Về đến nhà, cô còn chưa kịp báo tin mình sắp kết hôn với Yến Quy cho bố biết, thì vừa tắm xong bước ra đã thấy Yến Quy tạo một nhóm chat trên WeChat.
Anh chỉ @ cô và nói ngắn gọn: Đây là Thương Vũ.
Sau đó, mọi người trong nhóm nhiệt tình chào hỏi cô. Thương Vũ nhìn lướt qua, toàn là những nhà thiết kế tiệc cưới nổi tiếng trong ngành.
Theo yêu cầu của Yến Quy, họ sẽ phụ trách toàn bộ quá trình tổ chức đám cưới.
Còn Thương Vũ, cô chỉ cần xem qua kế hoạch và nói lên ý thích của mình là được.
Anh kiên quyết muốn thiết kế lại toàn bộ đám cưới, không chịu dùng kế hoạch cũ của cô.
Thương Vũ cũng không phản đối.
Dù sao thì đám cưới của cô và Đoạn Trạch cũng xuất phát từ tình yêu, chứa đựng tất cả những mong đợi và niềm vui của cô về việc trở thành một cô dâu. Còn cuộc hôn nhân hợp đồng này, vốn dĩ không có tình cảm, nếu bắt cô tự lên kế hoạch, chưa chắc cô đã làm được.
Vì vậy, cô rất biết ơn sự sắp xếp của Yến Quy.
Thứ Sáu, gần giờ tan làm, Thương Vũ đang định rủ Tô Linh đi ăn đồ Pháp.
Dạo này Tô Linh thích đồ Pháp, nói muốn đến thử nhà hàng Bistro été. Nhà hàng này rất khó đặt bàn, nên hai người định đến trực tiếp xem có bàn trống không.
Thương Vũ đã phê duyệt hết các báo cáo từ sáng, những tài liệu chưa xem xong thì đánh dấu để thứ Bảy xử lý. Không gì có thể cản trở cô đi ăn tối cùng bạn thân!
Nhưng khi cô đang dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị tan làm, thì cửa phòng CEO đối diện bỗng mở ra.
Cô thấy Yến Quy sải bước đến, gõ bàn cô, vẻ mặt nghiêm nghị: “Em ở lại.”
Thương Vũ: “…”
Thương Vũ và Đan Ny nhìn nhau, Đan Ny nhún vai tỏ vẻ không biết chuyện gì.
Thương Vũ đi theo anh vào văn phòng: “Yến tổng, chuyện gì thì để mai nói được không? Tối nay em có hẹn.”
Yến Quy không ngồi xuống ghế mà đi thẳng đến lấy áo vest.
“Hủy hẹn đi.” Anh nói không do dự.
“Hủy hẹn? Tại sao? Em và Tô Linh đã hẹn nhau từ lâu rồi. Có tài liệu nào có vấn đề sao? Hay là lô hàng nào gặp sự cố?”
“Trong hợp đồng có ghi, nếu bên A yêu cầu bên B tham gia sự kiện, bên B không được từ chối.”
“Nhưng nếu bên B có việc quan trọng, thì có thể từ chối.” Thương Vũ cũng không do dự dùng hợp đồng để phản bác.
Với một người làm công ăn lương, không có gì quan trọng hơn việc tan làm đúng giờ vào thứ Sáu và đi ăn tối cùng bạn thân.
Yến Quy quay lại, sắc mặt không tốt: “Vừa rồi nhà gọi điện báo ông nội nguy kịch. Tôi phải đưa em đến gặp ông.”
Thương Vũ đang định cãi lại thì bỗng nghẹn lời.
Yến Quy muốn kết hôn với cô là vì muốn ông nội được yên lòng.
Ông nội đang bệnh nặng, không ai biết liệu đây có phải là lần gặp cuối cùng hay không.
Thương Vũ ngẩn người, chớp mắt: “Vậy… vậy… để em báo với Tô Linh…”
Yến Quy không nói gì, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài. Thương Vũ vội vàng quay lại bàn làm việc lấy túi xách, chào Đan Ny rồi chạy theo Yến Quy vào thang máy xuống bãi đậu xe.
Trên đường đi, Thương Vũ nhắn tin xin lỗi Tô Linh. Yến Quy lái xe rất nhanh, mấy lần cua gấp khiến cô suýt làm rơi điện thoại, nhưng cô không dám bảo anh lái chậm lại.
Cô hiểu cảm giác lo lắng này. Cô đã từng trải qua nó. Nhiều năm trước, khi vội vàng chạy ra khỏi trường, lên xe đến bệnh viện, cô cũng mong tài xế có thể lái nhanh hơn, nhanh hơn nữa, lướt qua dòng xe cộ đông đúc, để cô có thể đến bên mẹ ngay lập tức, để cô có cơ hội nghe những lời cuối cùng mẹ muốn nói với mình.
Nhưng lúc đó, cô đã không kịp.
Cô đã không thể nói lời tạm biệt với mẹ.
Nhìn thấy Yến Quy bực bội đánh lái, bấm còi giục xe phía trước, Thương Vũ theo bản năng đưa tay đặt lên mu bàn tay anh.
Yến Quy sững người.
“Đừng lo lắng, chúng ta sẽ kịp.” Thương Vũ mỉm cười an ủi anh.
Yến Quy cúi xuống, nhìn bàn tay đang chồng lên nhau của hai người.
Thương Vũ chợt bừng tỉnh, vội vàng rụt tay lại.
…
Đến bệnh viện, hành lang đông nghịt người. Thương Vũ lúng túng đi theo sau Yến Quy. Ngoại trừ người anh trai sinh đôi Yến Hồi giống Yến Quy như hai giọt nước, những người khác cô đều không quen biết.
“Đường hơi tắc. Ông nội sao rồi?” Yến Quy vội vàng hỏi.
Yến Hồi nhìn Thương Vũ đứng sau lưng em trai, ánh mắt hai người chạm nhau, anh hiểu ra ngay.
“Bây giờ đã ổn định hơn rồi. Hai người vào thăm ông đi.”
Yến Quy gật đầu, quay lại ra hiệu cho Thương Vũ đi theo mình.
Đây là phòng bệnh VIP, rèm cửa dày che kín ánh sáng, không gian mờ ảo, thoang thoảng mùi thuốc khử trùng. Ông nội Yến đang ngồi trên giường, bình thản nhìn bác sĩ thay chai truyền dịch. Nghe thấy tiếng mở cửa, ông quay lại, thấy Yến Quy, khuôn mặt ông rạng rỡ hẳn lên.
“Tiểu Quy đến thăm ông à…”
Vừa bước vào bệnh viện, những ký ức không vui thời thơ ấu lại ùa về trong tâm trí Thương Vũ.
Những ngày cuối đời của mẹ, ngày nào cô cũng phải chạy đi chạy lại giữa trường học và bệnh viện. Mùi thuốc sát trùng và thuốc men hòa quyện vào nhau, cuối cùng trở thành mùi vị của sự tuyệt vọng. Cô thường lén khóc một mình trên cầu thang thoát hiểm sau khi mang cơm đến cho mẹ.
Cô theo bản năng nắm chặt lấy thứ duy nhất bên cạnh – vạt áo của Yến Quy.
Cảm nhận được sự căng thẳng của cô, Yến Quy nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô, đẩy cô về phía trước: “Ông nội, đây là Tiểu Vũ.”
Ông nội Yến nhìn Thương Vũ một lúc, rồi chợt hiểu ra, cười nói: “Tiểu Vũ à, chính là cô bé mà cháu nói…”
“Vâng, vị hôn thê của cháu, Thương Vũ. Trước đây cháu đã nói sẽ đưa cô ấy đến thăm ông.”
Giọng Yến Quy không còn lạnh lùng như mọi khi, mà trở nên ấm áp hơn.
Nghe anh nói vậy, Thương Vũ cũng mỉm cười: “Cháu chào ông ạ! Cháu đã muốn đến thăm ông từ lâu rồi, hôm nay mới có dịp.”
Yến Quy liếc nhìn Thương Vũ, cô cũng nhìn lại anh.
Ông nội Yến vui vẻ đưa tay ra. Thương Vũ nhìn bàn tay gầy guộc, chi chít vết kim tiêm của ông, do dự một chút rồi nắm lấy tay ông.
Tuy hơi ngại ngùng, nhưng Thương Vũ nhanh chóng có cảm tình với ông lão hiền từ này. Ông tóc bạc trắng, nụ cười hiền hậu, khiến cô nhớ đến ông nội của mình.
Cô vốn là người cởi mở, ban đầu chỉ trả lời những câu ông hỏi, sau đó, cô chủ động ngồi xuống cạnh giường bệnh, trò chuyện cùng ông.
Nói về ông nội của Thương Vũ, ông nội Yến trầm ngâm: “Ông cũng từng gặp ông Thương. Không ngờ cháu gái của ông ấy đã lớn thế này rồi. Không ngờ ông còn có cơ hội kết thông gia với ông ấy.”
Thương Vũ cười, mắt rưng rưng: “Ông nội cháu lúc còn sống rất thương cháu… Đôi khi cháu còn ghen tị với Yến Quy, đến tuổi này rồi mà vẫn còn được ông nội yêu thương.”
…
Thấy hai ông cháu tuy mới gặp lần đầu nhưng trò chuyện rất hợp ý, Yến Quy bèn ra ngoài hỏi bác sĩ và Yến Hồi về tình hình của ông nội.
Khu vườn của bệnh viện tư nhân, lúc chiều tối không có ai. Yến Quy dựa vào lan can của vọng lâu, nghe Yến Hồi nói về bệnh tình của ông nội, càng nghe, lông mày anh càng nhíu chặt.
“Bác sĩ Lý nói, tình hình của ông nội hiện tại tạm thời ổn định, nhưng sau này thế nào thì còn phải theo dõi thêm. Bác sĩ khuyên ông nên tiếp tục nằm viện.”
Yến Quy đáp nhẹ: “Ừ.”
“Hôm nay cậu đã đưa em dâu đến ra mắt rồi, coi như là chính thức giới thiệu với gia đình rồi?” Yến Hồi nhớ đến cô gái có vẻ mặt bối rối, e dè lúc nãy. Rõ ràng là cô ấy rất căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, duyên dáng, gặp ai cũng mỉm cười chào hỏi.
Khác hẳn với cô gái hoạt bát, tự nhiên mà anh thấy ở nhà hàng hôm trước.
Yến Quy: “Không phải anh nói ông nội nguy kịch sao?”
Yến Hồi hiểu ra, em trai anh sợ ông nội có mệnh hệ gì, nên muốn để ông được gặp cháu dâu, hoàn thành tâm nguyện của ông.
Yến Hồi cười: “Vậy, là cô ấy sao?”
Anh nghiêng đầu, nhìn em trai, lặp lại: “Là cô ấy sao?”
Yến Hồi học cấp ba ở nước ngoài, nên không rõ chuyện của em trai ở trong nước, cũng không biết tại sao cậu lại nhất quyết học cấp ba ở trong nước, chỉ nghe nói sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu đã đổ bệnh vì một người.
Một người như Yến Quy, thường ngày không bao giờ để tâm đến người khác, nhưng là anh trai sinh đôi của cậu, Yến Hồi nhận ra, khi Yến Quy đưa cô gái đó đến bệnh viện, khí chất của cậu khác hẳn ngày thường.
Là cô ấy sao?
Chiều tà, ánh sáng dần tắt, Yến Quy lặng lẽ đứng trong bóng tối của vọng lâu.
Từ vị trí này nhìn lên, vừa vặn thấy cửa sổ phòng bệnh của ông nội. Ánh đèn le lói hắt ra từ sau lớp rèm cửa dày.
Yến Quy không trả lời câu hỏi của anh trai ngay. Anh lục túi, lấy ra một điếu thuốc, kẹp vào giữa những ngón tay thon dài, xoay xoay, nhưng không hề có ý định châm lửa.
Thấy vậy, Yến Hồi lấy bật lửa ra: “Này.”
Nhưng Yến Quy lắc đầu, vẻ mặt uể oải: “Cai rồi.”
“Cai rồi?” Yến Hồi ngạc nhiên. “Trước đây anh khuyên cậu bao nhiêu lần, cậu toàn bảo anh “đừng xen vào”, giờ cậu nói cai là cai à? Ai khiến cậu cai thuốc? Không phải là em dâu đấy chứ? Không phải cậu nói hai người chỉ là kết hôn hợp đồng thôi sao?”
Vì chính anh là người đề nghị Yến Quy tìm người kết hôn hợp đồng, đợi ông nội mất rồi thì ly hôn, nên anh không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của Thương Vũ.
Nhưng việc em trai anh cai thuốc lá thì anh không hiểu nổi.
Yến Quy nhăn mặt nhìn anh trai.
Anh trai anh từ nhỏ đã nói nhiều, hay hỏi han. Vì vậy, từ nhỏ anh đã thấy phiền. Lớn rồi mà vẫn không thay đổi là bao.
“Cai rồi thì là cai rồi, anh hỏi nhiều thế làm gì?”
Yến Quy không thích bị người khác hỏi đi hỏi lại những chuyện đã nói rồi.
Thấy em trai cáu kỉnh, Yến Hồi biết điều im lặng: “Được rồi, được rồi, anh không hỏi nữa. Lát nữa cậu giới thiệu em dâu cho mọi người biết nhé. À, cậu đã đến nhà họ Thương chưa?”
“Chưa, sao vậy?”
“Tuy hai người không phải thật lòng, nhưng nhà người ta cũng là danh gia vọng tộc, chuyện kết hôn trọng đại như vậy, phải cho bố mẹ người ta biết chứ, phải đến nhà chào hỏi chứ.”
Yến Hồi biết em trai mình ghét phiền phức, nhưng những nghi lễ này vẫn nên làm cho đúng.
Anh nghĩ Yến Quy sẽ lại nói “đừng xen vào”, nhưng lần này, anh lại trầm ngâm suy nghĩ.
“Em phải đến nhà họ Thương à?”
“Chứ sao? Còn phải mang quà cáp nữa. Những chuyện này cậu hỏi em dâu xem bố mẹ cô ấy thích gì, rồi chuẩn bị chu đáo. Đến nhà ăn cơm, chào hỏi, những việc này phải làm cho đúng.” Yến Hồi bất lực, rõ ràng anh mới là người sống ở nước ngoài nhiều năm, vậy mà những chuyện này lại phải dạy cho em trai.
“Biết rồi.” Yến Quy ngắn gọn đáp, nhìn sắc trời, nhét điếu thuốc vào tay Yến Hồi.
Yến Hồi cầm lấy điếu thuốc: “Cậu không hút nữa à?”
“Đã bảo là cai rồi.”
Yến Hồi: “Thật không hút nữa? Anh cầm cũng vô dụng, vợ anh ngửi thấy lại mắng. Hay là cậu cứ hút đi, anh không mách em dâu đâu.”
Yến Quy thở dài, nói một câu cụt ngủn “Đừng xen vào” rồi quay lưng bước vào trong.
Cửa phòng bệnh của ông nội hé mở, Thương Vũ vẫn đang ở trong đó trò chuyện với ông.
Khi Yến Quy đẩy cửa bước vào, vừa vặn nghe thấy Thương Vũ đang kể cho ông nội nghe về kế hoạch đám cưới mà cô thảo luận với nhóm thiết kế. Khi cô nói mình đã dùng tư duy của một giám đốc vận hành để xem xét kế hoạch, tranh luận “nảy lửa” với các nhà thiết kế, mỗi bên nhường một bước mới đi đến được phiên bản cuối cùng, mà phiên bản cuối cũng chẳng khác gì phiên bản đầu, khiến ông cụ cười ha hả.
Cười xong, ông nội thở dài: “Ông muốn đến dự đám cưới của hai đứa quá…”
Thương Vũ cười tinh nghịch, nũng nịu nói: “Vậy thì ông đến dự đám cưới đi. Cháu sẽ dành cho ông chỗ ngồi VIP nhất. Nếu ông không đến, thì không ai được ngồi vào chỗ đó ăn đâu.”
Cô ghé sát vào giường bệnh, bàn tay đang truyền dịch của ông nội Yến run run vuốt ve mái tóc cô.
Cử chỉ âu yếm đó khiến Thương Vũ rưng rưng nước mắt. Từ khi ông nội và mẹ cô lần lượt qua đời, đã lâu rồi cô không được người lớn tuổi nào vuốt ve như vậy. Cô ghé vào đó, dù nghe thấy tiếng Yến Quy bước vào, cô cũng không muốn đứng dậy ngay.
Cho đến khi ông nội run run gọi: “Tiểu Quy…”
Thương Vũ mới lén lau nước mắt, ngồi dậy, quay lại nhìn anh.
Yến Quy cười nói: “Ông nội, cháu phải đưa Tiểu Vũ về rồi. Làm phiền ông lâu quá, lát nữa bác sĩ Lý đến lại mắng cháu.”
Nghe anh nói vậy, Thương Vũ ngoan ngoãn đứng dậy, đi theo anh ra khỏi phòng bệnh.
Lúc này, ngoài hành lang còn có mẹ Yến, Yến Hồi và hai người giúp việc nhà họ Yến. Yến Quy giới thiệu qua loa “Đây là Thương Vũ”. Thương Vũ lễ phép chào hỏi từng người. Họ rõ ràng đã biết chuyện kết hôn của cô và Yến Quy. Mẹ Yến nắm tay Thương Vũ, nhưng vì lo lắng cho sức khỏe của ông cụ, nên bà không nói nhiều, chỉ bảo Yến Quy đưa cô về.
Lên xe Yến Quy, Thương Vũ vẫn còn hơi ngơ ngác.
“Ông nội và mẹ anh, đều là người tốt, em rất quý họ.” Cô bất chợt nói.
Yến Quy không biết cô đang nói với chính mình hay với anh, và anh cũng cảm thấy cách xưng hô của cô hơi thân mật.
Một lúc sau, anh quyết định không trả lời.
Xe chạy ra khỏi bãi đậu xe, Thương Vũ mới hoàn hồn: “À, chúng ta còn đi đâu nữa không?”
Yến Quy ngắn gọn đáp: “Ăn cơm.”
Thương Vũ vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, muộn rồi, em tự về được.”
Yến Quy không quan tâm đến lời từ chối của cô, nói tiếp: “Ăn cơm xong đến nhà em.”
Thương Vũ ngẩn người: “Đến… đến nhà em? Đến nhà em làm gì?”
Yến Quy nhìn biển báo giao thông phía xa, giọng nói hơi gượng gạo: “Ra mắt gia đình.”
Editor: Team Kites