Thập Niên 50: Nhật Ký Làm Ruộng Làm Giàu Của Vợ Chồng Đại Lão - Chương 4: Chuẩn bị mang thai và Đặc dị cục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2


Thập Niên 50: Nhật Ký Làm Ruộng Làm Giàu Của Vợ Chồng Đại Lão


Chương 4: Chuẩn bị mang thai và Đặc dị cục


Chu Bắc Sơn buổi chiều hôm ấy liền đi gọi điện thoại cho thôn trưởng, và dĩ nhiên thôn trưởng đáp ứng rất dễ dàng. Sau đó cả buổi chiều anh đều lang thang bên ngoài mua vật tư, Tô Mãn có thể thấy thật nhiều vật dụng lục tục được đưa vào không gian, nhiệm vụ của cô là sắp xếp chúng sao cho gọn gàng ít chiếm diện tích và tránh xa chuồng heo ra.

Lu nước lớn cũng được đưa vào ba cái. Các loại vải vóc nhiều không đếm xuể, và đương nhiên tiền trong không gian cũng vơi dần đi, trong lúc đó Chu Bắc Sơn còn đi một chuyến chợ mua thật nhiều gia vị và đường đỏ.

Tô Mãn đang sắp xếp thì sực nhớ ra, quên mua đồng hồ nha, bây giờ không cần phiếu giá cả cũng không quá đắt, mua hai cái để xem thời gian, dư có thể bán lại, cũng không lỗ. 

Bên mua bên sắp xếp vậy mà phải ba ngày mới mua đủ đồ, trong khoảng thời gian này cũng có nhiều người lại hỏi giá tòa nhà, khi nghe cần 1000 đồng đều cảm thấy đắt nên chưa bán được.

Cuối cùng ở ngày thứ bảy, căn nhà được bán cho một vị quân nhân, chốt giá 900 đồng.

Tô gia tiền tiết kiệm xấp xỉ 3000, tiền trợ cấp của cha Tô mẹ Tô tổng là 5500, tiền trợ cấp của cha Chu là 2500, tiền tiết kiệm mà cha Chu đưa cho Chu Bắc Sơn là 1000, tiền trợ cấp của cha ruột Ái Quốc Vệ Quốc là 1500, tiền bán nhà 900, mua sữa bò hết 2000, mua tất cả vật tư tổng 3000, như vậy nhà của bọn họ còn khoảng 7000 cự khoản. Với số tiền này cho dù Chu Tô hai người không làm gì cả cũng có thể sống rất nhiều năm. Chưa nói đến họ đều là người có bản lĩnh, nhìn số tiền và đầy không gian vật tư, Tô Mãn an tâm rất nhiều, đây là cả nhà dựa vào.

Tô Chu hai người chuẩn bị đồ cũng đã không sai biệt lắm, nếu không phải mỗi người thăng một giai nhỏ, thì sẽ có đồ vật dư ra ở bên ngoài.

Vé tàu hỏa cũng đã mua được, giường nằm, một khoang bốn giường, Chu Bắc Sơn dứt khoát mua cả bốn vé, như vậy chỉ cần khóa cửa thì đủ độ riêng tư, khi ngủ cũng không cần phải sợ bị bọn buôn người tới gần.

Tính ra cả hai đã đến thế giới này hai tháng, trong khoảng thời gian này, ngoài Chu Vệ Quốc đồng chí và Chu Ái Quốc đồng chí càng ngày càng béo càng ngày càng trắng ra, thì Tô Mãn cũng phát hiện bản thân cũng có một chút béo, dùng dị năng kiểm tra cơ thể thì xin chúc mừng Chu Bắc Sơn đồng chí lại thăng chức làm cha, khụ, một lần trúng ba giải thưởng cái loại này.

Chu Bắc Sơn hay tin thì ngây như phỗng, sau đó là mừng như điên, miệng cười càng cười càng lớn, muốn đến cả mang tai. Trong mắt tràn đầy là kiêu ngạo, phảng phất như đang hỏi Tô Mãn: ” Thế nào? thấy anh lợi hại chưa?” làm Tô Mãn rất là buồn cười.

Ngay sau đó là Chu bảo mẫu online (trực tuyến?), tất cả việc chăm sóc bọn nhỏ đều giành làm, nấu cơm rửa chén cũng giành làm, đến nhào bột làm bánh bao bỏ vào trong không gian để ăn dần cũng giành, Tô Mãn nghiễm nhiên trở thành búp bê sứ dễ vỡ, bị canh phòng nghiêm ngặt.

Người mà, cái khó ló cái khôn, thay vì làm tất cả bằng tay thì Chu Bắc Sơn lại khống chế dị năng làm được, mặc dù vài lần đầu tiên rửa chén chén vỡ, giặt quần áo quần áo bị rách, nhưng càng lúc càng nhuần nhuyễn cho đến bây giờ đã thành thạo thật sự. Đúng là không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.

Bởi vì Tô Mãn mang thai nên Chu Bắc Sơn lại dạo bách hóa lâu, lúc về mang về hai chiếc xe đẩy em bé cỡ lớn, có thể chứa ba đứa bé cái loại này, được, người ngày đã tính luôn phần ba nhóc ở trong bụng mà.

Ngày trước khi lên tàu hoa, Tô Mãn kêu Chu Bắc Sơn xách 500 cân bông mà cô vất vả tích cóp được, mang đi đạn bông, thu về gần 500 cân bông và một túi hạt.

Nghe nói Tây Bắc rất lạnh, thứ này cũng là hàng hiếm nên cũng được Tô Mãn quý trọng cất chứa trong không gian, để đến nơi thì lấy vải làm quần bông áo bông và chăn bông, cô và bọn nhỏ rất sợ lạnh a.

Ngày hôm sau sáng sớm chủ mới đã đến để lấy chìa khóa nhà, tất cả đồ dùng Tô Mãn đều cất ở trong không gian, chỉ xách theo hai cái ba lô nguy trang, hai cục bột nhỏ được võ trang đầy đủ đặt vào xe đẩy, kéo rèm, một nhà bốn người vô cùng đơn giản xuất phát đi nhà ga.

Bây giờ đã là giữa tháng chín rồi. Trời đã bắt đầu se se lạnh. Ngồi trong toa tàu được bọc kĩ càng, Tô Mãn mới chực nhớ ra quên dặn Chu Bắc Sơn thuê người đốn củi:

– Anh à, anh có nhờ thôn trưởng mua dùm củi lửa hay không?

– Anh đã dặn rồi, em yên tâm.

Vừa nói vừa đặt tay lên chiếc bụng mới nhô được một chút xíu của cô, không xoa, chỉ để đó nhưng anh vẫn cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Bầu không khí ấm áp đó cũng không thể kéo dài lâu được. Giường bên kia hai cậu nhóc rầm rì.

Chu Bắc Sơn nhanh chóng vào vai người cha tốt, qua kiểm tra cho các con, thì ra bọn chúng kéo, đúng là song sinh nha, làm gì cũng cùng một lúc. Chu Bắc Sơn liền quen tay quen việc, đâu vào đấy mà thay tã cho bọn nhỏ, quần áo bẩn trực tiếp quăng vào thùng đựng quần áo bẩn trong không gian, trên tàu không có phương tiện để giặt.

Hai nhóc này càng ngày càng bụ bẫm, không biết như thế nào lại nhìn ra có ba bốn phần giống Chu Bắc Sơn, lại thêm bọn chúng còn nhỏ lại hiểu chuyện, chưa bao giờ khóc nháo chói tai, Chu Bắc Sơn chăm sóc vậy mà chăm sóc ra cảm tình.

Chu Bắc Sơn cũng không phủ nhận mình là người lãnh tình, ở mạt thế khi, trừ Tô Mãn ra, không ai có thể đi vào trái tim anh. Khi đến nơi này và nhận nuôi bọn họ, lúc đầu anh cũng chỉ là làm vui lòng Tô Mãn mà thôi, nhưng lúc này thật sự là có cảm tình, mặc dù trong lòng anh Tô Mãn vẫn là đứng thứ nhất. Có lẽ ba bảo bảo trong bụng sinh ra, anh cũng chỉ phân cho bọn họ một chút cảm tình như vậy, phần lớn trái tim của anh thuộc về Tô Mãn, mãi sẽ không thay đổi.

Cơm trưa Tô Mãn muốn ăn bánh bao cho nhanh gọn. Nhưng Chu Bắc Sơn không đồng ý, bây giờ bán thức ăn không cần phiếu, hơn nữa bọn họ lại có tiền, bánh bao ăn nhiều cũng sẽ ngán, anh đau lòng cô.

Chu Bắc Sơn tìm trong không gian ra ba cái tô lớn, sau đó đi thẳng ra nhà ăn, dặn dò Tô Mãn khóa trái cửa.

Tô Mãn ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng mà khoảng cách Chu Bắc Sơn đi chỉ có một phút, Tô Mãn nghe được tiếng đập cửa. Thời gian không đúng. Tô Mãn nhận ra điều bất thường. Khoảng cách từ quầy bán thức ăn đến toa tàu, Chu Bắc Sơn đi về cũng mất bốn phút, Tô Mãn cẩn thận thả ra tinh thần lực, chậm rãi thăm dò.

Gõ cửa là ba người trẻ tuổi, đều đội nón che khuất tầm mắt, cả người tận lực biểu thị ôn hòà, nhưng Tô Mãn tinh thần lực vẫn cảm nhận hung ác không khí. Đây là sự đặc biệt của mộc hệ dị năng, có thể cảm nhận nhân tâm là hiền hoà hay dữ tợn. Chu Mãn nhanh chóng tạo ra một cách âm vòng bao lấy Ái Quốc Vệ Quốc, hai nhóc con đang ngủ nhưng đừng bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Sau đó Tô Mãn ngừng thở cảm nhận, cả ba đều là người thường, nhưng cô cũng không mở cửa, người tới không có ý tốt, cô đang mang thai, trên giường còn nằm hai bảo bối đâu, cô cũng không ngu ngốc cậy mạnh. Chờ một chút thì tốt rồi, bọn họ đều là người thường, nếu cô không mở cửa, họ sẽ không thể nào phá cửa mà vào. Nói nữa Chu Bắc Sơn cũng đã gần về.

Sự thật cũng như vậy, người ngoài cửa gõ cửa vài lần, thấy trong toa tàu người không lên tiếng thì nhỏ giọng chửi một tiếng, sau đó canh ở Chu Bắc Sơn trở về trước mà rút lui cách bọn họ ba toa tàu. Tô Mãn nãy giờ vẫn đứng ở cửa, tinh thần lực vẫn cẩn thận chú ý, thấy như vậy thì thở phào trong lòng.

Thời gian bọn hắn gõ cửa cũng chỉ có hai phút, cách Chu Bắc Sơn đi ra một phút, đi về một phút. Thời gian canh vô cùng chuẩn. Gia đình bọn họ đã bị theo dõi. Tô Mãn thây gấp gáp vô cùng.

Đúng lúc Tô Mãn sốt ruột nhất, Chu Bắc Sơn về tới. Thấy Tô Mãn căng thẳng ra mở cửa liền biết có chuyện xảy ra, đang định mở miệng hỏi thì tiếng đập cửa lại vang lên, lần này tiếng đập ôn hòa hơn lần trước, chậm rãi, từ tốn.

Tô Mãn ngăn lại định mở cửa Chu Bắc Sơn, chậm rãi phóng thích tinh thần lực.

Trước cửa là một vị chừng bốn mươi tuổi, đầy mình chính khí, Tô Mãn không cảm nhận được hung ác không khí ở trên người ông, nhưng cô lại phát hiện, người tới thân mang dị năng, đang phân vân có mở cửa hay không thì người đứng trước cửa cảm nhận được tinh thần lực của cô, vòi tay vào túi áo, móc ra một tấm thẻ màu đen chữ vàng, chỉ dòng trên ghi “Đặc dị cục” dòng dưới ghi” Cục trưởng Tống Hoành”.

Chu Bắc Sơn cũng thông qua tinh thần lực thấy được. Hai người liếc nhau liền mở cửa mời Tống Hoành vào. Tống Hoành vào cửa việc đầu tiên làm là phất tay bày một cái ngăn cách vòng, bảo đảm không có âm thanh có thể truyền ra ngoài.

Sau đó lấy ra tấm thẻ khi nãy:- Xin chào các đồng chí, tôi là đặc dị cục cục trưởng Tống Hoành, đang theo dõi nhóm buôn người Nhện đen, tức là nhóm người lúc nãy gõ cửa hai vị đồng chí.

Bên nói bên quan sát biểu tình của hai người, vừa quan sát vừa gật đầu, hai người xung quanh đều có năng lượng d.a.o động, cũng là dị năng giả, chính mình dự cảm không có sai.

– Nhóm buôn người Nhện đen hiện trên tàu có tất cả hai mươi ba thành viên, trong đó có một tên có được hóa hệ dị năng, bọn chúng có trong tay con tin, lúc nãy bọn họ phái người lại đây gõ cửa đồng nghĩa với việc bọn chúng đã theo dõi các vị.

Chu Tô hai người lẳng lặng nghe không có đánh gãy, khiến cho Tổng Hoành vừa lòng không thôi, không vội không táo, là hạt giống tốt. Nghĩ đến đây bèn chuyển giọng:

– Hai vị có nghĩ hay không tham gia đặc dị cục?

Đề tài chuyển đổi quá nhanh Tô Mãn và Chu Bắc Sơn hay người không theo kịp,

Tống Hoành cũng không gấp gáp, từ từ mà tung ra bánh nướng lớn:

– Chúng tôi đặc vụ cục đặc biệt có nhân tình vị, mỗi tháng tiền lương 100, mỗi năm đều có thưởng tết.

Chu Tô hai người nhìn chuyển giọng đa cấp Tống Hoành thì hết nói nối rồi, Chu Bắc Sơn khu một tiếng đánh gãy, nói:

– Chúng tôi yêu thích tự do. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN