Cô bước nhanh đến, vừa lên xe liền ngửi thấy mùi khói thuốc thoang thoảng, thấy cửa sổ bên anh đã hạ xuống phân nửa, mỉm cười hỏi anh: “Hút thuốc à?”
Cao Tuấn cười nhạt, không trả lời câu hỏi của cô, chỉ hỏi cô: “Tình trạng Tô Văn như thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?”
Nguyễn Chân Chân nhẹ giọng nói: “Không nghiêm trọng, nhưng bị tông cũng không nhẹ, may mắn là không tổn thương đến xương cổ. Đừng nhìn cô ấy hung hăng mà đánh giá, thực ra cũng bị doạ cho mất mật, chúng tôi có một bạn học cũng bị giống như này, tông xe làm gãy xương cổ, mất hết cảm giác từ ngực trở xuống.”
Sắc mặt Cao Tuấn hơi trầm xuống, im lặng một hồi, sau đó nói: “Không sao là tốt rồi.”
“Này?” Nguyễn Chân Chân quay đầu nhìn anh, “Đối phương là ai? Làm nghề gì?”
Cao Tuấn lái xe, vẻ mặt thản nhiên đáp: “Tôi đang định nói chuyện này với cô. Cậu ta đến Nam Châu công tác, xe cũng là thuê, nói rằng mình có việc gấp phải làm, đồng ý với tất cả các điều kiện chúng ta đưa ra, nhưng có một yêu cầu, đó là không ký thỏa thuận, trực tiếp bồi thường bằng tiền mặt.”
Nguyễn Chân Chân biết rõ lý do tại sao không ký thỏa thuận, chẳng qua là không muốn để lại bất kỳ bằng chứng nào thôi. Cô thầm cười lạnh, nhưng lại hỏi: “Không ký thỏa thuận? Tại sao?”
Cao Tuấn cười nhạt một cái, trả lời: “Chắc là không muốn tiết lộ quá nhiều thông tin cá nhân.”
Nguyễn Chân Chân cố ý nói: “Nhưng Tô Văn sợ cậu ta sẽ quỵt nợ, nên đã dùng điện thoại chụp lại bằng lái xe của cậu ta rồi, cậu ta muốn giấu cũng không giấu được.”
“Có lẽ cậu ta không muốn đơn vị của mình biết về vụ tai nạn xe.” Phía trước là một giao lộ, đúng lúc gặp đèn đỏ, Cao Tuấn phanh xe, quay đầu nhìn cô, nói, “Với tình hình hiện tại, hoặc là không ký thỏa thuận, bên kia trực tiếp bồi thường tiền mặt; hoặc là chờ giấy chứng nhận trách nhiệm tai nạn giao thông, tiền bồi thường chắc chắn sẽ không nhiều hơn bây giờ. Tôi nghĩ phương án đầu tiên phù hợp hơn, cô nói xem?”
Nguyễn Chân Chân vừa định từ chối, nhưng lại đột nhiên nhận ra, anh ta bao che cho người đó lộ liễu như vậy, chẳng lẽ cũng đang cố ý thăm dò? Cao Tuấn vẫn nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt ôn hòa, không nhìn ra một chút bất thường nào. Cô ổn định tâm trí, nói: “Nhìn trước mắt, đúng là phương án thứ nhất thích hợp hơn, nhưng sợ rằng sau này Tô Văn xảy ra gì đó. Lúc đó thì đi đâu tìm người này?”
“Có lý.” Cao Tuấn gật đầu, vô thức bật cười, “Hai chúng ta cũng lo lắng vớ vẩn, cứ để Tô Văn quyết định nên xử lý chuyện này thế nào.”
Nguyễn Chân Chân cũng cười theo: “Ừm, đúng vậy.”
Trong lúc nói chuyện, đèn đỏ đã chuyển sang xanh, Cao Tuấn tiếp tục lái xe, Nguyễn Chân Chân điện cho Tô Văn và chuyển lời của Cao Tuấn cho cô ấy. Tô Văn lại nhanh gọn, trực tiếp quyết định: “Vậy đưa tiền mặt đi, 50 nghìn tệ, không được thiếu một xu.”
Nguyễn Chân Chân cúp điện thoại, quay đầu nhìn Cao Tuấn, cười nói: “Quả nhiên tôi đã quá lo lắng rồi.”
Anh cười cười không nói, một lúc sau, đột nhiên hỏi: “Bên Thẩm Nam Thu thì sao, cô định làm gì?”
“Nói thật là không định làm gì cả. Tôi từng tưởng tượng ra vô số lần gặp Thẩm Nam Thu, thậm chí còn luyện tập trong đầu xem nên nói câu gì, làm ra vẻ mặt nào, nhưng khi trực tiếp đối mặt, mới nhận ra bản thân thực sự vô dụng.” Nguyễn Chân Chân dựa vào ghế, ngơ ngác nhìn ra ngoài xe, thở ra một hơi dài, hồi lâu sau, bỗng nhiên yếu ớt nói, “Mệt quá.”
Câu này như lời tâm sự lại như lời cảm thán, nhưng trong giọng nói nhẹ nhàng lại lộ ra sự mệt mỏi và thê lương vô tận.
Anh bất giác im lặng, trái tim như bị thứ gì đó kéo lại, đau âm ỉ. Anh không biết phải nói thế nào, do dự hồi lâu, chỉ có thể vươn tay ra, dịu dàng xoa xoa đầu cô, mềm giọng nói: “Mệt rồi thì ngủ một lát đi.”
Lần này, cô không tránh bàn tay của anh, thậm chí còn ngoan ngoãn nghiêng đầu sang phía anh, nhắm mắt lại.
Trời đã chạng vạng, đèn hoa được thắp sáng, đúng vào giờ cao điểm buổi tối, hầu như mọi người đều hối hả về nhà, xe cộ tắc nghẽn thành nhiều hàng dài, màu đỏ hoặc trắng, uốn lượn dọc theo các con đường khác nhau, khiến người ta không thể nhìn thấy điểm cuối. Quả nhiên thành phố rất phồn hoa, nhưng không biết vì sao lại lộ ra sự hiu quạnh và vắng vẻ khôn xiết.
Anh lái xe, đi đi dừng dừng theo dòng xe cộ, thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái.
Cô nghiêng đầu, cuộn tròn trên ghế, ban đầu im hơi lặng tiếng, nhưng dần dần, hơi thở của cô trở nên nặng nề hơn, sau một lúc, phát ra một tiếng ngáy nhẹ như một con vật nhỏ. Anh nghe vậy đưa mắt nhìn qua, sững sờ một lát rồi bất giác phì cười.
Giao thông ùn tắc nghiêm trọng, vốn dĩ chỉ cần nửa giờ lái xe, nhưng hiện tại phải mất gần hai giờ mới đến. Dạo này Cao Tuấn thường tới đây, đã là gương mặt quen thuộc với các bảo vệ tiểu khu, anh hạ cửa kính xuống chào hỏi, sau đó lái xe vào, dừng ở chỗ đậu xe Nguyễn Chân Chân thuê.
Anh quay đầu im lặng nhìn cô, do dự một hồi, nhẹ giọng gọi cô: “Chân Chân?”
“Hả?” Cô thấp giọng đáp một tiếng, không mở mắt, chỉ mơ hồ hỏi anh, “Sắp đến rồi à? Khi nào đến thì kêu tôi.”
Anh không nói gì nữa, ngồi yên một lúc lâu, sau đó mới nghiêng người vỗ vỗ cánh tay cô, nhẹ giọng nói: “Đến rồi, tỉnh dậy đi, về nhà hãy ngủ.”
Cô tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nhìn anh, ngơ ngác một hồi mới phản ứng: “À, được.” Có lẽ vì mới thức dậy nên cô vẫn còn hơi đờ đẫn, khi mở cửa xe bước ra quá mạnh, đỉnh đầu va vào khung xe ‘Rầm’ một tiếng, khiến cô ngồi lại vào xe.
Anh vừa bước xuống xe, nghe tiếng liền giật mình, khi hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, lại dở khóc dở cười, nhanh chóng đi vòng qua đầu xe đến bên cạnh cô, hỏi: “Gì vậy? Không sao chứ?”
Cô choáng váng, lấy tay che đầu hồi lâu không trả lời. Anh thấy vậy có hơi lo lắng, vịn cửa xe cúi xuống nhìn cô, nhưng trùng hợp thay, cô cũng đang nhịn đau bước xuống xe, khiến đầu đập thẳng vào anh. Anh phản ứng rất nhanh, theo bản năng đưa tay ra cản, một bàn tay vừa vặn ấn vào đầu cô, liền nghe thấy cô kêu “Ây da” một tiếng, lại ngồi vào chỗ cũ.
Anh sững sờ, cuối cùng lại không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Cao Tuấn!” Cô bực bội hét lên, hình như sắp thẹn quá hoá giận. Anh vội nín cười, kéo cô ra khỏi xe, xin lỗi không mấy chân thành: “Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý đâu.”
Cô vẫn còn giận dữ, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn anh, đôi má vốn luôn tái nhợt cũng đỏ bừng, không biết là do tức giận hay do giấc ngủ trước đó. Rõ ràng là dáng vẻ tức giận đùng đùng, nhưng lại không có một chút khí thế, mà còn khiến cho người ta buồn cười.
Anh chợt nhớ đến đoạn văn mà mình đã thuộc lòng: “Khi tôi quay đầu lại thì không thấy, tiếp tục nhìn xuống, liền thấy một nữ sinh có khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt rất to, con ngươi vừa đen vừa sáng, lấp lánh ánh nước, hai má đỏ bừng, giống như đánh một lớp phấn hồng, ngẩng đầu lên, vừa ủy khuất vừa tức giận trừng mắt nhìn tôi…”
Dường như anh đã bị mê hoặc, cứ mãi nhìn ngắm, hơi thở bỗng nhiên gấp gáp hơn, chỉ muốn cúi đầu xuống, hôn lên đôi mắt sáng ngời đó, hôn lên đôi má hồng hào đó, hoặc đôi môi đỏ mọng ẩm ướt như những cánh hoa đó… Bất cứ nơi nào cũng được, miễn là có thể chạm vào cô ấy.
Trong lòng anh chợt dâng lên một khát khao khó hiểu, muốn được tiếp xúc gần gũi với cô, má ấp môi kề, quấn quýt bên nhau.
Ý nghĩ này tràn ra từ đáy lòng anh, trào dâng điên cuồng không thể kiểm soát, bao trùm tâm trí anh trong nháy mắt, khiến anh khó mà khống chế, đồng thời vô cùng sợ hãi. Lẽ ra không nên như thế này, anh chỉ nên thông cảm và thương hại cô, không nên có bất kỳ cảm xúc nào khác.
Thế này quá nguy hiểm, giống như đang chơi đùa với lửa.
Anh hơi hoảng hốt buông cô ra, lùi lại một bước, cụp mắt xuống che giấu cảm xúc, gượng cười nói: “Tôi thật sự không cố ý.”
Dường như cô không nhận ra sự khác thường của anh, khẽ khịt mũi, vung túi đánh nhẹ vào anh, quở mắng: “Lừa ai đấy? Cười to như vậy mà nói là không cố ý, đã muốn cười thì cười lớn lên, đừng nhịn, coi chừng nghẹt thở!”
Nói xong lại lườm anh một cái, quay người sải bước vào tòa nhà.
Cao Tuấn tụt lại phía sau, đứng đó một lát rồi đuổi theo vài bước, bắt kịp cô trước khi cửa thang máy đóng lại.
Trong thang máy không có ai nữa, hai người đứng cách nhau không xa, không nói chuyện gì cả. Thang máy mở cửa ở tầng 26, Nguyễn Chân Chân vừa lấy chìa khóa ra, điện thoại trong túi đột nhiên reo lên, cô sững sờ một lát, sau đó lục túi xách tìm điện thoại, nhưng cái túi quá lớn, đồ đạc bên trong lại lộn xộn, điện thoại cứ đổ chuông liên tục, nhưng vẫn không tìm thấy điện thoại ở đâu, cô bất giác có chút luống cuống.
Anh không nhịn được cầm lấy chìa khóa, tiến lên mở cửa trước, rồi quay đầu dặn dò cô: “Đừng vội, từ từ mà tìm.”
“Nhất định là Tô Văn.” Cô lẩm bẩm, cúi đầu tìm điện thoại trong túi, cũng không chú ý đến phía trước, tiến lên hai bước đâm đầu vào lưng anh. Vốn dĩ cô muốn diễn kịch, nên thuận tay đấm anh, nửa thật nửa giả phàn nàn với anh: “Còn nói là không cố ý! Tôi thấy anh rất cố ý là đằng khác.”
Cao Tuấn đứng bất động phía trước, không có phản ứng gì.
Cô nhận ra có gì đó không đúng, nghiêng người nhìn sang, liền thấy cha mẹ Hứa gia và Hứa Hân Ninh đang đứng chen chúc trước nhà mình.
Ba người gió bụi dặm trường, ai cũng mang theo hành lý, Hứa Hân Ninh đứng ở phía trước, một tay cầm chìa khóa có buộc sợi dây màu đỏ, tay kia cầm điện thoại, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người họ, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi từ kinh ngạc sang phẫn nộ, giơ tay ném chìa khóa vào mặt Nguyễn Chân Chân.
Cao Tuấn giơ tay ngăn cản, bắt lấy chìa khóa vào lòng bàn tay, không chút nghĩ ngợi giấu Nguyễn Chân Chân ra sau lưng, dùng thân thể ngăn cản Hứa Hân Ninh đang lao tới đánh nhau.
“Con điếm!” Hứa Hân Ninh hận đến nghiến răng nghiến lợi, bất chấp sự cản trở của Cao Tuấn, cô ta vẫn muốn đánh tới Nguyễn Chân Chân, tức giận chửi bới, “Cô còn nói mình không lén lút vụng trộm, bây giờ đã đưa đàn ông về nhà luôn rồi, hài cốt của anh tôi còn chưa lạnh đâu! Đồ vô liêm sỉ!”
Cao Tuấn cố gắng bảo vệ Nguyễn Chân Chân sau lưng, bản thân lại bị Hứa Hân Ninh cào xé mấy lần, còn nghe cô ta mắng chửi như vậy, cũng không kìm được cơn giận nữa, sắc mặt đột nhiên trở nên tàn nhẫn, giơ tay tóm cổ Hứa Hân Ninh, ấn cô ta vào tường, lạnh lùng nói: “Câm miệng!”
Sát khí kinh người phát ra từ cơ thể anh doạ tất cả bọn họ, cha mẹ Hứa gia nhất thời khiếp sợ, cứng đờ ở đó quên phản ứng. Cao Tuấn quay đầu nhìn bọn họ, nhẫn nhịn buông tay ra. Hứa Hân Ninh cảm thấy mình vừa thoát chết trong gang tấc, dựa vào tường ngồi phịch xuống, lấy tay ôm cổ, ho dữ dội không ngừng.
Lúc này cha mẹ Hứa gia mới phản ứng lại, vội vàng đi xem tình hình của con gái.
Cao Tuấn lạnh lùng nhìn, nhàn nhạt nói: “Có chuyện thì nói, đừng động thủ.”
Người Hứa gia oán hận trừng mắt nhìn anh, mặc dù tỏ ra tức giận, nhưng cũng không dám có động tác gì khác. Nguyễn Chân Chân ngồi xổm xuống nhặt chiếc chìa khóa mà Hứa Hân Ninh ném qua, lại lấy chìa khóa của mình từ tay Cao Tuấn, cúi đầu đi ngang qua người Hứa gia, mở khóa cửa, nhẹ giọng nói: “Vào nhà trước đã.”
Cao Tuấn đi theo cô vào trước, cha mẹ Hứa gia nhìn nhìn nhau, do dự một lát, đỡ con gái dậy, cẩn thận bước vào nhà. Nguyễn Chân Chân bật hết đèn trong nhà, quay người nhìn Cao Tuấn, hỏi anh: “Có cần xử lý vết thương không?”
Trên mu bàn tay có vết xước do Hứa Hân Ninh để lại, đã hơi rỉ máu, anh nhìn lướt qua, thản nhiên lấy tay lau lau, nói: “Không sao.”
Cô không để ý anh nữa, quay sang nhìn người Hứa gia, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh và lịch sự. “Cả nhà vừa đến Nam Châu à? Đã ăn cơm chưa?”
“Chị bớt đạo đức giả đi…” Hứa Hân Ninh mới nói được một nửa bỗng im bặt. Mẹ Hứa kéo mạnh cánh tay cô ta, sợ hãi nhìn trộm Cao Tuấn bên cạnh, rõ ràng là rất kiêng dè anh. Cha Hứa trấn tĩnh hơn một chút, trầm mặc nhìn Nguyễn Chân Chân, hỏi: “Con thay khóa cửa rồi à?”
Nguyễn Chân Chân gật đầu đáp: “Trước kia trong nhà có trộm, để an toàn, con đã thay khóa cửa.”
Đương nhiên người Hứa gia không tin lý do này, cha Hứa trực tiếp hỏi: “Là để phòng trộm, hay là để phòng Hứa gia này?”
Nguyễn Chân Chân không muốn tranh cãi với bọn họ nên không trả lời, chỉ đi vào bếp rót nước cho ba người họ, lúc quay lại, ba người Hứa gia đã ngồi xuống ghế sô pha, chỉ có Cao Tuấn đứng ở xa xa, dựa vào cửa thư phòng, khẽ mím đôi môi mỏng, lẳng lặng nhìn cô.
Cô đặt cốc nước lên bàn trà, ngồi xuống đối diện người Hứa gia, hỏi cha Hứa: “Sao lại đột nhiên đến đây? Có chuyện gì sao?”
Họ đến không thèm báo trước, còn trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa vào nhà, không mở cửa được mới gọi điện cho cô… Mấy người này, rõ ràng là đến với ý đồ xấu.
Quả nhiên liền nghe cha Hứa nói: “Cả nhà thấy con một mình kiện tụng vất vả, đến đây để giúp con, còn đơn vị của Du Ninh nữa, sao họ vẫn chưa đưa tiền trợ cấp tử tuất? Có phải bọn họ bắt nạt con, cố ý trì hoãn không đưa?”
Nguyễn Chân Chân cúi đầu xuống, phải mất một lúc mới có thể đè nén ngọn lửa trong lồng ngực, cô lại ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Việc kiện tụng phải dựa vào bằng chứng, không phải bên nào có nhiều người hơn là có lý, về phần trợ cấp tử tuất của Hứa Du Ninh, đơn vị người ta cũng có các thủ tục liên quan, khi xong xuôi đương nhiên họ sẽ thông báo cho chúng ta, không vội được.”
“Thấy chưa? Con đã nói là chúng ta đừng đến mà không nghe, giờ nhìn đi, chẳng đòi được gì đâu.” Hứa Hân Ninh lại ngắm nghía móng tay của mình, nói móc mỉa, “Đến rồi, thì người ta thấy mình chướng mắt, mà không đến, thì người ta nói mình chẳng thèm quan tâm, chỉ biết xin tiền. Đúng là lưỡi không xương trăm đường lắt léo.”
Cô ta khá kiêng dè Cao Tuấn, đầu tiên nâng mí mắt lên nhìn anh, thấy anh không có phản ứng, sau đó mới nhìn sang Nguyễn Chân Chân, như cười như không hỏi: “Sao vậy chị dâu, hay em đưa bố mẹ về trong đêm nay nhé?”
Nếu bọn họ đã đến rồi, thì sẽ không dễ dàng quay về. Trong lòng Nguyễn Chân Chân hiểu rõ, cũng không nhìn Hứa Hân Ninh một cái, chỉ nói với cha Hứa: “Ba mẹ đã đến đây rồi thì ở lại trước, ngày mai con sẽ đưa mọi người đến tòa án, hỏi xem tiến triển của vụ kiện như thế nào, còn đơn vị của Hứa Du Ninh, thì cũng đến đó thúc giục bọn họ, xem xem khi nào mới có tiền trợ cấp.”
Nhà họ Hứa nhìn nhìn nhau, vẫn là cha Hứa ra mặt đáp: “Được.”
Nguyễn Chân Chân liếc nhìn thời gian, hỏi: “Cả nhà đã ăn gì chưa? Trong nhà không có đồ ăn, hay là cùng nhau ra ngoài ăn đi.”
“Không cần.” Mẹ Hứa vội xua tay, “Đã ăn trong xe hết rồi, không đói.”
Nguyễn Chân Chân không khách sáo nữa, lại nói: “Vậy con sẽ đặt hai phòng cho mọi người, mọi người ngồi xe cả ngày cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
“Đặt phòng?” Mẹ Hứa ngơ ngác một lát, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, “Đặt phòng làm gì?”
Nguyễn Chân Chân giải thích: “Trong nhà chỉ có hai chiếc giường, không đủ ạ.”
Căn nhà có ba phòng, có một căn phòng quá nhỏ, dùng để làm thư phòng, chỉ có phòng ngủ và phòng cho khách là có giường, mặc dù là giường lớn, nhưng để nhiều người lớn như vậy vào ngủ thì khá bất tiện.
“Sao hai chiếc giường lại không đủ?” Mẹ Hứa hỏi ngược lại, ánh mắt cố ý tránh né Cao Tuấn ở cửa thư phòng, giơ tay chỉ vào phòng ngủ và phòng cho khách, sắp xếp, “Hân Ninh ngủ cùng phòng với con, còn mẹ ngủ ở phòng cho khách với ba con, không phải rất tốt sao?”
Nguyễn Chân Chân còn chưa mở miệng từ chối, Hứa Hân Ninh lập tức lạnh giọng nói: “Con không ngủ chung với chị ta.”
Mẹ Hứa ngây ra, liền đổi lời: “Vậy được, con ngủ ở phòng cho khách với mẹ, kêu ba con ngủ trên ghế sô pha tạm, được chưa? Đặt phòng khách sạn làm gì, cũng không phải là ngủ không đủ, đừng lãng phí tiền! Lại không chỉ có một đêm hai đêm. Con nói xem, Chân Chân?”
Ba người Hứa gia đều nhìn Nguyễn Chân Chân, có thăm dò có khiêu khích, đủ loại ánh mắt khác nhau, nhưng không phải chờ cô quyết định, mà là chờ xem phản ứng của cô.
Nguyễn Chân Chân cắn cắn răng, đang định trả lời, nhưng không ngờ Cao Tuấn lại lên tiếng trước mình, một câu “Không được” lập tức thu hút ánh mắt mọi người. Anh không quan tâm, hơi giễu cợt nhếch khóe môi, lặp lại lần nữa: “Tôi nói là không được.”
“Cậu nghĩ cậu là ai?” Cha Hứa lạnh giọng hỏi.
Cao Tuấn cười cười, đứng thẳng lên, đang định đáp lời, Nguyễn Chân Chân lại đột nhiên lớn tiếng gọi anh: “Cao Tuấn!” Cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, quay người nhìn anh, nhàn nhạt nói, “Không phải anh còn có việc phải làm sao, để tôi tiễn anh ra ngoài trước.”
Cao Tuấn hoàn toàn phớt lờ ám thị của cô, không nhanh không chậm trả lời cha Hứa: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là nếu các người ở lại đây, con gái ông lại phát điên thì làm sao?”
“Đủ rồi!” Nguyễn Chân Chân lạnh lùng ngắt lời anh, dừng một chút, sau đó trầm giọng nói, “Vừa rồi là hiểu lầm, Hân Ninh cho rằng tôi cố ý thay ổ khóa, nên mới làm ầm ĩ lên. Bây giờ đã nói ra mọi chuyện, em ấy không phải là người không hiểu lý lẽ. Đi thôi, tôi tiễn anh ra ngoài trước.”
Cô nhìn thẳng vào anh, trong mắt có sự bướng bỉnh và cố chấp không thể lay chuyển, còn có một chút quyết liệt khó che giấu.
Cao Tuấn nhìn nhìn, bỗng nhiên mỉm cười, gật đầu nói: “Được.”
Anh cất bước ra ngoài, khi đi ngang qua Hứa Hân Ninh hơi khựng lại, quay đầu sang, cụp mắt xuống thờ ơ nhìn cô. Ánh mắt này khiến Hứa Hân Ninh lạnh run, giống như nỗi sợ khi bị bóp cổ, cô ta vô thức rụt lại sau lưng mẹ mình, né tránh ánh mắt Cao Tuấn.
Cao Tuấn nhếch khóe miệng chế nhạo, thu hồi ánh mắt, quay đầu nói với Nguyễn Chân Chân: “Cô đi ra đây, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Anh đi ra trước, rẽ vào hành lang, bước thẳng đến trước thang máy mới dừng lại đợi cô. Thấy cô đi tới, im lặng nhìn cô một lát, sau đó mới hỏi: “Cô thật sự cho rằng bọn họ đến đây vì vụ kiện của cô sao?”
Nguyễn Chân Chân ngẩng mặt lên nhìn anh, bình tĩnh nói: “Tôi biết bọn họ không phải, nhưng có thể làm gì đây? Có thể đuổi họ ra khỏi nhà không? Có thể nhờ anh ném từng người một ra ngoài, hay là báo cảnh sát, nói là bố mẹ chồng và em chồng từ quê tới, tôi không muốn cho họ vào nhà, yêu cầu cảnh sát đưa tất cả họ đi? Cao Tuấn, anh nói xem tôi có thể làm gì?”
Anh cúi đầu nhìn cô, không thể trả lời một câu.
Cô ép bản thân cong khóe môi, cười tự giễu, cụp mắt xuống nói: “Nếu làm ầm lên, người mất mặt không phải vẫn là tôi sao? Hơn nữa, một nửa tiền đặt cọc mua nhà lúc trước là người ta bỏ ra, chồng vừa chết liền không cho bố mẹ chồng vào nhà, chuyện này mà nói ra kiểu gì cũng là tôi không đúng. Còn có thể làm gì được nữa?”
Cô đã lặp lại câu “có thể làm gì” ba lần, đủ thấy rằng cô thật sự bất lực. Nhưng để cô một mình thế này, cùng người họ Hứa sống dưới một mái nhà như vậy, dù sao đi nữa anh cũng không thể yên tâm. Cao Tuấn mím môi một lát, đột nhiên nói: “Cô ra ngoài ở đi.”
“Ra ngoài ở? Ở đâu? Đến khách sạn ở với anh à?” Cô cười gượng.
Trai đơn gái chiếc, tất nhiên cô không thể đến khách sạn ở với anh, cả hai đều biết rõ điều đó, mặc dù anh không quan tâm đến thanh danh của mình, cô cũng không thể. Nhưng cô cười như vậy, khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu, anh bất giác cau mày, nghĩ nghĩ, nói: “Cô đến chỗ Tô Văn ở tạm mấy ngày đi.”
“Không được. Nhà Tô Văn quá nhỏ, cô ấy lại thích thức khuya viết lách, tôi qua đó ở sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, rất bất tiện cho cả hai.” Cô dứt khoát từ chối, không đợi anh lên tiếng, lại nói tiếp, “Hơn nữa tại sao tôi phải ra ngoài ở? Khác gì đưa căn nhà của mình cho họ? Tôi ra ngoài ở là họ thay khóa cửa liền đấy, tin không?”
Anh tin, nhìn từ lời nói và hành động của Hứa gia hôm nay, họ thực sự có thể làm ra chuyện như vậy.
Nguyễn Chân Chân cười cười với anh: “Đi đi, bọn họ còn có thể làm gì tôi? Chẳng lẽ ba người đó đánh tôi một trận sao?” Cô quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa, lại nói, “Tôi ở đây với anh càng lâu càng không tốt, không biết họ sẽ suy diễn ra chuyện gì.”
Anh nghiến chặt răng rồi thả lỏng, suy nghĩ một lúc, nói: “Cô trở lại đi, buổi tối cố gắng ở trong phòng mình, đừng tiếp xúc với bọn họ, tránh xảy ra xung đột. Còn nữa, khi có chuyện xảy ra, hãy gọi điện cho tôi ngay lập tức.”
Cô trêu đùa: “Gọi điện cho anh làm gì? Nếu thật sự xảy ra chuyện, tôi trực tiếp gọi cho cảnh sát luôn, anh còn có thể đến nhanh hơn cảnh sát à?”
“Tôi có thể.” Mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, nói từng câu từng chữ, “Cô hứa với tôi, bất luận xảy ra chuyện gì, lập tức gọi cho tôi, hãy gọi cho tôi trước khi gọi cảnh sát.”
Cô nhìn anh, từ từ thu lại nụ cười, cuối cùng gật đầu đáp ứng anh: “Được.”
Anh vẫn bất động, thậm chí còn không nhấn thang máy, chỉ nói với cô: “Cô về trước đi, tôi ở lại một lát.”
Cô nhìn nhìn anh, thấp giọng nói một câu “Cảm ơn”, quay người đi về nhà.
Ba người Hứa gia vẫn đang ngồi trong phòng khách, thấy cô bước vào đều ngẩng mặt nhìn sang, ánh mắt rất bất thiện. Cô giả vờ không biết, nhếch khóe miệng cười với bọn họ, nói: “Mọi người ngồi xe cả ngày chắc cũng mệt rồi, con dọn dẹp một chút, mọi người nghỉ ngơi trước đi.”
Cô đến phòng cho khách trước, thay ga trải giường và chăn bông, lại lấy gối và chăn dự phòng ra phòng khách cho cha Hứa sử dụng, sau đó vào phòng của mình. May là trong phòng ngủ có một phòng vệ sinh nhỏ, cô cũng đã ăn uống ở chỗ Tô Văn rồi, một khi đóng cửa lại, liền có thể cách ly với thế giới bên ngoài.
Nhưng đêm nay lại khá yên bình, không biết Hứa gia trốn trong phòng cho khách đã nói cái gì, dù sao cũng không gây rắc rối cho cô nữa. Cao Tuấn nhắc nhở cô phải cẩn thận nửa đêm, cũng gửi tin nhắn mấy lần để hỏi thăm, đến nửa đêm, cuối cùng cô cũng không chịu được cơn buồn ngủ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Hết Chương 27