Ta vốn rất được lòng các tiểu thư khuê các trong kinh thành.
Các cô nương xinh đẹp, tươi tắn vây quanh ta, ríu rít trò chuyện, ôn lại chuyện xưa.
Mải mê trò chuyện, suýt nữa thì quên mất mục đích chính đến Từ Quốc Công phủ hôm nay.
Chỉ là không biết.
Trên một cái cây cách đó không xa.
Một thiếu niên tuấn tú mặc áo vải thô rách rưới ngồi vắt vẻo trên cành cây, xoay xoay con d.a.o găm trong tay một cách buồn chán.
Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô gái mặc y phục đỏ rực rỡ nhất, nổi bật nhất giữa đám đông, Nghi Cẩm Quận chúa.
Bề ngoài thì dịu dàng dễ gần, nhưng bên trong lại độc ác, lòng dạ hiểm sâu.
Thế mà lại thuê hắn, g.i.ế.c chính hắn.
Hắn bĩu môi, thật không biết bản thân là Từ Yến Xuyên đã chọc giận nàng ở chỗ nào nữa.
Thiếu niên suy nghĩ một lát, khóe môi bỗng nhếch lên, dường như nghĩ ra trò quỷ quái gì đó.
Giẫm mạnh đôi giày đen dưới chân, thân ảnh liền biến mất trên cây.
9.
Các vị tiểu thư vây quanh ta trò chuyện hồi lâu mới chịu rời đi.
Ta ngồi một mình trong đình, cuối cùng cũng nhớ đến mục đích chính đến Từ Quốc Công phủ hôm nay.
Chẳng phải ta đến để dò la tin tức của Từ Yến Xuyên sao?
Đột nhiên, sau lưng vang lên một giọng nói khàn khàn:
“Quận chúa.”
Quay đầu lại, thấy một thiếu niên mặc áo vải thô màu xám tro, dùng khăn che mặt.
Thiếu niên dáng người cao ráo, vai rộng eo thon, ngũ quan cũng tuấn tú, có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi.
Ta hỏi: “Ngươi là ai, sao phải dùng khăn che mặt?”
Thiếu niên chớp chớp mắt, “Quận chúa, ta là Lục công tử của Từ Quốc Công phủ, dung mạo xấu xí, sợ dọa đến Quận chúa, nên mới dùng khăn che mặt.”
Nghe vậy.
Ta bỗng trợn tròn mắt, vội vàng lùi lại hai bước.
Như thể đang tránh né thú dữ, tránh xa hắn.
Từ Lục công tử, chẳng phải chính là Từ Yến Xuyên sao!
Tên khốn trong giấc mơ tiên tri, đã… đã làm chuyện này chuyện nọ với ta!
Hóa ra tên này không chỉ dâm đãng, mà còn xấu xí đến mức phải dùng khăn che mặt!
Ta cảnh giác nhìn hắn, “Ngươi muốn làm gì?”
Từ Yến Xuyên phì cười, đôi mắt sáng cong lên, xòe bàn tay ra, đưa cho ta một chiếc khuyên tai ngọc trai.
“Khuyên tai của Quận chúa rơi mất rồi.”
Viên ngọc trai trắng bóng nằm trên bàn tay thô ráp của thiếu niên, tạo nên một cảm giác đối lập kỳ lạ.
Tai phải của ta, quả thật thiếu một chiếc khuyên tai.
Ta mím chặt môi, trong lòng càng thêm bực bội.
“Không cần nữa, vứt đi.”
Nói xong, ta tháo chiếc khuyên tai bên trái, thuận tay ném xuống hồ.
Ta không muốn nhìn sắc mặt của Từ Yến Xuyên nữa, xoay người nhanh chóng rời đi.
Mà không biết rằng, sau khi ta đi.
Từ Yến Xuyên kéo khăn che mặt xuống, lộ ra gương mặt giống hệt sát thủ Nguyệt Câu.
Khóe môi hắn nhếch lên, nở nụ cười chế giễu.
“Ghét ta đến vậy sao.”
“Thật kỳ lạ, rốt cuộc đã chọc giận nàng ở chỗ nào?”
10.
Trở về phủ, ta càng nghĩ càng thấy uất ức.
Mãi đến khi ăn tối xong, tiếng gõ cửa sổ vang lên.
Ta giật thót tim, biết là Nguyệt Câu đến, vội vàng sai nha hoàn ra ngoài.
Cũng giống như đêm qua, Nguyệt Câu nhảy vào từ cửa sổ.
Vừa nhìn thấy hắn, ta liền vội vàng hỏi:
“Nguyệt Câu, khi nào ngươi mới có thể g.i.ế.c c.h.ế.t Từ Yến Xuyên?”
Nguyệt Câu dựa vào tường, uể oải nhướng mắt, “Quận chúa vội vàng làm gì? Ta còn chưa thăm dò rõ đường đi nước bước trong Từ Quốc Công phủ đâu.”
Ta tức đến phát điên với dáng vẻ lười biếng của hắn.
Chẳng phải lời đồn nói rằng, người bị sát thủ Nguyệt Câu – đệ nhất sát thủ giang hồ – nhắm vào, chắc chắn không sống quá ba ngày sao?
Đây đã là ngày thứ hai rồi, sao hắn vẫn thong dong như vậy?
“Nguyệt Câu, ta thêm tiền cho ngươi, ngươi đi g.i.ế.c hắn ngay đêm nay đi!”
Ta nghiến răng, lại lấy từ dưới gối ra một túi tiền nhét cho hắn.
Nguyệt Câu nhận lấy túi tiền, lắc lắc trong tay, nhướng mày kinh ngạc, “Ồ, chỉ để g.i.ế.c một đứa con thứ không được sủng ái, Quận chúa cũng chịu chi thật đấy.”
Ta hất cằm lên, “Đương nhiên rồi, Từ Yến Xuyên chính là kẻ thù không đội trời chung của ta, có hắn không có ta, có ta không có hắn. Tóm lại Nguyệt Câu, ngươi phải g.i.ế.c hắn ngay đêm nay.”
“Ồ, ghét hắn đến vậy sao.”
Nguyệt Câu nheo mắt, cười gian xảo, “Vậy thì, đi thôi Quận chúa.”
Nói xong, hắn đột nhiên kéo chiếc áo choàng dày trên giá treo, khoác lên người ta, rồi ôm eo ta.
Ta nhận ra hắn muốn làm gì, trợn tròn mắt, định ngăn cản.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn đã dùng khinh công đưa ta bay ra khỏi sân, bay ra khỏi Vương phủ, hướng về phía Từ Quốc Công phủ.
Gió đêm lạnh lẽo thổi đến mức ta không mở nổi mắt, ta theo bản năng bám chặt vào y phục của Nguyệt Câu, run rẩy nói: “Nguyệt Câu, ngươi chậm lại một chút…”
Dưới ánh trăng, đôi mắt thiếu niên sáng như sao cong cong, nghiêng đầu nhìn ta với vẻ hả hê.
“Tốc độ này đã chịu không nổi rồi sao?”
“Ngươi!” Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn, liếc thấy chiếc áo choàng dày trên vai, liền không muốn nói gì nữa.