Túc Liệu - Hiệp Cốt - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
4


Túc Liệu - Hiệp Cốt


Chương 4


Cho tới khi bước vào cửa, trong ngực Hà Thanh vẫn như có một bé thỏ con không chịu ngồi yên, cứ nhảy nhót lung tung không ngừng.

“Tối nay quý khách muốn làm loại nào ạ?”

“Giống lần trước.”

Hà Thanh nghe được nhưng vẫn đứng bất động tại chỗ, muốn nói lại thôi. Ngô Sâm nằm xuống giường, gối đầu lên cánh tay, nhắm mắt lại, lười biếng mà mở miệng: “Quên rồi à?”

Không trả lời lại ngay lời trêu chọc này, Hà Thanh rũ mi, không tự giác giơ tay vuốt vành tai hơi nóng lên, nhỏ giọng nhưng khẳng định mà nói: “Nhớ rõ ạ.”

Thuận thế, lại bối rối hỏi một câu: “Hôm nay quý khách có muốn mâm trái cây không ạ?”

Hà Thanh nhớ rõ Ngô sâm.

Hắn là vị khách đầu tiên của cậu, huống chi còn vừa tốt bụng vừa ưa nhìn.

Hà Thanh đã tương đối quen với công việc, hầu như gặp loại khách nào cũng có thể giao tiếp thuận lợi. Nhưng mà, tối nay gặp được Ngô Sâm, bỗng dưng cảm giác bồn chồn đã lâu không có lại quay về, mang thêm một chút cẩn thận mà mừng thầm. Như được kiểm tra cuối kỳ sau khi ôn tập chăm chỉ, như trở lại buổi hoàng hôn ngày mới ra đời đó.

Hơn một tháng qua, Hà Thanh không phải chưa từng nhớ tới Ngô Sâm. Vào một buổi sáng thanh nhàn khi mặc bộ đồng phục không vừa người, vào một giờ nghỉ trưa ngắn ngủi khi đang rửa hộp cơm dưới vòi nước lạnh, vào lúc đặt xấp đề cương tham khảo thật dày xuống, vào những đêm trằn trọc khó ngủ. Cậu sẽ nghĩ, lần trước mình nói cảm ơn có phải không đủ chân thành không? Anh ta cũng đi làm ở gần đây sao, có thể lại đến nữa không? Khiêm tốn lịch thiệp như vậy, anh ta hẳn được lớn lên trong một hoàn cảnh tràn ngập tình yêu và che chở nhỉ. Có thể làm việc cùng người như vậy, nhất định là chuyện cực kỳ may mắn.

Tới tận tối nay, Ngô Sâm lần thứ hai đến trung tâm, Hà Thanh chỉ muốn hỏi, làm sao mà anh ta nhớ được mã số nhân viên của mình?

Được nhớ đến là chuyện tốt, đặc biệt là được người mình để ý nhớ đến.

Đáng tiếc, Ngô Sâm trông còn nặng nề tâm sự hơn so với lần trước. Từ sau khi ngồi xuống vẫn luôn cắm mặt vào điện thoại, không ngừng lướt đọc tài liệu. Ánh sáng hắt lên khuôn mặt Ngô Sâm, Hà Thanh nhìn thấy trong khóe mắt hắn đã xuất hiện tơ máu, còn có râu mọc lún phún trên cằm.

Cậu hiểu chuyện mà ngậm chặt miệng, giữ im lặng, trong lòng một lần lại một lần tự nhắc nhở phải giữ vững chất lượng phục vụ, không nên bị cảm xúc chi phối. Sau một lúc lâu, nghĩ đến gì đó, nhẹ nhàng “A” một tiếng, đang do dự định mở miệng, phòng bên cạnh lại vang lên một tiếng kêu không thể đè nén.

Hà Thanh xấu hổ tới mức muốn chui xuống lỗ, giữa những tiếng rên rỉ dâm đãng cao vút, cậu làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà chỉ vùi đầu làm việc, lại nghe tiếng cười trầm thấp của Ngô Sâm vang lên.

“Người đang kêu là khách hay nhân viên thế?”

Khuôn mặt Hà Thanh nóng bừng đến mức không thở nổi, những băn khoăn vừa rồi bỗng chốc tan biến. Cậu khẽ cắn môi, gồng mình mà giải thích: “Là bạn gái của giám đốc chúng tôi ạ… Hôm nay giám đốc trực, cô ấy tới gặp giám đốc… Thường ngày, thường ngày không phải vậy… Họ chỉ trùng hợp… Đúng lúc quý khách…”

Ngô Sâm đặt điện thoại xuống, nằm ngửa ra, nửa khép mắt lại, hứng thú tới một câu: “Mặt đỏ quá vậy, chưa từng làm hay chưa từng nghe thấy thế”

Ầm một tiếng, Hà Thanh không thể làm gì mà cúi đầu, nửa buổi mới rặn ra được một câu: “Chưa từng… Dù sao, đều chưa từng ạ.”

“Cũng chưa từng xem cùng bạn bè à?”

Hà Thanh không nói gì. Một lúc lâu sau, Ngô Sâm mở mắt, nhìn thấy trên khuôn mặt cậu là sự bình tĩnh cố làm thinh với mọi thứ, mới nhận ra mình vừa trêu một người không quen một cách thiếu đứng đắn như vậy. Còn là một cậu bé giản dị, hẳn là còn đang tuổi đi học, lại đang bóp chân cho hắn nữa chứ. Như ánh trăng rọi trên đống bùn, sạch sẽ, không hèn mọn.

Ngô Sâm mất tự nhiên mà đằng hắng, đang định nói gì đó, lại nghe Hà Thanh bình tĩnh mà nói:

“Tôi không có bạn bè để dạy cho tôi những thứ đó. Trước đây ở trường không ai muốn kết bạn với con mọt sách cả. Sau đó tôi lại bỏ học, càng không có bạn bè gì.”

Tiếng rên hòa trộn vừa sướng vừa giận bên cạnh như đang vui vẻ trêu cợt người gặp họa.

Một lúc lâu sau, Ngô Sâm cầm một quả nho lên, đưa vào miệng cắn, vị ngọt thanh lan tỏa trong khoang miệng, “Tôi có một người bạn đang sở hữu một quỹ học tập, sao cậu lại bỏ học? Nếu đạt điều kiện tôi có thể xin giúp cậu một suất.”

Hà Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, nói như đang kể chuyện nhà người khác/

“Ông nội của tôi bị bệnh, khi tôi rời đi ông vẫn còn hôn mê. Ông nội một mình nuôi tôi khôn lớn, nếu tôi muốn đi học tiếp thì sẽ dùng vào số tiền để cứu mạng ông. Sớm hay muộn cũng phải đi làm, tôi nghe người ta bảo chỗ này kiếm được nhiều tiền, hàng xóm ở thị trấn cũng đồng ý tạm thời chăm sóc ông nội giúp tôi rồi, nên tôi tự mình mua vé đi tới đây.”

“Vạn sự khởi đầu nan, nhưng những người tôi gặp được đều là người tốt.” Nghĩ vậy, Hà Thanh thỏa mãn mà cười cười. Cậu cảm thấy tai của mình lại bắt đầu nóng lên, cúi đầu, lấy hết can đảm nói: “Đặc biệt là quý khách ạ. Tôi thực sự rất cảm kích khi quý khách là vị khách đầu tiên của tôi.”

Sau khi làm xong, Hà Thanh bê thùng gỗ lên, đi đến cửa rồi lại dừng chân quay đầu lại.

“Quý khách lát nữa có thể đợi tôi ở đại sảnh một lát không ạ?”

Ngô Sâm đã mặc đồ xong, đứng lên nhìn về phía cậu. Hắn hơi thắc mắc với yêu cầu của Hà Thanh, nhưng hắn nhìn thấy đôi mắt của Hà Thanh trong sáng như một mặt gương trong suốt, không hề che giấu không hề mưu tính gì. Còn có ánh đèn vàng ấm áp ở hành lang, chiếu lên thân hình dưới lớp đồng phục trông còn gầy ốm hơn so với lần trước.

Ngô Sâm chọn một quả nho lớn nhất từ trái cây còn lại trên mâm, bước đến, đưa lên bên môi Hà Thanh.

Hà Thanh sửng sốt, mím môi, lắc đầu. Thoáng nhìn qua vẻ mặt không cho bàn cãi của Ngô Sâm, khó xử mà giải thích: “Giám đốc không cho ạ, quý khách ăn đi ạ.”

Ngô Sâm giả bộ giận mà nhíu mày, “Chờ tôi lột vỏ cho cậu à?”

Hà Thanh cuống lên, lúng túng liên tục nói không phải không phải, ôm chặt thùng gỗ trong lòng như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, đôi môi hé mở, cúi đầu ngậm quả nhỏ mọng nước vào miệng.

Thấy cậu nhai rồi, Ngô Sâm mới cất bước về phía cửa, khi đi ngang qua cậu nghiêng người bóp nhẹ đầu vai Hà Thanh, “Gặp ở đại sảnh.”

Ngô Sâm thanh toán rồi xoay người, Hà Thanh đã thay quần áo xong đứng chờ bên cạnh.

Cậu mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt có mấy chỗ sứt chỉ, quần jeans thùng thình được giặt bạc màu đến mức sắp không nhìn ra màu ban đầu, nhưng cả người vẫn được sửa soạn trông có sự sạch sẽ không nói nên lời.

Hà Thanh lấy từ sau lưng ra một chiếc túi bằng giấy bóng cứng, trông còn đắt tiền hơn bất cứ món đồ gì cậu mặc trên người. Lại lấy từ trong đó ra một túi nilon trong suốt bao lấy một chiếc khăn quàng cổ màu xám tro được xếp ngăn nắp.

“Lần trước quý khách để quên ạ, tôi cũng mới phát hiện hôm nay lúc quét dọn khi tan ca thôi ạ.”

Cậu ngại nói rằng bản thân vì gói ghém chiếc khăn quàng cổ này mà phải lặn lội tới siêu thị hàng nhập khẩu mua hai chiếc túi, lại thề thốt bảo đảm: “Tôi đã kiểm tra rồi, không bị bẩn, tôi vẫn luôn đặt trong kệ để đồ.”

Ngô Sâm hơi ngạc nhiên nhìn chiếc khăn quàng cổ ấy. Đừng nói Hà Thanh tan ca mới phát hiện, chính hắn cũng quên hoàn toàn. Gần đây bị hết bận bịu việc công đến việc tư nên hắn đã sớm vứt khỏi đầu chiếc khăn quàng cổ từ giá cả đến màu sắc đều không có gì đặc biệt này.

Nhưng hắn vẫn nhận lấy, nhớ lại ánh mắt khi Hà Thanh nói lời cảm ơn với hắn, nói “Cảm ơn”.

Cùng nhau rời khỏi trung tâm, khoảng cách sóng vai ban đầu lại thành Hà Thanh tự giác đi phía sau.

Ngô Sâm xách túi, cố ý bước chậm nửa bước, thuận miệng bắt chuyện: “Giờ này xe bus công cộng với tàu điện ngầm đều dừng rồi, cậu về bằng cách nào?”

Mùa đông ở phương nam lạnh thấu xương, khí lạnh không ngừng thẩm thấu vào cơ thể. Hà Thanh không thích ứng kịp với nhiệt độ khi không có máy sưởi này, bàn tay đút trong túi nắm chặt, nghe câu hỏi của Ngô Sâm mới hoàng hồn, “Dạ… Tôi ở gần đây thôi ạ, chung cư của trung tâm, đi về nhanh lắm.”

Hà Thanh hơi rụt cổ, cậu không quen tiếp xúc một mình với khách. Đặc biệt là khi, bản thân đang mặc trên người những món đồ cũ kỹ rẻ tiền, người ta lại khoác áo hàng hiệu. Không có lớp đồng phục che chở, đi bên cạnh Ngô Sâm, Hà Thanh thậm chí phải thở nhẹ đi một chút.

Cậu nơm nớp lo sợ, tim đập thình thịch đến mức cậu không quan tâm đến cái lạnh nữa, không kịp nhận ra động tác của Ngô Sâm đi cạnh.

“Chờ chút.”

Hà Thanh sửng sốt, phản xạ có điều kiện mà khựng lại theo Ngô Sâm.

Họ dừng chân giữa hai ngọn đèn đường, ánh sáng đan vào bóng tối khiến ngũ quan anh tuấn điên người của Ngô Sâm bỗng trở nên nhu hòa lạ kỳ. Hắn giũ chiếc khăn quàng cổ được gói ghém cẩn thận trên tay ra, quàng qua loa vào cổ Hà Thanh, chỉ để lộ một đôi mắt đang mở to tròn.

Sau đó không để cho Hà Thanh có bất cứ cơ hội để phản ứng lại nào, hỏi: “Ăn chiều chưa đấy?”

Hà Thanh ngơ ngác, không bao lâu, cách tầng tầng lớp lớp khăn quàng cổ bằng lông, một tiếng “A” ậm ừ nghi hoặc vang lên.

Ngô Sâm có vẻ đã nghe thành chưa ăn, thở ra một hơi khói trắng, bước nhanh đến xe hơi đỗ bên đường, để lại bóng lưng không cho phép từ chối về phía Hà Thanh, “Gần đây có một nhà hàng Izakaya (*) cũng khá ổn, đi thôi.”

(*) Nhà hàng Izakaya: Izakaya (居酒屋) có nghĩa là quán nhậu kiểu Nhật, dịch theo nghĩa đen là “nhà hàng rượu sake”, là một không gian thưởng thức đồ uống thân mật theo hình thức các món ăn với số lượng ít được phục vụ kèm theo đồ uống.

Nhà hàng Izakaya Ngô Sâm nói nằm trên giao lộ gần công ty, chỉ mất năm phút đi xe.

Dừng xe xong, Ngô Sâm liếc mắt nhìn Hà Thanh một cái, có thể thấy rõ trong đôi mắt thanh tú phía trên khăn quàng cổ sự cứng ngắc lẫn căng thẳng.

Ngô Sâm cảm thấy buồn cười, đang định gọi cậu, điện thoại lại vang lên. Hắn nhìn tên người gọi, cau mày, không ngẩng đầu lên mà bảo Hà Thanh vào trước.

Hà Thanh phản ứng lại, gật mạnh đầu, vội xuống xe như trốn.

Ngô Sâm nói chuyện lai rai với luật sự Lâm mất bảy, tám phút mới xong, gác điện thoại, đang định xuống xe, thoáng nhìn hộp quà tinh xảo không đưa được cho Ngô An An ở ghế sau, nghĩ nghĩ, thuận tay mang nó theo xuống xe.

Lúc vào quán Izakaya Ngô Sâm vẫn còn cúi đầu trao đổi qua điện thoại với luật sư. Bất chợt ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hà Thanh tứ cố vô thân mà ngồi trong góc.

Bên cạnh cậu còn có hai người đàn ông ăn mặc hợp thời, rõ ràng là muốn đến làm quen. Hà Thanh cúi thấp đầu chôn mặt thật sâu vào khăn quàng cổ, co vai không nói một lời. Thấy hắn bước đến mới như được ân xá mà ngẩng đầu lên, gửi một ánh mắt xin giúp đỡ đầy luống cuống lo sợ tới.

Cùng nhìn qua với cậu là hai người đàn ông nọ, trong khoảnh khắc nhìn thấy Ngô Sâm, ba người đồng thời tỏ ra không ngờ được.

Giang Nhan vốn đã nắm được một bàn tay của Hà Thanh nhưng nhanh chóng không để lộ dấu vết mà thu lại. Lại nhìn thấy thứ gì trong tầm mắt, đột nhiên hiểu ra. Anh ta liếc qua hộp bánh kem cao cấp màu vàng pha hồng trong tay Ngô Sâm, lại nhìn chiếc khăn quàng cổ quen mắt đang quấn trên người Hà Thanh, đột nhiên thông suốt mọi chuyện mà cười thành tiếng.

Giang Nhan một tay chống cằm, nhìn Ngô Sâm mà chớp chớp đôi mắt đào hoa, “Tổng giám đốc Ngô, khẩu vị không tệ nhỉ, giới thiệu cho chúng tôi chút nào.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN