Luyện Khí Mười Vạn Năm - Chương 121: Nộ khí trùng thiên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
4


Luyện Khí Mười Vạn Năm


Chương 121: Nộ khí trùng thiên


Chương 121: Nộ khí trùng thiên

“Hừ, cho dù hắn là chí tôn thì sao? Hôm nay đại ca lấy thánh kiếm chi hồn khôi phục thiên kiếm, dù có là thiên hạ chí tôn cũng phải chết! Đừng quên, đây là nội vực thiên kiếm, cấm địa đáng sợ nhất thiên hạ, không ai có thể chống lại được!”

Tứ lão là một lão đầu lùn, vô cùng tự tin đối với Thiên Kiếm chi uy.

Trước kia lão đầu này và Kiếm Thánh Vô Tâm cùng trấn thủ Thiên Kiếm Tuyệt Trận, mặc dù chỉ là xếp ghế thứ tư, nhưng luận kinh nghiệm và tuổi thọ thì chỉ dưới Vô Tâm.

Thiên Kiếm Thánh Địa mấy vạn năm thăng trầm, tất cả đều được lão đầu này chứng kiến, lão ta không tin, một thánh địa vang dội cổ kim bao năm nay sẽ bị hủy trong tay Từ Dương.

“Chúng ta. . . có cần ra tay hay không?”

Nhìn lên bảy thanh thần kiếm chĩa thẳng vào mặt Từ Dương, Linh Dao thật sự rất lo lắng, nàng không muốn nhìn thấy Từ Dương bởi vì mình mà bị nguy hiểm tới tính mạng, nàng chưa từng nắm giữ bảo ngọc, sau này cũng có thể không cần, duy chỉ có bóng hình kia thì không thể mất đi. . .

“Chờ chút. Chỉ bằng bảy người này, căn bản không thể uy hiếp được sư tôn!”

”Thế nhưng thiên kiếm đứng đầu thập đại truyền thừa của đại lục, ta lo lắng sẽ có biến. . .”

Linh Dao và Bạch Liên Tuyết nắm chặt lấy tay nhau, bây giờ hai người tình như tỷ muội, cũng tâm hữu linh tê, cả hai đều một lòng vì Từ Dương.

Ầm ầm! Từ Dương lại thi triển thần kỹ, tất cả bảy thanh thần kiếm liền bị một cỗ linh lực cực mạnh gắt gao giam cầm, khó có thể tiến thêm mảy may.

“Mỗi một đạo kiếm lực của các ngươi đều đã bị ta xem thấu, ta chỉ cần dùng lực lượng xung khắc để áp chế, dù có trăm thanh thiên kiếm cũng vô dụng.”

Từ Dương trở lại tay xuất một chưởng, bảy thanh thần kiếm lập tức thoát khỏi sự khống chế của bảy người, ngược lại đi nghe lệnh của Từ Dương!

“Trảm!”

Từ Dương vừa ra lệnh, bảy thanh thần kiếm bắn ngược về đường cũ, chém về phía bảy người đang hết sức chăm chú dẫn động Thiên Kiếm Tuyệt Trận.

Ầm ầm! Kiếm lực kinh khủng dần dần buông xuống.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.

Từ Dương đích thân xông tới trước mặt bảy người, lần lượt thăm hỏi một lần, đánh cho bảy lão già danh chấn thiên hạ chật vật không chịu nổi, ai nấy đều quần áo lộn xộn, vết thương liên tục tạo ra, máu tươi bay tứ tung.

Phốc. . .

“Nhị ca, huynh sao rồi?”

Nhị lão, Thiên Đô Chân Nhân điên cuồng thổ huyết, không hổ là lão nhị. Cũng chính vì vừa rồi lão ta nhận hết phần lớn đòn diệt thần nhất kích của Từ Dương, mới bảo vệ được những người khác.

“Không sao, tất cả mọi người tập trung tinh lực, nhất định phải giúp Vô Tâm triệu hoán kiếm hồn! Bằng không người này chắc chắn có thể phá hoại cơ nghiệp vạn năm của Thiên Kiếm Thánh Địa ta!”

Sau khi phải chính diện giao thủ, những người này mới ý thức được Từ Dương lợi hại đến cỡ nào. Với công lực hùng hậu, công pháp thủ đoạn kỳ lạ lại tinh diệu, còn có tâm tư sâu không thấy đáy. Loại người này, mặc kệ từ phương diện nào cũng là vương giả gần như không thể chiến thắng.

Nếu như được phép chọn lại, Thập Lão e rằng thà phải từ bỏ bảo ngọc, cũng tuyệt không muốn giao thủ với Từ Dương. Đáng tiếc bây giờ nói cái gì cũng đã không còn kịp nữa rồi, ngọn núi lửa không thể chạm vào mang tên Từ Dương đã toàn diện bộc phát!

Tranh! Đột nhiên, một tiếng kiếm ngân vang vọng đất trời! Lấy thánh địa làm trung tâm, nó cấp tốc truyền tới toàn bộ cảnh nội Tề Châu.

Một tiếng ngâm mà bát phương động, khiến cả thiên địa kinh!

Thanh thế như vậy, gần như đã có thể sánh vai với thần khí chí tôn của cả đại lục, đủ thấy uy lực của thanh thiên kiếm này kinh người đến cỡ nào!

Vào lúc này, Kiếm Thánh Vô Tâm hoàn toàn khôi phục hồn niệm, thoát ly bản thể, dung nhập vào bản thể thiên kiếm, dùng hồn niệm của mình điều khiển thiên kiếm.

Chín đạo gông xiềng giam cấm thiên kiếm không ngừng phát ra tiếng gầm réo vang, mỗi một đạo gông xiềng rung động cũng có rung động siêu việt cực hạn Nguyên Thần cảnh!

“Ha ha, quả nhiên không làm ta thất vọng, chỉ có sức mạnh mức này mới có thể khiến ta có hứng chiến đấu chứ!” Từ Dương cười lớn phóng người lên trời, chỉ có xung kích mạnh đến như vậy mới có thể để cho hắn thử nghiệm đột phá cửa ải tu luyện cuối cùng, đạt đến Phi Thăng chi cảnh!

Bạch Liên Tuyết bởi vì có bản thể thánh liên che chở, cho nên không bị tiếng kiếm minh ảnh hưởng. Còn Linh Dao, nhắc tới cũng lạ, thoạt đầu nàng phải nhận lấy xung kích tinh thần cực lớn, nhưng sau khi nàng ngủ say trong Quan Vân Kiếm ý, xung kích đó như biến mất mà không một dấu vết.

Phía đối diện, bảy lão già trước đó vốn đã có trạng thái không tốt vì có thương tích trong người, nay bởi vì chín đạo gông xiềng rung động mà tinh thần bị ảnh hưởng nghiêm trọng, đau đớn không chịu nổi.

Ầm ầm! Kiếm Thánh Vô Tâm quát lớn: “Từ Dương! Dám xâm phạm uy nghiêm thiên kiếm, đi chết đi!”

Chín đạo xiềng xích bị sức mạnh cực lớn tác động, cuối cùng bắt đầu vỡ nát ra từng cái!

Mỗi khi có một đạo xiềng xích phá toái, kiếm mang từ bản thể thiên kiếm phát ra sẽ cường đại thêm một phần, uy lực của kiếm thế cũng sẽ tăng lên trên diện rộng.

“Trời ơi. . . Lực lượng kinh khủng như vậy, đừng nói là hủy diệt một người, ngay cả hủy diệt nửa cái bình nguyên bắc hoang cũng không phải không thể, sao hắn có thể ngăn cản được nó chứ!”

Linh Dao đã không còn có thể giữ bình tĩnh, nàng không thể thuyết phục bản thân rằng Từ Dương sẽ chống đỡ được một kích trí mạng như thế!

“Ngươi muốn làm gì?!” Bạch Liên Tuyết nắm lấy tay Linh Dao, tránh cho nàng làm ra chuyện ngu xuẩn gì, nhưng mà nha đầu này đã không nghe vào bất kỳ lời khuyên can nào, cho dù thế nào, nàng cũng nhất định phải chết trước Từ Dương!

“Tỷ tỷ, ta không thể để hắn thay ta tiếp nhận tất cả những thứ đáng sợ này, số mệnh của ta đã vậy, ta nhất định phải tự mình đối mặt! Chính như tỷ vạn năm trước, nếu như ta chết, tất cả những gì thuộc về ta sẽ do tỷ kế thừa! Hãy thay ta bảo vệ tốt hắn, là ta thiếu nợ hắn!”

Linh Dao vung chưởng, lập tức cách xa Bạch Liên Tuyết, cả người phóng lên trời, bay về phía Từ Dương.

“Không! Sư tôn, mau ngăn cản nàng lại, nha đầu này muốn thay ngươi ngăn cản Thiên Kiếm!” Bạch Liên Tuyết la lên, Từ Dương cũng lập tức cảm ứng được, bản năng nhíu mày.

Nhớ năm đó, khi Bạch Liên Tuyết xảy ra chuyện, Từ Dương cũng không có mặt ở hiện trường. Bây giờ đã qua vạn năm, cũng khó khăn lắm mới bằng vào Thâm Hải Lam Tâm phục sinh được nàng, Từ Dương tuyệt không cho phép chuyện như vậy tái diễn!

“Vô Tâm, nàng ta muốn chết, được, vậy trừng phạt kẻ phản đồ này luôn đi!” Nhị trưởng lão lạnh lùng quát, bây giờ Thập Lão còn lại tám người, tất cả đều tập trung toàn lực tiêu diệt Từ Dương, để có thể hoàn toàn chiếm lấy Linh Dao bảo ngọc, đồng thời bảo vệ truyền thừa thiên kiếm, cũng vì báo thù cho hai đồng bạn đã mất đạo tâm.

Đáng thương cho bọn họ không biết rằng, từ thời khắc bọn họ nổi sát tâm với Linh Dao, Từ Dương, Chúa Tể Giả chưởng khống vạn vật, đã phán định vận mệnh của tất cả bọn họ.

“Hôm nay, tất cả các ngươi đều phải chết!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN