Lâm Nhất Niên đánh Biên Việt một cái.
Sau khi Biên Việt rời đi, Lâm Nhất Niên ngủ thêm một lát rồi rời giường, cậu nhìn đồng hồ, có vẻ là tới giờ ăn buffet rồi, cậu cầm theo thẻ thanh toán rồi ra ngoài.
Đang ăn sáng, Lâm Nhất Niên gặp được Lương Hạ Chu.
Lương Hạ Chu bưng chiếc đĩa sứ màu trắng tới gần, đứng cạnh bàn ăn, hỏi Lâm Nhất Niên: “Có ai ngồi ở đây chưa?”
Lâm Nhất Niên thoải mái đáp: “Chưa đâu. Bác sĩ Lương cứ tự nhiên.”
Lương Hạ Chu ngồi xuống: “Có vẻ tối qua Biên Việt đã nhắc tới tôi nhỉ.”
Lâm Nhất Niên vừa ăn vừa gật đầu.
Lương Hạ Chu cười cười, giọng điệu dường như rất quen thuộc: “Cậu ấy nói gì về tôi?”
Nói anh là lão sói xám.
Lâm Nhất Niên mỉm cười, bật chế độ diễn viên chuyên nghiệp: “Nói bác sĩ Lương hành nghề để cứu đời, trái tim lương thiện, tài nghệ đỉnh cao, vừa có tài vừa có đức.”
Lương Hạ Chu: “…”
Lâm Nhất Niên không dùng bữa nữa, đứng lên, gật đầu: “Bác sĩ Lương cứ ăn thong thả.” Rồi rời đi.
Cậu rảnh rỗi quá đỗi, vừa đi vừa móc điện thoại ra, gửi cho Diệp Thuật Thành một tin nhắn thoại: “Anh Diệp, anh có thấy cuộc sống của em dạo gần đây thuận lợi quá không, sao hay gặp phải mấy người đóng vai phản diện kiểu như anh thế?”
Diệp Thuật Thành:…
Diệp Thuật Thành: Em gặp được nhân vật phản diện nào cơ?
Lâm Nhất Niên: “Một lão sói xám.”
Diệp Thuật Thành: Em sợ sói?
Lâm Nhất Niên: “Chả sợ, em chỉ sợ em lỡ tay bỏ người ta vào nồi để nấu thịt kho tàu.”
Diệp Thuật Thành:…
Diệp Thuật Thành: Thế mà còn nói người khác là nhân vật phản diện, em mới là nhân vật phản diện.
Lâm Nhất Niên tự nhủ trong lòng rằng rõ ràng cậu không phải, cậu chỉ cảm thấy, vai trò của vị bác sĩ kia có vẻ khá giống với thể loại nhân vật của Diệp Thuật Thành, kiểu nhân vật không lương thiện ý.
Lâm Nhất Niên khá tò mò nhưng cậu cũng không phải vội làm gì, vì cậu biết sớm muộn gì Biên Việt cũng chủ động kể cho cậu nghe.
Hai ngày sau, Biên Việt lấy được thẻ thông hành, thế là Lâm Nhất Niên được phép ra vào hội trường, cậu đi lang thang khắp nơi.
Theo lời của Khúc Trị Giang và mấy đồng nghiệp khác nói, nếu mô hình chiều hướng tâm lý theo kiểu link-cut tree của họ được áp dụng rộng rãi thì phải được hiệp hội tâm lý này chấp thuận. Đây cũng chính là lý do Biên Việt tới đây.
Khúc Trị Giang thở dài: “Khá là cam go đây.”
Lâm Nhất Niên gật đầu.
Khúc Trị Giang hỏi Lâm Nhất Niên: “Hầy, cậu thân với Biên Việt thế mà, tôi bảo cam go mà cậu không sốt ruột hả?”
Lâm Nhất Niên: “Anh biết một doanh nhân cần nhất tính gì không?”
Khúc Trị Giang:?
Lâm Nhất Niên: “Không được cái này thì đổi cái khác.”
Khúc Trị Giang:…
Lâm Nhất Niên vô cùng tin tưởng Biên Việt: “Yên tâm đi, cậu ấy biết phải làm gì.”
Khúc Trị Giang rất ngạc nhiên, Lâm Nhất Niên còn trẻ như vậy nhưng lại rất điềm tĩnh và tự tin. Anh ta đâu có hay, từ nhỏ, cậu và Biên Việt đã tiếp xúc với thương trường do môi trường lớn lên từ gia đình, cứ như mưa dầm thấm lâu, xuất phát điểm của họ đã cao hơn người bình thường, dĩ nhiên sẽ càng tự tin, càng quyết đoán.
Đúng như dự đoán, vào ngày thứ tư của hội nghị, Biên Việt và Khúc Trị Giang cùng đi ăn cơm với người của hiệp hội.
Lâm Nhất Niên nhàn rỗi đi dạo quanh trung tâm thương mại gần đó một mình, rồi ngồi nghỉ ở quán cà phê tầng một của khách sạn hồi lâu. Tình cờ, cậu lại gặp được Lương Hạ Chu.
Lương Hạ Chu ngồi xuống chiếc bàn cạnh Lâm Nhất Niên, Lâm Nhất Niên hạ cuốn tạp chí trên tay xuống thấp hơn một chút, nghiêng đầu nhìn, tươi cười chào hỏi: “Chào bác sĩ Lương.”
Lương Hạ Chu cười đáp lại, không chủ động mở lời.
Lần này, Lâm Nhất Niên tiếp cận trước: “Bác sĩ Lương ngồi một mình à? Em ngồi cùng có được không?” Cậu chán quá rồi, phải kiếm chuyện thôi.
Lương Hạ Chu tỏ vẻ sao cũng được, anh ta ra hiệu cho bồi bàn tới gần, gọi một tách cà phê, rồi hỏi Lâm Nhất Niên: “Em uống gì?”
Lâm Nhất Niên bưng tách cà phê của mình tới bàn của Lương Hạ Chu: “Không cần đâu, em có rồi.”
Hai người ngồi đối diện nhau mà không nói gì, ai uống phần người ấy.
Lâm Nhất Niên mở lời trước: “Trước đây em chưa từng gặp bác sĩ Lương, bác sĩ Lương biết em hả?”
Lương Hạ Chu cẩn thận nhìn Lâm Nhất Niên, tựa như đang đánh giá, lát sau anh hỏi: “Biên Việt không kể à?”
Lâm Nhất Niên thầm nghĩ, người này rõ ràng là Diệp Thuật Thành bản đúp mà.
“Tạm thời thì chưa.”
Rảnh rỗi sinh nông nổi, Lâm Nhất Niên bắt đầu gặng hỏi.
Lâm Nhất Niên: “Bác sĩ Lương và Biên Việt biết nhau từ khi nào thế?”
Cậu ngừng một chốc, “Em và Biên Việt quen nhau từ nhỏ, những người xung quanh cậu ấy, em đều biết hết, thế nhưng đây lại là lần đầu em biết đến anh.”
Lương Hạ Chu nhún vai, bắt chéo chân, bình tĩnh đáp: “Anh là bác sĩ tâm lý, làm gì còn cách nào khác để quen biết em ấy chứ?”
Lương Hạ Chu chậm rãi nói: “Đơn giản chỉ là mối quan hệ bác sĩ – bệnh nhân thôi.”
–
Thật nhiều năm trước, chàng trai nhỏ Biên Việt ngồi trên chiếc ghế tựa mềm mại màu nâu nhạt.
Lương Hạ Chu đeo kính, mặc áo khoác trắng đẩy cửa đi vào, cười nói: “Để em chờ lâu rồi. Bệnh nhân vừa nãy tâm tình thất thường nên hơi mất thời gian.”
Lương Hạ Chu cầm bệnh án của Biên Việt trên bàn, rồi tới ngồi trước mặt Biên Việt, ôn hòa hỏi: “Mấy ngày nay em thấy sao rồi?”
Anh ví von: “Con ác long kia còn chịu vui vẻ sống chung với em không?”
–
Lương Hạ Chu nhìn Lâm Nhất Niên, tiếp tục tự giới thiệu: “Anh là bác sĩ tâm lý của em ấy từ rất lâu rồi.”
Lâm Nhất Niên nhướn mày, chỉ hỏi điều mình muốn biết: “Lâu là từ bao giờ?”
Lương Hạ Chu suy nghĩ một lúc: “Từ hồi các em còn mười mấy tuổi, chắc là khoảng cấp hai.”
–
Máy bay bay trên cao, đoàn người trở về nhà vui vẻ cười nói.
Lâm Nhất Niên nhìn đám mây trắng như kẹo bông ngoài cửa sổ, ngơ ngác một hồi.
Cấp hai?
Chuyện gì đã xảy ra với Biên Việt? Tại sao cậu ấy cần phải gặp bác sĩ tâm lý chứ?
–
Sau khi xuống máy bay, Biên Việt cho phép nhân viên nghỉ ngơi hai ngày, để họ về nhà tĩnh dưỡng thật tốt. Sau đó, nhóm người giải tán tại chỗ.
Xe của Biên Việt dừng ở bãi đỗ xe của sân bay.
Mãi đến khi lên xe, Lâm Nhất Niên mới nhận ra mọi người đã hạ cánh.
Cậu quay đầu nhìn Biên Việt, vẫn đang suy nghĩ tại sao hồi cấp hai, Biên Việt phải gặp bác sĩ tâm lý.
Biên Việt đang lái xe, cảm nhận được ánh mắt của Lâm Nhất Niên, hắn nghiêng đầu nhìn cậu một chốc nhưng không nói gì.
Xe chạy lên đường cao tốc.
Biên Việt thong dong hỏi: “Cậu và Lương Hạ Chu đã nói gì với nhau vậy?”
Lâm Nhất Niên nhìn Biên Việt: “Anh ấy không kể, tôi tự hỏi.”
Biên Việt: “Ừ.”
Lâm Nhất Niên: “Sau đó anh ấy bảo anh ấy là bác sĩ của cậu, cậu từng là bệnh nhân của anh ấy.”
Lâm Nhất Niên tặc lưỡi hỏi thẳng: “Hồi cấp hai đã xảy ra chuyện gì sao? Sao cậu phải đi khám tâm lý?”
Thậm chí, Lâm Nhất còn hoài nghi, nếu cậu đã không biết chuyện này, thì sao bố mẹ Biên Việt biết được.
Biên Việt trầm mặc một lát rồi đáp: “Thật ra tôi chưa từng nghĩ tới việc sẽ nói cho cậu biết.”
Đối với hắn, đây chẳng qua chỉ là một bí mật. Mà đã là bí mật thì phải kín như bưng, chỉ một mình mình biết.
Lâm Nhất Niên: “Ừm, thế giờ thì sao? Cậu vẫn không định nói cho tôi biết?”
Biên Việt tiếp tục lái xe, im lặng rồi nói tiếp: “Trên bàn làm việc của tôi có một mô hình nhỏ, không biết cậu có để ý không.”
Lâm Nhất Niên nhớ lại một chút, nhanh chóng đáp: “Con rồng xí quắc kia hả?”
Xấu hoắc à.
Biên Việt cười: “Ừm, đó là bệnh tâm lý của tôi.”
Không lâu sau, tại văn phòng của Biên Việt, Lâm Nhất Niên lại lần nữa nhìn thấy mô hình vừa xấu xí vừa dễ thương đó.
Trong lúc cậu đang cầm nó trên tay và nghi hoặc đủ điều, Biên Việt quay màn hình máy tính xách tay về phía cậu, ra hiệu cho cậu nhìn tới.
Lâm Nhất Niên phát hiện đó là bản scan của một cuốn bệnh án. Trang đầu ghi tên một phòng khám tâm lý, trên đó có tên của Biên Việt, ngày khám là năm cấp hai.
Lâm Nhất Niên cầm mô hình, ôm lấy máy tính, vòng qua bàn rồi ngồi xuống đùi Biên Việt, lẳng lặng nhìn máy tính trước mặt.
Biên Việt vừa buồn cười, vừa cảm thấy có chút bất đắc dĩ, chẳng biết từ khi nào mà cậu đã hình thành thói quen khi xem thứ gì thì nhất định phải ngồi trên đùi hắn.
Biên Việt để mặc cậu tung hoành. Lâm Nhất Niên đọc hết tất tần tật trong vòng nửa tiếng, vừa đọc cậu vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Biên Việt với sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt.
Lâm Nhất Niên đặt máy tính lên bàn, cầm mô hình chú rồng xấu xí trong tay rồi vòng cánh tay qua cổ Biên Việt, vẻ mặt chẳng bớt uể oải chút nào.
Biên Việt lặng im nhìn cậu, đợi một hồi, rồi lại đợi thêm một hồi. Cuối cùng hắn bình tĩnh hỏi: “Xem xong rồi, cậu có cảm giác gì?”
Lâm Nhất Niên nhìn về phía Biên Việt: “Cậu—“
Biên Việt chờ đợi: “Ừm?”
Lâm Nhất Niên nhìn lại Biên Việt, nét mặt đờ đẫn của cậu dần trở nên sinh động hơn, cuối cùng cậu nhíu mày: “Độc chiếm tôi?” Lâm Nhất Niên đan hai tay che trước ngực, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác: “Biến thái quá đi.”
Biên Việt:…
Giống như một học sinh nghiền ngẫm bài đọc hiểu hồi lâu, được giáo viên hỏi cảm nhận của cậu ta là gì, cậu ta liền trả lời: Thầy ơi, đây là truyện 18+ mà.
Là một giáo viên, sau khi cho trò ấy 0 điểm, bạn nhất định sẽ còn muốn đánh đòn trò ấy nữa.
Đó cũng chính là tâm trạng của Biên Việt ngay lúc này.
Lâm Nhất Niên vẫn che tay trước ngực, diễn đến độ sắp tranh cử Oscar: “Hóa ra cậu đối xử tốt với tôi như vậy là vì muốn chiếm lấy tôi.” Thiếu mỗi mấy tiếng nức nở “hức hức hức” thôi.
Biên Việt: “…”
Biên Việt tức đến mức suýt chút nữa bật cười, hắn duỗi tay vỗ nhẹ lên eo Lâm Nhất Niên, hung dữ nói: “Ăn nói cho đàng hoàng.”
“Đàng hoàng à…”
Vẻ mặt Lâm Nhất Niên thả lỏng ngay, cậu ôm Biên Việt, tỏ vẻ chả bận tâm cho lắm, “Còn tưởng là gì nữa, lúc trên xe, tôi hồi hộp quá chừng.”
Có vậy thôi?
Lâm Nhất Niên khoác tay qua cổ Biên Việt, cao ngạo nói: “Cậu muốn độc chiếm tôi chứ gì? Tôi còn đang ước đây này.”
Cậu kề trán mình lên trán Biên Việt: “Tôi không sợ đâu.”
Trái tim Biên Việt lập tức mềm nhũn ra. Giống như lần Lâm Nhất Niên nói thích hắn, hạt giống trong lòng hắn đột nhiên bén rễ, mọc lên những cành lá tươi tốt để đón gió, nở ra những bông hoa thơm ngát, nuôi dưỡng cho nhịp đập của trái tim hắn.
Con ác long giờ đây chỉ giống như một chú cún con, nhảy nhót vẫy đuôi tung tăng trong vườn hoa.
Cõi lòng chưa bao giờ êm dịu đến thế.
Lâm Nhất Niên thương hắn. Cậu thấy thế nào cũng được, cậu chỉ ước cậu và Biên Việt hòa làm một. Thế mà hồi cấp hai, cậu cứ vô ưu vô lo như thế, còn Biên Việt lại phải đối mặt với những triệu chứng của căn bệnh tâm lý, hắn không hề nói với ai, mà chỉ lén đi gặp bác sĩ. Có lẽ ngay lúc đó, khi Biên Việt cảm thấy mình không được bình thường, nhất định đã rất khó chịu. Đã vậy, hắn còn phải chịu đựng biết bao nhiêu năm về sau.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhất Niên buồn bực vô cùng, cậu không biết phải nói thế nào để an ủi Biên Việt, chỉ biết kề trán mình vào trán hắn, hết ôm rồi lại hôn.
Im lặng nhìn nhau một hồi, Lâm Nhất Niên nói: “Tên họ Lương kia bảo cậu mắc bệnh à? Hắn mới là người mắc bệnh ý.”
“Hai ngày trước gặp hắn, có phải hắn nói gì khiến cậu bực không?”
“Cậu nói tôi nghe, tôi bay vèo cái tới nơi, đập cho hắn một trận.”
Trái tim Biên Việt nhũn thành nước rồi, hắn đáp: “Không.”
Trong lòng hắn, trong mắt hắn chỉ chứa mình Lâm Nhất Niên, sao còn có thể nghĩ đến người khác vào lúc này.
Họ ôm nhau rồi hôn nhau.
So với cơ thể, trái tim của họ đã gần nhau hơn bao giờ hết. Sự dịu dàng trong tim họ biến thành một hồ nước ấm.
Biên Việt nói cho Lâm Nhất Niên, hắn không thấy khó chịu, chỉ là lúc đầu hắn nghĩ hắn không nên có tâm tư như thế với bạn bè của mình nên mới đi gặp bác sĩ tâm lý.
Biên Việt nắm bàn tay đang cầm con rồng xấu xí kia của cậu, nói: “Nó luôn sống trong lòng tôi, chưa bao giờ tôi nghĩ sự tồn tại của nó là một điều sai trái.”
Giống như thuần hóa một con thú cưng, giữ nó ở nơi sâu thẳm nhất trong trái tim mình.
“Nhưng mà,” Biên Việt nhìn Lâm Nhất Niên, thừa nhận, “Đôi khi tôi có những suy nghĩ không nên có đối với một người bạn là cậu.”
Đã nhiều năm trôi qua, cái ý muốn chiếm cậu làm của riêng thỉnh thoảng lại xuất hiện trong đầu hắn. Đó là điều mà một người bạn bình thường sẽ không làm.
Biên Việt hỏi Lâm Nhất Niên: “Như thế có kỳ lắm không?”
Lâm Nhất Niên lắc đầu, thơm Biên Việt một cái, cậu phản bác: “Tôi còn cong vì cậu nè, cậu có cảm thấy kỳ không?”
Biên Việt cười, sao mà kỳ cho được, “Tôi ước mãi mới được đó.”
Lâm Nhất Niên hào phóng nói tiếp: “Thế cũng tốt. Tôi thích cậu, cậu lại muốn chiếm tôi làm của riêng. Hai chúng ta đúng là nồi nào úp vung nấy, đẹp đôi nhất đời.”
Biên Việt chăm chú nhìn Lâm Nhất Niên, đáy lòng hắn được an ủi vô cùng.
Lâm Nhất Niên quay đầu nhìn Biên Việt, không kiềm được mà hôn hắn, vừa hôn vừa hỏi: “Vậy, hồi trước, cậu muốn chiếm lấy tôi ấy,…” Hồi mà hai người còn chưa hẹn hò, “Đó là kiểu độc chiếm nào thế?”
Biên Việt cũng vừa hôn đáp lại cậu, vừa trả lời với giọng trầm khàn: “Muốn nhốt cậu lại.”
Nhốt ở một căn phòng kín mít chỉ có hai người họ.
Lâm Nhất Niên: “Sau đó thì sao?”
Biên Việt cười: “Hồi đó tôi không nghĩ nhiều như vậy đâu.”
Ý nghĩ cực đoan nhất của hắn cùng lắm chỉ là muốn khóa cậu bên cạnh mình, chẳng cho phép ai ngoài hắn được nhìn thấy cậu. Những suy nghĩ khác, hắn thực sự chưa từng có.
Lâm Nhất Niên oán trách: “Cậu vẫn ngây thơ quá nhỉ. Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không trong sáng thế đâu.”
Biên Việt thấp giọng hỏi: “Cậu sẽ thế nào?”
Lâm Nhất Niên nâng mặt Biên Việt lên, hôn thêm vài cái: “Tôi sẽ ôm cậu, hôn cậu…” Làm những điều đó triền miên ngày qua ngày. Muốn in dấu ấn riêng của mình lên thân thể người nọ.
Hơi thở gấp gáp của họ quấn quýt nhau, hai trán họ tựa nhau, lẳng lặng nhìn người đối diện.
Lâm Nhất Niên khích lệ Biên Việt bằng giọng điệu nhỏ nhẹ và khẽ khàng: “Chiếm lấy tôi đi.”