Thập Niên 50: Nhật Ký Làm Ruộng Làm Giàu Của Vợ Chồng Đại Lão - Chương 35: Chân tướng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
0


Thập Niên 50: Nhật Ký Làm Ruộng Làm Giàu Của Vợ Chồng Đại Lão


Chương 35: Chân tướng


Ngày hôm sau Chu Bắc Sơn lại rời thôn, Tô Mãn chuẩn bị mọi thứ và đưa tiễn ra đến tận thuyền. Anh mang theo Điền Nhị Tráng giao cho đồn công an gần nhất.

Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ nên hắn ta lập tức bị đưa vào trại tạm giam.

Trước khi đi đến nơi làm nhiệm vụ, Chu Bắc Sơn ghé qua cứ điểm gặp Tống cục trưởng giao cho ông chiếc nhẫn không gian chứa đầy khoai lang rồi mới lên đường tiến vào mục đích. Lần này xuất phát có Đặc dị cục và và những người tình nguyện viên.

Nước lũ quá nhanh, chỉ trông cậy vào lực lượng của nhà nước thì không đủ nên quốc gia kêu gọi mọi người đăng ký l.à.m t.ì.n.h nguyện viên tham gia cứu hộ.

Rất đông những vị thanh niên tràn đầy nhiệt huyết tham gia vào.

Chu Bắc Sơn con ngươi đảo qua một bóng hình quen thuộc thì đôi mắt xẹt qua một đường ánh sáng, không ai thấy được. Anh cười cười, nhưng cũng chưa làm điều gì khác người.

Cả ngày hôm đó Chu Bắc Sơn đều chiến đấu hết mình, cùng đồng bạn cứu rất nhiều người, cũng cùng các tình nguyện viên trở nên quen thuộc.

Cứu hộ cũng phân tổ, tổ của Chu Bắc Sơn thì anh là tổ trưởng, Hoàng Hạo và ba vị tình nguyện viên khác đều là đội viên, tất cả đều là nam tính. Theo Chu Bắc Sơn nói là anh không đồng ý làm việc chung với nữ tính, sợ vợ anh hiểu lầm. Vậy nên anh cũng có một cái biệt danh đó là Chu Sợ Vợ. Chu Bắc Sơn nghe được cũng chỉ cười cười, sợ vợ thì đã sao, có vợ để sợ mới là quan trọng nhất. Không giống như những người khác ngay cả vợ còn không đó để sợ đấy.

Lúc ăn cơm chiều, vì ở đây không chỉ có thành viên của Đặc dị cục nên Chu Bắc Sơn và Hoàng Hạo không thể sử dụng nhẫn không gian. Hai người đành đi nhận phần thức ăn của mình và ngồi vào bàn, thành viên khác của tổ đã ngồi vào đấy.

Cơm một món mặn, một món xào và một phần canh, nhìn rất là đầy đủ dinh dưỡng.

Lúc này, Chu Bắc Sơn dùng dị năng đo.ng Hoàng Hạo một chút, người sau không hiểu ý lắm, tưởng Chu Bắc Sơn lại muốn khoe vợ nên hỏi:

– Anh Bắc Sơn hay thật, vậy mà có thể về thăm chị Mãn, hạnh phúc thật.

Chu Bắc Sơn nghe liền biết anh ta hiểu sai ý, nhưng cũng cười cười, nói tiếp:

– Việc công cả thôi, nói đến về nhà tôi mới phát hiện một việc rất là thú vị…

Giọng nói bỏ lửng, câu lên tính tò mò của Hoàng Hạo, anh ta gấp gáp:

– Chuyện gì thú vị kể em nghe với! 

Chu Bắc Sơn mập mờ nhìn bên kia một cái, nói tiếp:

– Nói ra thì rất dài dòng, mấy năm trước chị Mãn của cậu có giúp đỡ một cô gái, cô ấy là con gái một của nhà thôn trưởng, được gả cho thôn kế bên, lúc mang thai được tám tháng thì chẳng may bị sinh non dẫn đến khó sinh, đứa bé mãi chẳng chịu xoay đầu, vậy mà gia đình chồng và chồng nhất quyết không cho đi bệnh viện…

Tất cả im lặng lắng nghe, những người ngồi cùng bàn đều quay đầu nhìn Chu Bắc Sơn, những người ngồi bán khác cũng tò mò.

– Chị Mãn của cậu hay tin đi qua thì đỡ đẻ cho cô ấy thành công, cũng giúp cô ấy li dị với chồng, lấy lại của hồi môn và còn đòi được tiền bồi thường. Tên chồng trước ghi hận trong lòng, một tháng trước lấy một loại chất lỏng có thể hấp dẫn thú dữ mà tạt vào chỗ trú ẩn của thôn chúng tôi, thành công đem đến hơn hai mươi đầu lợn rừng, nhưng đều bị vợ tôi dùng s.ú.n.g b.ắ.n chết…

Mọi người cảm thấy có chút sợ hãi, thì ra vợ của Chu Bắc Sơn hung hãn như vậy nha, Hoàng Hạo thì đã quen với việc này rồi nên hấp tấp:

– Vậy rồi sao nữa…

Chu Bắc Sơn cho anh ta một cái ánh mắt khen ngợi:

– Lúc đó mưa to, vợ tôi không biết chuyện này là do người làm, chỉ nghĩ là trùng hợp, vậy mà vì lần đầu không lấy được hiệu quả mong muốn, hôm qua hắn lại đến lần thứ hai, lần này bị tôi bắt được ngay tại chỗ, qua thẩm vấn, tôi mới phát hiện một việc rất là thú vị…

Mọi người đỡ trán, thì ra nãy giờ chỉ là lót chăn mà thôi, chưa vào vấn đề chính, cả đám hai mắt tỏa sáng, phát huy tinh thần ngóng chuyện của bà tám xóm kế bên.

– Thì ra trước kia hắn ta có một người anh em tốt, người anh em tốt có bạn gái, hai người tình cảm rất tốt nhưng mẹ của người anh em tốt kia lại không thích bạn gái của con trai, thế là khi người con trai lên đường nhập ngũ, bà ta liền gọi cho tên đó, dạy hắn một cách có thể làm lợn rừng tấn công người, nhờ vào cách này mà hắn làm lợn rừng tấn công bạn gái của người anh em tốt, sau đó cõng cô ta trở về nhà, cố ý khiến cho mọi người đều thấy, cuối cùng cô gái không chịu được người trong thôn bàn tán mà phải gả cho hắn.

Mọi người lòng đầy căm phẫn, Hoàng Hạo tức giận:

– Nếu hắn trăm mưu nghìn kế cưới được cô gái kia tại sao lại không trân trọng cô ấy, lại cùng gia đình chà đạp cô gái như vậy.

Chu Bắc Sơn khen trong lòng, hỏi hay lắm, mịt mờ liếc qua một cái phương hướng:

– Hắn ta cũng không yêu cô gái nha, lúc trước muốn cưới cô ấy chỉ và đây là bạn gái của người anh em tốt kia, hắn ta trong lòng luôn ghen ghét ganh tị với người được gọi là anh em đó, cưới cô gái chỉ vì muốn nhìn người anh em kia đau khổ mà thôi.

– Bỉ ổi!

– Hạ lưu!

– Vô sỉ!

Người ngồi xung quanh đều đang mắng chửi người, Chu Bắc Sơn lại liếc qua người ngồi vị trí kia một lần nữa, thấy dáng ngồi anh ta cứng đờ, cả cơ thể căng chặt thì vừa lòng câu lấy môi. Hoàng Hạo lần này nhìn thấy, tò mò liếc qua vị tình nguyện kia, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ:

– Anh Bắc Sơn, tên cặn bã đó tên là gì?

– Hắn nha, hắn tên là Điền Nhị Tráng, người ở Thượng Hà Thôn!

“Ầm” muỗng đũa trên tay vị tình nguyện viên kia rơi hết xuống bàn, phát ra âm thanh vô cùng lớn, kéo hết ánh mắt mọi người qua đó. Chu Bắc Sơn dường như cảm thấy chưa đủ, bồi thêm một câu:

– Nói cũng trùng hợp, người anh em tốt mà Điền Nhị Tráng luôn ganh ghét kia tên là Tô Hành, trùng tên với Tô tình nguyện viên đấy.

Người được gọi tên kia tay bắt đầu run rẩy, lúc này có trì độn đến đâu cũng phát hiện không đúng rồi, đây là chính chủ ở chỗ này? Chu Bắc Sơn lại nói:

– Điền Nhị Tráng như vậy là cố ý g.i.ế.c người nên tôi đã đưa đi X đồn công an…

Giọng nói chưa dứt thì “rầm”, vị tên là Tô Hành kia nghiêng lảo đảo chạy ra ngoài, chiếc ghế vì dùng lực quá mà bị ngã cũng không hay biết, chỉ để lại một đám người muốn hóng phần tiếp theo của câu chuyện này.

Nhưng chính chủ đi rồi, Chu Bắc Sơn lại lười kể tiếp, dù sao những gì cần thì đã nói hết, thế là thong thả ung dung lau tay lau miệng mà đứng dậy đi ra ngoài.

Muốn nói Tô Hành cũng đáng buồn, mẹ anh ta vì ngăn cản anh ta cưới Chu Nhã mà tìm cách hại con gái nhà người ta một đời, nếu không có Tô Mãn thì chắc chắn một xác hai mạng rồi.

Sau bao nhiêu năm anh ta không lấy vợ, đến c.h.ế.t mẹ anh ta đều không nói sự thật cho anh ta biết, làm anh ta hiểu lầm bạn gái và anh em tốt chân trong chân ngoài với nhau, sốc đến nhiều năm không dám về quê.

Nếu không phải từ trong trí nhớ của Điền Nhị Tráng thấy được hình ảnh của Tô Hành, Chu Bắc Sơn cũng không thể tin được vậy mà có sự trùng hợp như vậy, duyên phận thật sự là thứ gì đó rất kì lạ.

Nếu mà mẹ Tô Hành không ngăn cản, nếu Điền Nhị Tráng không có ý đồ xấu thì có lẽ hai người bọn họ đã cưới nhau và có một gia đình hạnh phúc từ lâu rồi.

Nếu Tô Hành dũng cảm hơn một chút, tìm Chu Nhã để hỏi rõ thì có lẽ Chu Nhã sẽ không bị lời ra tiếng vào bắt ép phải cưới người mình không yêu.

Trong câu chuyện này, người vô tội nhất chính là Chu Nhã, nên Chu Bắc Sơn nguyện ý thông báo cho Tô Hành chân tướng, nếu anh ta và Chu Nhã còn yêu nhau, nếu anh ta không để ý việc Chu Nhã đã từng gả chồng thì có lẽ một kết cục mới đang chờ đợi bọn họ.

Nhưng nếu hai người đều không còn chút tình cảm gì với nhau nữa thì xem như anh làm điều thừa, chỉ là tốn vài câu miệng lưỡi mà thôi.

Có lẽ khi xuyên đến nơi này sau vẫn còn được sống hạnh phúc với vợ nên trái tim Chu Bắc Sơn mềm mại rất nhiều, anh cũng nguyện ý dùng thiện ý để giúp người xung quanh một ít.

Không nói đến việc Tô Hành đi đồn công an gặp Điền Nhị Tráng sau sẽ như thế nào. Chỉ nói đến khi giải quyết xong một chuyện ở trong lòng, Chu Bắc Sơn cảm thấy có chút vui vẻ.

Anh thừa nhận là từ khi được Tô Mãn cứu, Chu Nhã thường hay đến nhà tìm cô, nghiêm trọng ảnh hưởng đến thời gian ở riêng vốn đã ít ỏi của vợ chồng anh.

Sau nhiều lần quan sát thì anh phát hiện có lẽ bởi vì còn độc thân nên Chu Nhã tương đối rảnh rỗi. Lúc đó anh đã nghĩ nếu cô ấy lấy chồng thì tốt rồi, bây giờ có cơ hội sao anh có thể bỏ qua. Mai mối anh sẽ không làm nhưng mà nối lại tình xưa gì đó nghe có vẻ chất lượng hơn nhiều.

Bởi vậy nói đừng để Chu “Nham hiểm” để ý đến, này không, vừa không phải cha vừa không phải mẹ người ta vậy mà đã tính đến chuyện gả chồng cho người ta rồi, thật không biết diễn tả như thế nào luôn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN