Gió Thổi Qua Ngày Mưa - Hiện Hiện - Chương 27: Sinh nhật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
5


Gió Thổi Qua Ngày Mưa - Hiện Hiện


Chương 27: Sinh nhật


Thương Vũ sững sờ. Hôm nay lại là sinh nhật của Yến Quy.

Nhưng sao không ai nói với cô cả?

Theo cô biết, nếu có ai trong công ty sinh nhật, ít nhất cũng sẽ có một buổi tiệc nhỏ, mua bánh kem, hát chúc mừng sinh nhật. Cách đây không lâu, họ còn tổ chức sinh nhật cho Đan Ny mà.

Hơn nữa, dì Lý cũng chẳng hề nhắc đến chuyện làm cơm thịnh soạn, ngay cả Yến Quy cũng không hề báo trước để cô thu xếp thời gian tan làm về nhà ăn cơm cùng?

Cũng không đúng lắm, rõ ràng sinh nhật của Yến Quy được ghi trên giấy đăng ký kết hôn, vậy mà cô lại không để ý.

“Hôm nay là sinh nhật anh!” Thương Vũ vỗ trán, “A… em bận quá, quên mất.”

Yến Quy bình tĩnh nói: “Không sao, điều này không có trong hợp đồng, không phải nghĩa vụ của em.”

“Không phải, em thật sự quên mất…” Thương Vũ liên tục giải thích, “Chúc mừng sinh nhật anh Yến!”

“Ừ, cảm ơn.” Giọng Yến Quy đều đều, không chút cảm xúc, cứ như đang nói chuyện thời tiết vậy.

“Là… sinh nhật 25 tuổi ạ?”

“Ừ.”

“25 tuổi là sinh nhật lớn, không thể qua loa được.”

“Vậy sao?” Giọng Yến Quy rất nhẹ, cuối câu hơi lên giọng, mang chút nghi ngờ.

Thương Vũ càng thêm áy náy. Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật anh, cô phải bày tỏ chút thành ý chứ không thể chỉ nói lời chúc mừng suông được.

“Anh có ước gì không? Em nhớ hình như gần đây có một tiệm bánh kem vẫn mở cửa, mình đi mua bánh kem nhé?” Thương Vũ lắp bắp nói.

Yến Quy nhìn trời, thản nhiên nói: “Không cần.”

Anh càng nói không cần, Thương Vũ càng không muốn bỏ qua, nhất là vừa rồi cô còn cùng Tô Linh “chặt chém” anh một bữa.

“Đợi đã, hôm nay cũng là sinh nhật anh trai anh mà, em phải gửi lời chúc mừng cho anh ấy chứ.”

Thương Vũ vừa nói vừa lấy điện thoại ra, nhưng bị Yến Quy giữ lại: “Không cần, anh đã chúc mừng thay em rồi, giờ này anh ấy đang ngủ, em nhắn tin sẽ làm phiền.”

Cũng đúng, từ khi Hân Nhiên mang thai, Yến Hồi sinh hoạt rất điều độ, giờ này chắc đã ngủ cùng vợ rồi.

Thương Vũ gật đầu đồng tình, cất điện thoại đi.

“Sao không ai nói gì trong nhóm chat cả, gia đình anh chúc mừng sinh nhật kín đáo vậy sao?” Thương Vũ lẩm bẩm.

Yến Quy nói: “Anh không thích tổ chức sinh nhật, dạo này ông nội sức khỏe yếu, không muốn làm phiền ông.”

“Cũng đúng.” Thương Vũ cuối cùng cũng bị thuyết phục, “Vậy anh muốn tổ chức sinh nhật thế nào?”

“Chẳng phải đã tổ chức rồi sao?”

“Ý anh là bữa cơm vừa rồi à?” Thương Vũ chợt hiểu ra.

“Ừ.”

Thương Vũ nhíu mày: “Không được. Bọn em chưa chúc mừng anh mà.”

“Không cần thiết.” Giọng Yến Quy vẫn đều đều, nghe không có vẻ gì là không vui.

Thương Vũ mặc kệ anh từ chối, vỗ trán: “Vậy em về nhà làm bánh gato hấp cho anh nhé.”

“Em còn biết làm bánh gato hấp à?”

“Trông em giống tiểu thư đài các không bao giờ động tay vào việc bếp núc sao?”

Yến Quy hơi nhướn mày, Thương Vũ lập tức lên tiếng ngăn lại: “Không được nói giống.”

Yến Quy nghe lời: “Vậy không giống.”

Thương Vũ cười hài lòng: “Em nhớ hình như ở nhà còn nến, em sẽ thắp cho anh một cây.”

Yến Quy không buồn phản đối nữa: “Tùy em.”

Đêm mưa phùn, tiết trời đã sang thu nhưng không hề lạnh lẽo. Thành phố chìm trong màn mưa mờ ảo, giữa đất trời chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách trên ô và tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Đi được một đoạn, Thương Vũ thấy nóng, về đến nhà, cô cởi áo khoác ra, chào hỏi Tiểu Thái theo thói quen, rồi quay vào bếp.

Yến Quy đứng ở phòng khách, treo áo khoác của cô và của anh lên giá, nhìn Thương Vũ trong bếp, do dự một chút, cuối cùng vẫn không vào, mà ngồi xuống sofa, tiện tay cầm một tờ báo lên đọc.

Đến khi anh đọc đi đọc lại tờ báo lần thứ ba, cuối cùng cũng ngửi thấy mùi bánh gato.

Đúng là bánh gato thật. Không biết cô làm bằng gì mà có mùi thơm nồng của trứng và sữa, nhìn cũng không tệ.

Thương Vũ bưng bánh ra, trên bánh còn vẽ một khuôn mặt cười toe toét bằng mứt hoa quả.

Yến Quy nhìn hồi lâu mới nhận ra đó là khuôn mặt của mình, chỉ khác là mặt anh không tròn như vậy, cũng không cười tươi rói như thế.

Ngoài bánh gato, Thương Vũ còn pha một ấm trà hoa quả, bóc một bát lựu, bày biện ra trông cũng “rất gì và này nọ”.

“Nến, nến, nến đâu rồi?”

“Không cần nến đâu.” Yến Quy giữ Thương Vũ đang lục tung cả nhà tìm nến lại, cô quay lại, anh lại buông tay ra.

“Không có nến sao mà ước được?”

“Anh từ lâu đã không ước gì vào ngày sinh nhật nữa rồi.”

“Sao vậy?” Thương Vũ tiếc nuối, “Biết đâu lại thành hiện thực, không ước chẳng phải phí hoài sao? Ước đi, biết đâu em giúp anh thực hiện được.”

“Em có sở thích giúp người khác thực hiện ước mơ à?”

Yến Quy nhớ hồi cấp ba, mỗi khi có bạn nào trong lớp sinh nhật, Thương Vũ luôn là người nhiệt tình nhất, giúp trang trí, dán dây kim tuyến, bày nến, hát chúc mừng sinh nhật, cứ như sinh nhật của chính mình vậy.

Thương Vũ hơi khó hiểu: “Đâu có, thôi anh không muốn ước thì thôi.”

Nhưng Yến Quy lại hỏi: “Ước gì cũng được à?”

Thương Vũ gật đầu: “Ừ, miễn là trong khả năng của em. Hôm nay anh là nhân vật chính mà.”

Yến Quy cúi nhìn Thương Vũ, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như nước, không chút vẩn đục, giống hệt cô gái hoạt bát, hồn nhiên ngày nào. Cô nhìn anh đầy mong đợi, Yến Quy bỗng chần chừ, không nói nên lời.

Thay vào đó, ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng chạm lên má cô, lướt qua khóe môi, khiến Thương Vũ sững sờ, không biết phải phản ứng thế nào, tim đập loạn nhịp.

Ánh mắt anh dừng trên đôi môi hé mở của cô, nhìn thật lâu. Mãi đến khi xung quanh im ắng, cô theo bản năng nuốt nước bọt, anh mới cuối cùng cúi đầu xuống.

…Nhưng anh không làm gì cả, chỉ lau đi vết mứt hoa quả dính trên khóe môi cô.

Chỉ là động tác quen thuộc như đã làm vô số lần.

Nhận ra điều đó, mặt Thương Vũ đỏ bừng như lửa đốt, cô vội vàng né tránh ánh mắt anh, nói: “Ui, em không để ý. Anh mau ước đi!”

Yến Quy lại tỏ ra bình thường, như không hề nhận ra sự lúng túng của Thương Vũ.

Anh kéo ghế ngồi xuống, thật sự nhắm mắt lại, ước một điều ước trước chiếc bánh kem: “Mong KORIS năm nay buôn may bán đắt.”

Thương Vũ: “Hả? Thật á?”

Yến Quy: “Không thì sao?”

Thương Vũ cũng ngồi xuống, vẻ mặt ngạc nhiên: “Anh Yến, đây là sinh nhật mà, ước điều gì đó nghiêm túc hơn đi!”

Yến Quy: “KORIS buôn may bán đắt thì có gì không tốt, chẳng phải trong khả năng của em sao?”

Sao anh ấy nói lời ngon tiếng ngọt mà chẳng đáng tin chút nào thế.

Cũng đúng thôi, anh muốn gì cũng có, cần gì phải ước vào ngày sinh nhật để thực hiện. Anh còn tốt bụng ước một điều mà cô có thể thực hiện được nữa chứ.

Thương Vũ lắc đầu: “Nhưng đó không phải điều ước cho chính anh mà.”

Yến Quy lười biếng nói: “Điều ước cho chính anh, anh đã ước trong lòng rồi.”

“Em không nghe thấy.”

“Ước trong lòng.”

“Vậy cũng được tính à?”

“Dĩ nhiên là được.”

“…” Thương Vũ đành nhượng bộ, “Thôi được rồi, ăn bánh thôi.”

“Anh không thích ăn ngọt quá.”

“Em có cho nhiều đường đâu!”

“Thật sao, em tự nếm thử xem.”

Cuối cùng, Yến Quy cũng không ăn hết chiếc bánh, mà lấy cớ bánh ngọt quá, để Thương Vũ ăn gần hết.

Trước khi đi ngủ, Thương Vũ thấy một tin nhắn từ số lạ, chỉ vỏn vẹn một câu: “Xin lỗi Tiểu Vũ, hôm nay Nghiên Nghiên uống say quá, bọn anh không biết em cũng ở đó.”

Không cần nghĩ cũng biết là ai gửi.

Thương Vũ nhìn chằm chằm vào tin nhắn hồi lâu, cho đến khi màn hình tự động tắt.

Cô bật màn hình lên lại, không trả lời, mà chọn xóa tin nhắn đi.

Ăn bánh gato nhiều quá khiến cô hơi khó tiêu, cả đêm trằn trọc không ngủ được, nhắm mắt lại là hiện lên hình ảnh Yến Quy lau mứt hoa quả trên khóe môi cô.

Phải nói là, không khí lúc đó, bối cảnh lúc đó, thật sự rất thích hợp…

Hôn.

Phát điên mất.

Thương Vũ trở mình, ôm gối, tự ra lệnh cho mình: “Ngủ đi, Thương Tiểu Vũ!”

Mãi đến khi trời gần sáng, Thương Vũ mới thiếp đi. Đến công ty, cô cứ mơ màng suốt cả buổi sáng.

May mà bảng kế hoạch chuẩn bị hàng đã sửa gần xong, chỉ còn bước duyệt cuối cùng, nên tranh thủ chợp mắt một chút cũng không sao.

Giờ nghỉ trưa, Thương Vũ lẻn vào văn phòng trống của Yến Quy, cuộn tròn trên sofa ngủ bù.

Cô mơ màng thấy mình quay về thời cấp ba.

Năm đó, hội thao của trường, Thương Vũ không định đăng ký môn nào, nhưng lớp trưởng nói đội nữ thiếu người  ên ép cô đăng ký chạy 100 mét.

Điều này khiến Thương Vũ hơi hụt hẫng, vì cô định đi xem Yến Quy thi đấu. Ngay từ khi nghe thông báo nhà trường tổ chức hội thao, cô đã hào hứng nói nếu Yến Quy tham gia, cô sẽ đến cổ vũ, tiếp thêm tinh thần cho bạn cùng bàn.

“Nếu cậu chạy đường dài, tớ sẽ chạy theo cổ vũ cậu!”

Lúc đó, Yến Quy mặt không cảm xúc, chỉ liếc nhìn cô, nói: “Cậu đúng là rảnh rỗi.”

Nhưng khi lớp trưởng đến hỏi, anh lại không từ chối.

Thế là anh bị đăng ký tham gia hàng loạt môn: nhảy cao, nhảy xa, chạy ngắn, chạy dài,… Môn nào đội nam thiếu người là y như rằng có tên anh.

Yến Quy ngày thường lạnh lùng là vậy, nhưng thấy mình bị đăng ký nhiều môn như thế cũng không hề tức giận, chỉ thản nhiên nói: “Không đảm bảo thành tích đâu đấy.”

Lớp trưởng xua tay cười xòa, “Không sao, không sao! Chỉ cần đủ người là được rồi! Yến Quy này, cậu đúng là ân nhân của tớ!”

Thương Vũ thay đồ xong, cầm số báo danh bước ra ngoài thì cuộc thi chạy ngắn nam đã bắt đầu. Sân vận động chật kín người, Thương Vũ cố chen lấn mãi vẫn không vào được hàng ghế đầu, chỉ nghe thấy tiếng hò reo vang dội của các cô gái đang cổ vũ cho Yến Quy.

Giữa những tiếng hò reo như sóng vỗ, Thương Vũ thấy một bóng dáng cao lớn, nhanh nhẹn như tia chớp lao ra khỏi đám đông.

Dưới ánh nắng, anh như chim trời lướt gió, bỏ lại mọi bụi trần và ồn ào phía sau. Anh sải bước thong dong, nhẹ nhàng, chẳng hề có chút mệt mỏi. Ngược sáng, Thương Vũ chỉ thấy lờ mờ nụ cười thoáng hiện trên môi anh.

Nhưng khi anh về đích, nụ cười ấy bỗng rạng rỡ hẳn lên.

Anh chỉ dừng ở vạch đích một thoáng, nghe loa thông báo tên người về nhất xong, anh chẳng mảy may để ý đến những tiếng hò reo chúc mừng xung quanh, mà đưa mắt tìm kiếm, cuối cùng dừng lại ở một hướng.

Anh gật đầu chào Thương Vũ từ xa, cô liền đi theo anh, hai người đến khu vực nghỉ ngơi của lớp mình trên bãi cỏ lấy nước uống.

Hội thao có chương trình gửi lời cổ vũ đến các vận động viên. Từ khi khai mạc, liên tục có những cô gái thầm thương trộm nhớ, công khai bày tỏ tình cảm với Yến Quy gửi thư đến đài phát thanh. Loa phát thanh cứ lặp đi lặp lại những câu đại loại như “Bạn Yến Quy lớp 10/2 cố lên, bạn là nhất!” khiến Thương Vũ phát ngán. Thế nhưng, Yến Quy dường như chẳng nghe thấy gì, vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm.

Yến Quy mở nắp chai nước, đưa cho Thương Vũ trước: “Vừa nãy cậu đâu rồi?”

Thương Vũ thành thật trả lời: “Tớ ở phòng thay đồ, lát nữa có thi đấu.”

Tay Yến Quy cầm chai nước khựng lại: “Thi đấu gì?”

“Chạy 100 mét nữ, sắp thi rồi.” Thương Vũ nói, “Vừa mới được thông báo, tớ không từ chối được.”

Yến Quy hiểu ý, khóe môi hơi nhếch lên: “Tốt.”

“Tốt gì chứ, mấy trăm năm rồi tớ không chạy bộ, chạy thể dục buổi sáng còn khó khăn nữa là.”

Thấy cô bạn nhỏ bĩu môi, Yến Quy mỉm cười, đưa tay lau đi giọt nước còn đọng trên khóe môi cô. Anh không hề ý thức được hành động của mình thân mật đến mức nào, khiến Thương Vũ đang lải nhải bỗng chốc im bặt.

“Cứ chạy hết là được, tớ chạy cùng cậu.”

“Cậu chạy cùng á?” Mắt Thương Vũ sáng lên, rồi lại nhanh chóng vụt tắt, “Thôi, thôi, tớ sẽ bị đám fan của cậu cho vào bao tải đấy.”

Chỉ riêng chuyện chuyển thư tình bất thành trước đây thôi, cô đã bị mấy cô gái đó nhắc nhở suốt, nào là nhất định phải để Yến Quy tự tay mở thư, nào là hỏi cô có phải “trà xanh bạch liên hoa” không, lợi dụng cơ hội tiếp cận để độc chiếm Yến Quy.

Chuyện này khiến Thương Vũ đau đầu. Cô thật sự chẳng có hứng thú gì với chuyện yêu đương sớm, với lại tình cảnh gia đình hiện tại, cô nào còn tâm trí đâu mà để ý đến chuyện trai gái.

Yến Quy nhíu mày: “Ai cho cậu vào bao tải?”

“Ý tớ là, có thể sẽ bị!”

“Không thể nào.” Yến Quy khịt mũi coi thường.

“Nói cậu không hiểu đâu, cậu không biết.” Thương Vũ xua tay, không muốn tiếp tục chủ đề này.

Yến Quy hừ lạnh một tiếng.

Lúc này, loa phát thanh lại vang lên lời cổ vũ cho Yến Quy, Thương Vũ cảm thán: “Bạn học Yến Quy, cậu nổi tiếng thật đấy.”

Yến Quy “hừ” một tiếng, nói: “Cậu viết cho tớ chưa?”

“Cái gì, lời cổ vũ á? Không đời nào, tớ đâu có rảnh.” Thương Vũ liên tục phủ nhận.

Yến Quy nhìn cô, không nói gì.

Đến lượt Thương Vũ chạy 100 mét, Yến Quy thật sự chạy cùng cô, ở làn trong, nói là chạy, nhưng trông anh lại như đang đi dạo.

Thương Vũ ngước lên là thấy vẻ mặt cười cợt, hơi chế giễu của anh, khiến cô thấy khó chịu.

Cái gì mà chạy hết là được? Cô không chỉ chạy hết, mà còn phải đạt giải!

Gần đến đích, cô bỗng nghe thấy loa phát thanh: “Bạn Thương Vũ lớp 10/2, cố lên nhé.”

Chỉ vỏn vẹn một câu ngắn ngủi, đến giọng đọc của phát thanh viên cũng pha chút nghi ngờ và trêu chọc.

Nhưng Thương Vũ lập tức nhận ra, người viết lời cổ vũ ngắn gọn, có phần châm chọc và miễn cưỡng này, chắc chắn chỉ có thể là một người.

Giấc mơ dừng lại ở khoảnh khắc cô ngơ ngác quay đầu, dù vẫn về đích trước tiên.

Thương Vũ trở mình, bị tiếng chuông báo thức đánh thức. Mở mắt ra, cô thấy mình chỉ cách bàn trà vài cm, suýt chút nữa thì ngã khỏi sofa.

Cô mơ màng đứng dậy, dụi mắt, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.

Quay lại thì thấy Đan Ny và mọi người đang hào hứng bàn tán.

Thương Vũ tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Đan Ny: “Vừa rồi phòng hành chính có hỏi trong nhóm chat, tuần này team building, mình đi đâu nhỉ?”

“Team building?” Thương Vũ mới nhớ ra, từ khi vào KORIS, cô chưa tham gia team building lần nào.

Đan Ny giải thích, một năm tổ chức team building hai lần là truyền thống của KORIS, một lần vào mùa xuân, một lần vào mùa thu, giờ sắp đến ngày team building mùa thu rồi.

“Chỉ có nhân viên KORIS thôi à?”

“Ừ, nếu cậu đi thì chắc anh Yến cũng đi chứ?” Đan Ny cười trêu Thương Vũ.

Thương Vũ định nói “Chưa chắc”, nhưng lại thôi, rồi hỏi: “Vậy lần này đi đâu?”

“Cậu xem trong nhóm chat đi, mọi người đang thảo luận mấy lựa chọn như chơi trò chơi thoát khỏi mật thất hoặc đi suối nước nóng. Cá nhân mình thấy bây giờ đi suối nước nóng hơi trái mùa.”

Thương Vũ về chỗ ngồi, mở nhóm chat trên DingTalk.

Phòng hành chính đã tạo một cuộc khảo sát trong nhóm chat chung của KORIS, Thương Vũ bình chọn cho suối nước nóng.

Thật ra, Thương Vũ không muốn đi team building.

Tuy KORIS đã tốt hơn nhiều so với các công ty khác – ít nhất là họ tổ chức team building vào ngày thường chứ không phải cuối tuần – nhưng đã hiếm hoi có dịp được nghỉ ngơi, Thương Vũ vẫn muốn thư giãn thoải mái một chút. Vậy nên cô chọn suối nước nóng, ít nhất cũng được nghỉ ngơi đúng nghĩa.

Nhưng sau khi bình chọn xong, cô mới thấy hiện tại trò chơi thoát khỏi mật thất và tiệc nướng ngoài trời đang ngang nhau dẫn đầu, còn suối nước nóng chỉ đứng thứ ba. Nhìn danh sách người chưa bình chọn, chỉ còn mỗi Yến Quy.

“Suối nước nóng, suối nước nóng, làm ơn đi mà, cho mình đi suối nước nóng đi.” Thương Vũ lẩm bẩm, rồi chuyển sang khung chat riêng với Yến Quy, định nhờ anh bình chọn cho suối nước nóng, như vậy trò chơi thoát khỏi mật thất, tiệc nướng ngoài trời và suối nước nóng sẽ có số phiếu bằng nhau, buộc phải bỏ phiếu lại.

Nhưng chưa kịp gửi tin nhắn, mọi người trong nhóm đã reo hò.

Hóa ra đúng lúc đó, Yến Quy đã bình tĩnh lựa chọn trò chơi thoát khỏi mật thất.

Anh Yến, anh thích trò chơi thoát khỏi mật thất đến vậy sao?

Cùng lúc đó, trong văn phòng, Yến Quy vừa bình chọn xong, đang xem tin nhắn anh trai gửi tới..

Anh trai gửi một sticker khó hiểu: “Từ bao giờ sinh nhật của chúng ta lại thành tháng 9 thế?”

Editor: Team Kites

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN