Editor: Sunie
Thời gian trôi qua nhanh, tiểu Thẩm Uyển cũng đã trưởng thành. Bây giờ đến cả tên của mình nàng cũng không có, chỉ có đã đến tuổi, thời điểm có thể tiếp khách nhân, Hồng Lâu mới có thể lấy một nghệ danh cho nàng.
Thẩm Uyển là người xuất sắc nhất trong nhóm cùng khóa, nhưng chỉ có nàng và Hồng Trần biết, mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi. Nhưng dung mạo thì không có cách nào để che giấu, Thẩm Uyển mười lăm tuổi có làn da mềm mại giống như em bé, một đôi mắt to không xinh đẹp giống như Hồng Trần, ngược lại có loại mùi vị thuần khiết vô tội, dáng người càng là nhất đẳng và rất đẹp, đến cả tú bà nhìn cũng không nhịn được khen nàng, so với Hồng Trần khi đó, chỉ có hơn chứ không kém!
(*) Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi: Những cây quý trong rừng bao giờ cũng bị gió quật trước. Là hình ảnh ẩn dụ để chỉ những người có tài năng hoặc đạo đức xuất chúng, họ rất dễ bị ghen ghét và đổ lỗi.
Thẩm Uyển đã học được rất nhiều thứ từ Hồng Trần, nhưng nàng hoàn toàn không muốn làm kỹ nữ.
Theo ngày dồn tháng chứa, nàng tích lũy được một món tiền nhỏ, Hồng Trần và tú bà cũng rất tín nhiệm nàng, từ bé đến lớn, nàng chưa từng chạy trốn một lần, ngày thường cũng là người nỗ lực học tập nhất, ai cũng sẽ không nghĩ đến, Thẩm Uyển khôn khéo vậy mà từ lúc đầu đã vạch kế hoạch chạy trốn. Mà lúc này còn thiếu một thời cơ, chờ thời cơ đến, nàng có thể trốn khỏi kỹ viện, bắt đầu cuộc sống mới của mình, và thời cơ này chính là —— tuyển hoa khôi!
Hoa khôi chính là người đứng đầu bảng sau này của Hồng Lâu, giữa một nhóm người này của nàng phải chọn ra một hoa khôi tiếp nhận đầu bảng của Hồng Trần, trước một ngày tuyển hoa khôi các nàng mới có tư cách có căn phòng đọc lập của mình, dùng để chuẩn bị hoạt động tuyển hoa khôi vào ngày mai, trước đây vẫn là một nhóm người ngủ một phòng.
Ngày hôm đó, toàn bộ Hồng Lâu đều bận đến nhảy lên nhảy xuống, mỗi người đều chuẩn bị cho hoạt động tuyển hoa khôi vào ngày mai. Hồng Trần sớm đã giúp Thẩm Uyển chọn quần áo và trang sức, là một chiếc váy dài toàn thân có màu trắng, góc váy điểm xuyết một chút hoa anh đào màu hồng nhạt. Mặc dù đẹp, nhưng ở trường hợp như vậy có hơi trắng trong thuần khiết quá.
Tú bà cũng đưa rất nhiều y phục, bị Hồng Trần một mực cự tuyệt, nàng nâng cằm Thẩm Uyển nói: “Nhìn khuôn mặt nhỏ thuần khiết vô tội này, giống như một con cừu non yếu ớt, sẽ làm bao nhiêu nam nhân không thể đi được, ta hợp với màu đỏ, nhưng nàng không hợp.”
Đêm đến lặng lẽ dưới sự trông mong của Thẩm Uyển, ban ngày bận rộn làm việc mệt mỏi khiến mọi người đều tiến vào mộng đẹp, chỉ có Thẩm Uyển đang lẳng lặng chờ đợi, ngẫu nhiên có chim én bay qua ngoài cửa sổ, phát ra tiếng động làm Thẩm Uyển càng cảnh giác hơn.
Mãi đến khi mọi âm thanh đều yên lặng, Thẩm Uyển mới xuống giường, mò một cái móc sắt và một sợi dây thừng dài từ gầm giường ra, lại lấy tiền bạc và đồ trang sức những năm này để dành được từ trong gối ra, cất vào trong bọc y phục.
Trong đêm đen, một bóng dáng nhảy từ trong cửa sổ ra, ngừng một lát lại giẫm lên mép của nhà lầu làm bằng gỗ rơi xuống với tốc độ rùa bò. Thẩm Uyển nơm nớp lo sợ, chỉ sợ nắm chặt dây thừng mà bị trượt tay, sẽ sẩy chân rơi xuống đất, tuy rằng không đến mức cứ như vậy mà ngỏm củ tỏi, nhưng nếu kinh động đến người trong Hồng Lâu, kết cục cũng không có gì tốt.
Nàng sắp được tự do, đã trù tính nhiều năm như thế, cũng không thể thất bại trong gang tấc!
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Thẩm Uyển cũng rơi xuống đất, hai tay mỏi nhừ, nhưng nàng không có thời gian cẩn thận kiểm tra hai tay của mình, vì còn phải trèo qua bức tường bên ngoài Hồng Lâu mới thật sự xem là trốn được.
Phòng chứa đồ linh tinh ở lầu một có cái thang, ngày thường gã sai vặt ở Hồng Lâu dùng để cắt sửa cành cây ở hậu viện. Phòng chứa đồ linh tinh không có ai trông coi, nên Thẩm Uyển đã lấy được cái thang một cách dễ dàng.
Trên trời ngẫu nhiên có vài đám mây lướt qua, che khuất một vầng trăng non. Thẩm Uyển từng bước leo lên, dường như cuộc sống mới đã ở ngay trước mắt! Nàng muốn ăn điểm tâm ngon, đi du lịch ngắm núi sông tươi đẹp ở thế giới này, còn phải gặp được một người trong lòng, nói chuyện yêu đương ngọt ngào! Nghĩ đến đây, khóe miệng Thẩm Uyển lộ ra nụ cười mong đợi.
“Vù vù ——”
Một người mặc y phục dạ hành vượt qua từ bên kia bức tường, người nọ hiển nhiên cũng bị Thẩm Uyển hù dọa, không chú ý dưới chân, ngã từ trên tường xuống, đúng lúc đè ở trên người Thẩm Uyển.
Thẩm Uyển cảm thấy mình đang rơi tự do, kể cả giấc mộng tự do tốt đẹp của nàng…
Nhưng trên thực tế nàng cũng không rơi mạnh xuống đất như tưởng tượng, nam tử đó ôm lấy eo nàng, một chân giẫm lên thang tre. Thẩm Uyển cảm thấy mình giống như chim én xoay tròn trên không, đến khi vững vàng rơi xuống đất, trái tim cũng rơi xuống theo.
“Ngươi là ai?” Thẩm Uyển nhẹ giọng hỏi, “Trên người của ngươi có mùi gì vậy? Thật quái lạ.” Nói xong, Thẩm Uyển lại dồn sức hít vài hơi.
“Đừng ngửi! Đi trước, có người đang truy đuổi ta.”
Thẩm Uyển nhìn thoáng qua đầu tường, lại nhìn nam tử bị thương trước mắt. Cứu người một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, nhưng bọn họ phải đi đâu? Trước có sói sau có hổ.
“Đi đâu chứ?” Thẩm Uyển nôn nóng nhìn về phía người kia. Trong đêm đen, hoàn toàn không thấy rõ hình dáng của người kia, chỉ có thể từ thân hình cao lớn và giọng nói trầm thấp để phán đoán là một nam tử.
“Lại đây.” Nam tử kia đứng ở dưới lầu, kéo sợi dây thừng to Thẩm Uyển dùng khi chạy trốn, coi như bền chắc.
Đợi Thẩm Uyển đi đến, hắn ôm eo nàng, cưỡng bách nàng đến gần, lạnh lùng nói: “Nắm chắc, ngã chết ta cũng mặc kệ.”
Tuy ở thanh lâu, nhưng khoảng cách thế này chưa bao giờ có, thậm chí nàng có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của hắn, bên tai là tiếng tim đập thình thịch, còn có mùi hương quái lạ kia…
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~