Vài ngày nay Thời Vũ không làm việc, mấy lần cậu ngủ đến hơn 10 giờ sáng đều do tối trước đó bị Hứa Nghiễn Sinh làm đến mệt lã. Hôm qua không làm nên buổi sáng hôm nay Thời Vũ thức dậy cùng hắn.
Hứa Nghiễn Sinh còn hơi bất ngờ: “Không ngủ thêm một lát?”
Thời Vũ lắc đầu: “Không ngủ nữa, à, em…” Cậu vuốt vuốt tóc mình: “Em hôm nay phải về nhà, ngày hôm qua nhận một bản thảo, bên A cần gấp, cuối tuần phải giao cho người ta.”
Hứa Nghiễn Sinh gật đầu: “Được, chút nữa đi à?”
Thời Vũ ngẫm nghĩ: “Em đi cùng anh, em còn muốn ăn sáng.”
“Ừ.”
Nhưng Hứa Nghiễn Sinh không có thời gian nên không ăn cùng Thời Vũ, hắn mua một miếng sandwich mang đi, trong khi Thời Vũ tự đi ăn bánh bao và cháo.
Bản thảo lần này độ khó hơi cao, buổi trưa sau khi đến chỗ Hứa Nghiễn Sinh dán thuốc, cậu ngồi ở nhà cả buổi chiều mới có chút ý tưởng, vẽ đến hơn 12 giờ đêm, sửa đi sửa lại mới xong phác thảo.
Thoải mái về thể xác lẫn tinh thần trong vài ngày qua làm cậu khá hài lòng với những thứ mình vừa vẽ ra.
Từ lần phạt hai ngày trước và trò chuyện rất nhiều cùng Hứa Nghiễn Sinh, trong lòng cậu rất nhẹ nhõm và vui vẻ.
Chỉ là không ngờ ngày tiếp theo, sau khi lên màu gửi bản vẽ thì bên A không hài lòng, cậu còn phải sửa đổi một chút.
Thời Vũ phiền nhất loại bên A này, gửi tranh bảo chưa hài lòng, nhưng không nói chưa hài lòng chỗ nào, chỉ nói còn thiêu thiếu gì đó, bảo cậu sửa lại một chút. Cậu cũng không biết phải thay đổi chỗ nào liền tạm thời vứt xó, chuẩn bị đặt cơm tối bên ngoài.
Thời Vũ xoắn xuýt không biết ăn gì, còn đang dán thuốc nên nhiều thứ không thể ăn được, chỉ có ba cái đồ nhạt nhẽo mấy ngày nay ăn phát chán. Dòm ngó nửa ngày, đang định gọi bát cháo ăn tạm thì cửa bị gõ vang.
Thời Vũ hơi ngạc nhiên, nhưng nói chung ngoại trừ ba mẹ thì cũng không ai đến đây.
Mẹ Thời mang theo một chiếc hộp giữ nhiệt, nói là đồ ăn dì làm, sau khi vào cửa nhìn cậu từ trên xuống dưới, dò hỏi: “Hai ngày trước mẹ đến đây một lần, gõ cửa cả ngày không ai đáp nên mẹ bấm mật mã đi vào, mà con không ở nhà, mẹ đợi hơn cả tiếng.”
Thời Vũ chột dạ, mấy ngày trước cậu không ở đây thì chắc là ở nhà Hứa Nghiễn Sinh.
“Vậy sao mẹ không gọi điện cho con?” Thời Vũ vội vàng nhặt quần áo bẩn trên ghế sofa ném vào máy giặt.
Mẹ Thời lạnh lùng nói: “Lần trước mẹ tới đã thấy rồi, lười quét dọn cho con, tự biến nhà mình thành cái chuồng heo thì mẹ cũng mặc.”
Thời Vũ cười gượng: “Ha ha, con quét dọn thường xuyên mà.”
Mẹ Thời cóc tin cậu nói nhảm: “Vậy ăn xong quét dọn cho mẹ nhìn, dọn sạch thì mẹ đi.”
“Ơ mẹ, không được, lát con phải ra ngoài một chuyến.” Thời Vũ tự mở hộp cơm chuẩn bị ăn: “Mẹ ăn chưa?”
“Ăn rồi.” Mẹ Thời thấy kì lạ: “Sao lúc trước còn ước nằm trên giường cả ngày không đi đâu, bây giờ chăm ra đường thế?”
Thời Vũ giải thích: “Bác sĩ nói đường ruột con ẩm nóng nên hay bị nóng trong người, cần phải điều chỉnh cơ thể.” Cậu vừa nói vừa vén áo, cho mẹ nhìn vết đỏ vòng quanh rốn: “Ngày nào cũng phải đi bệnh viện, bác sĩ còn dán thuốc cho con đây.”
“Con dị ứng với cái này sao còn dán?” Mẹ Thời cau mày nhìn bụng Thời Vũ, vô cùng phản đối.
“Không phải dị ứng, miếng dán khó xé, lần nào xé ra cũng như vậy, không đau không nhột không sao.” Thời Vũ lùa cơm xột xoạt: “Nhưng con về nhanh lắm, mẹ ở nhà chờ con.”
Mẹ Thời nhìn cậu có vẻ không phải kiếm đường trốn dọn dẹp nên miễn cưỡng đồng ý chờ Thời Vũ về nhà.
Thời Vũ đón xe trực tiếp đến bệnh viện, lúc cậu gọi điện thì Hứa Nghiễn còn chưa ăn xong.
“Vậy em ngồi ở phòng làm việc chờ anh được không?”
“Được, anh sắp xong rồi.”
Thời Vũ chờ ở phòng làm việc chừng mười phút thì Hứa Nghiễn Sinh trở về, cậu nhường chỗ cho hắn ngồi: “Anh ăn gì vậy?”
“Cơm.” Hứa Nghiễn Sinh ngồi xuống, đeo mắt kính lên, dùng cồn lau tay: “Sao hôm nay đến sớm vậy? Ăn rồi à?”
“Ăn rồi, hôm nay mẹ đưa cơm nên ăn xong đến sớm, nếu chờ giao hàng thì còn mất một lúc nữa.” Thời Vũ tự giác đặt cổ tay lên mạch chẩm: “Nhưng mẹ khôg biết em dán thuốc, đem qua hai con cua, em còn chưa ăn.”
Hứa Nghiễn Sinh cười một tiếng, đáp “Ừ” rồi chuyên tâm bắt mạch cho cậu, tạm thời không nói chuyện. Xong xuôi thì kiểm tra đầu lưỡi cậu, lúc này mới nói: “Anh hình như không thấy em uống đồ uống gì.”
“Ừ, em thường không uống, không thấy giải khát.”
“Mấy ngày nay dán thuốc không cảm thấy khô miệng à?”
“Đỡ hơn rồi, nhưng em uống nước nhiều mà.”
“Ừ, điều chỉnh có hiệu quả, dán hết tuần này rồi ngưng nửa tháng, sau đó xem thế nào, có chỗ nào cần điều chỉnh thì tiếp tục dán.” Hứa Nghiễn Sinh cất mạch chẩm, kê thuốc cho cậu trên máy tính: “Còn có ba ngày, kê một lần cho em, mai mốt không cần đến nữa, tự mình ở nhà chuẩn bị xong dán lên là được.”
Thời Vũ sững sốt: “Hơ? Nhưng mà… Em có biết làm đâu.”
“Lát anh dạy.”
Thời Vũ trên đường đi lấy thuốc còn đang suy nghĩ, đột nhiên tước đoạt quyền lợi gặp bác sĩ đẹp trai mỗi ngày của mình, ngày sau biết lấy gì rửa mắt đây?
Sau khi lấy thuốc trở lại phòng làm việc, Hứa Nghiễn Sinh đang tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần, hắn tháo mắt kính day day sống mũi, trông khá mệt mỏi.
Thời Vũ rón rén đi tới: “Hôm qua anh không được nghỉ ngơi à?”
Hứa Nghiễn Sinh mở mắt ngồi thẳng dậy, nhận lấy thuốc trong tay cậu, trêu ghẹo: “Ừ, phòng không gối chiếc, ngủ không thoải mái.”
Thời Vũ không ngờ hắn sẽ nói như vậy, nhất thời mặt hơi nóng lên, lắp bắp một chút mới nói: “Anh, anh ngủ với em thì ngon hơn chắc?”
Hứa Nghiễn Sinh bôi thuốc cho cậu, cười một tiếng, tay theo bụng sờ đi lên, cách lớp áo nhéo đầu v* cậu, đầu ngón tay vuốt ve vòng quanh quầng vú, dùng móng tay được cắt tỉa gọn gàng đùa bỡn đầu v*.
Chất liệu quần áo có tốt đến đâu thì so với chỗ nhạy cảm như núm vú vẫn hơi thô ráp, hơi đau nhưng càng kích thích và sảng khoái. Thời Vũ đột nhiên hứng chịu một đợt khoái cảm dâng trào, bụng dưới căng thằng ngay lập tức và hơi nóng dồn hết về phần thân dưới.
“Hưm…” Thời Vũ hừ một tiếng, khom người trong vô thức.
“Chỗ này của em cũng nhạy cảm quá…” Hứa Nghiễn Sinh cười trêu cậu, thanh âm nhẹ nhàng chui vào tai.
Thời Vũ nóng mặt, lầm bầm: “Làm chuyện này anh không mệt nữa ha?”
“Dĩ nhiên.” Hứa Nghiễn Sinh đứng lên, kéo eo Thời Vũ ấn về phía mình, đầu ngón tay vẫn còn xoa nắn ngực trái, nhẹ nhàng trêu chọc đầu v* căng cứng, hạ giọng nói: “Em có cám dỗ rất lớn với anh…”
Bên tai Thời Vũ là hơi thở phập phồng của hắn, vừa nóng vừa nhột.
“Anh hôm nay mấy giờ tan làm?” Thời Vũ thở hổn hển hỏi hắn, hốc mắt dưới sự kích thích của ngón tay đã có chút ươn ướt.
Một tay khác của Hứa Nghiễn Sinh đi xuống xoa mông cậu: “Vẫn như cũ, tám chín giờ, sao vậy? Còn muốn đón anh?”
“Em, ừm… Lát nữa phải về dọn nhà, anh… Anh, tối nay, có muốn đến ngồi chơi một chút không?”
Hứa Nghiễn Sinh cười một tiếng, giơ tay đánh mông cậu hai cái: “Được.”
Hai cái đánh này không nhẹ, hơi đau, âm thanh như còn vang vọng trong phòng một lúc.
Mặt Thời Vũ như bị hấp chín, tay không dùng lực đẩy hắn ra: “Đây, đây là bệnh viện, đồ lưu manh.”
Hứa Nghiễn Sinh đến đây thì ngừng, không chọc cậu nữa nhưng miệng vẫn trêu một câu: “Không thích thì em đừng “nắng”, đầu v* cũng cương lên kìa.”
Thời Vũ giận đến nghiến răng, quẫy đít bỏ đi không một lời chào.