Họa Sinh - Luyến Trường An - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
5


Họa Sinh - Luyến Trường An


Chương 8


8. Làm bác sĩ cực khổ như vậy sao?

Hứa Nghiễn Sinh sau khi về nhà liền bắt đầu dọn dẹp, đúng là hắn thích sạch sẽ, không phải chê ai, chỉ là không thích nhìn nhà cửa bừa bộn. Dọn dẹp xong, mở robot hút bụi rồi lên giường làm một giấc.

Một giấc này bị điện thoại di động đánh thức, hắn nhìn số gọi tới, bất đắc dĩ thở dài.

Là ca bệnh ung thư ác tính, trước vẫn giữ trong khoa Nội chữa trị nhưng cũng không có hiệu quả, thân nhân gấp gáp muốn trực tiếp làm phẫu thuật cắt bỏ.

Trưởng khoa Ngoại vẫn còn một ca phẫu thuật khác không thể buông tay, chỉ có thể tìm đến hắn.

Hắn năm nay 33 tuổi, du học nước ngoài trở về, bị thầy trực tiếp kéo đến Bệnh viện nhân dân số 5, hắn không đủ lý lịch nên vẫn là Phó chủ nhiệm, nhưng thực tế trình độ không thua gì Trưởng khoa.

Câu nói với Thời Vũ hôm qua lại thành lời tiên tri, quả nhiên không thể nghỉ trọn vẹn một ngày.

Hắn vội vả thức dậy thay quần áo đến bệnh viện, cũng may không phải giờ cao điểm nên đường đi thông thoáng, xe chạy thuận lợi.

Lúc thay quần áo có một bác sĩ trẻ tuổi đứng bên cạnh nói không ngừng về tình trạng bệnh nhân, hắn cầm lấy hồ sơ điều trị Nội khoa trước đó, vừa lật xem vừa đi đến phòng bệnh.

Thời Vũ về đến nhà cũng ngủ một giấc, tỉnh dậy chuẩn bị vẽ tranh cho phía khách hàng kim chủ. Loại tranh đơn giản này cầm iPad vẽ là được, cậu không bật máy tính, chuẩn bị móc tai nghe thì phát hiện chẳng thấy đâu, tìm khắp nhà một lượt mới xác định nó đã biến mất.

Ngày hôm qua ra ngoài cậu có đeo tai nghe, đến quán rượu mới lấy xuống nhét vào túi quần. Nếu không có trong nhà, chỉ có thể làm mất hoặc rơi ở nhà Hứa Nghiễn Sinh.

Cậu cầm iPad ngẫm một hồi, chẳng lẽ bây giờ gọi điện cho Hứa Nghiễn Sinh bảo hắn đem qua cho mình? Cậu đeo tai nghe khi vẽ chỉ đơn thuần nghe nhạc, không nghe cũng chẳng sao.

Hay là tự đi lấy một chuyến cũng được…

Ít nhất trước tiên phải xác định tai nghe có ở đó hay không, dẫu sao cũng là một chiếc Airpods, mất đau lòng chết được.

Nhưng Hứa Nghiễn Sinh lúc này đang bận, điện thoại để chế độ im lặng sao có thể tiếp điện thoại của cậu, Thời Vũ nghe âm thanh “tút tút” phát ra từ điện thoại, tự nhủ: “Đang ngủ sao? Hay là bận?”

Thời Vũ đợi hắn gọi lại, nào biết lần chờ đợi này đến tận nửa đêm 1 giờ hơn, Hứa Nghiễn Sinh gửi cậu tin nhắn ngắn gọn: Chuyện gì?

Đoán chừng là sợ cậu đã ngủ nên không gọi điện.

Lúc này Thời Vũ còn đang thức đêm lên màu, cậu không muốn nhắn mà trực tiếp gọi đi.

Hứa Nghiễn Sinh nhanh chóng bắt máy: “Alô, sao còn chưa ngủ?”

Giọng lộ ra vẻ mệt mỏi, Thời Vũ nghe cau mày: “Anh làm gì vậy? Sao mệt mỏi như thế?”

“Vừa kết thúc ca phẫu thuật.” Hứa Nghiễn Sinh thở dài.

Lúc này trong bệnh viện cũng không bao nhiêu người, Hứa Nghiễn Sinh định thay quần áo về nhà, đem điện thoại di động mở loa để lên bàn, cởi áo blouse trắng xuống.

“Hôm nay không phải ngày nghỉ của anh à? Bị gọi đến tạm thời sao?”

Hứa Nghiễn Sinh duỗi người: “Lại chẳng? Trưởng khoa có ca phẫu thuật khác đang làm, chỉ có thể tàn phá anh.”

“Ơ… Vậy, vậy anh không có ở nhà à…” Thời Vũ sững sờ.

“Chuẩn bị về rồi.” Hứa Nghiễn Sinh thay quần áo xong, tắt loa ngoài điện thoại, cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra cửa: “Có phải em rơi đồ không?”

“À…” Thời Vũ khều khều ga trải giường: “Em về phát hiện không thấy tai nghe đâu, có phải rơi ở nhà anh không.”

Hứa Nghiễn Sinh hơi nhíu mày: “Hôm nay anh dọn phòng không để ý, có chắc rơi chỗ anh không?”

“Hẳn là vậy… Ngày hôm qua em chỉ để trong túi quần thôi.”

“Anh sẽ về tìm lại, không tìm thấy chắc là mất rồi.”

Thời Vũ vội vàng nói: “Không cần, có gì mai nói, trễ lắm rồi, anh về ngủ đi.”

Hứa Nghiễn Sinh mỉm cười: “Được, nếu có thì anh nói, em xem tự mình tới lấy hoặc sao đó.”

“Ừ.” Thời Vũ biết hắn phải về nhà, lúc này mới xong việc chắc là mệt lắm nên cậu không nói thêm nữa, chào tạm biệt rồi cúp điện thoại.

Thời gian trên điện thoại hiển thị 2:05 sáng.

Thời Vũ đi tới ban công, xuyên qua cửa sổ nhìn đường phố bên ngoài khu dân cư, đèn nêon sáng trưng, hắt xuống hai bên đường ánh vàng ánh đỏ. Thỉnh thoảng có xe chạy qua, phát ra tiếng động trong màn đêm yên tĩnh.

Thời Vũ không biết lúc này xe của Hứa Nghiễn Sinh chạy trên con đường nào, nhưng chắc cũng cô đơn chiếc bóng như vậy.

“Làm bác sĩ khổ cực như vậy sao?” Thời Vũ lẩm bẩm, châm điếu thuốc chậm rãi hút.

***

Thời Vũ có thói quen ăn sáng, cậu tự đặt đồng hồ báo thức, 8:30 dậy chuẩn bị ăn bánh bao chiên hay gì đó. Trên điện thoại có một tin nhắn chưa đọc, lúc 7 sáng Hứa Nghiễn Sinh gửi tới: Đã tìm một vòng, không thấy tai nghe của em, chắc mất rồi.

Thời Vũ nhìn thời gian gửi đến và cau mày, tự hỏi người này buổi tối có ngủ đủ 5 tiếng không? Không, có lẽ chỉ ba bốn tiếng. Cậu ngủ dậy giờ này còn cảm thấy mơ màng, không biết Hứa Nghiễn Sinh làm thế nào giữ tỉnh táo được.

Thời Vũ từ tốn trả lời: Em biết rồi, mua lại vậy.

Sau một lát, lại gửi: Anh ăn sáng chưa?

Thời Vũ ăn xong mà Hứa Nghiễn Sinh vẫn chưa hồi âm, cậu không nhịn được lại gửi thêm tin nữa: Số điện thoại này của anh có thể tra ra Weixin không?

Thời Vũ về nhà ngủ tiếp, tỉnh lại mới thấy tin nhắn của Hứa Nghiễn Sinh: Ăn rồi, có thể tra.

Tin nhắn thứ hai: Vừa đi tuần tra phòng bệnh.

Thời Vũ lập tức đi kết bạn Weixin, ảnh đại diện trên Weixin của Hứa Nghiễn Sinh là biểu tượng cảm xúc, một người đội mũ bảo hiểm chống tay lên bàn, biểu cảm rất “vô vị”. Thời Vũ nhìn cười nửa ngày, đúng là chân dung chân thực về kẻ làm công bán mình cho tư bản.

Lúc này Hứa Nghiễn Sinh hồi âm rất nhanh, có vẻ không bận gì.

Thời Vũ: Hôm qua anh ngủ đủ không?

Hứa Nghiễn Sinh: Có thể nghỉ một lúc sau giờ ăn trưa.

Thời Vũ: Ồ… Bệnh viện chỗ anh có lo cơm không?

Hứa Nghiễn Sinh: Có phòng ăn, mùi vị cũng không tệ.

Thời Vũ: Ồ.

Lịch sử trò chuyện của người đã lúng túng còn thẳng nam. Hứa Nghiễn Sinh một lúc lâu chẳng nhắn tiếp, Thời Vũ nằm sấp trên giường thở dài, đặt đồ ăn ngoài cho mình.

*Thẳng nam: (straight) nghĩa lóng hiện nay chỉ kiểu đàn ông bộc trực, thẳng đuột, nghĩ sao nói vậy,  không hiểu tâm lý đối phương.

Đang ăn thì nhận được điện thoại của mẹ, bảo cậu rảnh về nhà ăn bữa cơm, ở lại hai ngày.

Thời Vũ ngày nào cũng gọi đồ ăn bên ngoài, gần đây còn chẳng biết gọi món gì, vừa hay về nhà cải thiện đời sống.

Cậu đồng ý ngay, cùng ngày liền thu thập một ít quần áo, cầm máy tính đi về nhà.

Trong nhà có dì nấu ăn rất ngon, lúc Thời Vũ mới dọn ra ngoài, mẹ lo lắng cậu không thể tự chăm sóc bản thân, còn muốn dì ngày ngày đem cơm qua nhưng bị Thời Vũ cản lại, tuy là cậu vẫn nhớ cơm dì nấu.

Buổi tối có sườn heo hầm và tôm sốt cay, Thời Vũ len lén chụp hai tấm gửi cho Hứa Nghiễn Sinh.

Cậu ăn xong, bên kia mới trả lời: Em tìm đòn, anh còn chưa ăn cơm.

Thời Vũ nhìn đồng hồ đeo tay, đã 8 giờ tối, bây giờ còn chưa ăn cơm nữa? Đáng thương quá đi… 

Thời Vũ: Vậy anh mau đi ăn đi, vốn còn mấy món khác nữa, em không gửi anh nữa ha!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN