Càng gần Tết, công việc càng ít dần.
Yến Quy liền ở nhà dưỡng bệnh.
Trong khoảng thời gian này, mặc dù dì Lý luôn giúp đỡ chăm sóc Yến Quy, Thương Vũ vẫn cố gắng tan làm sớm.
Yến Quy hạ sốt rất nhanh, không bao lâu tinh thần cũng khá hơn nhiều.
Trong bữa ăn, dì Lý nhắc đến chuyện ăn Tết.
“Tiểu Vũ, năm nay con về nhà ăn Tết chứ?”
Thương Vũ đang ăn cơm, nghe vậy liền ngẩn người.
Cô không biết bố có vui khi thấy cô về nhà ăn Tết hay không, nhưng Lý Xảo Doanh chắc chắn sẽ không vui.
Những năm trước, mỗi khi nhà có khách đến chơi dịp Tết, Lý Xảo Doanh luôn nói bóng gió hoặc châm chọc cô vài câu.
Nào là nói cô tiểu thư đỏng đảnh, nào là nói cô không biết nhìn sắc mặt, không biết rót trà mời nước cho khách.
Từ khi cô học đại học, bà ấy không còn cho cô tiền lì xì nữa, nhưng tiền lì xì cho em trai thì nhất định phải đưa qua tay cô, mà nếu ít quá còn bị bà ấy mỉa mai một trận.
Thương Vũ không muốn về nhà ăn Tết.
Không hề muốn.
“Chắc là không về đâu, họ sẽ đi du lịch nước ngoài ăn Tết.”
Dì Lý hiểu rõ điều đó. Tuy không biết tường tận về gia đình Thương Vũ, nhưng cô bé hầu như chẳng bao giờ nhắc đến người nhà, chắc hẳn cuộc sống gia đình cũng không mấy hạnh phúc.
“Vậy thì cùng Tiểu Quy về nhà cũ ăn Tết đi?”
Thương Vũ chớp mắt nhìn Yến Quy.
Yến Quy không có biểu cảm gì, gắp một miếng cà tím, chậm rãi ăn xong, mới chú ý đến ánh mắt của Thương Vũ.
Anh nhất thời ngơ ngác: “Sao vậy?”
Dì Lý cười: “Đang bàn bạc xem sẽ ăn Tết ở đâu.”
Yến Quy “ồ” một tiếng: “Ban đầu anh định đi du lịch nước ngoài ăn Tết với em, bù lại tuần trăng mật, nhưng ông nội dạo này khỏe hơn nhiều rồi, nên vẫn muốn cùng nhau ăn Tết ở nhà cũ, sau khi ăn Tết xong sẽ đi tuần trăng mật, được không em?”
Thương Vũ nghe anh nói mà ngẩn ra. Đi du lịch ăn Tết? Bù tuần trăng mật?
Nhưng cô nhanh chóng hiểu ra, anh đang diễn kịch.
Thương Vũ liền gật đầu, cười tươi: “Vâng, em cũng muốn về thăm ông nội, cũng chưa từng ăn Tết ở nhà cũ bao giờ.”
Nói thì nói vậy.
Đến khi thật sự phải về nhà cũ ăn Tết, Thương Vũ lại thấy khó xử.
Cô không biết nên chuẩn bị quà gì cho người nhà ở nhà cũ.
Trước đây, với tư cách là tiểu thư nhà họ Thương, mỗi dịp lễ Tết đều phải tặng quà, đều do mẹ cô lo liệu hết mọi việc, sau này bố cưới Lý Xảo Doanh, mọi việc lớn nhỏ đều do bà ta quán xuyến, Lý Xảo Doanh cũng không bao giờ để Thương Vũ nhúng tay vào những việc này, lý do là sợ cô làm hỏng việc.
Thương Vũ thật sự không biết gì về chuyện này.
Ăn cơm xong, dì Lý rửa bát trong bếp. Thương Vũ ngồi trên ghế sofa, ôm điện thoại tìm kiếm: [Nên tặng quà gì cho người lớn tuổi vào dịp Tết].
Chỉ người lớn tuổi thôi chưa đủ, còn có anh trai, chị dâu của Yến Quy, Thương Vũ còn muốn tặng quà cho các dì giúp việc và quản gia ở nhà cũ họ Yến.
Yến Quy vệ sinh cá nhân xong quay lại liền thấy Thương Vũ ngồi trên ghế sofa, nhìn điện thoại lúc thì cười lúc thì lại cau mày.
Đi ra từ thư phòng, thấy cô vẫn còn đang băn khoăn.
Yến Quy cuối cùng cũng không nhịn được, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
“Em đang xem gì vậy?”
Thương Vũ vốn không muốn nói với Yến Quy, nhưng không chịu nổi việc anh ngồi bên cạnh nhìn cô chằm chằm.
Thương Vũ thành thật trả lời: “Em… Em đang xem, nên tặng quà gì cho mọi người.”
Yến Quy nhất thời không hiểu: “Em muốn tặng cho ai, tặng quà gì?”
Thương Vũ giơ điện thoại lên: “Chẳng phải em đang xem sao.”
Yến Quy cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra cô đang lo lắng không biết nên mang quà gì về nhà cũ ăn Tết.
Sau khi hiểu ra, Yến Quy bật cười nhìn Thương Vũ.
Thương Vũ xõa tóc, mặc bộ đồ ngủ màu hồng, cả người cuộn tròn như một con thú nhỏ lông xù, nhìn cô nghiêm túc suy nghĩ, anh đột nhiên rất muốn xoa đầu cô.
Bố mẹ Yến Quy chưa bao giờ để ý đến việc con cháu mang gì về nhà, hơn nữa, hàng năm việc mua sắm Tết đều do quản gia và trợ lý ở nhà cũ lo liệu.
Nhưng vì Thương Vũ đã có lòng như vậy, Yến Quy cũng không nỡ làm cô mất hứng, liền cùng cô xem những gợi ý đó.
Thương Vũ: “Rượu ngon sao? Nhưng em không biết chỗ nào có thể mua được rượu ngon.”
Yến Quy suy nghĩ một chút: “Anh có thể tìm người xem thử, chuyện này không quan trọng.”
Thương Vũ: “Vậy còn quà cho chị dâu và dì thì sao? Còn cả em bé nữa…”
Yến Quy phản ứng một lúc với từ “dì”, mới nhận ra cô đang nói về mẹ Yến.
Anh vốn dĩ có cảm giác như hai vợ chồng đang cùng nhau thảo luận những việc nhỏ nhặt ngày Tết, nhưng ảo giác này bị từ “dì” kéo trở lại hiện thực.
Thương Vũ cũng không biết tại sao khí chất xung quanh Yến Quy đột nhiên từ dịu dàng ban nãy lại trở nên lạnh lùng hơn vài phần.
Cô thầm nghĩ, mình có nói sai gì không? Hình như không có.
Yến Quy nói: “Những thứ này anh sẽ bảo trợ lý đi chuẩn bị, em không cần phải lo lắng.”
Thương Vũ còn muốn nói gì đó, nhưng Yến Quy đã lấy điện thoại ra thông báo cho trợ lý.
Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy Yến tổng như đang tức giận.
Anh ấy tức giận vì điều gì?
Thương Vũ không hiểu.
…
Sắp đến kỳ nghỉ Tết, mọi người trong công ty cũng không còn tâm trí làm việc nữa.
May mà công việc kiểm kê cuối năm đã hoàn thành, cũng không còn việc gì khác, hoạt động kinh doanh của KORIS cũng bước vào mùa thấp điểm, mọi người hiếm hoi được tan làm đúng giờ.
Thương Vũ làm xong bảng phân công trực Tết bảy ngày, định hẹn Tô Linh đi ăn uống ở đâu đó.
Gần đây hiếm khi có cơ hội trò chuyện với Tô Linh, Tô Linh bận yêu đương, ngày nào cũng đăng ảnh tình cảm lên mạng xã hội.
Thương Vũ nói không ghen tị là giả.
Nhưng vì bị ràng buộc bởi tờ hợp đồng kia, sự ghen tị này cũng không thể nói ra.
Là… ràng buộc sao?
Nghĩ đến đây, Thương Vũ cũng do dự.
Cô đã từng nghĩ, đợi đến khi hết hạn hợp đồng với Yến Quy, cô có thể đi chơi với Tô Linh, quen bạn mới, biết đâu còn có thể gặp được một mối tình mới.
Nhưng – cô thật sự có thể gặp được một mối tình mới sao?
Bây giờ cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được, sau khi hết hạn hợp đồng, cô và Yến Quy ly hôn rồi cô sẽ sống như thế nào.
Dù sao, bây giờ cô đã không thể hoàn toàn coi Yến Quy đơn thuần chỉ là sếp, là đối tượng kết hôn theo hợp đồng của mình nữa.
Nhưng Yến Quy cũng nghĩ như vậy sao?
Cô không biết.
Nếu anh không có chút tình cảm nào, vậy thì nụ hôn hôm đó là gì.
Nếu anh thật sự có ý gì, vậy thì tại sao, đối với chuyện của Trình Trình, anh lại thờ ơ.
Thương Vũ không biết.
Cô quyết định không nghĩ nữa, trước tiên hãy hoàn thành tốt những việc nên làm hiện tại đã.
Chỉ là đôi khi nghĩ lại cũng thấy tiếc, vì cô thật sự rất thích gia đình của Yến Quy.
So với gia đình họ Thương chỉ biết nói những lời lạnh nhạt với cô, gia đình Yến Quy lại vô cùng hòa nhã và thân thiện.
Mẹ Yến Quy yêu thương Thương Vũ như con gái ruột, thỉnh thoảng lại kéo cô đi xem quần áo, trang sức đặt may riêng. Dù Thương Vũ luôn từ chối, nhưng bà vẫn cứ bảo nhân viên gói lại gửi đến tận nhà cho cô. Thỉnh thoảng, bà còn dặn dì Lý hầm gà, hầm vịt, hầm canh xương bồi bổ cho cô.
Chị dâu Hân Nhiên cũng thường xuyên rủ Thương Vũ đi spa, làm tóc, hoặc là cùng nhau đi dạo phố, thử những cửa hàng mới mở.
Sao cô có thể không lưu luyến được.
Thương Vũ đôi khi cảm thấy mình quá tham lam, rõ ràng biết tất cả những điều này đều là giả tạo, nhưng lại không nỡ vạch trần và từ chối.
Cứ để cô tận hưởng thêm một thời gian nữa đi.
Với tâm trạng phức tạp như vậy, Thương Vũ ngồi lên xe đến nhà cũ họ Yến.
Nhà cũ đã sớm treo đèn lồng đỏ, chị dâu Hân Nhiên và mẹ Yến đang dán chữ Phúc ngoài sân, thấy Yến Quy từ xa liền gọi anh lại giúp đỡ.
Mặc dù những việc này hoàn toàn có thể để quản gia làm, nhưng mẹ Yến vẫn thích cảm giác tự tay mình dán.
Yến Quy cao ráo, bước tới dễ dàng giúp đỡ giữ lại, thuận miệng hỏi: “Anh cả đâu rồi?”
Hân Nhiên đáp: “Hôm nay công ty anh ấy còn chút việc, phải tối mới về.”
Yến Quy “ồ” một tiếng.
Yến Hồi dạo này khá bận, kiểm kê cuối năm xong lại phải tiếp nhận dự án mới, về muộn cũng dễ hiểu.
Hân Nhiên bảo dì Lý bế em bé ra, Thương Vũ vui vẻ chạy đến chơi đùa với em bé.
Em bé rất hợp cạ với Thương Vũ, nhìn thấy cô liền cười khanh khách.
Quà Tết trợ lý mua cũng đã được gửi đến, nhưng Yến Quy lại nói là do Thương Vũ chọn, khiến mẹ anh thêm một phen khen ngợi con dâu hết lời.
Thương Vũ ngoài mặt thì cười tươi nhưng trong lòng lại rất ngại ngùng.
Cô không giúp được gì cả, nhưng Yến Quy vẫn giúp cô ghi điểm trước mặt nhà họ Yến.
Họ dự định sẽ ở lại nhà cũ họ Yến trong suốt kỳ nghỉ Tết.
Ông nội Yến dạo này sắc mặt khá hơn nhiều, Thương Vũ giúp ông chăm sóc hoa cỏ trong sân, tiện thể trò chuyện với ông.
Nơi trước đây Yến Quy trồng hoa hướng dương, bây giờ đất đã được xới lên.
Thương Vũ tò mò hỏi: “Chỗ này định trồng gì nữa ạ?”
Ông nội nhìn một cái, cười nói: “Là Tiểu Quy, nói muốn trồng thêm một vụ hoa hướng dương nữa. Con xem đứa nhỏ này sao cứ thích hoa hướng dương thế không biết.”
Hoa hướng dương, hoa hướng dương, là vì người anh ấy thích, thích hoa hướng dương đúng không.
Trong lòng Thương Vũ hơi khó chịu.
Cô sống chung với Yến Quy đã lâu như vậy, chưa bao giờ phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào cho thấy anh liên lạc với người phụ nữ khác.
Ban đầu cứ tưởng là Trình Trình, nhưng Trình Trình hiện tại cũng đã bị Yến Quy phủ nhận.
Vậy rốt cuộc là ai, lại có vị trí quan trọng như vậy trong lòng anh, đến mức vẫn luôn không xuất hiện, mà vẫn được anh nhớ nhung như vậy.
Ông cụ Yến không nhận ra tâm trạng Thương Vũ có chút thay đổi, vẫn vui vẻ giới thiệu cho cô.
Thương Vũ thấy vậy cũng chỉ đành cười theo.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Thương Vũ quay về phòng lấy đồ, Yến Quy đang tắm, điện thoại để trên bàn trà.
Thương Vũ định lấy đồ xong liền đi ra ngoài, nhưng đúng lúc này, điện thoại lại rung lên.
Thương Vũ và Yến Quy chưa bao giờ xem điện thoại của nhau. Lần này cũng vậy.
Nhưng vừa liếc nhìn, Thương Vũ đã khựng lại. Trình Trình đang gọi đến.
Nghe máy hay không? Cô chẳng có lý do gì để nghe cả.
Mà không nghe… thì cứ để vậy sao?
Thương Vũ lặng lẽ đứng đó, nhìn điện thoại rung một lúc, rồi tắt vì không có ai nghe máy.
Nhưng chưa đầy hai giây sau, điện thoại lại rung lên.
Trình Trình dường như rất kiên trì, nhất định phải để Yến Quy nghe máy.
Có phải cô ấy có việc gấp không? Nhỡ đâu thật sự có việc gấp thì sao?
Thương Vũ như bị ma xui quỷ khiến, đưa tay cầm điện thoại, nhấn nút nghe máy.
Giọng nói của Trình Trình vang lên.
“Yến Tiểu Quy, anh làm sao vậy, cứ không nghe máy của em… Dù anh không thích em, cũng không cần phải đối xử với em như vậy chứ… Em rất buồn, anh có thể đến đón em không… Hu hu hu…”
Giọng cô ấy nghèn nghẹn, đứt quãng, rõ ràng là đã uống rượu. Thương Vũ sững sờ, đứng im phăng phắc.
Trình Trình lải nhải, nói mình thích Yến Quy đến nhường nào, nói Yến Quy là đồ khốn nạn không biết trân trọng cô ấy, nói vợ Yến Quy không bằng một nửa cô ấy, nói Yến Quy mù mắt, nói mình say rồi, đầu rất đau, không biết đường về nhà…
Càng nghe, lòng Thương Vũ càng lạnh toát.
Đúng lúc này, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, chắc là Yến Quy đã tắm xong.
Thương Vũ vội vàng cúp máy.
Yến Quy mở cửa bước ra, anh quấn khăn tắm quanh hông, phần trên để trần.
Thương Vũ theo bản năng quay mặt đi, Yến Quy cũng không ngờ cô lại ở đây, ngẩn người một giây.
Thương Vũ chủ động nói: “À, Trình Trình gọi điện đến, em thấy anh không rảnh, rồi cô ấy gọi mấy lần liền, em sợ cô ấy có việc gấp, nên đã nghe máy giúp anh, xin lỗi…”
Yến Quy không có biểu cảm gì: “Không sao, em nghe thì nghe thôi.”
Nhưng anh không hỏi Trình Trình đã nói gì.
Thương Vũ lại nói: “Cô ấy… Cô ấy say rồi, muốn anh đến đón cô ấy.”
Yến Quy đi đến tủ quần áo lấy đồ, không quay đầu lại: “Cô ấy có người nhà.”
Thương Vũ: “Em nghĩ anh vẫn nên đi xem sao, em sợ nhỡ cô ấy có chuyện gì thì sao?”
Yến Quy dừng lại, quay đầu nhìn cô thật sâu.
Thương Vũ muốn anh đi sao?
Thương Vũ không muốn anh đi.
Nhưng Thương Vũ cũng không biết tại sao mình lại nói như vậy.
Như thể cố tình để tránh né, chứng minh rằng cô căn bản không quan tâm đến mối quan hệ của Yến Quy và Trình Trình.
Nhưng khi Yến Quy thật sự thay quần áo ra ngoài, cô lại hối hận.
Cô đã nói dối.
Cô thực sự rất quan tâm đến chuyện này.
Editor: Team Kites
Nguồn: Tấn Giang