Hân Nhiên tò mò ngẩng đầu lên nhìn: “Cậu ấy đi đâu vậy?”
Thương Vũ giả vờ ngơ ngác: “Em không biết, chắc là đi mua đồ gì đó.”
Làm sao cô có thể nói với chị dâu rằng, cô bảo Yến Quy đi đón tình địch say rượu chứ, hơn nữa còn là vào ngày Tết!
Khoan đã, cô đã thừa nhận Trình Trình là tình địch rồi sao?
Nói thật lòng, cô thật sự không vui lắm khi nhìn thấy Trình Trình, thì ra tâm trạng này là ghen tuông?
Sao cô có thể ghen tuông được, cô và Yến Quy chẳng phải là quan hệ hôn nhân hợp đồng sao? Nói trắng ra, Yến Quy chính là sếp của cô, là đối tác của cô, sao cô có thể động lòng với đối tác được?
Trong lòng Thương Vũ rối bời, thậm chí còn không để ý đến quả quýt mà Hân Nhiên đưa cho.
Hân Nhiên cầm quả quýt lắc lư trước mặt cô: “Sao vậy Tiểu Vũ? Trông em hồn vía trên mây thế.”
Thương Vũ hoàn hồn, nhận lấy quả quýt, cười cười để che giấu sự bối rối của mình.
“Không có gì, chắc là do quá lạnh.”
“Vậy sao, để chị tăng nhiệt độ điều hòa lên nhé.”
“Không sao, không sao.”
Hân Nhiên mỉm cười, trêu chọc Thương Vũ: “Thực ra vừa nãy em nên đi cùng cậu ấy.”
Thương Vũ ngẩn người: “Tại sao ạ?”
Hân Nhiên cười: “Em nghĩ chị không nhìn ra sao, từ khi hai đứa đến nhà cũ, mắt Tiểu Quy cứ dán vào em, không rời đi được.”
Thương Vũ đỏ mặt.
Vậy sao? Cô cũng không để ý.
“Có lần chị còn nói với Yến Hồi, đúng là vợ chồng son!…”
Thương Vũ cười: “Em thấy anh trai đối xử với chị cũng rất tốt mà, lúc chị bế con, mắt anh ấy chỉ nhìn chị thôi.”
Hân Nhiên hừ một tiếng: “Đó là vì anh ấy sợ chị đấy.”
Hai cô gái cười phá lên, nhất thời làm giảm bớt sự bất an của Thương Vũ.
Thương Vũ ngồi trên ghế sofa, cầm điện thoại lên, không nhịn được nhắn tin cho Yến Quy.
Thương Vũ: Anh đến đón cô ấy rồi sao?
Năm phút sau, Yến Quy trả lời: Ai?
Thương Vũ:…Trình Trình…
Yến Quy: Sao vậy?
Thương Vũ: Em chỉ hỏi thôi, xem anh đón được cô ấy chưa, cô ấy thế nào rồi? Có khó chịu ở đâu không, anh đưa thẳng cô ấy về nhà sao?
Yến Quy hồi lâu sau mới trả lời: Em rất quan tâm cô ấy?
Thương Vũ sững sờ, cô nào có quan tâm Trình Trình chứ! Yến Quy, anh đang nghĩ gì vậy.
Cô chỉ là… quan tâm lúc này Yến Quy đang ở đâu, có… có tiếp xúc gì khác với Trình Trình hay không.
Trong lòng Thương Vũ rối như tơ vò.
Thương Vũ còn chưa kịp trả lời, tin nhắn của Yến Quy lại đến.
Yến Quy: Cô ấy say rồi, anh sẽ đưa cô ấy về nhà.
Thương Vũ:…Vâng, anh vất vả rồi.
Yến Quy: Sau đó sẽ ngồi lại nhà cô ấy một lát, trò chuyện một chút.
Thương Vũ: Vâng.
Vâng cái gì chứ, Yến Quy, tại sao lại phải ngồi lại nhà người ta, còn là vào ngày Tết…
Mười phút sau, khi Thương Vũ nghĩ cuộc trò chuyện đã kết thúc, điện thoại lại rung lên.
Cầm lên xem, quả nhiên là Yến Quy.
Yến Quy: Sau đó sẽ ở lại nhà cô ấy qua đêm.
…?
Cái gì? Ở lại qua đêm?
Yến Quy, anh thật quá đáng!
Mà sao anh lại phải kể chuyện này với cô chứ!
Hân Nhiên bế con ra vườn phơi nắng, Thương Vũ nằm vật ra ghế sofa.
Thương Vũ: Anh không nói với người nhà sao?
Yến Quy: Chắc họ đã quen rồi.
Quen cái gì, quen với việc anh và Trình Trình thân thiết như vậy sao?
Cũng đúng, hai nhà vốn có quan hệ tốt, chắc trước đây cũng thường xuyên đến nhà nhau ngủ lại.
Nhưng mà…
Đầu óc Thương Vũ nóng ran: Nhưng anh đã kết hôn rồi, ngủ lại nhà người khác như vậy có ổn sao?
Khung chat hiện lên dòng chữ “Yến Quy đang nhập liệu…”, nhưng cuối cùng anh chỉ gửi một câu ngắn gọn.
Yến Quy: Em quan tâm sao?
Thương Vũ im lặng.
Cô quan tâm sao? Đương nhiên là cô quan tâm. Nhưng cô có tư cách gì để quan tâm chứ.
Cô thấy lòng mình nghẹn lại.
Thương Vũ trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc ngơ ngác, kèm theo một câu: Hả? Không có đâu ^^.
Cô lo lắng cho anh, nhưng không thể thừa nhận điều đó. Thương Vũ cảm thấy có những lời một khi đã nói ra sẽ không thể rút lại, chỉ khiến cả hai thêm khó xử.
Tình cảm này vẫn nên chôn sâu trong lòng đi, như vậy sau này khi hết hạn hợp đồng…
Yến Quy nhập liệu hồi lâu, cuối cùng vẫn không trả lời gì.
Anh vốn định nói gì vậy? Thương Vũ không biết.
Thương Vũ ngồi đó, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Rõ ràng trong phòng đang bật điều hòa, tại sao cô lại cảm thấy lạnh từ trong ra ngoài.
Cảm giác như Yến Quy ở rất xa, cô chưa bao giờ chạm tới được anh.
Hồi cấp ba, Yến Quy cũng vậy, luôn làm theo ý mình, chẳng bao giờ bị ảnh hưởng bởi người khác.
Thương Vũ nhớ lại, cũng là vào dịp sắp Tết.
Ngày học thêm cuối cùng.
Một nữ sinh lớp bên cạnh nhờ Thương Vũ tặng quà cho Yến Quy.
Một hộp quà nhỏ, được gói rất tinh xảo, ruy băng được thắt thành một chiếc nơ xinh xắn.
Thương Vũ hơi nhăn mặt, tỏ vẻ không tình nguyện: “Cậu tự đưa cho cậu ấy không được sao?”
Cô gái kia vội xua tay: “Không được không được, tớ không dám! Cậu ấy chắc chắn sẽ không nhận đâu…”
“Vậy tớ đi tặng cậu ấy thì cậu ấy sẽ nhận sao? Sao có thể chứ.”
“Tiểu Vũ, cậu giúp tớ việc này đi! Cậu đi tặng, ít nhất cậu ấy sẽ không từ chối trực tiếp!”
“Sao lại có lý lẽ như vậy…”
Thương Vũ lẩm bẩm, nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Cô cầm hộp quà đi vào lớp học, Yến Quy ngồi bên cửa sổ, đang chống cằm nhìn tuyết rơi bên ngoài.
Chắc cậu ấy rất thích tuyết rơi.
Thương Vũ thầm nghĩ.
Cô đi tới, nhẹ nhàng vỗ vai Yến Quy.
Yến Quy theo bản năng quay đầu lại, sau khi nhận ra là cô, vẻ mặt cảnh giác cũng giãn ra.
Ánh mắt cậu rơi vào hộp quà nhỏ trên tay Thương Vũ.
“Tặng tớ à?”
Thương Vũ chỉ đành gật đầu: “À? Ừ, đúng vậy…”
Yến Quy dường như tâm trạng tốt, chủ động đưa tay nhận hộp quà.
“Là gì vậy, tớ có thể mở ra ngay bây giờ không?”
Thương Vũ gãi đầu: “Ờ, tớ không chắc, nhưng mà, cậu muốn thì cứ mở ra đi.”
Đã tặng rồi, chắc nữ sinh lớp bên cạnh cũng sẽ không để ý việc cậu ấy mở ra bây giờ đâu nhỉ?
Yến Quy lập tức mở ra, lấy ra một chiếc lọ nhỏ.
Trong chiếc lọ thủy tinh trong suốt đựng đầy những ngôi sao giấy.
Thương Vũ đột nhiên nhận ra, đây là hộp quà tỏ tình.
Khoảnh khắc nhìn thấy những ngôi sao giấy, trong mắt Yến Quy thoáng qua một tia nghi hoặc và ngạc nhiên, nhưng cậu cũng nhanh chóng chú ý đến tấm thiệp ở dưới đáy hộp.
Cậu cầm tấm thiệp lên, mở ra.
Sự nghi hoặc trong mắt cậu dần dần lắng xuống, khí chất vui vẻ vừa nãy cũng biến mất.
Cậu nhẹ nhàng hỏi: “Không phải cậu tặng à?”
Thương Vũ xua tay: “Không phải, tớ giúp người ta đưa cho cậu…”
Trong mắt Yến Quy thoáng qua một tia tổn thương, nhưng giọng nói vẫn trầm ổn, lạnh nhạt: “Cậu… không quan tâm sao?”
Đúng, chính là câu hỏi này.
Thương Vũ nhớ ra rồi.
Lúc đó, khi Yến Quy hỏi cô như vậy, trong mắt cậu có một tia tổn thương.
Cho dù Thương Vũ có chậm tiêu đến đâu, cũng nhận ra được, cậu ấy thất vọng.
Bây giờ Yến Quy lại hỏi cô câu hỏi tương tự.
Cô có thể đoán được, có lẽ lúc này, Yến Quy cũng giống như lúc đó, vẻ mặt hơi tổn thương.
Tâm trạng Thương Vũ bỗng nhiên trở nên tồi tệ.
Cô không biết nên trách ai, trách Yến Quy đã có vợ mà vẫn dây dưa với người thích mình, hay trách bản thân không đủ dũng cảm, cứ mãi lảng tránh thứ tình cảm âm thầm nảy nở trong lòng.
Sao cô lại không quan tâm chứ? Cô rất quan tâm!
Dù chỉ là hôn nhân hợp đồng, nhưng trái tim cô cũng có máu có thịt.
Yến Quy đối xử tốt với cô, dù là vì hợp đồng, vì cô là bạn học cũ hay là cấp dưới, thì sự tốt bụng đó vẫn là thật lòng.
Anh chăm lo cho cuộc sống của cô, quan tâm đến cảm xúc của cô, bảo vệ cô trước mặt người khác, dạy cô bơi, thậm chí còn để cô đặt tên cho chú cá nhỏ mà anh yêu quý.
Còn có nụ hôn nhẹ nhàng trong đêm mưa đó…
Dù Thương Vũ có EQ thấp đến đâu, cũng nên biết, họ không phải là hoàn toàn không có cảm giác với nhau.
Sự chiếm hữu vốn bị kìm nén trong lòng, đang cuồn cuộn dâng trào.
Cô không hề muốn Yến Quy đến gần Trình Trình.
Cô hy vọng Yến Quy sẽ ở bên cạnh cô trong suốt kỳ nghỉ Tết.
Cô rất muốn khóc, cảm thấy mình hình như lúc nào cũng vậy, cái gì cũng không nắm bắt được, lần trước là Đoạn Trạch, lần này có lẽ là Yến Quy.
Trời dần tối, Hân Nhiên ôm con reo hò trong sân: “Mau nhìn kìa, tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi—”
Tiếng động cơ ô tô vang lên từ xa, Hân Nhiên cũng đang dỗ dành con: “Con yêu, xem có phải chú út và bố về rồi không…”
Thương Vũ nghe thấy câu này, chỉ cảm thấy máu dồn lên não.
Không quan tâm nữa.
Cô đột nhiên cảm thấy mình nên làm một việc.
Cho dù cái gọi là hoa hướng dương của Yến Quy, sau này có xuất hiện hay không.
Cô cũng chẳng biết sau khi hợp đồng với Yến Quy kết thúc, mình sẽ đi về đâu.
Cô chợt thấy, có những lời nếu hôm nay không nói ra, sau này e rằng sẽ chẳng còn cơ hội.
Dù bị từ chối, bị coi là trò cười, thì cứ mặc kệ.
Thương Vũ không kịp mặc áo khoác phao, xỏ dép lê chạy ra ngoài.
Hân Nhiên ngạc nhiên gọi cô: “Tiểu Vũ? Em làm sao vậy? Mau mặc áo khoác vào, bên ngoài lạnh lắm!”
Nhưng Thương Vũ cũng không quan tâm.
Cô chạy qua vườn, chạy về phía gara bên ngoài vườn.
Ánh sáng chiều tà mờ ảo, có người vừa xuống xe, đi tới.
Nhìn thấy Thương Vũ từ xa, định chào hỏi cô, nhưng chưa kịp mở miệng, đã bị Thương Vũ giành nói trước:
“Yến Quy, em thích anh!”
Đối phương sững sờ tại chỗ.
Thương Vũ cảm thấy rất buồn cười, anh ta có gì mà phải sững sờ chứ, chẳng lẽ là không ngờ cô sẽ động lòng sao?
Quả nhiên, quả nhiên chỉ có mình cô động lòng.
Nhưng dù vậy, Thương Vũ cảm thấy mình cũng chẳng còn gì phải sợ nữa, cứ liều một phen đi.
“Xin lỗi, Yến Quy, em hối hận rồi, em không nên đồng ý ký hợp đồng đó với anh, vì em phát hiện ra mình đã không thể kiểm soát mà thích anh…”
“Buồn cười lắm đúng không, em cũng thấy buồn cười, tất cả những chuyện này rõ ràng là giả, tại sao em lại coi là thật chứ…”
“Nhưng mà, nhưng mà em đã coi là thật rồi, anh cứ coi em là đồ ngốc đi, em không hề muốn anh ở bên người khác, những lời em nói đều là lừa anh, em không muốn anh đi đón Trình Trình, không muốn anh nhìn cô ấy thêm một lần nào nữa, không muốn anh đến nhà cô ấy!”
“Em rất quan tâm đến anh, em rất để ý đến tất cả mọi chuyện giữa anh và cô ấy…”
Dừng một chút, Thương Vũ bỗng thấy mũi cay cay, nước mắt trào ra.
“Em có phải là vi phạm hợp đồng không? Em quên mất trong hợp đồng ghi gì rồi, có ghi là không được thích anh không?”
“Xin lỗi, vậy thì anh cứ coi như em vi phạm hợp đồng đi, em biết sau khi hết hạn hợp đồng chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa… Không sao cả, nếu anh thấy không ổn, em cũng có thể về nhà ngay lập tức, về nhà họ Thương…”
“Em thích anh đã lâu rồi… Vì vậy, xin lỗi…”
Cô vừa nói vừa khóc, tiếng nức nở ngày càng lớn, đến cuối cùng lại khóc nấc lên.
Thật mất mặt.
Sao lại vừa nói vừa khóc chứ.
Thương Vũ đau lòng nghĩ.
Quá mất mặt, Thương Tiểu Vũ, cậu còn biết xấu hổ không hả?
Xung quanh yên tĩnh.
Chỉ có tuyết đang lặng lẽ rơi, rơi trên mái tóc dài của cô, rơi trên chiếc áo len mỏng manh của cô.
Tuyết làm ướt đôi dép lê của cô, cô cảm thấy toàn thân, từ đầu đến chân, đều lạnh toát.
Trong lòng cô cũng lạnh lẽo.
Nhưng không biết tại sao, sau khi nói ra những lời này, trong lòng cô lại thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Một lúc sau, người đàn ông cao lớn đứng trước mặt xoa xoa gáy, có chút bất đắc dĩ nói: “Chuyện này, chuyện này hơi khó xử rồi đây…”
Thương Vũ khựng lại, giọng nói này… sao lại hơi lạ?
Ngẩng đầu lên, rõ ràng là Yến Quy.
Không, không phải, anh ấy trông ôn hòa hơn Yến Quy một chút.
Cũng đúng lúc này, một người đàn ông giống hệt anh ấy đi ra từ con đường nhỏ bên cạnh bụi cây, trên tay ôm một túi giấy lớn, trong túi đựng đầy đủ loại đồ ăn vặt.
Yến Quy không giấu nổi sự ngạc nhiên trong mắt.
Vợ anh vừa mới… tỏ tình với anh trai anh?
Im lặng hồi lâu, Yến Hồi bật cười.
Anh quay người nhận lấy túi giấy từ tay em trai, nói một câu “Hai người cứ trò chuyện đi”, rồi tự mình đi vào vườn.
Thương Vũ đứng đó.
Như bị sét đánh ngang tai.
Editor: Team Kites
Nguồn: Tấn Giang