Trời vào đông, cái lạnh như cắt da cắt thịt, lại thêm Chu gia thôn bao quanh bởi những dãy núi lớn, không khí càng lạnh hơn nhiều.
Đến nhà thôn trưởng thì bác đang ngồi xoa bắp như hôm trước, thấy bọn họ mặc dù khó hiểu nhưng vẫn mời vào. Phòng khách có một chiếc giường đất thật to, bên trên đặt một chiếc bàn ngắn chân để tiếp khách hay dùng bữa, hơi nóng từ bếp lò sẽ theo đường dẫn mà làm nóng cả chiếc giường, ngồi lên cảm giác ấm hô hô, thoải mái nhiều.
Chu Tô hai người vội đặt Ái Quốc Vệ Quốc lên giường. Ngày hôm qua chưa từng nhìn kỹ, bây giờ nhìn rõ hai anh em thì hai vợ chồng bác đều vui vẻ, chao ôi, hai cục bột nhỏ trắng trắng mềm mềm, tròng mắt đen như hạt nhãn xoay đi xoay lại, tay chân thịt mum múp, càng nhìn càng thấy thích, càng nhìn càng hiếm lạ.
Nói thôn dân thì những năm gần đây đã có cuộc sống tốt hơn, nhưng cả thôn chưa có ai mà nuôi được con nít nhìn đẹp như vậy, không phải gầy gò ốm tong ốm teo thì đen nhem nhẻm, hai đứa nhỏ này vừa nhìn là biết người thành phố, ai u…
Đợi hai bác cưng nựng bọn nhỏ một lát, Chu Bắc Sơn mới vào vấn đề chính:
– Bác, cháu hôm nay đến để nhờ bác giúp, hỏi xem trong thôn có ai bán đất không, cháu định mua hai mẫu đất ạ.
Bác thôn trưởng nghe anh nói thì vỗ đùi một cái, vẻ mặt đồng ý:
– Hôm nay cháu không đến, vài ngày sau bác cũng sẽ tìm đến cháu để nói chuyện, bây giờ các cháu đã về thôn sinh sống thì đừng khiến cho bản thân quá đặc thù, như vậy không tốt, nhưng chỉ có hai mẫu đất nhà cháu ăn có đủ hay không?
Hỏi là hỏi vậy thôi nhưng bác biết chắc chắn là không đủ, nói ra để biết bọn họ có suy tính gì không, bác cũng biết đường mà giúp đỡ. Chu Bắc Sơn cũng biết thôn trưởng đã giúp gia đình mình rất nhiều, là người tốt, nên cũng lộ ra một chút:
– Bọn cháu trồng hai mẫu chỉ để hoà mình vào thôn thôi, chứ thực ra mỗi tháng bọn cháu có trợ cấp, vợ cháu được mười đồng tiền, cháu cũng được năm đồng tiền, cho nên không cần phải mua nhiều đất ruộng quá, vì vợ cháu sẽ ở nhà chăm bọn nhỏ, cô ấy sẽ không xuống đất.
Nói tiền trợ cấp thì thôn trưởng cũng hiểu, bản thân ông cũng là thương binh xuất ngũ, bọn nhỏ đây là cầm tiền nhưng không dám lộ ra, chỉ để mỗi tháng nhận trợ cấp để bịt miệng người trong thôn. Bác vẫn cau mày:
– Bác biết vợ cháu từ thành phố lớn về, có tri thức, nhưng chuyện không xuống đất… Bây giờ phụ nữ trong thôn ai mà không phải xuống đất, nếu vợ cháu không đi, chắc chắn sẽ có lời ra tiếng vào.
Chu Tô hai người biết thôn trưởng đây là nhắc nhở bọn họ, liền đem thẻ đội viên của Đặc dị cục cho bác xem một chút, trong ánh mắt giao nhau, ba người thầm hiểu, mắt thôn trưởng tạch một cái, sáng lên như ngọn đèn.
Tô Mãn và Chu Bắc Sơn không biết nhà nước quy hoạch có giống trong lịch sử nước H hay không, nếu mà giống thì chỉ vài năm sau đất đai đều sẽ trở thành tài sản chung, bọn họ mua nhiều cũng không giữ được. Đọc lịch sử của đất nước này, có rất nhiều sự kiện diễn ra giống với nước H, nhưng càng nhiều sự kiện khác không giống, tên quốc gia không giống, chữ viết khác xa, lãnh đạo cũng không trùng tên với nước H, nên bọn họ thật không xác định, có điều để đề phòng, mua hai mẫu cũng được rồi, bọn họ có con đường kiếm tiền riêng.
– Bọn cháu sẽ không thực sự dựa trồng trọt mà sống, bọn cháu có thu nhập thêm, bên ngoài sẽ nói là cháu tìm được một cái công nhân thời vụ công việc, mỗi năm sẽ có một hai lần đi ra ngoài làm việc, còn vợ cháu thì đã ký hợp đồng với tòa soạn báo, mỗi tháng sẽ được mười đồng tiền lương.
Thôn trưởng nghe vậy thì yên tâm rất nhiều, bác là một trong những số rất rất ít người biết đến Đặc dị cục, cũng biết đây là một cái rất khó lường bộ môn, xem ra thôn của bọn họ ra hai người con cháu đặc biệt có tiền đồ nha. Càng nghĩ, bác lại càng vui vẻ, nhưng biết việc này phải bảo mật, không thể khoe khoang, dù vậy cũng rung đùi đắc ý, tràn đầy mừng rỡ.
Nếu như đã có lý do hợp lý, vậy thôn trưởng cũng dò xét lại trong đầu xem có nhà nào muốn bán đất không, dò đi dò lại đúng thật là làm bác tìm được.
Đang định quay ra báo cho Tô Chu hai người thì ngoài cửa cho một đứa bé khoảng chín mười tuổi chạy ào vào cửa, bên chạy bên kêu:
– Ông Năm! Ông Năm! Đánh nhau rồi!
Thôn trưởng trong gia đình đứng hàng thứ năm, nên bọn nhỏ hay kêu bác là ông Năm. Đáng ra Chu Tô hai người kêu bác là bác Năm, nhưng Chu Bắc Sơn rời quê đã lâu, quên cách gọi trong thôn, Tô Mãn thì không biết, thôn trưởng cũng không để trong lòng nên giờ cứ bác bác mà kêu, nghe thân thiết hơn nhiều.
Thôn trưởng nghe được hai chữ đánh nhau thì toạch một cái đứng lên, nhanh chóng mặc giày, hỏi:
– Ai đánh nhau? Nói cho rõ!
Thằng bé vừa chạy vừa thở hổn hển:
– Là nhà bác Trương, thật nhiều người đến muốn bác Trương đi theo, bác Trương không chịu nên đánh nhau rồi.
Thằng nhỏ nói cũng không rõ, nhưng bác cũng nghe rõ mấu chốt:
– Trương Lâm thị nhà ở đầu thôn?
Ở đây, khi con gái lấy chồng, người trong thôn quen gọi tên kèm theo họ nhà chồng, ví dụ như Tô Mãn thì sẽ được kêu là Chu Tô thị, nghe có vẻ hơi hoài cổ một chút nhưng không cách nào, trong thôn còn lạc hậu lắm.
– Dạ đúng dạ đúng.
Bác trưởng thôn nghe thì biết nhà ai rồi, quay đầu lại nói với Chu Bắc Sơn và Tô Mãn:
– Bác đang nói nhà bọn họ bán đất đấy, các cháu cùng đi thôi.
Không cần bác nói thì Tô Chu hai người đã đứng lên mang giày rồi, mỗi người cùng bế lên một đứa bé bước nhanh theo thôn trưởng, đầu tiên là nhìn xem có mua được đất hay không, thứ hai cũng để biết chuyện gì xảy ra, vì Tô Mãn tương đối tò mò (nhiều chuyện) đó mà.
Thôn diện tích cũng nhỏ, chỉ đi chừng năm mươi mét đã đến nơi rồi. Thôn dân bao quanh ba vòng trong ba vòng ngoài, đàm luận ríu rít. Thấy thôn trưởng đến thì tránh ra một đường nhỏ để bác đi vào, Tô Chu hai người cũng lách mình vào theo.
Sự việc không như trong tưởng tượng, phải nói là quá bất ngờ, thôn trưởng cũng ngơ ngẩn. Chỉ thấy trước mắt là một hàng bốn người hai nam hai nữ đều ngã ra đất không đứng dậy được, còn vị kia Trương Lâm thị thì leo lên người một người phụ nữ trong số đó, vừa tát tai liên tục vừa gào lên:
– Tao bây giờ là họ Trương, họ Trương mày biết không? Mày một người họ Lâm lo chuyện bao đồng xen vào người nhà họ Trương là ý gì?
Người phụ nữ bị đánh cũng không hề tỏ ra yếu kém, đôi tay liên tục véo Trương Lâm thị, miệng cũng gào khan:
– Ý gì, chị không chịu nhận người nhà mẹ đẻ phải không? Không có nhà mẹ đẻ tôi coi chị làm sao mà sống!
Trương Lâm thị cười lạnh một cái, tay không nhàn rỗi mà bạch bạch bạch tát xuống, trong mắt tràn đầy trào phúng la lớn:
– Nhà mẹ đẻ như vậy thà rằng không có! Làm sao, lúc trước bán tao một lần còn chưa đủ bây giờ muốn bán lần thứ hai hả? Cũng phải coi con này có đồng ý hay không!
Lâm Liễu thị, tức người phụ nữ bị đánh nãy giờ, cũng là em dâu thứ hai của
Trương Lâm thị nghe vậy mười phần không phục, la hét:
– Chúng tôi thấy chị một mình ở goá mới có lòng tốt giới thiệu việc hôn nhân, nhà trai là Lũng thôn đồ tể gia đình giàu có, sao mà chị lại không biết điều như vậy?
Việc hôn nhân này người khác muốn cũng chẳng được, thật là không biết tốt xấu.
Ba người còn lại là chồng của Lâm Liễu thị, em trai thứ hai Trương Lâm thị, cùng với vợ chồng em trai thứ ba, nghe vậy đều điên cuồng gật đầu, đúng đúng đúng, bọn họ đều là có lòng tốt nên mới đến đây làm mai.
Trương Lâm thị nghe vậy thì phi một tiếng, hoành liếc bốn người bọn họ, giọng
vang doi:
– Con m* nó, chúng mày đừng nói với tao là tụi mày không biết lão đồ tể đó có thường hay đánh vợ, cưới hai người phía trước đều không chịu nổi mà trốn đi, càng đừng nói với tao chúng mày không nhận tiền lễ biếu cao từ hắn nên mới đồng ý. Sao? từ xưa bây giờ nghe cha mẹ gả con chứ tao chưa nghe em trai em dâu gả chị gái bao giờ?
Đám người cười vang, sự việc này quả thật quá là buồn cười, em trai em dâu vội vàng bán chị gái.
Em trai thứ hai của cô, Lâm Đại Thụ nghe mọi người cười thì da mặt đỏ lên, nhưng hắn ta không phục:
– Dù sao chồng chị cũng c.h.ế.t rồi, chị không tái giá thì tôi xem chị làm sao mà sống yên ổn, từ xưa có câu “quả phụ trước cửa nhiều thị phi”, đến lúc đó chị đừng có mà cầu chúng tôi!
Thôn trưởng nghe đến đây thì không vui, ra hiệu cho người vào kéo Trương Lâm thị ra, hai người phụ nữ cao to đứng gần đó biết ý tiến lên, Trương Lâm thị đánh nãy giờ cũng mệt ngầm đồng ý, sau đó bác quay ra nói với Lâm Đại Thụ:
– Này cậu, tôi nghĩ cậu nói sai rồi, Trương Lâm thị làm dâu ở Chu gia thôn, trước họ Trương rồi mới là họ Lâm, cho dù chồng cô ấy không còn nữa, nhưng còn con trai cô ấy, đứa bé tuy chỉ mới năm tuổi nhưng vẫn là họ Trương, hai người đều là Chu gia thôn thôn dân, chúng tôi sẽ không ngồi xem mẹ góa con côi bị khi dễ.
Lâm Đại Thụ không biết bác là thôn trưởng, bởi vì từ Lũng thôn đến Chu gia thôn cách khá xa, tin tức bế tắc là lẽ bình thường, nhưng hắn ta giỏi xem xét thời thế, thấy một là không đánh lại Trương Lâm thị, hai là cũng thấy người trong tôn đối với thôn trưởng rất tôn kính, biết hôm nay có dây dưa nữa thì cũng không đạt thành mục đích, nâng dậy mấy người khác xám xịt mà trở về.
Những người còn lại thấy hết trò hay để xem cũng liền tốp năm tốp ba mà giải tán, vừa đi vừa bàn tán sự kiện xuất sắc khi nãy, trong lòng cũng đối với sự hung hãn của Trương Lâm thị có thêm hiểu biết, một người có thể treo đánh bốn người, trong đó có hai là đàn ông trưởng thành, từ đây không ai dám có ý xấu.
Đây cũng là mục đích của Trương Lâm thị, bọn họ mẹ góa con côi, nếu không g.i.ế.c gà dọa khỉ thì sau này sẽ có phiền toái tìm đến, mặc dù được thôn trưởng che chở nhưng tron thôn này cũng có không ít kẻ lưu manh nha.