Trong đầu Tô Chu hai người liền hiện lên hai chữ: chuyện lớn.
Tham gia vào Đặc dị cục đã tám năm nhưng đây là lần thứ hai Tô Mãn xuất hiện trước mặt các thành viên khác. Có từ trước chuyện của Cơ Chiêu lót đệm nên mọi người đều ấn tượng về Tô Mãn rất tốt. Nay nhìn thấy thần tượng, cả đám suýt nữa mà ngao ngao kêu lên, nhưng cuộc họp diễn ra trong không khí túc mục, tất cả đều đè sự hưng phấn trong lòng xuống, bọn họ cũng nghĩ lần này lại xảy ra chuyện lớn rồi
Đúng là có chuyện lớn xảy ra thật, Tống Hoành lại dự cảm được thiên tai, lần trước là hạn hán, lần này là lũ lụt, dự đoán phải mất vài tháng nước lũ mới có thế rút đi.
Đây thực sự là chuyện lớn, cần mọi người chung tay làm công tác dự phòng. Quốc gia yêu cầu Tô Mãn thúc giục tối đa lượng lương thực có thể, lần này yêu cầu thúc giục khoai lang, vì so với lúa gạo, khoai lang dễ dàng thúc giục cũng dễ dàng nấu chín. Những người khác một khi mưa to kéo dài liền xuất phát trở về Đặc dị cục để đi cứu trợ những nơi có tình hình nghiêm trọng.
Chu Bắc Sơn trầm ngâm:
– Cục trưởng, Ái Quốc Vệ Quốc nhà cháu cũng thức tỉnh mộc hệ dị năng, có thể tham gia nhiệm vụ lần này.
Cả Đặc dị cục liền hâm mộ nhìn hai người, phải biết dị năng thứ này cũng không có tỉ lệ di truyền nhất định, rất nhiều người có dị năng nhưng con của bọn họ là người thường. Tống Hoành cũng hâm mộ, càng là vui mừng, như vậy vài năm sau Đặc dị cục sẽ có thêm thành viên mới nha.
– Vậy cũng tốt, ba người dù sao cũng thúc giục nhanh hơn một người. Quy củ như cũ, quốc gia sẽ lấy giá sĩ làm tiền thưởng.
Chu Bắc Sơn nhân cơ hội nói:
– Cục trưởng, chúng cháu có thể lấy số tiền đó đổi số phiếu của 500 thùng sữa bò tươi không ạ?
Tống cục trưởng hít hà một hơi:
– Cậu mua sữa bò tươi nhiều như vậy để làm gì?
Ông cũng không thèm hỏi mua rồi Chu Bắc Sơn phải xử lý như thế nào vì sữa bò tươi nhanh hỏng, chỉ cần bỏ vào tuỳ thân không gian là tốt rồi, mấy năm nay không biết cái không gian của cậu ta đã lớn đến cỡ nào rồi, thật là càng nghĩ lại càng hâm mộ nha. Chu Bắc Sơn tỏ ra hàm hậu:
– Vợ cháu vừa mang thai, cháu dò xét thấy lại mang thai ba nên phải chuẩn bị trước, nhà cháu gần hết sữa bò rồi ạ.
Lần này tất cả mọi người ở đây đều quay đầu nhìn Tô Mãn, không còn hâm mộ nữa mà trở thành cực kỳ ghen tị rồi, sao mà Chu Bắc Sơn lại tốt số như thế không biết, vợ đẹp con ngoan đã có đủ, thật là người với người không thể so mà, người với người không thể so.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Tô Mãn liền cười tủm tỉm nhìn lại, đồng thời hơi liếc xéo cái người đang âm thầm khoe khoang kia. Việc có thai cô cũng mới phát hiện một ngày trước đây mà thôi, khi mà trời không còn đổ tuyết, cô thay những bộ áo mỏng hơn của mùa xuân thì mới phát hiện bụng mình nhô lên một chút, dùng mộc hệ dị năng kiểm tra một vòng mới biết mình lại có thai, lại một lần ôm cả ba giải thưởng lớn, Chu Bắc Sơn chắc chắn đã biết, hèn gì mấy hôm nay cứ thấy anh khẩn trương hơn mọi khi nhiều, vậy mà không nói cho cô biết, cái người này a.
– Khu, khụ,khu…
Tống Hoàng để tay lên miệng, kéo lại nội dung chính buổi họp, nếu để Chu Bắc Sơn tiếp tục khoe ra thì đến ông cũng không chịu được a.
– Lần này dự cảm là khoảng hai ba tháng sau, bây giờ nhiều nơi tuyết chưa tan hết, phải đợi một hai tháng đồng ruộng mới có thể tiếp tục trồng trọt, như vậy lương thực chắc chắn sẽ không kịp thu hoạch. Trong vòng mấy tháng sắp tới, chúng ta sẽ cố gắng tuyên truyền xuống những vùng ven sông thực hiện di dời tài sản, tìm chỗ trú ẩn trên cao, dự trữ lương thực. Một khi mưa to kéo dài bất thường liền sẽ tập hợp người dân chuyển đi.
Tống cục trưởng nói đến đây thì dừng một chút, nói tiếp:
– Mọi người về đến nơi mình sinh sống thì hãy cố gắng thuyết phục đại đội trưởng trước, mặc dù thiên tai quốc gia sẽ có lương thực cứu tế, nhưng sẽ chọn những nơi tình hình nghiêm trọng mà thi hành, vậy nên đợi người đến cứu hay là tự cứu.
Chu Bắc Sơn hỏi dùm tiếng lòng của những người khác:
– Khi nào thì xác định chính là lúc phải đến Đặc dị cục tập hợp?
Tống Hoành trầm ngâm:
– Là khi mưa to liên tiếp vài ngày liền mà không kết thúc, sau đó mực nước sông đột ngột dâng lên, trước khi nước sông tràn ra khỏi bờ thì phải lên đường, đương nhiên cũng thông tri những người khác di chuyển vào nơi trú ẩn đã tìm sẵn.
Nói đến đây, ông nhìn đồng hồ trên tay, bảo:
– Cuộc họp hôm nay tới đây thôi, những gì cần thông báo tôi đã thông báo rồi, còn việc đổi lấy phiếu sữa của đồng chí Chu Bắc Sơn thì tôi sẽ báo cáo lên lãnh đạo, khi nào có kết quả tôi sẽ gọi điện thoại cho, tỷ lệ chấp thuận là khá lớn. Được rồi, tan họp.
Vừa nghe đến tan họp tất cả mọi người như được ấn mở công tắc, cả phòng náo nhiệt lên. Tất cả đều vây quanh Chu Bắc Sơn và Tô Mãn, Tống Hoành cũng không đi mà tìm một góc ngồi xuống.
Đương nhiên đối tượng mọi người hứng thú không phải là vợ chồng Tô Chu mà là lương thực trên tay hai người. Biết là lần sau chưa chắc mua được nên lần này ai cũng muốn mua nhiều một chút. May mắn là khi đã trải qua thời mạt thế, Tô Mãn có thói quen dự trữ lương thực, đa số là gạo. Các bao gạo trắng xếp đầy một góc nhỏ trong không gian, phải biết không gian của hai người Tô Chu bây giờ đã rất là lớn. Vậy nên, mặc dù mọi người mua gạo với số lượng nhiều thì Tô Mãn vẫn có thể đáp ứng được.
Một tay giao tiền một tay giao hàng, vì Tô Mãn bọn họ không cần phiếu nên tiền gạo sẽ đắt hơn giá thị trường một phần mười, đây là quy củ ai cũng hiểu. Không những gạo, thịt lợn và trứng gà cũng bán không ít, nhưng so với gạo, số lượng trứng thịt có thể không để ý đến.
Khi phòng họp chỉ còn lại Tô Mãn, Chu Bắc Sơn và Tống Hoành. Trên tay Chu Bắc Sơn là một cọc tiền thật dày, toàn tiền chẵn. Đổi lại số gạo trong không gian đã vơi đi một phần hai. Phải biết số gạo đó nếu đem lên cân cũng có được hai mươi ngàn cân. Chỉ trong chớp mắt đã bán đi mười ngàn cân. Trong không gian chỉ còn lại khoảng mười ngàn.
Thấy mọi người đã về hết, Tống Hoành mới tiến đến, ông cũng lấy ra một xấp tiền và một chiếc nhẫn không gian.
– Tô Mãn, cháu bán cho bác hai phần, một phần 1500 cân, một đầu heo và 500 trứng gà, một phần 3000 cân, hai đầu heo và 1000 trứng gà. Phần 1500 cân cháu giúp bác bỏ vào chiếc nhẫn này, mang về cho Tống Thịnh.
Tô Mãn kinh ngạc, đây không phải là bí mật sao.
– Nhẫn không gian có thể cho người thường sử dụng ạ?
Tống Hoành bật cười, đã biết Tô Mãn suy nghĩ gì.
– Chỉ phạm vi nhỏ người biết đến, không gây ra nhiễu loạn là được.
Chu Bắc Sơn và Tô Mãn nghe Tống Hoành nói như vậy thì liếc nhau, nếu đã có thể cho một ít người biết, vậy bọn họ cũng có thể làm một ít việc.
Tống Hoành lấy xong hàng hóa thì cũng nhanh chóng rời đi, nhà của ông cũng cần phải dàn xếp tốt, Tống Thịnh chỗ ở có Tô Mãn nên không có gì phải lo. Đừng nhìn ông mua một lần ba ngàn cân gạo mà nghĩ nhiều, nhà ông dân số đông, bấy nhiêu đây chỉ đủ ăn khoảng năm tháng thôi. Qua năm tháng phải tìm Chu Bắc Sơn để tiếp tục mua.
Lần này đi nhanh quá nên chưa kịp hỏi thôn dân cần gì. Nhưng mà Tô Chu hai người vẫn ghé qua Cung tiêu xã, ánh mắt chị bán hàng như có như không nhìn về phía Tô Mãn, thật sự đây là lần đầu tiên chị thấy vợ của Chu Bắc Sơn, thì ra xinh đẹp như vậy, thảo nào Chu Bắc Sơn giữ kín mít.
Trên cơ bản có đủ tiền và phiếu mà muốn mua hết Cung tiêu xã thì ở đây cũng không có ai để ý. Chung quanh đây có rất nhiều người dân ở trên núi, một năm đến thị trấn được một hai lần, nên việc mua dùm đồ cho cả thôn cũng là rất bình thường.
Biết điểm này, Tô Mãn bật chế độ mua mua mua, nhưng đa số là mua những thứ cần thiết, ví dụ như ở đây có bán bếp lò bằng đất, rất thực dụng, Tô Mãn một hơi mua sáu cái, nhà dùng hai cái, hai vợ chồng bác Trương hai cái, gia đình đại đội trưởng hai cái.
Ứng đi mưa cũng mua sáu đôi, hàng thời này bán chất lượng rất là tốt, đúc bằng cao su dẻo sẽ không bị đau hay ướt chân, đế dày không cần sợ dẫm phải gai nhọn.
Bộ áo đi mưa cũng mua sáu bộ lớn, năm bộ nhỏ.
Tiếp đến là que diêm, thứ này rất quan trọng, mặc dù trong không gian vẫn còn một ít nhưng phải mua dự trữ. Dầu ăn thì không cần, nhà có rất nhiều mỡ heo rồi. Cuối cùng là mua bột giặt, xà bông tắm. Rồi vòng qua hiệu thuốc mua thuốc dự phòng.
Khi Tô Mãn và Chu Bắc Sơn về đến nhà đã bốn năm giờ chiều. Tô Mãn mệt quá sức nên nhiệm vụ nấu ăn được giao cho Chu Bắc Sơn. Cũng may tay nghề nấu bếp của anh cũng không tệ lắm.
Bọn nhỏ hôm nay được gửi ở nhà bác Trương, cả ngày không gặp được cha mẹ nên cũng quấn lấy Chu Bắc Sơn, cả bọn ở trong phòng bếp kể chuyện. Đến nỗi vì sao không vào phòng tìm Tô Mãn, đương nhiên là vì cha bọn họ nói là mẹ đang mệt phải nghỉ ngơi, không cho năm anh em vào làm phiền.
Anh em Ái Quốc cũng mới vừa biết mẹ đang mang thai, cho nên dưới sự không biết của Tô Mãn, cô vinh quang trở thành quốc bảo của gia đình. Năm anh em cũng học được cách chăm sóc cho mẹ, phải nói là không phí công nuôi dưỡng, từ bé thì đã có hiếu rồi, khiến cho mỗi lần Tô Mãn nghĩ lại đều rất là an ủi.