Đoạn Trạch không muốn làm lớn chuyện, đành phải nói với Thương Vũ: “Xin lỗi Tiểu Vũ, anh không nên nóng nảy như vậy.”
Đợi Yến Quy buông tay, anh ta mới quay sang nói với vẻ bất mãn: “Yến tổng, phải không? Chào anh. Đây là chuyện riêng của tôi và Tiểu Vũ, mong người ngoài đừng xen vào.”
“Anh ấy không phải người ngoài.” Thương Vũ bất ngờ khoác tay Yến Quy, ngẩng đầu nhìn Đoạn Trạch với vẻ thách thức.
Yến Quy thoáng ngạc nhiên, ánh mắt anh dừng lại trên tay Thương Vũ. Anh cảm nhận được cô đang run rẩy, cố tỏ ra bình tĩnh.
Thấy Đoạn Trạch sững sờ, Thương Vũ cảm thấy hả hê.
Cô nghiêng đầu, giả vờ thản nhiên: “Sao vậy? Anh được phép ngoại tình, còn tôi thì không được tìm người khác à? Thời đại nào rồi mà anh còn nghĩ tôi phải sống chết vì anh sao, Đoạn Trạch?”
Đoạn Trạch cười nhạt, anh ta nhìn Yến Quy rồi lại nhìn Thương Vũ với vẻ khó tin.
Một lúc sau, anh ta cười lớn: “Anh ta? Yến Quy? Không thể nào! Đừng đùa nữa, Tiểu Vũ, chuyện này không buồn cười đâu.”
Yến Quy khẽ cười.
Anh đã nhận ra người đàn ông này chính là người trong bức ảnh Thương Vũ gửi, cũng hiểu ra chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ.
“Anh Đoạn, đây là trụ sở của Yến thị, mong anh tôn trọng bạn gái tôi một chút.”
Vừa nói, anh vừa nắm lấy tay Thương Vũ, kéo cô vào lòng, ôm chặt. Cánh tay anh vòng qua vai cô, thể hiện rõ sự sở hữu và tuyên bố chủ quyền.
Mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh khiến Thương Vũ dần bình tĩnh lại.
“Bạn gái gì chứ? Tôi và Tiểu Vũ đã đính hôn, sắp cưới rồi!” Đoạn Trạch vừa kinh ngạc vừa tức giận, vội vàng nói.
“Đám cưới của chúng ta không còn nữa rồi, chẳng phải anh nói vậy sao?” Thương Vũ nhắc nhở.
Đoạn Trạch ngỡ ngàng nhìn hai người, cứng họng.
Thương Vũ không muốn nhìn thấy bộ dạng này của anh ta nữa, bèn ngẩng đầu mỉm cười ngọt ngào với Yến Quy: “Em đi ăn cơm với Đan Ny trước, lát nữa quay lại tìm anh.”
Ánh mắt Yến Quy dịu dàng hẳn đi so với vẻ lạnh lùng ban nãy. Anh “ừm” một tiếng, ngón tay khẽ lướt qua má cô: “Đi đi.”
Thương Vũ hơi sững người, may mà Đoạn Trạch không để ý.
Cô vội vàng vẫy tay chào Yến Quy rồi quay người đi tìm Đan Ny.
Đoạn Trạch định đuổi theo nói thêm vài câu, nhưng bị Yến Quy gọi giật lại.
Vẻ mặt Yến Quy đã không còn chút dịu dàng nào như lúc đối diện với Thương Vũ. Anh lạnh lùng nhìn Đoạn Trạch, ánh mắt sắc bén, pha chút khinh miệt.
“Sau này đừng đến tìm cô ấy nữa.”
Đoạn Trạch cứng cổ hỏi lại: “Anh đang đe dọa tôi?”
Yến Quy lấy trong túi ra một điếu thuốc, nhưng không châm lửa, mà chỉ lười biếng gật đầu.
“Phải. Tôi đang đe dọa anh.”
Sự thẳng thắn của anh khiến Đoạn Trạch càng thêm lo lắng.
Nếu Yến Quy nói những lời khách sáo, anh ta còn có thể cười trừ cho qua chuyện. Nhưng anh lại nói thẳng như vậy, khiến anh ta không biết phải ứng phó thế nào.
Những tin đồn nhảm kia có thể bắt nạt Thương Vũ vì cô không có quyền thế, nhưng bây giờ cô đã có Yến thị làm chỗ dựa, tình thế đã hoàn toàn thay đổi.
Trong lòng Đoạn Trạch vẫn còn nghi ngờ, nhưng hiện tại không thể làm gì khác, đành phải kiếm cớ rồi bỏ đi.
Yến Quy xoay xoay điếu thuốc trên tay, đứng giữa sảnh rộng, vẻ mặt trầm tư.
Nắng chiều hắt vào sảnh, rọi đúng vào chỗ Thương Vũ vừa đứng.
…
Thương Vũ và Đan Ny ăn trưa mà tâm trí để nơi khác.
Đan Ny không phải người thích tọc mạch chuyện riêng tư của người khác, nhưng thấy Thương Vũ như vậy, cô không khỏi lo lắng hỏi han: “Tiểu Vũ, cậu ổn chứ? Người đàn ông lúc nãy có phải là vị hôn phu của cậu không?”
Tin đồn đã lan truyền trong công ty, nhưng vì bận rộn cả ngày cùng Thương Vũ, Đan Ny không biết rõ ngọn ngành câu chuyện.
Cô ấy cũng thấy được cử chỉ thân mật của Yến tổng và Thương Vũ, nhưng vẫn khéo léo chỉ nhắc đến Đoạn Trạch.
Thương Vũ rối bời.
Cô chỉ là hành động theo bản năng, không muốn bị Đoạn Trạch xem thường, không muốn nghe những lời anh ta sắp nói – cô biết rõ anh ta định nói gì. Anh ta sẽ nói rằng, dù có cưới Thẩm Khê Nghiên, anh ta vẫn muốn cô làm tình nhân.
Anh ta thậm chí sẽ nói với vẻ khinh khỉnh rằng, hôn nhân mở trong giới thượng lưu không còn là chuyện hiếm, ai cũng có bồ bịch bên ngoài.
Nhưng tại sao chứ?
Tại sao người khác làm vậy thì cô cũng phải chấp nhận? Tại sao người mà cô sắp kết hôn lại đột nhiên trở thành tình nhân?
Điều khiến Thương Vũ không thể chịu đựng nổi nhất là thái độ trơ trẽn của anh ta.
Chính vì vậy, cô không muốn tỏ ra yếu đuối. Cô muốn cho anh ta thấy, cô không cần anh ta, cô vẫn có người theo đuổi.
Nhưng trớ trêu thay, người cô “mượn tạm” lại là Yến Quy, và anh lại còn nhanh chóng hiểu ý, phối hợp diễn xuất cùng cô.
Bây giờ bình tĩnh lại rồi, cô không biết phải giải thích với anh thế nào.
Nên xin lỗi hay cảm ơn?
Thương Vũ uống một ngụm trà, cảm thấy nhạt nhẽo.
“Không còn là vị hôn phu nữa rồi.”
“Chia tay thật rồi à?”
“Ừ.”
Đan Ny không biết an ủi thế nào, chỉ vỗ nhẹ vào vai cô.
“Chia tay thì chia tay thôi. Hôm nay anh ta còn đến trụ sở làm cậu mất mặt trước bao nhiêu người, bỏ quách đi cho rồi.”
“Ngày mai mọi người sẽ nhìn mình thế nào đây…” Thương Vũ thở dài, gục mặt xuống bàn.
“So ra thì Yến tổng tốt hơn nhiều. Đẹp trai, tử tế, lại còn ga lăng nữa.”
Thương Vũ giật mình.
May mà lúc đó Đan Ny ngồi xa, không nghe thấy họ nói gì, chỉ là cảm thán vu vơ.
Thương Vũ lảng sang chuyện khác. Đan Ny cũng nhận ra cô không muốn nói về chuyện này nữa, nên cũng chuyển chủ đề.
Ăn xong, hai người ai về nhà nấy.
Tắm rửa xong, Thương Vũ nằm cuộn tròn trên giường, lấy điện thoại, mở khung chat với Yến Quy.
Đêm khuya tĩnh mịch, cô nhìn avatar của anh, do dự mãi.
Thương Vũ: Hôm nay cảm ơn Yến tổng.
Thương Vũ: À, xin lỗi vì đã mượn anh làm “bia đỡ đạn”.
Cô kéo lên trên, thấy tin nhắn “bố” mà mình đã gửi nhầm hôm trước.
Thương Vũ: “…”
Cô thoát ra, nhìn avatar của bố, rồi lại nhìn avatar của Yến Quy.
Sao một người đàn ông trẻ tuổi như anh lại dùng chung avatar con hạc giấy với bố cô, một người đàn ông trung niên chứ?
Thương Vũ: Cái đó… hôm trước em gửi nhầm người. Xin lỗi anh.
Yến Quy không trả lời.
Cô thấy hơi biết ơn vì sự im lặng của anh, nếu không, cô không biết phải đối mặt với anh thế nào nữa!
Trằn trọc mãi trên giường, Thương Vũ thấy khát nước, bèn xuống lầu lấy nước uống.
Dưới phòng khách rộng lớn, mẹ kế Lý Xảo Doanh đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện với con trai.
Thấy Thương Vũ, bà ta ngừng nói, vẻ mặt khó chịu, liếc nhìn cô.
“Sao hôm nay về sớm thế? Không đi hẹn hò với cậu Trạch nhà họ Đoạn nữa à?”
Cả nhà họ Thương đều biết, Thương Vũ không ưa Lý Xảo Doanh.
Mẹ cô mất sớm, không lâu sau, bố cô nghe lời họ hàng, cưới Lý Xảo Doanh. Bà ta dùng của hồi môn để bù đắp khoản tiền bố cô biển thủ từ công ty, cũng chính vì vậy mà bố cô luôn nghe lời bà ta, hiếm khi cãi lại.
Lý Xảo Doanh sinh cho bố cô một cậu con trai, ông mừng rỡ như bắt được vàng.
Nhưng người nhà họ Thương đều biết, ông nội khi mất đã để lại một phần tài sản cho cháu gái. Dù sa sút, nhưng nhà họ Thương vẫn đủ khả năng để Thương Vũ sống sung túc cả đời. Ông nội cũng chia cho cô một nửa cổ phần. Nếu nói về quyền thừa kế, con trai của Lý Xảo Doanh chưa chắc đã có lợi thế.
Vì vậy, từ nhỏ, Thương Vũ đã không được lòng mẹ kế.
Dù là tiểu thư nhà họ Thương, nhưng cô hiếm khi được bà ta nói lời tử tế. Lý Xảo Doanh luôn tỏ ra như trong nhà không hề có sự tồn tại của cô.
Thương Vũ không muốn đôi co với bà ta, bèn mở tủ lạnh tìm trà chanh.
Thấy cô im lặng, Lý Xảo Doanh lại nói: “Đám cưới chuẩn bị gần xong rồi, nhà họ Đoạn nói hủy là hủy, cô không nghĩ cách nào để cứu vãn à?”
Với nhà họ Thương hiện tại, Đoạn gia tuy là nhà giàu mới nổi, nhưng có tiền là có thể giải quyết mọi vấn đề. Đoạn Trạch lại là một công tử khá “ngoan” trong giới nhà giàu, cưới Thương Vũ là quá hời rồi. Nhà họ Đoạn đã đưa 1 triệu tiền sính lễ, số tiền đó đã vào túi Lý Xảo Doanh, Thương Vũ không được một đồng nào.
Dù là Đoạn gia chủ động hủy hôn, lỗi cũng là ở Đoạn Trạch, họ cũng không đòi lại sính lễ, nhưng Lý Xảo Doanh không muốn chỉ nhận 1 triệu rồi thôi.
“Không phải dì nói cô, nhưng tại cô không biết giữ chồng. Nếu cô chịu làm bồ nhí thì ít ra cũng vớt vát được chút gì chứ.”
Khi cười, gò má bà ta căng phồng, làn da tiêm filler bóng loáng dưới ánh đèn, trông giả tạo đến mức khiến người ta muốn xé toạc lớp mặt nạ đó.
Thương Vũ thấy khó chịu, lục tìm mãi trong tủ lạnh cũng không thấy trà chanh đâu.
Cô trừng mắt nhìn lại, lạnh lùng nói: “Số tiền 1 triệu của nhà họ, dì dùng gần hết rồi còn gì. Gần đây, tiền học thêm của con trai dì, vài sợi dây chuyền dì mua, chẳng phải đều dùng tiền đó sao? Nhà họ Đoạn không đòi lại, dì định nuốt trọn à? Nếu sau này Đoạn Trạch đòi lại thì đừng lôi tôi vào.”
“Nếu dì tiếc nhà họ Đoạn đến thế thì tự mình ‘xử lý’ đi. Trong giới này, đàn ông nuôi vợ bé không thiếu gì đâu. Dì xinh đẹp thế này, tôi nghĩ Đoạn Trạch cũng không ngại ‘thu nạp’ thêm dì đâu.”
“Thương Vũ, cô!” Lý Xảo Doanh tức giận, hai hàng lông mày nhướn lên.
Thương Vũ không thèm nhìn bà ta nữa, đặt cốc xuống, lạnh lùng bước ra ngoài. Cô đi qua khu vườn, hương hoa thoang thoảng trong không khí.
Trong vườn trồng toàn hoa lan hồ điệp và hoa nhài, loài hoa mẹ cô yêu thích nhất.
Trước khi mất, mẹ cô đã nắm tay cô, dặn dò cô phải biết tự chăm sóc bản thân. Giờ đây, Thương Vũ cũng không biết mình đã làm tốt hay chưa.
Những chuyện xảy ra mấy ngày qua khiến cô đau khổ, tủi thân. Cô muốn kể cho mẹ nghe, nhưng mẹ không thể trả lời cô.
Chưa đến nửa đêm, trên phố vẫn còn khá đông người. Thương Vũ lang thang đến cửa hàng tiện lợi, mua một chai trà chanh, định bụng ra ngoài hóng gió cho khuây khỏa.
Đêm khuya se lạnh, Thương Vũ chỉ mặc mỗi váy ngủ nên hơi rét. Cô đang lơ đãng đi dọc theo các kệ hàng thì cửa hàng vang lên tiếng chuông chào khách.
“Kính chào quý khách—!”
Một bóng người cao lớn đi vào, dừng lại bên cạnh cô.
Mùi thuốc lá thoang thoảng, xen lẫn mùi nước hoa.
Thương Vũ quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, mái tóc hơi rối, vài giọt nước nhỏ li ti vương trên tóc mai.
Anh mặc áo phông rộng thùng thình và quần short, khác hẳn với vẻ ngoài lịch lãm thường ngày trong bộ vest. Khí chất lạnh lùng vẫn còn đó, đôi môi mím chặt, nhưng ánh mắt lại dịu dàng hơn, khẽ nhìn xuống cô.
“Yến tổng, trùng hợp quá.” Thương Vũ gạt bỏ vẻ uể oải ban nãy, nở nụ cười, vẫy tay chào anh.
“Không trùng hợp đâu. Tôi thấy em nên mới vào.”
Editor: Team Kites