Thập Niên 50: Nhật Ký Làm Ruộng Làm Giàu Của Vợ Chồng Đại Lão - Chương 9: Trương Lâm thị 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2


Thập Niên 50: Nhật Ký Làm Ruộng Làm Giàu Của Vợ Chồng Đại Lão


Chương 9: Trương Lâm thị 2


Đợi tất cả giải tán, Trương Lâm thị mới sửa sang lại quần áo có phần xốc xếch của mình, vuốt vuốt mái tóc có phần rối tung, tươi cười đầy mặt mời thôn trưởng và Tô Chu hai người vào nhà.

Sau cánh cửa nhà chính, Trương Cảnh nãy giờ bị mẹ nghiêm cấm không cho ra ngoài, đang nôn nóng chờ đó. Thấy mẹ vào liền chạy vụt qua, ôm chặt lấy. Trương Lâm thị trấn an cậu nhóc, mời mọi người ngồi.

Thôn trưởng cuối cùng mới biết đầu đuôi sự việc. Trương Lâm thị cha mẹ lúc trước sinh một gái hai trai, Trương Lâm thị là chị cả, phía dưới có hai em trai là Trương Đại Thụ và Trương Nhị Thụ, hôm nay mọi người đã thấy. Lúc còn nhỏ gia đình trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, Trương Lâm thị đến khi gả chồng cũng không có một cái tên đàng hoàng, toàn bé gái bé gái kêu. Lúc nhỏ trong nhà cũng là làm việc nhiều nhất, ăn ít nhất, nhiều khi đi làm việc ở ngoài đồng về, trong nhà đã không có thức ăn để ăn, cơ thể gầy gò ốm yếu đến đáng thương.

Dù vậy, Trương Lâm thị làm người siêng năng có tiếng, rất nhiều nhà có con trai đều mong muốn cưới về làm dâu, nhưng ngặt nỗi nhà họ Lâm đòi lễ hỏi cao quá, ai cũng chùn bước. Cuối cùng chọn tới chọn lui, chọn được Chu gia thôn nhà họ

Trương, nhà họ Trương lúc đó người già trong nhà đều đã qua đời, còn lại Trương Trụ năm đó hai mươi tuổi, dựa vào nghề mộc mà có cuộc sống khá giả, Trương Trụ thích sự cần mẫn của Trương gia bé gái, ra giá 80 đồng tiền lễ hỏi, nhà họ

Lâm không hề nghĩ ngợi mà gả con.

Lúc đó ông bà Lâm còn nghĩ gả con gái qua nhà họ Trương, sau này nhà họ

Trương có thứ tốt có thể kêu con gái gửi về bên này. Nhưng đời không như là mơ,

Lâm gia bé gái cũng không phải dạng ngu dốt, từ khi trở thành Trương Lâm thị đều chỉ lo vun vén gia đình nhỏ của mình, mặc cho ông bà Lâm với hai đứa em trai nói ra nói vào.

Trương Lâm thị cũng coi như là hạnh phúc đến Trương Cảnh ba tuổi, Trương Trụ lên núi đốn cây mãi chẳng thấy về, ai cũng nói là không về được, cả gia đình giờ thành mẹ góa con côi.

Nhà họ Lâm lúc này nghe nói liền trong lòng tính toán, Trương Trụ lúc trước nhờ vào nghề mộc mà có tổng cộng bốn mẫu đất, thôi thì ráng xúi giục Trương Lâm thị bán hết, sau đó về ở Lâm gia, đợi bọn hắn moi được hết số tiền đó thì lại đem Trương Lâm thị gả đi, lấy thêm được một số tiền lễ hỏi, thật là đẹp cả đôi đàng.

Tuyệt nhiên không nghĩ Trương Cảnh như thế nào, trong đầu chỉ nghĩ lấy tiền trước.

Bọn hắn cứ nghĩ Trương Lâm thị ở xa không biết, cho nên cầm lão đồ tể lễ hỏi, nào ngờ đâu Trương Lâm thị quá hiếu biết nhà bọn họ, lấy suốt hai mươi cái trứng gà nhờ một vị có thân thích ở Lũng thôn, lấy cớ là về đó thăm người thân rồi hỏi rõ ràng, kế hoạch mới vỡ lẽ.

Khi bị phát hiện bọn hắn nhưng muốn mạnh mẽ mang Trương Lâm thị đi, đâu ngờ tới cô dám phản kháng. Trương Lâm thị cũng vì chuyện này mà đưa ra đoạn tuyệt lui tới. Ai cũng không thể nói cô sai. Thôn dân đều trầm trồ khen ngợi.

Tô Mãn nghe thì thật sự phấn khích, Trương Lâm thị như vầy là điển hình nữ cường nha, ra tay lưu loát nhanh nhẹn không cho nhà họ Lâm có cơ hội quay đầu, làm tốt lắm.

Thôn trưởng cũng gật gù vừa lòng, bảo đảm:

– Yên tâm, nếu cô và Trương Cảnh một ngày còn là Chu gia thôn thôn dân thì người trong thôn sẽ giúp đỡ, tuyệt không bỏ mặc.

Trương Lâm thị nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, trong lo lắng cũng được trấn an. Ở trong thôn, lời thôn trưởng là thánh chỉ, có những lời này của bác rất là đáng giá.

– Đây là Chu Bắc Sơn và Tô Mãn, hai vợ chồng định mua hai mẫu đất, hôm nọ cô có nói là muốn bán hai mẫu đất?

– Dạ đúng rồi, bốn mẫu đất mà chỉ có một người lo liệu không xuể, nên phải bán đi hai mẫu.

– Một mẫu cô định bán bao nhiêu tiền.

– Theo giá thị trường thì là ba mươi, cùng thôn nên bán năm mươi hai mẫu ạ.

Tô Chu hai người nghe giá cả thì vừa lòng, người là thôn trưởng giới thiệu nên hai người cũng không cần phải đi qua xem đất. Sảng khoái đưa năm mươi đồng tiền.

Thời buổi này mua bán đất cũng không cần người mua người bán ra mặt, chỉ cần thôn trưởng đi một chuyến là giải quyết rồi, có giấy tờ ký tên đầy đủ là được. Tô Chu hai người cũng cho thôn trưởng hai đồng tiền vất vả, thôn trưởng cũng không chối từ.

Như vậy việc ruộng đất chỉ chờ thôn trưởng cầm giấy tờ về là xong, hai đứa bé đã đến giờ uống sữa, Tô Chu hai người ghé vào nhà thôn trưởng lấy xe đẩy, sẵn tiện mua một túi hạt giống, cả gia đình dắt tay nhau đi về.

Bây giờ đã là mười một giờ trưa rồi.

Về đến nhà Tô Mãn đi nấu cơm, Chu Bắc Sơn phải cho bọn nhỏ uống sữa và ngủ.

Từ trong túi hạt giống lấy ra một viên cà chua hạt giống, một viên bí đỏ hạt giống, nắm cả hai trong tay, một luồng ánh sáng xanh hiện lên, Tô Mãn khống chế nó bao quanh bàn tay, dần dần, có hai chồi non từ trong tay Tô Mãn nảy mầm, lớn dần lớn dần, trưởng thành, vươn lá, khi đủ độ dài thì có hoa, từ nụ hoa nhỏ từ từ lớn lên, nở ra, sau đó nhanh chóng héo đi, kết quả, đến khi bí và cà chua đủ độ lớn Tô Mãn mới dừng. Tiếp tục giục sinh thêm một ít hành tỏi, Tô Mãn mới ngừng lại.

Một cây cà chua được mười quả, mỗi quả đều to hơn nắm tay người lớn, tròn vo mọng nước. Bí đỏ thì ít hơn chỉ bốn quả mà thôi, nhưng mỗi quả bí đỏ to gấp năm sáu lần quả cà chua.

Chuẩn bị xong hết Tô Mãn lấy gạo ra vo rồi bắc nồi lên nấu, cà chua rửa sạch, bổ thành dạng miếng cau, bí đỏ gọt vỏ, thái khối. Từ trong không gian xách ra một ít sườn, rửa sạch chặt nhỏ, sau đó rửa sơ qua với nước sôi, lấy ba quả trứng quấy đều.

Đặt một chiếc nồi khác lên bếp, cho vào ít mỡ, mỡ nóng lên thì cho một ít gốc hành vào, đợi gốc hành vàng rồi cho sườn vào đảo đều, nêm nếm cho sườn thấm gia vị, cho thêm bí đỏ vào, cuối cùng thêm nước cho đủ một tô canh, để lửa nhỏ.

Bếp còn lại thì đặt lên một cái chảo, thêm mỡ vào, mỡ nóng thì cho trứng đã quấy đều vào, trứng chín trở đều hai mặt rồi vớt ra. Cho tỏi vào phi, tỏi vàng thả cà chua vào, nêm nếm gia vị, xào cho da cà chua nhăn lại, đổ thêm ít nước, cho trứng lúc nãy vào.

Thêm thịt kho ngày hôm qua thì đã đủ một mặn một xào một canh.

Chu Bắc Sơn cho Ái Quốc Vệ Quốc ngủ rồi thì vào bếp giúp Tô Mãn dọn cơm. Sự thật là thức ăn thơm quá nên bụng anh cũng đánh trống.

Ăn xong Tô Mãn vào không gian chăm sóc nhân sâm, Chu Bắc Sơn đi rửa chén, lại thêm quần áo cả tháng nay trưa giặt, anh định làm luôn hôm nay cho xong.

Mộc hệ dị năng uẩn dưỡng mầm nhân sâm, dù mới chỉ vài lần nhưng chúng lớn lên nhanh chóng, thân mầm đã cao hai ngón tay rồi.

Sẵn tiện ở trong không gian, Tô Mãn cho heo gà ăn luôn, lát nữa Chu Bắc Sơn khỏi phải vào lần nữa. Heo con mới mấy ngày chưa thấy khác biệt gì, chỉ có gà gon là lớn nhanh vượt bật, chúng đã bắt đầu mọc lông rồi.

Làm xong hết thảy Tô Mãn thấy buồn ngủ quá, cô mang thai không bị ốm nghén nhưng hay ngủ, không ngủ người sẽ mệt rã rời, lúc này nhanh chóng rửa tay vào giường nằm chung với hai cục bột, chỉ một lát đã ngủ say.

Chu Bắc Sơn giặt xong quần áo vào thấy vợ đang ngủ ngon lành cũng nằm xuống kế bên cô, người một nhà cùng ngủ trưa.

Đến khi Tô Mãn dậy thì không thấy Chu Bắc Sơn đâu, Ái Quốc Vệ Quốc cũng đã dậy rồi, đang nằm chơi với nhau. Tô Mãn hôn mỗi đứa một cái, chọc chúng cười khanh khách.

Cuộc sống bình đạm ấm áp cứ như vậy trôi qua. Đến chừng còn vài ngày nữa là qua tháng mười thì thôn trưởng tập hợp mọi người lại. Lúc này công việc nhà nông đã cơ bản hoàn thành, thuộc về nông nhàn.

Cả thôn già trẻ lớn bé khoảng ba trăm người tụ lại ở giữa thôn, nơi đó có một bãi đất trống, bình thường thôn trưởng có việc thông báo đều diễn ra ở đó.

Mọi người đều tràn đầy phấn khởi, đại đa số mọi người đều đã đoán được chuyện gì, mong đợi nhìn thôn trưởng. Bác thôn trưởng ra dấu cho mọi người im lặng:

– Ngày mai là chúng ta thôn mỗi năm một lần đông săn, thừa dịp trời chưa đổ tuyết, chúng ta vào núi săn thú cho thôn dân cải thiện thức ăn, dựa theo lệ cũ mỗi nhà ra một người tham gia.

Đây là quy củ rồi, nên ai cũng biết, có điều lúc này giọng Trương Lâm thị lại vang lên:

– Thôn trưởng, lúc này tôi có thể tham gia sao? Mọi người yên tâm tôi khỏe lắm, còn nhanh nhẹn nữa, đi săn là không vấn đề gì.

Thôn trưởng nhìn thấy Trương Lâm thị thì trầm mặc, bởi đó giờ đi săn đều là cánh đàn ông, nhưng bác cũng ngẫm lại hoàn cảnh của cô, có phần động lòng trắc ẩn, ngước mắt nhìn đoàn người:

– Mọi người thấy thế nào?

Cả thôn phần lớn người đều thấy Trương Lâm thị mười phần hung hãn hình ảnh, ai chưa thấy thì cũng nghe nói qua, vả lại nói là đi săn thú nhưng cũng có chia làm hai đội, một đội săn còn một đội khuân vác con mồi về nhà, bởi vậy không ai không đồng ý

– Thôn trưởng, đồng ý nha.

– Thôn trưởng, Trương Lâm thị đi cũng không sao.

– Bác Năm, bác Trương cũng có thể vào khuân vác đội.

– Bác Năm, đồng ý đồng ý.

Thôn trưởng nghe thấy mọi người trả lời thì rất là vui mừng, phần lớn thôn dân rất là chất phát hiền hòa, Chu gia thôn cũng đoàn kết hơn các thôn khác. Bác thấy an ủi vô cùng, gật đầu đồng ý:

– Tốt! Tốt! Tốt! Những ai đi săn thú ngày mai trời vừa sáng đến nơi này tập hợp, nhớ mang theo vũ khí. Được rồi, giải tán đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN