Nam Nhứ say rượu, căn bản không nhớ tới tối hôm nay là nàng tức giận với Lê Vân.
Nàng dùng một loại ánh mắt xem tra nam mà nhìn Lê Vân.
Dựa vào cái gì lại không cho ngủ!
Ngủ với meo meo, phải phụ trách tới cùng!
Một ủy khuất, lại thêm men say, một cỗ came xúc liền dâng trào lên.
Nàng không nhìn Lê Vân, cúi đầu, nước mắt “Lách tách lách tạch” từng chấm mà rơi ở trên ổ mèo.
Tưởng Nam Nhứ nàng, sau khi xuyên qua không khóc, sau khi xuyên qua đau đến chết đi sống lại cũng không khóc, vậy mà ngay lúc này lại khóc.
Lê Vân cái tên này thay đổi cũng quá bất thường!
Còn có chuyện Lê Vân thích Liễu Lăng Ca……
Liễu Lăng Ca là nữ chính a.
Vốn dĩ Liễu Lăng Ca cũng thích hắn, nếu hắn cư như vậy mà đáp ứng Liễu Lăng Ca, cùng nữ chính ở bên nhau, buổi tối về sau chẳng phải là càng không có vị trí của nàng sao?
Tưởng tượng đến sau khi hai người ở bên nhau, nàng bị Lê Vân đuổi ra khỏi nhà, buổi tối không có thuốc giảm đau để hút, Nam Nhứ càng khóc lại càng thương tâm.
Người ta xuyên qua đều có được các loại bàn tay vàng, sao nàng xuyên qua lại khổ như vậy a.
Còn công bằng ở đâu chứ!
Mèo con ghé vào ổ mèo, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Một bên khóc, một bên cổ họng còn phát ra tiếng những nức nở thấp nhỏ.
Lần đầu Lê Vân thấy nó khóc.
Trong ấn tượng của hắn, cho dù lúc nó cả người đầy máu cũng không có ở trước mặt hắn chảy nước mắt.
Trong lòng hắn như bị nắm một chút, vươn tay: “Sơ Thất?”
Tay còn chưa với tới, mèo nhỏ liền vung móng vuốt đem tay hắn chụp bay, quay đầu sang chỗ khác.
Hắn lại duỗi tay lần nữa.
Mèo nhỏ né tránh hắn, không cho hắn chạm vào, trong mắt vẫn còn chứa nước mắt.
Lê Vân bất đắc dĩ, cởi Trảm Phong xuống, cắt lên ngon tay.
Một đường máu tươi chảy ra, hắn đưa tới bên môi nó.
Hắn thấp giọng nói: “Sơ Thất, đừng khóc.”
Mỗi lần đều dùng tới chiêu này.
Nó thoạt nhìn là con mèo dễ bị lừa như vậy sao?
Hừ.
Nam Nhứ ưuay người đi, nàng sẽ không ăn!
Lúc này, mèo nhỏ đối với máu hắn cũng thờ ơ.
Lê Vân không biết mình chọc nó tức giận ở chỗ nào.
Giống như hôm nay từ lúc nó tỉnh ngủ, tình tình đã không được tốt.
Lê Vân cẩn thận nhớ lại một phen, hôm nay lúc Sơ Thất tỉnh ngủ hắn đang làm cái gì.
Khi đó đang cùng Hàn Ngọc nói chuyện……Không đúng, còn có một Liễu Lăng Ca.
Nó là không thích Hàn Ngọc, hay là không thích Liễu Lăng Ca, hoặc là đều không thích?
Hàn Ngọc hiển nhiên không phải là đối tượng mà mèo nhỏ thích.
Sơ Thất có thể nghe hiểu tiếng người, nói như vậy, đối với Hàn Ngọc ba lần bốn lượt muốn giải phẫu nàng sẽ không có hảo cảm.
Mà hắn, cũng định rời xa Hàn Ngọc.
Một người như Hàn Ngọc, làm bằng hữu thì không xấu.
Nhưng tiền đề đều không giống nhau, bằng hữu hắn có thể chấn trụ tới hắn.
Lúc trước thực lực hắn ở trên đỉnh phong, đi vào Hóa Thần kỳ, Hàn Ngọc bất quá chỉ là Kim Đan kỳ, tất nhiên là sẽ có chút uy hiếp đối với Hàn Ngọc. Mà từ sau khi hắn trúng hàn độc, Hàn Ngọc tận tâm tận lực trị liệu cho hắn, tìm phương thuốc có thể chữa khỏi bệnh trong thân thể hắn, một nửa là tình nghĩa bằng hữu, nửa còn lại là sỡ dĩ Hàn Ngọc tu y đạo, xưa nay quỷ dị.
Người người ở Tu Tiên giới bó tay không có biện pháp, ngay cả tu sĩ Kim Đan kỳ dính vào cũng phải chết, lấy tu vi Kim Đan kỳ thấp yếu của Hàn Ngọc tới chẩn trị cho hắn, chưa chắc là có một cỗ cuồng nhiệt đối với nghi nan tạp chứng.
Hiện nay, Hàn Ngọc phát hiện Sơ Thất đặc thù ở chỗ nào……..
Hắn áp không đưỡ Hàn Ngọc.
Sau khi hắn trúng hàn độc, tu vi ngã xuống đến nay, cũng đã quen với ấm lạnh của thế gian.
Việc nhỏ bên cạnh không đáng nhắc tới, chỉ có một điều trước mắt này ——
Hắn quá yếu, không có cách nào bảo vệ Sơ Thất.
Sắc mặt Lê Vân lạnh đi, bàn tay chậm rãi nắm chặt thành quyền, rồi lại buông ra.
Trước hôm nay, hắn vẫn chưa cảm thấy việc khôi phục thực lực là chuyện có bao nhiêu gấp gáp.
Sau hôm nay…….
Lửa xém lông mày*.
*Khẩn cấp, vô cùng cấp bách.
Mà vứt bỏ Hàn Ngọc, còn một Liễu Lăng Ca, hắn chưa bao giờ đặt tâm trên người, càng đủ để nói đến.
Sơ Thất không thích nàng, về sau không thấy nàng là được.
Chỉ là hiện giờ còn một sự kiện quan trong nhất.
Đó là thân thể của Sơ Thất.
Tuy hắn không có nuôi qua linh thú, nhưng mọi người đều biết một ít đồ vật, hắn xem như hiểu. Chỉ có linh thú tới kỳ thành niên mới có thể hóa thành hình người, lấy hình thể của Sơ Thất, hiển nhiên là còn ở kỳ ấu niên.
Hơn nữa, nó hóa hình rất không ổn định.
Hóa hình không ổn định, chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất, bản thân linh thú huyết mạch hỗn tạp, là linh thú cấp thấp.
Lấy uy áp huyết mạch của Sơ Thất ra xem, nó tuyệt đối không phải là linh thú cấp thấp.
Vậy chỉ còn một loại khả năng còn lại ——
Có người cho nàng dùng Hóa Hình Đan cưỡng ép của linh thú.
Nhớ tới miệng vết thương loang lổ trong kinh mạch mèo nhỏ cùng linh lực hỗn loạn kia, mặt Lê Vân liền trầm xuống.
Một thân thương này của Sơ Thất, vậy là do nó bị mạnh mẽ cưỡng ép hóa hình mà để lại.
Nói như vậy, khi ban ngày Sơ Thất không ở bên người hắn, có lẽ là dùng bộ dáng nhân tu hành tẩu ở bên ngoài……
Nhân tu?
Hắn mơ thấy Nam Nhứ muốn giết hắn ——
Có người cố ý an bài Sơ Thất tiếp cận hắn ——
Nam Nhứ cùng Sơ Thất có thần thái tương tự ——
Trong chớp nhoáng, nháy mắt hắn hiện lên một cái phỏng đoán.
Đệ tử kêu Nam Nhứ kia…… Chẳng lẽ cũng là Sơ Thất?!
Nhưng hắn nhìn Sơ Thất ôm trong lồng ngực, lại chính mắt nhìn thấy Nam Nhứ xuất hiện trước mặt hắn.
Lấy tu vi Nam Nhứ cùng Sơ Thất, hẳn là không thể sử dụng phân thân chi thuật trên Nguyên Anh kỳ mới có thể dùng được.
Không đúng.
Lũ ma khí kia.
Lê Vân bỗng nhiên nghĩ đến, mấy ngày qua, mỗi ngày hắn đều ở trên núi nhìn đệ tử tập kiếm. Đệ tử Nam Nhứ này đứng ở trong đám người, đục nước béo cò, tự cho là trộn lẫn không trong chớp mắt, kỳ thật đều bị hắn xem ở trong mắt. Những làn tập kiếm đó, ở trên người nàng không có ma khí.
Lũ ma khí kia, duy chỉ xuất hiện sau khi hắn muốn đưa Sơ Thất đi Tiên Hội Bồng Lai.
Cho nên, Nam Nhứ hiện giờ đang hành tẩu bên ngoài kia, là thế thân, hoặc là con rối?
Ánh mắt Lê Vân thâm trầm, nhìn về phía Sơ Thất.
Mèo nhỏ khóc mệt mỏi, cũng không có khóc nữa, ghé vào chỗ đó cùng không có ngủ tiếp.
Hình như cả người nó đều không thoải mái, rầm rì mà loạn cào ở trên người.
Cào đến lông trên người rối tung, lại phảng phất giống cỏ mọc màu kim.
Nam Nhứ cũng không biết trong rượu Bồ Đào còn có dược liệu. Men say đi xuống, tác dụng của dược lại đi lên.
Nàng cảm giác trên người thật ngứa.
Lại ngứa dữ dội.
Cảm giác ngứa này không có ở trên da lông, giống như là ở trong kinh mạch, lại là ở nơi mà nàng không cào đến được.
Nàng ngứa đến mức ngửi được mùi hương của máu bên người Lê Vân, thập phần muốn uống máu.
Cỗ hàn ý lạnh lẽo tản ra kia giống như cảm giác liếm kem, tại lúc nàng đang khô nóng khó chịu thì khát vọng đối với máu tươi đã đạt tới đỉnh điểm.
Nhưng nàng mới vừa cự tuyệt hắn a ——
Hiện tại mà liếm hắn thì thật không có mặt mũi.
Nàng có ngứa chết hoặc là ngủ một buổi tối ở trên ổ mèo, cũng tuyệt đối không chủ động đi liếm Lê Vân!
Chắc chắn không!
Mèo con rất có cốt khi mà đưa lưng về phía Lê Vân, lăn qua lăn lại để cào ngứa.
Bỗng nhiên có một đôi tay đem nàng ôm vào trong lòng.
Nàng giống như quần áo vậy, hắn ôm nàng, bốn cái móng vuốt của nàng lại không tự chủ được mà vòng trên cánh tay hắn, mà cái đuôi cũng vòng quanh.
……..Tại sao lại như vậy?
Nam Nhứ vừa mới qua khỏi men say, lý trí vừa mới hồi được chút, lại giống như là bị một loại khát vọng khó nhịn khác khống chế.
Nam Nhứ gian nan mà thu hồi móng vuốt của mình, muốn tránh khỏi hắn lại bị hắn dùng tay gãi gãi cằm.
Hắn nhẹ nhàng vỗ về sống lưng nàng, trong thanh âm thanh lãnh còn mang theo một tia hơi khàn: “Sơ Thất, ngoan.”
Nam Nhứ nghe thanh âm này…… Cảm giác thấy mình ngày càng ngứa!
Cũng trong cái nháy mắt này, nàng rốt cuộc cũng hiểu thân thể mình bị cái vấn đề gì.
Đây mẹ nó còn không phải là loại xuân dược thường xuyên xuất hiện trong truyện kia sao?
Ngươi được lắm cái tên cẩu lang băm*.
*Thầy thuốc dốt nghề, chữa bậy để kiếm tiền.
Nam Nhứ lập tức đem mọi chuyện đổ lên trên đầu Hàn Ngọc.
Không chỉ có mang theo hai con linh thú một công một mãu lại đây, còn cho nàng uống rượu có hạ dược.
Cẩu lăng băm.
Nam Nhứ nghiến răng nghiến lợi: Lần sau phóng hỏa đốt ngươi!!!
Không biết có phải do dược liệu phát tác hay không, nàng tới gần Lê Vân càng ngày càng khó chịu.
Bốn cái móng vuốt của nàng loạn đạp hắn, muốn cho hắn cách xa mình một chút, hắn lại bắt được móng vuốt của nàng, ấn xuống.
Ngay sau đó, một cỗ linh lực lạnh lẽo được rót vào kinh mạch nàng.
Khô nóng trong cơ thể Nam Nhứ không còn gì.
Quá trình được linh lực Lê Vân trị liệu vẫn giống như cũ không có nhẹ nhàng như vậy, nửa là sung sướng nửa là thống khổ. Ám thương chìm sâu bị xé mở đào ra thịt thối thối rữa, linh lực hỗn loạn bắt đầu hung hăng công kích vật từ ngoài tới.
Băng cùng hảo đan chéo ở trong kinh mạch nàng, Nam Nhứ rất mau không chịu nổi linh lực hai bên giao chiến, mệt mỏi mà hôn mê.
Đợi mèo nhỏ ngủ trong lồng ngực hắn, Lê Vân cũng thu hồi linh lực, lẳng lặng mà nhìn nó.
Hắn muốn đem nó thả lại trong ổ mèo.
Nhớ vừa rồi nó khóc thương tâm như thế, lại không dám động nó.
Dựa theo tính tình của nó, nếu tỉnh lại mà phát hiện ngủ ở trên ổ mèo, sợ là lại tức giận một hồi lâu.
Huống chi……Hắn cũng không muốn chọc nó khóc.
Lê Vân thật cẩn thận mà đem mèo nhỏ ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng lay thân thể đem nó vòng ở chỗ khuỷu tay, thân cận nhưng vẫn có một đoạn khe hở ngắn ngăn cách với thân thể hắn.
Sau đó hắn nhắm mắt lại, cũng không có đi vào giấc ngủ.
Nó hóa hình không ổn định, hắn sợ nó tùy thời mà lại hóa thành hình người ở trong lồng ngực hắn.
Đợi cho đến khi đó…….Hắn nhất định không thể ngủ cùng nàng!
Hắn trông nom mèo nhỏ, một mặt suy nghĩ về thiên tài địa bảo mà Trảm Phong cần để đúc lại, một bên suy nghĩ về thân phận của người sau lưng nó, bất tri bất giác từ đêm khuya đã tới bình minh.
Ánh mặt trời chiếu lên, mèo nhỏ cũng không có tỉnh.
Thạch truyền âm của hắn bỗng nhiên lại chấn động một chút.
Hắn nắm thạch truyền âm, tay chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng mà đứng ở trong viện.
Hắn nói: “Ô phong chủ tìm ta có việc gì sao?”
Đối diện truyền đến tiếng nói tục tằng hưng phấn của Ô Đại Sài: “Ngươi mau tới chỗ ta, ta có bí mật muốn nói cho ngươi!”
Lê Vân nói: “Bí mật? Xin lỗi, ta không có hứng thú.”
Hắn lập tức muốn cắt đứt, Ô Đại Sài lại vội la lên: “Ấy ấy ấy! Về con mèo kia của ngươi, ngươi cũng không muốn nghe?”
…… Về Sơ Thất?
Lê Vân nắm chặt thạch truyền âm.