Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn - Chương 6: Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3


Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn


Chương 6: Chương 6


Bể tắm bốc hơi nghi ngút.
Sương mù mênh mông, hơi nước mờ mịt ở sườn mặt Lê Vân, làm khuôn mặt góc cạnh thanh tuấn rõ ràng của hắn đều thêm nhu hòa vài phần.
Hắn lộ nửa ngực trên mặt nước, một bên vừa nhấc mắt, hình ảnh hoàn mỹ không thể bắt bẻ.
Hắn khí chất thanh lãnh, cùng cảnh tượng đang tắm giờ phút này như đan dệt vào nhau, vào một loại cấm dục cùng gợi cảm là điểm mấu chốt, tức là cảnh đẹp ý vui, nhưng lại khiến huyết mạch người ta sôi sục.
Trước khi Nam Nhứ xuyên qua vì sản phẩm mới người ta phát ngôn mà sứt đầu mẻ trán, hiện tại nếu có thể khiến cho Lê Vân quay quảng cáo nước hoa mới ở cái công ty kia, nàng không cần động cũng đánh giá được nước hoa có hương vị gì, cho dù là vị bún ốc, đều có thể cấp bán.
Sắc đẹp động lòng người a.
…… Nhưng cho dù như vậy nàng cũng không thể cùng hắn uyên ương tắm rửa a!
Nàng không cần mặt mũi a!!!
Nội tâm Nam Nhứ đánh nhau kịch liệt.
Nàng thực sự không phải thèm cơ thể hắn, nhưng là tuyệt thế đại soái ca đang tắm thật ngọt nha.

Nàng không phải thèm cơ thể hắn, chính là trên người hắn có hương vị rất thơm a.

Lặp lại lần nữa, nàng không phải thèm cơ thể hắn, tuy nhiên máu hắn quá thơm quá ngọt a.

Lần thanh minh cuối cùng, nàng thực sự không phải thèm…..
Được rồi, nàng chính là thèm cơ thể hắn đi.
Ô ô ô.
Vì thuốc giảm đau, hi sinh một chút trong sạch thì đã sao!
Dù sao hiện tại nàng là mèo, tên gọi là Sơ Thất.
Sơ Thất cùng Lê Vân tắm uyên ương, cùng Nam Nhứ nàng có quan hệ gì.
Trong nháy mắt, Nam Nhứ tự hỏi vô số điều, cuối cùng hạ quyết tâm, buông da mặt, đôi mắt một bế, nhảy vọt vào trong bồn tắm.
…… Sau đó nàng liền quang vinh mà sặc nước.
Mèo đặc vụ.
Nàng không biết bơi!
Cảm giác thân thể mình chìm trong nước nàng theo bản năng lay loạn móng vuốt.

Hai mắt nhắm chặt, bọt nước tung tóe, rồi sau đó, nàng được môi đôi tay vớt lên trên mặt nước.
“Ô ——”
Mèo nhỏ miễn cưỡng mở to mí mắt, ủy khuất ba ba nhìn đầu sỏ bể tắm gây tội làm nó sặc nước.
Một tiếng kêu của nàng làm trong lòng Lê Vân mềm nhũn.
Hắn đem tiểu miêu đặt trên bờ, xoa xoa đầu nhỏ.
Nam Nhứ ho khan một tiếng, phun ra một ngụm nước.
Cũng may Lê Vân còn nhân tính, không tiếp tục tắm rửa cho nàng…..

Sau đó nàng liền nghe được Lê Vân nhàn nhạt nói: “Sơ Thất, kỹ năng bơi lội có thể bảo mệnh, ngày khác mang ngươi đến bên hồ, thẳng cho đến khi ngươi học được mới rời đi.”
Nam Nhứ: “……”
A?
Á??
Làm gì cơ!!!
Lúc làm người muốn cùng hắn học luyện kiếm, giờ làm mèo lại cùng hắn học bơi lội?!
Nam Nhứ chính là một người tự sa ngã làm học tra, gắng sức đến đây nghe hắn nói lời này, xoay người nằm bò sang chỗ khác, không để ý đến hắn.
Nàng ghé bên kia không động, Lê Vân lại chỉ tưởng mèo nhỏ nghe lời, ngoan ngoãn rửa sạch cho nó.
Có mấy vảy máu kết thành đoàn, treo lộn xộn trên lông, hắn khảy mấy cái, cọ rửa sạch sẽ, chải vuốt lông cho nó.
Đợi đến khi đem máu dính trên lông toàn bộ rửa sạch sẽ, hắn từ giá gỗ bên cạnh lấy xuống phương khăn, đem mèo nhỏ bao lại.
Hắn không thể sử dụng linh lực, phương khăn này được thêu rồi đặc chế bùa chú, có thể nhẹ nhàng hấp thu hơi nước trên bề mặt.
Hắn dùng phương khăn đem mèo nhỏ lau mấy lần, rất mau bộ lông liền đã khô.
Sau khi mèo nhỏ được lau khô, lại thập phần xinh đẹp.
Mấy năm qua, Lê Vân gặp rất nhiều linh thú, còn có linh thú huyết mạch trân quý cực kỳ khó tìm, cái gọi là huyết mạch Kỳ Lân, huyết mạch Phượng Hoàng….Hắn đều gặp qua không ít.
Linh thú có khế ước với người tu tiên, mỗi ngày sống trong nhung lụa, còn có tôi tớ chuyên môn tỉ mỉ hầu hạ, mỗi khi xuất hiện, đều là tư thái kiêu căng, rực rỡ lóa mắt.
Hắn lại cảm thấy, những linh thú đó, so ra đều kém hơn mèo nhỏ trong lồng ngực hắn.
Bộ lông của nó mềm mại như ánh nắng ban mai dệt thành gấm, màu vàng rực sáng; một đôi đồng tử càng giống như ánh mặt trời mọc, khắc chế uy thế của sông núi, lộ ra một vầng hào quang độc nhất vô nhị, thuần khiết mà bình dị.
Ánh sáng đom đóm, há có thể cùng nhật nguyệt tranh uy?
Huyết mạch linh thú, giai cấp rõ ràng.

Linh thú cường đại chút, bằng vào lực lượng của huyết mạch, liền có thể khiến đối thủ cúi đầu quỳ gối.

Hắn phỏng đoán rằng, nếu Sơ Thất là những đối tượng linh thú đó, tất nhiên sẽ không chút nào kém cỏi.
Như thế vừa thấy……
Huyết mạch của nó, có lẽ quý hiếm hơn so với hắn tưởng tượng.
Bất quá đối với hắn mà nói, cũng không quan trọng.
Linh thú huyết mạch càng thêm quý, hắn không phải không có gặp qua.
Huống chi, giờ hắn là một phế nhân, tu hành một đaon không có duyên phận, không cần linh thú làm cánh tay cùng một đường tu hành.
Hắn không phải bởi vì huyết mạch quý hiếm, mới nhặt Sơ Thất.
Hắn chỉ là nhặt mèo hoang.
Chỉ thế mà thôi.
Lê Vân suy nghĩ vài phần, từ trong bể tắm đứng lên, phủ thêm áo ngoài, ôm mèo trở về phòng.
Mà Nam Nhứ oa ở hắn trong lồng ngực hắn ——
Thoải mái đến mức sắp ngủ rồi.

Nếu nói lúc tắm rửa nàng không tình nguyện, mà lúc Lê Vân lau người cho nàng, cà người nàng….À không phải, cả người mèo, phảng phất giống như được mát xa.
Thử tưởng tượng, một tuyệt thế đại soái ca lau tóc cho ngươi, xoa chân cho ngươi, động tác không nặng không nhẹ.

Càng quan trọng là, trên người hắn mang theo một cỗ mùi hương u lãnh, đi đến gần như vậy, nàng cơ hồ đều bị mùi hương say đổ.
Nam Nhứ thập phần dễ dàng mà tha thứ cho hắn.
Học bơi lội thì tính là cái gì.
Chỉ cần có thể luôn được ngửi mùi hương trên người hắn, trấn áp đau đơn trong thân thể nàng, bơi bướm bơi ếch bơi tự do, nàng toàn bộ đều có thể học!
Tưởng tượng cả đời đều được hắn ôm, hút hương vị trên người hắn!
Tê.
…… Làm sao bây giờ, nàng cảm thấy chính mình càng ngày càng biến thái.
Nam Nhứ cứ như vậy cuộn tròn trong lòng ngực Lê Vân, được hắn ôm vào phòng.
Sách, nàng vẫn là lần đầu tiên vào phòng ngủ của sư tôn.
Kế tiếp…..Có phải hay không cùng chung chăn gối với sư tôn.
Nam Nhứ khoác áo choàng Sơ Thất, nửa điểm không ngượng ngùng, lớn mật mở to đôi mắt trong xoe nhìn xung khắp nơi.
Nhìn một lần, nàng liền thấy vọng mà thu hồi tầm mắt.
Sư tôn này của nàng quá mức đơn giản.
Trừ bỏ một chiếc giường, một bộ trường kỳ bàn ghế gỗ, một chiếc tủ đứng giá đỡ, trong phòng cũng không có trang trí gì khác.

Thậm chí nàng xem, phòng ngủ này, cùng với phòng ngủ dưới chân núi các đệ tử các nàng cũng không có gì gọi là hai dạng khác nhau.
Nhiều lắm chính là phòng này đồ vật tốt hơn, hơn nữa….Phòng này còn cất giấu một trận pháp.
Trận pháp chủ yếu được khắc trên giường.
Nền giường tựa hồ là ngọc thạch nào đó, cột đá trong suốt tỏa ra màu đỏ đậm, còn chưa tới gần đã cảm thấy một luồng sóng nhiệt ập vào trước mặt.
Khứu giác nàng nhanh nhạy, nghe thấy ở trên giường có một cỗ hương vị thảo dược lẫn lộn, còn có cỗ hương vị quen thuộc, nóng bức làm nàng sợ hãi.
Nam Nhứ bám lấy trong lòng ngực Lê Vân.
Lê Vân vỗ vỗ nàng, đem nàng đặt lên giường.
Móng vuốt giẫm trê giường, Nam Nhứ lập tức cong sống lưng, xù lông nhảy dựng lên.
Hảo nhiệt!
Nàng không dám trực tiếp đạp lên trên giường, nhảy lên chăn gấm của Lê Vân.
Nhưng mà chăn gấm này cũng dường như được luyện chế riêng, không những không ngăn cách được nhiệt độ của giường, ngược lại nhiệt còn không ngừng cuồn cuồn bốc về phía nàng.
Vốn dĩ bởi vì có Lê Vân mà linh lực bình tĩnh trở lại, nhưng sau đó linh lực lại bắt đầu cuồn cuộn trong kinh mạch, như thể trên mặt biển yên lặng trong nháy mắt đột nhiên nổi lên gió lốc, động đất sóng thần mà đến.
Nàng gần như không đứng lến được, ngã xuống trên giường.
Này ngã xuống, càng là cảm giác toàn thân đều giống như bị ném vào dung nham nóng chảy, tim phổi đều bị thiêu đốt.

“Ô ngao ——”
Nàng vô pháp khống chế chính mình, thống khổ mà tru lên.
Nàng thống khổ giằng co trong chớp mắt, lại giống như là giằng co vạn năm.
Chờ nàng lần nữa phục hồi tinh thần, phát hiện mình đã được Lê Vân ôm ở trong ngực.
“Ô ——”
Nam Nhứ ủy khuất đến muốn khóc.
Cuối cùng hưởng thụ cuộc sống không đau đớn một đoạn thời gian, đột nhiên tiếp thu loại đau đớn này, loại khác biệt này, thật giống như rơi từ trên thiên đường xuống địa ngục.
Bốn móng cuốt của nàng gắt gao bám lấy cánh tay Lê Vân không buông, thân hình không ngừng phát run.
Dư vị đau nhức này, nàng khống chế không được phản ứng của bản năng.
Nhưng nàng không phát hiện, bộ lông vừa mới rửa sạch sẽ lại thấm máu
Lê Vân nhìn nó, thấy nó cả người máu tươi đầm đìa, ánh sáng trong mắt đều bị dập tắt, tràn đầy thống khổ cùng sợ hãi, ở trong lòng ngực hắn phát run co rúm lại.
Trong lòng hắn một nắm.
Giường ngọc cùng chăn gấm, đều là vì hắn mà đặc chế riêng.
Ngọc xích dương, đến từ cực tây hoang dã, là dung nham chảy xuôi chân núi.

Vải cẩm Tất Phương, xem tên đoán nghĩa, là dùng lông thần điểu Tất Phương dệt thành.
Hai kiện vật phẩm này đều là đồ tốt, cũng chỉ có thể dựa vào tính nhiệt nóng, mới có thể miễn cưỡng làm hắn thấy ấm chút.
Hắn băn khoăn vừa rồi nàng nuốt máu hắn, không yên tâm, mới đặt nàng lên giường ngọc.
Vật bảo mệnh hắn, lại khiến nó thống khổ vạn phần.
Nhưng là, mặc dù nó chịu đau tổn như thế, nó vẫn như cũ gắt gao mà bám lấy hắn, phảng phất như hắn là thế gian còn sót lại để nó dựa vào.
Hắn ôm nó, nhất thời có chút cứng đờ.
Từ trước đến nay, hắn là kiếm tiên cao cao tại thượng, trước mặt nhiều người uốn mình theo hắn nịnh hót.

Hắn cậy vào thiên phú kiếm thuật của chính mình, không cúi đầu với người khác, cũng không có người có tư cách, làm hắn khom lưng.
Hắn sẽ không kích thích ai khác.
Càng đừng nói là kích thích mèo.
Mèo nhỏ bị sợ hãi…..Là bị kích thích như thế nào?
Lê Vân khẽ nhíu mày, dùng đầu óc đã đọc các tiên pháp điển tịch của mình mà bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Suy nghĩ không có kết quả.
Xưa nay hắn sẽ xem một ít điển tịch《 trăm yêu phổ 》linh tinh, biết rõ tập tính của các loại yêu thú, nhưng giờ phút này hắn lại không biết thân phận của mèo nhỏ.
Một số yêu thú gần dạng, nhưng tính cách lại quá khác biệt.
Hắn không có biện pháp tìm giải đáp ở trong sách.
Hắn rũ mắt, thấy mình vừa thay áo ngoài, lại bị mèo nhỏ cọ rối tung rối loạn.
Nhưng hiển nhiên hắn không thể lại mang nó đj tắm rửa.
Nó đối với chuyện tắm rửa này, thập phần kháng cự.
Nó không thích tắm rửa, không thích uống thuốc, thích…..
Máu của hắn.
Lê Vân dừng một chút, cầm lấy Trảm Phong.
Trảm Phong là thanh kiếm bản mạng của hắn.

Thân kiếm đã đứt, vỏ kiếm đã ném, chỉ còn lại một nửa thân kiếm bị chặt đứt ngang.
Hắn đặt ngón tay lên thân kiếm, ngón trỏ bị cắt.
Sau, hắn đem ngón trỏ đến bên môi nó.
Nam Nhứ vẫn còn dư vị sợ hãi, bị hành động của hắn làm ngây ngẩn cả người.
“Sơ Thất.”
Thanh âm hắn như cũ lãnh nhưng mà đạm, như tuyết trên núi cao, ngón trỏ chậm rãi chảy ra một giọt máu tươi.
Hắn nói: “Cho ngươi bồi tội.”
Nam Nhứ: “……”
Tâm tình phức tạp.jpg
Tu Tiên giới các người nhận lỗi, đủ độc đáo a.
Bất quá mèo con đâu có thể kháng cự nhận lỗi của hắn như vậy!
Máu hắn thực sự rất thơm a!!!
Mới vừa rồi bóng ma đau nhức vẫn bao phủ nàng, Nam Nhứ cũng không rảnh lo tiết tháo hay không tiết tháo, một ngụm ngậm lấy ngón tay hắn, nuốt máu tươi của hắn.
Máu tươi này gần như giống với linh dược, nàng nuốt vào, sợ hãi thống khổ hay mỏi mệt đều tan vào hư không.
Vừa rồi linh lực bạo động làm tổn thương kinh mạch, nhanh chóng đã được chữa trị.
Nàng cảm thấy thân thể mình chưa bao giờ khỏe mạnh như vậy!
Nàng ngậm ngón tay hắn không buông ra được.
Thấy nó lập tức khôi phục tinh thần, hắn cũng không đem ngón tay từ trong miệng nó rút ra.
Không thể ngủ trên giường, hắn ôm mèo nhỏ, ngồi nghỉ trên trường kỷ*.
*Trường kỷ: loại ghế gỗ dài có lưng dựa.
Nói đến cũng thấy lạ, rõ ràng hắn nên cảm thấy rét lạnh.
Nhưng cứ ôm mèo như vậy, hắn lại giống như đang ôm một cái bếp lò.
Như bóng với hình, thâm nhập cốt tủy hắn, rét lạnh trong thần thức, phảng phất tất cả đều được ấm áp hài hòa.

Giống như băng thiên tuyết địa vào mùa đông, có ánh nắng ấm áp bao lấy người.
Hắn mông lung bắt giữ gì đó, ngay sau đấy, một cỗ mệt mỏi như thủy triều một chút một chút vọt tới hắn.
Ánh mặt trời ấm áp hòa tan lớp băng, bănv tan tuyết chảy.
Nươac chảy róc rách, trút mang đi những mảnh băng tuyết nhỏ.
Thân thể đóng băng đã lâu tựa hồ như bắt đầu tan chảy.
Hắn không khống chế được mà bắt đầu lâm vào cơn buồn ngủ ——
Lê Vân thập phần chán ghét loại cảm giác mà thân thể không thể khổng chế được này, dùng hết toàn lực mà chống cự.
Rồi sau đó, hắn cảm thấy Sơ Thất dùng bàn chân đạp nhẹ hắn.
Nó duỗi người, rồi sau đó tìm một vị trí trong lòng ngực hắn, thoải mái mà cọ cọ, nhắm mắt lại.
Tức khắc, hắn sở dĩ kháng cự, đều là vì không muốn ỷ lại bố trí phòng vệ trong phòng.
Nhưng cùng mèo nhỏ ngủ chung….
Cũng không có gì là không tốt.
Một người một mèo nằm ở trên trường kỷ, ánh trăng lặng yên chiếu quá đầu vai của Lê Vân.
Giữa giấc ngủ say hắn chưa biết được, một bên mái tóc bạc của hắn, đã biến trở về màu đen như mực..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN