Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình - Chương 22: Biên Việt ấn gáy cậu, nghiêng đầu hôn tới (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3


Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình


Chương 22: Biên Việt ấn gáy cậu, nghiêng đầu hôn tới (2)


Mấy ngày sau, Lâm Nhất Niên chuẩn bị tốt bước đầu, nghênh chiến Tiêu Dương. Nhưng ngạc nhiên thay, cậu không nhận được bó hoa nào nữa.

Lâm Nhất Niên là kiểu người máu chiến, không dễ bị uy hiếp nhưng lại hay quên, cậu ném phăng cái tên Tiêu Dương ra khỏi não.

Nhưng trước khi thực sự quên tên thằng đó, cậu đã dùng “quyền riêng tư” của mình, yêu cầu câu lạc bộ tống cổ Tiêu Dương ra khỏi danh sách thành viên – tuy rằng điều này không ảnh hưởng tới Tiêu Dương nhưng cậu cũng đỡ thấy ghê tởm hơn chút.

Cũng nhằm để Tiêu Dương ghét cậu.

Thế mà hôm nay, trong tiết tự chọn, Lâm Nhất Niên bắt gặp Tiêu Dương đang ngồi cùng Lý Chính Tuần.

Mà tiết tự chọn [Giám định và Thưởng thức Nghệ thuật] này, Lâm Nhất Niên, Lý Chính Tuần và Biên Việt đều tham gia.

Không những vậy, tuần tước, giáo viên phụ trách đã chia nhóm, giao bài tập. Biên Việt cùng nhóm với Lý Chính Tuần. Còn Tiêu Dương?

Cậu không nhớ Tiêu Dương tham gia lớp này.

Tiêu Dương bắt đầu học từ khi nào?

Lâm Nhất Niên bắt gặp Tiêu Dương mỉm cười với mình, cậu cúi đầu nhắn tin hỏi Lý Chính Tuần, rằng người ngồi cạnh cậu ta là ai.

Lý Chính Tuần: À, cậu hỏi Tiêu Dương hả?

Lý Chính Tuần: Trước đó, cậu ta không học môn này, vừa mới tham gia thôi.

Lý Chính Tuần: Bố cậu ta là giáo sư trường mình mà, chắc là đi cửa sau đấy.

Lý Chính Tuần: Bài tập nhóm lần này, thầy phân cậu ấy cùng tổ với tụi tôi.

Lâm Nhất Niên hiểu ý Tiêu Dương. Cậu ta vẫn đang đe dọa mình.

Tan học, Lâm Nhất Niên đi tới phòng giải khát, khi đang rót nước, như cảm nhận được gì, cậu vươn tay bắt lấy bàn tay đang định “đánh lén” sau eo mình, kéo đối phương tới bên cạnh.

Tiêu Dương cười: “Đàn anh, nhẹ tay thôi nha.”

Lâm Nhất Niên đặt chiếc ly lên máy lọc nước rồi khóa van lại, nắm chặt cổ tay Tiêu Dương, hỏi cậu ta: “Cậu thần kinh à?”

Tiêu Dương: “Em không định đánh lén anh, em chỉ muốn chọc anh cười thôi.”

Lâm Nhất Niên buông tay, không nói nên lời.

Lâm Nhất Niên không định nhảm nhí với Tiêu Dương, cầm ly nước, xoay người rời đi. Tiêu Dương: “Anh không định cân nhắc chút nào ư? Em nói cho Biên Việt biết đó.”

Lâm Nhất Niên mặc kệ, nói thì cứ nói đi.

Ánh mắt Tiêu Dương quét bóng lưng Lâm Nhất Niên, từ quần áo, tới đôi giày dưới chân, cậu ta đuổi theo: “Nhất Niên, em tặng anh giày nha?”

Lâm Nhất Niên không đếm xỉa.

Hai ngày sau, Lâm Nhất Niên nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh.

Cậu cứ nghĩ đó là đồ mình mua, nhưng khi mở ra thì thấy một đôi giày. Cậu nhận ra, đây là một đôi thể thao phiên bản anime nổi tiếng, rất khó mua, bị đôn giá lên đến 20.000 tệ.

(~70 triệu VNĐ. Từ chỗ này, mình sẽ đổi hết sang tiền Việt theo tỷ giá ngày 28/05/2024 cho mọi người dễ so sánh nhé.)

Lâm Nhất Niên tưởng Biên Việt tặng mình nên định gọi điện, đột nhiên nhận được một tin nhắn từ dãy số lạ.

[Nhất Niên, anh nhận được giày rồi nhỉ.

Thích lắm à?

Tiêu Dương.]

Lâm Nhất Niên muốn ném đôi giày này vào mặt Tiêu Dương.

Số máy lạ vừa gửi tin nhắn nhanh chóng gọi đến.

Tiêu Dương cười hỏi: “Thích nhỉ?”

Lâm Nhất Niên: “Cậu là keo con chó à?”

Tiêu Dương đổi chủ đề: “Hay là như vậy đi, anh gật đầu một cái thôi, mỗi tháng sau, em đều tặng anh một đôi giày. Anh đi cũng được mà giao bán trên mạng cũng được, nhé?”

Lâm Nhất Niên hơi ngưng lại cho tới khi hiểu ý Tiêu Dương, cậu tức giận, mắng: “Tiêu Dương, dm cậu nữa!”

Rồi cười giễu: “Cậu xem tôi là trai đứng đường, trai gọi hay tay vịn?”

Tiêu Dương bày đặt tủi thân: “Vì anh cứ không chịu đồng ý, nên em biết phải làm sao giờ.”

Cậu ta nói thêm: “Được quá còn gì. Hai ta thử hẹn hò, anh lại chẳng lỗ gì cả, thuận tiện kiếm thêm chút tiền tiêu vặt.”

Lâm Nhất Niên muốn nhổ nước bọt vào mặt cậu ta, tài sản ròng của cậu chất thành núi, quả đồi như cậu ta sao sánh bằng –––

Lâm Nhất Niên: Ôi vl, mẹ cắt giảm tiền sinh hoạt của mình vì mình không kiếm được bạn gái, mà ở trường cũng không phải tiêu pha gì, giờ mỗi tháng chỉ được mỗi tám triệu rưỡi.

Không thấp nhưng cũng không hề cao.

Lần đầu tiên trong đời, Lâm Nhất Niên mắng chửi ai đó thậm tệ như cậu ta. Bắn rap xong, cậu block, đóng hộp đựng giày lại.

Cậu cúi đầu nhìn chính mình, thắc mắc tại sao Tiêu Dương lại nghĩ cậu nghèo đói?

Mẹ mua quần áo cho cậu từ lâu, cả đồ xuân đông tới thu hè.

Mấy bộ này, tính sơ sơ chắc cũng hơn ba trăm triệu chứ?

Thế là cậu nhắn tin hỏi mẹ.

Mẹ đáp: Hẹn hò mới cần đồ đẹp, độc thân thì mua đồ đắt làm gì?

Lâm Nhất Niên: [Ảnh chụp từ cổ xuống chân]

Lâm Nhất Niên: Bộ này của con bao tiền hả mẹ?

Mẹ: Giày hơi đắt đấy, tính thêm cả quần áo, chắc khoảng năm trăm nghìn.

Lâm Nhất Niên:???

Mẹ: Con còn dám hỏi mẹ hả? Bạn gái con đâu?

Lâm Nhất Niên giả chết chả đáp lời.

Chốc lát sau, Biên Việt về tới nhà, nghe thấy câu “Có người xem con là trai đứng đường”.

Nhìn Lâm Nhất Niên tức giận, hắn hỏi: “Sao thế?”

Lâm Nhất Niên ném sách lên bàn, “phịch” một tiếng. “Chả sao.”

Biên Việt đi tới trước mặt, xoa đầu cậu, chẳng chính trực tí nào mà dỗ dành cậu: “Bé Border bị chó hoang bắt nạt hử?”

Được hắn xoa đầu, Lâm Nhất Niên chẳng giữ nổi bình tĩnh, cậu khịt mũi, dựa vào ngực Biên Việt, vờ khóc: “Mỗi tháng mẹ chỉ đưa tôi mỗi tám triệu rưỡi, quần áo thì mua hàng chợ, bạn học cứ nghĩ tôi không có điều kiện, định hối lộ tôi bằng một đôi giày bảy mươi triệu.”

Đúng là trò đùa thế kỷ.

Thời cấp ba, chiếc quần nào cũng cậu cũng có giá hơn bảy mươi triệu hết.

Biên Việt nào có biết chuyện gì đang xảy ra, hắn buồn cười, ôm cậu dỗ dành: “Ngoan ngoan, tôi cho cậu tiền sinh hoạt.”

Hắn hỏi tiếp: “Ai tặng giày cho cậu?”

Lâm Nhất Niên: “Một con bò.”

Tên kia còn chưa bỏ cuộc? Biên Việt cau mày.

Lâm Nhất Niên vẫn không ngừng than vãn, thế là Biên Việt rút ngay ví ra, đưa cho cậu một chiếc thẻ ngân hàng.

Lâm Nhất Niên nhận lấy, hỏi: “Trong này có bao tiền?”

Biên Việt: “Không giới hạn, quẹt bao nhiêu tùy thích.”

Hai mắt Lâm Nhất Niên sáng lên: “Gần đây tôi chơi game, thấy có skin hơi đắt xiền á.”

Biên Việt: “Mật khẩu là sinh nhật cậu.”

Lâm Nhất Niên ngừng than vãn, phấn khởi trở lại. Cậu cầm thẻ lao ra ngoài, đến chỗ cậu thường chơi game, tìm người mua skin cho mình.

Vừa phóng ra cửa, cậu đã quay về, giữ đầu Biên Việt – người đang ngồi trên bàn, cúi xuống, thơm “chóc” một cái rõ to, rồi cong giò đi mất.

Biên Việt sửng sốt, nhìn bóng dáng chạy trốn của người kia, giơ tay sờ trán chính mình, cậu ấy…

Thơm mình?

Đi trên hành lang tầng năm, Lâm Nhất Niên đang chạy thì dừng lại, xoay người. Cậu cầm thẻ ngân hàng trên tay, hướng mắt về phía phòng ký túc xá, sắc mặt tươi tắn, trên môi còn vương nụ cười.

Thơm người ta mất rồi.

Đêm đó, Lâm Nhất Niên mua skin, mở phó bản mới, đánh hăng vô cùng, thu hút rất nhiều người vây quanh hóng hớt, mãi đến hơn mười hai giờ đêm mới về tới ký túc xá.

Cậu đẩy cửa ra, chiếc đèn trên bàn vẫn chưa tắt, Biên Việt đã ngủ rồi.

Tắm rửa xong, cậu khe khẽ leo lên giường, nằm xuống chỗ trống mà Biên Việt đã chừa cho cậu. Thay vì để Biên Việt ôm như mọi lần, cậu tự giác rúc vào lồng ngực hắn.

Chỉ cần ngước mắt lên đã nhìn thấy môi Biên Việt. Cậu miêu tả, phác họa nó trong đầu tầm hai lần rồi mới nhắm mắt lại.

Tới nửa đêm, Biên Việt mở mắt, nhìn người cuộn trong ngực mình, hắn cúi đầu hôn lên trán Lâm Nhất Niên, lựa đúng nơi mà Lâm Nhất Niên đã hôn hắn.

Ngày hôm sau, vì đến tối phải nộp bài tập cho lớp [Giám định và Thưởng thức Nghệ thuật] nên Lâm Nhất Niên hỏi Biên Việt: “Nhóm cậu làm xong chưa?”

Biên Việt: “Sắp rồi, chiều làm là xong.”

Lâm Nhất Niên biết Biên Việt hay trốn học vậy thôi nhưng bài tập thì hắn vẫn tự tay hoàn thành.

Thấy chiều nay nhóm hắn họp làm nên Lâm Nhất Niên hỏi: “Hẹn tụi Lý Chính Tuần ở đâu vậy?”

Biên Việt: “Dãy nhà E.”

Tới chiều, Lâm Nhất Niên một tay đút túi, tay còn lại cầm hộp giày, lững thững đi vào phòng học trống nơi Biên Việt và những người khác đang làm bài tập nhóm.

Khi cậu tới, Lý Chính Tuần “Á à” một tiếng, đùa giỡn: “Khách quý ơi, sao lại tới đây? Xong bài tập nhóm chưa đó?”

Lâm Nhất Niên: “Xong rồi.”

Sau đó, cậu vòng qua người Biên Việt, đi tới cạnh Tiêu Dương, ngồi xuống, ném hộp giày lên bàn cậu ta.

Biên Việt và Lý Chính Tuần ngồi bên phải cậu ta đồng thời quay đầu lại.

Lâm Nhất Niên ngồi bên trái Tiêu Dương, không nhìn cậu ta lấy một cái, hai tay đút túi quần, sâu xa nói: “Sau này đừng tặng giày nữa.”

Cậu nói tiếp: “Những bó hoa của cậu, tôi cũng ném vào thùng rác hết rồi.”

Lâm Nhất Niên quay đầu, hờ hững liếc nhìn Tiêu Dương, giọng đầy cảnh cáo: “Đừng để tôi thấy mặt cậu lần nữa.”

Nói xong, cậu đứng dậy, bước ra ngoài.

Lý Chính Tuần ngơ ngác, chờ khi Lâm Nhất Niên rời đi, ngạc nhiên nhìn về phía Tiêu Dương: “Mấy bó hoa hôm trước là cậu tặng?! Cậu là…” Gay à?

Cậu ta hốt hoảng, xong đời rồi.

Lý Chính Tuần quay đầu lại, quả nhiên nét mặt của Biên Việt đã trùng xuống. Hắn liếc nhìn Tiêu Dương rồi đứng dậy, đuổi theo Lâm Nhất Niên.

Chỉ còn lại Lý Chính Tuần và Tiêu Dương.

Tiêu Dương lộ vẻ xấu hổ và cũng hơi ngạc nhiên. Cậu ta không ngờ Lâm Nhất Niên lại “tự hủy” đến vậy. Không sợ Biên Việt biết thật sao?

Lý Chính Tuần “Ầy” mấy cái, nhìn Tiêu Dương: “Cậu thật là, rảnh rỗi quá nên sinh nông nổi hả, ai bảo cậu theo đuổi Lâm Nhất Niên vậy?”

“Chàng gay theo đuổi Lâm Nhất Niên không thành, giờ làm bạn với cậu ấy, Biên Việt vẫn đang ngứa mắt đó.”

Tiêu Dương nhìn Lý Chính Tuần: “Đúng thế, tôi là gay, tôi thích Lâm Nhất Niên nên theo đuổi, có vấn đề gì sao?”

Sao lại không có vấn đề gì má?

Lý Chính Tuần cảm thấy em khóa dưới này rất ngây thơ, đành khuyên nhủ: “Thôi, tốt nhất là đừng theo đuổi nữa.”

Mấy ngày sau, cậu sẽ biết thế nào là “lễ hội”.

Lâm Nhất Niên vừa bước ra tới cửa, đứng chờ.

Vài giây sau, Biên Việt cũng đi ra. Lâm Nhất Niên khoác vai hắn, cùng nhau cất bước.

Biên Việt: “Người mấy ngày nay theo đuổi cậu là cậu ta hả?”

Lâm Nhất Niên nhún vai: “Ừ, phiền lắm, phiền điên luôn.”

Hai ngày sau, Lâm Nhất Niên nhận điện thoại từ Tiêu Dương, lần này cậu ta chẳng cười nổi nữa, chỉ có giọng điệu lạnh lùng: “Do anh và Biên Việt làm đúng không?”

Lâm Nhất Niên “A” lên, hỏi: “Hai ngày này cậu xui xẻo lắm hả?”

Cậu không hề nói mông lung, rõ ràng rành mạch: “Còn ai vào đây nữa, đương nhiên là Biên Việt rồi.”

“Anh!”

Lâm Nhất Niên cười hỏi: “Biên Việt làm gì cậu rồi? Kể tôi nghe xem.”

Làm gì ư?

Đơn xin gia nhập hội sinh viên của cậu ta không được chấp thuận, giải bình chọn sinh viên ưu tú năm nhất cũng bị loại.

Cậu ta đã làm gì ngoài theo đuổi người khác chứ? Có cần phải làm đến thế không?

Còn một vấn đề, Tiêu Dương không hiểu nổi: “Anh không sợ anh ta phát hiện ra sao?”

Lâm Nhất Niên buồn cười: “Từ lúc còn quấn tã, tôi đã biết cậu ấy rồi, hơn hai mươi năm đó. Cậu nghĩ chỉ vài câu xằng bậy của cậu sẽ ảnh hưởng tới mối quan hệ của chúng tôi sao?”

Ngược lại, chỉ cần cậu than một câu “Phiền lắm”, Biên Việt sẽ đứng ra giải quyết.

Tiêu Dương nghiến răng: “Em sẽ công khai bí mật của anh.”

Lâm Nhất Niên: “Tùy cậu. Có cần loa không, không có thì tới ký túc của tôi mà mượn.”

Lâm Nhất Niên thực sự cầm loa hét lên với Tiêu Dương –––

“Lâm Nhất Niên là gay, không phải trai thẳng.”

“Lâm Nhất Niên thích Biên Việt.”

Lâm Nhất Niên: “Cần tôi gửi cho cậu không?”

Tiêu Dương: “Anh! Anh đừng nghĩ Biên Việt khiến em thua bầu cử thì em sẽ không còn cách nào khác để gia nhập.”

Lâm Nhất Niên hiểu: “Bố cậu chứ gì?”

Cậu “hừ”, cười: “Chỉ dựa vào bố cậu? Cậu tưởng nhà cậu mở trường đấy à? Cậu thử xem, có tin rằng việc bố cậu bao che con trai sẽ đến tai thầy hiệu trưởng không?”

Đầu dây bên kia yên lặng. Hai giây sau, Tiêu Dương biết điều, đáp lại với giọng điệu hòa hoãn hơn: “Xin lỗi, em làm phiền anh rồi. Anh yên tâm, sau này sẽ không thấy mặt em nữa.”

Lâm Nhất Niên: “Hi vọng là vậy.”

Tiêu Dương không chịu bỏ cuộc: “Nhưng giữa anh và Biên Việt không có khả năng nào đâu. Anh ta ghét gay, em nhìn ra được.”

Lâm Nhất Niên cúp điện thoại, block.

Cậu nhìn ngày giờ, hai hôm nữa là sinh nhật Biên Việt. Đợi đến hết sinh nhật hắn, cậu sẽ nói.

Lâm Nhất Niên đã thông suốt: Trên thế giới này có một Tiêu Dương thì sẽ có tên thứ hai, thứ ba. Cậu ghét bị đe dọa, cũng không muốn mang theo mình cái suy nghĩ “Tới khi Biên Việt biết được, cậu sẽ phải làm gì?”, đâu có cái kim nào không lòi khỏi bọc, Biên Việt sớm hay muộn cũng sẽ biết thôi.

Thế thì thẳng thắn một lần luôn.

Với cả, cậu đã ôm Biên Việt ngủ nhiều ngày như vậy, Biên Việt đối xử tốt với cậu như thế, sắp không kiềm chế được chính mình nữa rồi.

Cậu muốn tỏ tình, muốn hôn Biên Việt.

Lâm Nhất Niên nhắn tin cho Biên Việt: Ngày kia là sinh nhật cậu, muốn tổ chức ở đâu?

Biên Việt: Phải tăng ca.

Biên Việt: Ăn ở đâu cũng được.

Lâm Nhất Niên: Vậy cậu muốn quà gì?

Biên Việt: Gì cũng được.

Nhắc đến vấn đề này, sếp Biên vẫn luôn tùy tiện như thế.

Chắc cũng có phần liên quan đến gia đình –––

Bố mẹ Biên Việt luôn rất bận rộn, mẹ hắn không thích đảm đương việc nhà, luôn dành thời gian cho công việc, không chú trọng tiểu tiết. Biên Việt cũng vậy.

Sinh nhật hắn, năm nào cũng tổ chức cùng với Lâm Nhất Niên, chỉ có hai người họ.

Nhưng Lâm Nhất Niên là kiểu được tổ chức sinh nhật tại nhà từ khi còn nhỏ, rất nhiều người tham dự buổi tiệc đó, và Biên Việt chỉ là một trong số họ.

Ngay cả khi vào đại học, năm nào sinh nhật Lâm Nhất Niên cũng có rất nhiều người tham gia, cả nam và nữ, gọi cả bạn của bạn cùng tới dự, họ ăn tối, đi karaoke.

Sinh nhật Biên Việt thì không thế, lúc nào cũng chỉ có hai người bọn họ, cùng nhau ăn một bữa, Lâm Nhất Niên sẽ mua bánh ngọt, và tặng Biên Việt một phần quà.

Hơn chục năm trôi qua, sắp cạn ý tưởng tới nơi, năm nào cũng phiền muộn vì không biết tặng món gì, dù sao Biên Việt cũng chẳng thiếu thốn.

Nhưng quà năm nay, Lâm Nhất Niên đã chuẩn bị xong từ lâu.

Sinh nhật Biên Việt cuối cùng cũng đến. Trước khi thức dậy, Lâm Nhất Niên ôm Biệt Việt ở tư thế mặt đối mặt, vỗ mấy cái sau lưng hắn, háo hức gọi: “Chàng trai sinh nhật ơi, chúc mừng cậu!”

Biên Việt tỉnh lại, may mà không bị Lâm Nhất Niên đánh cho văng hồn khỏi xác, dở khóc dở cười: “Cậu mạnh tay chút nữa thì ngày này năm sau làm giỗ cho tôi nhé.”

Lâm Nhất Niên: “Khụ khụ, ai lại nói mấy câu xui xẻo vậy trong ngày sinh nhật chứ?”

“Hôm nay là ngày cậu chào đời, chúc cậu luôn vui vẻ nha.”

Biên Việt ôm cậu, chóp mũi hắn đặt bên gáy Lâm Nhất Niên, hít một hơi thật sâu: “Ừm.”

Kết quả, ngày hôm đó Biên Việt phải giao hạng mục cho khách hàng, bận tối mặt tối mũi.

Biên Việt không tới trường, từ sớm đã rời khỏi nhà, trưa đến thì gọi điện cho Lâm Nhất Niên, bảo rằng vừa sang tiểu khu khác rồi, đến tối còn phải dự tiệc xã giao.

Lâm Nhất Niên: “Được rồi, cùng nhau ăn khuya cũng được.”

Thế là nguyên một buổi chiều, Lâm Nhất Niên chốc chốc lại xem giờ. Lúc một giờ, cậu nghĩ sao còn chưa tới ba giờ? Lúc ba giờ lại nghĩ sao mãi mà không tới năm rưỡi? Tới khi đồng hồ điểm năm rưỡi, cậu đã nghĩ mấy giờ Biên Việt mới về, có uống rượu không, hay là đi đón cậu ấy nhỉ?

Khoảng sáu giờ, cậu gọi điện cho Biên Việt nhưng không liên lạc được, đành gọi cho Khúc Trị Giang. Khúc Trị Giang nói: “À, Biên Việt vừa đi vệ sinh, đang để điện thoại trên bàn nên chắc không biết cậu gọi.”

Khúc Trị Giang: “Ừ, uống rượu rồi, cũng ổn, sức uống của Biên Việt không tệ mà.”

Khúc Trị Giang: “Đến đón hả? Được chứ, nhiệt liệt chào mừng luôn, để tôi gửi địa chỉ cho cậu.”

Lâm Nhất Niên nóng lòng thu dọn đồ vào ba-lô, vọt ra khỏi thư viện, chạy thẳng tới lối vào tàu điện ngầm bên ngoài trường.

Khi đón được Biên Việt thì đã hơn chín giờ tối.

Biên Việt bước ra khỏi khách sạn, nhìn thấy Lâm Nhất Niên đứng dưới nền trời đêm và ánh đèn xe cộ xanh đỏ, hắn sửng sốt một hồi, nhanh chân bước tới.

“Sao cậu đến đây?”

Lâm Nhất Niên có chìa khóa dự phòng của xe Biên Việt, cậu mở cửa ghế phụ ra, nhướn cao mày, cười nói: “Tới đón chàng trai sinh nhật đó.”

Biên Việt xem đồng hồ, trễ như vậy rồi mà.

Lâm Nhất Niên ra hiệu cho hắn: “Lên xe đi, tôi tặng quà cho cậu.”

Món quà không lớn, được gói trong một chiếc hộp có nơ với giấy bọc cao cấp.

Biên Việt cầm lên, đoán thử: “Điện thoại hả?”

Lâm Nhất Niên cười: “Đại ca à, ai lại tặng quà sinh nhật bằng cách quẹt thẻ của người ta chứ? Mỗi tháng em có mỗi tám triệu rưỡi thôi, mua điện thoại cho đại ca kiểu gì?”

Biên Việt: “Thế nó là gì?”

Chiếc nơ được kéo ra, hắn mở nắp hộp, để lộ một khung ảnh đặt trên giấy rơm (1).

Biên Việt cảm thấy khung ảnh này quen lắm, có vẻ là cái đặt trên tủ đầu giường ở phòng ngủ hắn, hắn cầm lên xem, quả đúng vậy. Nhưng bức ảnh trong khung hình không còn là ảnh chân dung phóng to của người kia mà hắn nhét vào nữa, đây là một tấm hình khác mà hắn chưa từng thấy trước đây.

Trong ảnh, Lâm Nhất Niên mặc một chiếc áo thể thao dài tay màu trắng xanh, đối diện với ống kính, vẻ mặt rạng ngời, thuần khiết với nụ cười thật tươi.

Biên Việt sửng sốt, quay đầu nhìn Lâm Nhất Niên.

Lâm Nhất Niên nhún vai, có gì nói đó: “Cậu chẳng thiếu gì cả, tặng gì cũng không xong, nên tôi đành tặng chính mình.”

Tặng bản thân cậu cho hắn.

Đáy lòng Biên Việt có thứ gì đó đang ngoi lên từ bóng tối, cánh tay vì uống rượu mà hơi dính mồ hôi của hắn đang nổi cả da gà, nhưng rồi nhanh chóng được hắn kìm lại.

Lâm Nhất Niên: “Thích không?”

Biên Việt bật cười: “Ừm, thích.”

Trên đám giấy rơm màu vàng nhạt còn có một chiếc USB to bằng đầu ngón tay cái. Biên Việt cầm nó lên.

Lâm Nhất Niên nói: “Trong đó có hàng trăm bức ảnh được chỉnh sửa xịn xò. Cậu thích thì đổi ảnh, mỗi ngày một tấm cũng được.”

Biên Việt cầm chiếc USB, dựa lưng vào ghế, mỉm cười.

Lâm Nhất Niên đẩy hắn: “Hầy, nói gì đi, đừng cười mãi thế.”

Biên Việt nắm chặt USB trong lòng bàn tay: “Cảm ơn cậu, quà rất vừa ý, tôi rất thích.”

Lâm Nhất Niên vui vẻ lái xe, tới cái đuôi vô hình của cậu cũng đang ve vẩy trong không khí.

Chú thích:

(1) Giấy rơm: Mấy mẩu giấy, dải giấy dài dài xinh xinh trong hộp quà á.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN