Mặc dù Từ Dương và Hoàng Thiên không có để ý tới hắn, nhưng Lăng Thanh Thù rất thành thật mà nghe Triệu Bằng nói chuyện.
Tiếp đó đưa ra nghi vấn của mình.
Triệu Bằng giương mắt nhìn Lăng Thanh Thù, im lặng không nói gì.
Vừa rồi khi Lăng Thanh Thù đột phá, Triệu Bằng đã biết rồi, Lăng Thanh Thù là tu sĩ Kim Đan kỳ cấp thấp.
Mặc dù tu sĩ Kim Đan kỳ không có tác dụng gì, nhưng mà tốt xấu gì cũng là người nghe hắn ta nói, cho nên Triệu Bằng rất vui vẻ.
“Lần này, ta nắm chắc lấy được Thâm Hải Lam Tâm. Nghe đồn, lá cây của Thâm Hải Lam Tâm có thể khiến người ta sống lại, Thâm Hải Lam Tâm là toàn bộ hi vọng của ta.”
Khi Triệu Bằng nói tới chỗ này, ánh mắt nheo lại, bi thương trong con ngươi hiện rõ không thể che giấu.
“Thật sự thì lá của Thâm Hải Lam Tâm có thể khiến người có hồn phách không trọn vẹn được cải tử hồi sinh.”
Từ Dương quay đầu lại, hỏi.
“Thế nào, ngươi cần có lá của Thâm Hải Lam Tâm sao?”
“Không sai, đạo lữ của ta vì bảo hộ ta mà bị trọng thương bây giờ hồn phách không trọn vẹn, lúc nào cũng có thể bị diệt vong. Hiện tại muốn cứu nàng cũng chỉ có Thâm Hải Lam Tâm.” Khi Triệu Bằng nói tới chỗ này, ánh mắt lấp lánh dần rưng rưng.
Từ Dương gật gật đầu, thì ra là như thế.
Có điều Từ Dương nhíu mày thật sâu, khóe mắt hẹp dài bao phủ một tầng sương mù.
Triệu Bằng lấy lá Thâm Hải Lam Tâm sẽ phá hư Thâm Hải Lam Tâm. Một khi Thâm Hải Lam Tâm bị phá hư, linh hồn ký sinh trong đó cũng sẽ gặp tổn thương tương tự.
Nếu như hồn phách đồ đệ của hắn trong Thâm Hải Lam Tâm, đương nhiên Từ Dương không thể để cho Triệu Bằng phá hư căn tu Thâm Hải Lam Tâm.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Triệu Bằng như nắm chắc phần thắng sẽ có được Thâm Hải Lam Tâm. Đến lúc đó, Từ Dương nhất định phải bởi vì vấn đề Thâm Hải Lam Tâm mà trở mặt với hắn ta.
Nghĩ một lát, Từ Dương cũng không tiếp tục ý nghĩ này nữa.
Bây giờ còn chưa có tìm được tại Thâm Hải Lam Tâm, chờ lúc nào tìm được, nói những thứ này sau.
“Ta nghiên cứu một chút hải vực trên địa đồ, khả năng Thâm Hải Lam Tâm ở bên trong vòng xoáy là rất cao, cho nên lúc nào chúng ta lên đường?”
Từ Dương không kịp chờ đợi nói, đồ đệ Bạch Liên Tuyết của hắn có thể nói là vì hắn sơ sẩy mà chết.
Từ Dương đối với nàng có chút áy náy, bây giờ hận không thể lập tức chạy đến Thâm Hải Lam Tâm, xác định một chút Bạch Liên Tuyết của hắn có phải còn đang sống khỏe mạnh hay không?
Triệu Bằng mỉm cười nói: “Chỉ cần các ngươi nhất định đi, ba người chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể khởi hành.”
“Vậy chúng ta liền đi thôi, còn chờ gì nữa?” Từ Dương cũng cười nói.
Từ Dương và Triệu Bằng vô cùng ăn ý không đề cập đến vấn đề Thâm Hải Lam Tâm.
“Đúng rồi, Hoàng Thiên tiền bối, vì sao ngươi muốn đi vào bên trong vòng xoáy, có phải cũng muốn Thâm Hải Lam Tâm không?” Bỗng nhiên, Triệu Bằng quay đầu lại hỏi.
Hoàng Thiên cười nhạo một tiếng, vẻ mặt khinh thường nói: “Lão phu không có hứng thú với Thâm Hải Lam Tâm.”
Triệu Bằng sững sờ. “Vậy ngươi đến đây vì cái gì.”
“Lão phu đi du ngoạn tứ phương, tìm mỹ thực khắp nơi trong thiên hạ, nghe nói tôm ở Đông Sơn Hải này là tuyệt nhất nên đến nhấm nháp một chút.”
Triệu Bằng nghe xong, hai mắt trợn tròn? Chỉ như vậy thôi sao?
Nhưng nhìn vẻ mặt Hoàng Thiên biểu lộ khá chân thành, Triệu Bằng đành miễn cưỡng tin tưởng.
“Bây giờ, lão phu cảm thấy, lão phu tới Đông Sơn Hải là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời. Nếu lão không vạn dặm xa xôi đến chỗ này, sẽ không quen biết với tiểu hữu Từ Dương, tự nhiên cũng sẽ không có cách nào thưởng thức được tay nghề của tiểu hữu.” Vẻ mặt Hoàng Thiên say mê nói.
Triệu Bằng: “……”
Triệu Bằng không thể tưởng tượng được, Từ Dương làm đồ ăn ngon đến cỡ nào mới nắm được tâm của một Động Thiên cảnh.
Mặc dù tu sĩ Động Thiên cảnh này là một người sành ăn.
……
Trung tâm Đông Sơn Hải sóng lớn mãnh liệt, có một vòng xoáy vô cùng to lớn.
Trung tâm vòng xoáy có đường kính khoảng chừng một trăm mét, những con sóng bị nước biển xoay tròn bắn tung tóe giống như những thanh lợi kiếm.
Âm thanh ầm ầm như kinh lôi, che giấu hết thảy tạp âm.
Lúc này, có vài người mặc áo đen, đứng phía trên vòng xoáy.
Những người này có khí tức cực kỳ cường đại, toàn bộ đều có tu vi Động Thiên cảnh.
“Thâm Hải Lam Tâm kia nhất định ở trong vòng xoáy này.”
“Ha ha, cũng không uổng công Hải Ma Tông đời đời kiếp kiếp tìm hai vạn năm, rốt cục cũng tìm được Bạch Liên Tuyết!”
“Nghe đồn, Bạch Liên Tuyết là đồ đệ yêu thích nhất của quái vật kia, nắm giữ không ít tiên pháp, khi nào bắt được nàng ta đem sưu hồn, lấy được công pháp là ta có thể đột phá được Động Thiên cảnh, lên đến Nguyên Thần cảnh.”
“Hồn phách Bạch Liên Tuyết bị cầm tù bên trong Thâm Hải Lam Tâm, chỉ cần tìm được Thâm Hải Lam Tâm, thì Bạch Liên Tuyết sẽ nằm trong tay chúng ta. Đồ đệ của quái vật kia nhất định sẽ không để cho chúng ta thất vọng.”
Những người mặc áo đen cười lớn, tiến nhập vào giữa vòng xoáy.
Qua sau mười mấy phút sau, mấy người Từ Dương cũng tới trên không trung vòng xoáy.
“Hình như là chỗ này?” Từ Dương đưa mắt nhìn bốn phía, sắc mặt dần trở nên âm trầm.
“Không đúng, nơi đây linh khí hỗn loạn, vừa rồi có năm tu sĩ Động Thiên cảnh ở đây.”
Triệu Bằng cũng nhanh chóng dùng thần thức dò xét bốn phía, phát hiện linh khí xung quanh quả nhiên hết sức hỗn loạn.
Nhưng Triệu Bằng chỉ có thể suy đoán được vừa rồi nơi này có cường giả đi ngang qua, bản thân tu sĩ có linh khí cường đại, đảo loạn linh khí bốn phía.
Nhưng hắn ta không có cách nào đánh giá ra những tu sĩ này có tu vi gì, có mấy người.
“Tiểu hữu, làm sao ngươi biết được.” Triệu Bằng nhíu mày.
Từ Dương cười cười, nói: “Không phải chuyện này khá dễ sao?”
Triệu Bằng: “……”
Hắn ta càng ngày càng không nhìn thấu Từ Dương, tu vi Từ Dương vẫn ở Luyện Khí kỳ.
Hơn nữa, Từ Dương lại còn nói hắn không phi hành được, lấy ra một cái Linh thuyền rách rưới, khoan thai chậm rãi đến nơi này.
Khi Triệu Bằng ngồi bên trong Linh thuyền của Từ Dương, hắn ta thật sự hoài nghi nhân sinh.
Nhìn vẻ mặt thành thật của Từ Dương cũng không giống làm bộ.
Hơn nữa nếu phi hành được ai sẽ mang theo một cái Linh thuyền rách rưới.
Tốc độ phi hành của tu sĩ Động Thiên cảnh nhanh hơn Linh thuyền rách rưới của Từ Dương mấy chục lần.
Nhưng mà nếu Từ Dương là một tu sĩ Động Thiên cảnh nhưng lại không biết phi hành, trong khi đó một tu sĩ Kim Đan kỳ đều có thể làm được.
Vậy cũng chỉ có thể tin tưởng Từ Dương là một cặn bã Luyện Khí kỳ?
Triệu Bằng nhìn biểu hiện của Từ Dương, nếu tin tưởng Từ Dương là Luyện Khí kỳ thì hắn cảm giác sự thông minh của hắn bị vũ nhục.
Vì thế Triệu Bằng cứ xoắn xuýt không thôi.
“Tiểu hữu, ngươi nói xem những người này có phải đến cướp Thâm Hải Lam Tâm với chúng ta không?” Triệu Bằng hỏi Từ Dương.
Ngón tay Từ Dương chỉ vào vòng xoáy trống rỗng nói: “Những khí tức kia tiến vào vòng xoáy này, sau đó biến mất không thấy gì nữa, có lẽ cũng vì Thâm Hải Lam Tâm mà tới.”