nói không liên lạc là không liên lạc, cho dù kết hôn rồi, bọn ta vẫn là gia đình của con mà.”
Dì Phó ôm tôi khóc lớn.
Phó Duật Niên quay về nhà, có chỗ dựa vững chắc, thay đổi dáng vẻ khiêm tốn theo đuổi tôi khi còn ở trong nước.
“Đúng vậy, lần này về nước, coi như là cô ấy thông minh, biết chủ động liên hệ con giúp cô ấy trút giận, bằng không con định là sẽ không thèm để ý cô ấy đâu.”
“Xùy, ai còn không hiểu cái tính này nữa chứ.”
Anh ngạo mạn nói.
Dì Phó dở khóc dở cười, giải thích với tôi:
“Con cũng đừng tin nó, nó nha, rõ ràng là trở về xem con có ổn không đấy.”
“Nếu em ổn thì sao?”
Tôi hỏi.
Phó Duật Niên sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi:
“Biết em tránh anh như tránh tà, nên nếu vẫn ổn thì anh nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt em, làm em chướng mắt đâu.”
Tôi im lặng nhìn anh, mãi đến khi hốc mắt đỏ bừng.
Lần này anh hoàn toàn không nhịn được nữa, lúng túng bước đến dỗ tôi.
Kiếp trước, có lẽ anh cũng đã đến thăm tôi.
Nhìn thấy dáng vẻ tôi chịu đau chịu khổ yêu Thẩm Hạc Chi như điên, một lòng dốc sức chăm lo cho gia đình và con trai, từ bỏ hội họa và tương lai của mình.
Vì vậy, anh lặng lẽ quay về Úc, phối hợp với tôi, không làm phiền tôi.