Ở Cuối Mùa Thu - Tam Quý Miêu - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Ở Cuối Mùa Thu - Tam Quý Miêu


Chương 4


Kiều Nam thấy tôi không muốn nói nên cũng không tiếp tục hỏi, cô ấy vẫn luôn như vậy, sẽ không để ý quá nhiều đến bất cứ điều gì.
“Cuối tuần hát Karaoke được không?” Kiều Nam vừa sơn móng tay màu đỏ vừa tự động chuyển chủ đề sang một kênh không liên quan.
Tôi sững sờ một lát, nghĩ đến lần gần đây nhất sau khi Kiều Nam uống say ở KTV, cô ấy đã đứng trong đại sảnh cầm micro nói muốn múa cột: “Không phải cậu đã nói sẽ không bao giờ đến KTV nữa sao?” “
Cô ấy giơ tay lên, ngắm nhìn móng tay đỏ của mình, khóe miệng nở nụ cười: “Đồng Họa, chẳng lẽ cậu không biết từ trước đến nay tớ chuyên là người lật lọng hay sao?” “
Làn da mịn màng, trắng trẻo và sơn móng tay đỏ tươi của Kiều Nam lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt tôi càng tăng thêm sức mạnh.
“Cuối tuần này là ngày tốt gì à?” Tôi không biết tại sao cô ấy đột nhiên muốn đi đến nơi mà cô ấy đã từng biến mình thành trò cười cho thiên hạ và thề sẽ không bao giờ đến nữa.
“Không, Đồng Đồng, chúng ta đã lâu không ra ngoài chơi tớ chẳng qua chỉ là muốn bồi dưỡng tình cảm bạn bè với cậu.” Cô ấy khiến tôi nổi da gà.
Nhưng cuối cùng tôi cũng đồng ý.

Vào cuối tuần, khi tôi vội vã đến phòng vip KTV và nhìn thấy hai anh chàng không thân cho lắm, tôi nhận ra rằng tôi đã bị Kiều Nam lừa.
Cô ấy không thèm bồi dưỡng tình cảm với tôi chút nào nhưng có nhận hối lộ từ người khác, vì thế cô ấy đã cố gắng tìm mọi cách để có thể lừa tôi vào KTV.
“Đây chính là cái gọi là bồi dưỡng tình bạn của cậu hả?” Tôi giật giật khóe miệng, nén ngọn lửa giận dữ vào tim, nhìn Kiều Nam đang dính như sam vào bạn trai.
Kiều Nam trốn trong vòng tay anh bạn trai theo đuổi phong cách punk của mình, giả vờ như một con gà con, bóp giọng nói của mình một cách quyến rũ: “Ôi, Đồng Đồng, đừng nhìn tớ với ánh mắt như vậy, Tôn Dương người ta vô cùng thích cậu, hơn nữa giống cậu ở một điểm là chưa từng quen ai, cũng không có lăng nhăng này nọ, bề ngoài càng không tệ, quan trọng hơn hết còn là em họ của tớ, hai người xứng biết bao nhiêu. “
Tôn Dương là em họ của Kiều Nam, lần trước tôi đến nhà Kiều Nam tìm cô ấy đã từng gặp.
Sau ngày hôm đó, Kiều Nam nói với tôi rằng em họ cô ấy thích tôi, tôi sợ đến mức không dám đến nhà cô ấy một thời gian dài.
Bởi vì tên nhóc này rất nhút nhát và ít khi nói nhiều, vừa nhìn đã biết là con ngoan trò giỏi chính hiệu.
Tôi không dám bức hại một bông hoa của quốc gia.
Do có quá nhiều người, tôi không tiện tức giận, chỉ ngồi bên cạnh Tôn Dương với cái bụng đầy ấm ức.
Tôi liếc nhìn Kiều Nam đang hôn bạn trai thân yêu của mình.
“Chị Đồng.” Tôn Dương khẽ nói bên tai tôi.
Mặc dù trong lòng tôi đã bắt đầu mắng chửi loạn xạ, nhưng tôi vẫn mỉm cười quay đầu lại: “Có chuyện gì vậy?” “
Ánh sáng tối tăm của phòng vip không thể che khuất vẻ ngoài trẻ trung của cậu ta, Tôn Dương dịu dàng nhìn tôi bằng đôi mắt trong suốt.
“Chị thích màu gì?” Tại thời điểm này, tôi nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm, cậu ta vậy mà lại hỏi tôi câu hỏi đơn thuần này ở KTV.
Một chữ ‘chị’ được cậu ta gọi hết sức dịu dàng, tôi hơi sững sờ.
Nói thật, nếu tôi không phải đã thích Thẩm Yến, có lẽ tôi sẽ thử ở bên cạnh Tôn Dương.
“Màu tím.” Tôi nói.
Thật ra, tôi không thích bất kỳ màu sắc đặc biệt nào, nhưng tôi sợ cậu ta sẽ nghĩ tôi đang trả lời có lệ.
Thời gian sau đó, Kiều Nam và bạn trai liên tục hát những bản tình ca trên micro, tôi và Tôn Dương xấu hổ đến mức trò chuyện với nhau câu được câu mất.
Khi sớm đi lạnh trên bàn đã bị tôi uống hết chỉ còn lại có ba chai, tôi đã đứng không vững nữa, hơn phân nửa chai bia mà tôi cầm trên tay đổ hết cả lên váy.
Vốn dĩ Tôn Dương muốn đi cùng tôi vào wc, nhưng tôi từ chối và rời khỏi phòng vip một mình.
Vừa ra ngoài hít thở không khí mới mẻ, ít nhất cũng không ngột ngạt như bên trong, lúc này tôi đã tỉnh táo lại một chút, đang định tùy tiện đi dạo thì thấy Thẩm Yến ở cách tôi không xa, hắn đang nói chuyện với ai đó, trông như sắp rời khỏi.
Sau khi người đó trở về phòng, tôi tăng tốc để theo kịp Thẩm Ngôn.
“Thầy ơi…”
Hắn dừng lại và quay sang nhìn tôi.
“Sao em lại ở đây?” Có một cảm giác trách móc trong giọng điệu.
“Kiều Nam không vui, cho nên em cùng cô ấy đi hát.” Tôi nói dối một cách khéo léo và mỉm cười hỏi hắn, “Còn thầy thì sao?” “
“Hôm nay sinh nhật bạn, đến ăn mừng.”
Đi tới trước mặt hắn, tôi đã có chút lúng túng: “Bạn nam hay bạn nữ?” “
Có lẽ thấy tôi bất thường, hắn hơi cúi đầu xuống, kìm nén sự bất mãn: “Em uống bia à? “
Tôi giơ ngón tay mình ra đếm: “Em chỉ uống một chút.” “
Hắn kéo tôi vào một phòng hát trống bên cạnh, khẽ cau mày dạy dỗ: “Đồng Hoạ, em có biết KTV rất hỗn loạn không, tâm trạng không tốt ra ngoài thư giãn tôi có thể hiểu, nhưng khi không chắc chắn an toàn, uống nhiều rượu như vậy là không có trách nhiệm với bản thân.”
Tôi dựa lưng vào ghế sofa mềm mại, nhìn chằm chằm vào môi hắn rồi cười rộ lên: “Thầy lo cho em như vậy sao?” “
“Sáng thứ hai nộp cho tôi một bản kiểm điểm 500 chữ.” Hắn cứng rắn nói.
Tôi ngoéo ngón tay bảo hắn cúi xuống, nhưng hắn không nhúc nhích chút nào, tôi tiếp tục ngoắc ngoắc ngón tay của mình, nhìn hắn như một tên vô lại.
Thẩm Yến đành phải cúi đầu đưa tai lại gần miệng tôi.
“Thầy, em nóng quá, thầy có thể giúp em sờ sờ nó một chút không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN