Sao Sáng Chờ Anh Về - Chương 39: Ngoại truyện 3-3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Sao Sáng Chờ Anh Về


Chương 39: Ngoại truyện 3-3


Ngoại truyện 3 – Nội tâm nhân vật Lâm (phần 3)

Qua chuyện đó tôi cố gắng gần gũi em hơn, tôi nghĩ có thể em thích tôi là thật nên mới tìm mọi cách để lên giường với tôi, tôi không thể cho em số tài sản của Phượng Quang nhưng với số tiền tôi tự làm ra bao năm nay cộng thêm việc tôi vẫn cố gắng nỗ lực sẽ thừa đủ để em sống không cần lo nghĩ gì. Em thích tôi vì giàu, vì giỏi như lời em nói thì tôi sẽ cố gắng để em không thất vọng nhưng cũng bởi điều đó khiến em tự ti nên thì tôi cũng cần cố gắng chứng minh cho em thấy em thật sự xứng đáng với tôi nên đi đâu tôi cũng mang em đi theo, không ngại ngần giới thiệu em, không ngại ngần khen ngợi em nhất là thể hiện rằng em quan trọng hơn Nguyệt rất rất nhiều lần.

Tuy rằng có vài lần tôi thấy em có những biểu hiện rất lạ, ví dụ như vào ngày lễ kỉ niệm ngày cưới của mẹ tôi và ông Quang em đã vào nhà rất lâu, khi tôi bắt gặp em trong sự hơi hoảng hốt tôi vẫn cố lờ đi tin em bị đau bụng như lời em nói. Khi em đi gặp Khánh tôi vẫn lờ đi coi như Khánh là bạn em, ăn cơm một bữa cũng chẳng có gì là lạ, gặp nhau vài lần cũng chẳng sao dù tôi lờ mờ đoán được Khánh có dường như có ý định nhắm đến mẹ tôi cũng thừa đoán ra Khánh rất thích em. Tôi hèn nhát không dám nghi ngờ, không dám ghen tuông, không dám làm em phật lòng vì tôi sợ….

Ngày sinh nhật của em tôi được biết sẽ có sao băng trên biển, thế nên tôi đã kết hợp một công đôi việc đưa em về đảo. Em không thích bánh kem tôi không mua bánh kem, em thích trứng gà nướng tôi sẵn sàng chạy đi mua trứng gà ủ trong tro tàn nướng cho em. Cảm giác đạp xe chở em trên con đường làng nghe tiếng sóng vỗ là cảm giác tôi luôn nhớ nhất mỗi khi nghĩ đến em. Dù sóng to, gió lớn trước mặt tôi vẫn nguyện đứng ra che chắn cho em. Ra đến biển, nhìn thấy những vì sao sáng trên bầu trời em gần như sững sờ không tin nổi. Cho tới lúc tôi lấy trứng gà nướng, nhìn vẻ mặt của em từ kinh ngạc chuyển sang xúc động lòng tôi cũng rất vui. Khi những ngôi sao băng vụt qua, sự bất ngờ của em càng lúc càng nhiều, nhưng Diệp Anh! Vì sao nhìn thấy những niềm vui, niềm xúc động của em tôi lại thấy hoang mang đến vậy nhỉ? Ánh mắt em khi nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời… thật giống với Hà Thảo của tôi, tôi đã nhìn em thật lâu, thật lâu, cảm thấy em giống với Hà Thảo nhưng lại cũng không giống. Đêm sao băng ấy, tôi không rõ em đã ước gì, cũng không rõ em thật sự là ai nhưng tôi đã ước, dù cho em có ước gì đi chăng nữa tôi vẫn sẽ ước tất cả những điều ước của em là thật!

Mấy ngày trên đảo, tình cảm của tôi và em mỗi lúc một nhiều. Tôi nhận thấy em thích tôi là thật, trước kia ánh mắt của em tôi không nhìn ra nổi cũng không đoán ra nổi. Nhưng sau đêm sao băng ấy từ đáy mắt em tôi đã nhận ra tình cảm mà em dành cho tôi là thế nào, trong trái tim tôi cũng dần len lỏi một thứ tình cảm gì đó rất khác thường, không biết gọi tên thế nào chỉ biết nhiều hơn một chữ Thương…

Trong những lần làm tình giữa đảo nhỏ thanh bình tôi cũng đã không còn kiểm soát được bản thân mình thứ mà tôi chưa bao giờ tìm được ở người con gái khác. Không phải bản năng đàn ông, mà chỉ duy nhất là em tôi mới có những kích thích tê dại như vậy. Có cảm giác như chỉ khi ở bên em tôi thật sự được là chính mình không hề có cảm giác gượng ép giống như khi ở bên Nguyệt. Ở bên Nguyệt đến một cái nắm tay tôi cũng thấy gượng gạo vậy mà với em ái ân triền miên bao nhiêu cũng chẳng thấy đủ. Mỗi khi cùng em hoà làm một lại càng thấy trái tim thổn thức không nói thành lời. Nhưng cùng với thứ tình cảm đang lớn dần ấy thì nỗi hoang mang cũng ngày một lớn. Tôi cho rằng tôi đã nghĩ nhiều rồi, là bởi trong sự bình yên đó tôi thật tâm vẫn không thể nào quên đi được Hà Thảo, vẫn không thể nào quên đi sự tuyệt vọng và dằn vặt mỗi khi nhớ đến Hà Thảo. Tôi thương em là thật, thích em cũng là thật nhưng không quên được Hà Thảo năm nào mà em thì lại có nụ cười giống Hà Thảo nên tôi mới hoang mang như vậy.

Một phần tôi không có cơ sở để kết luận, một phần nỗi đau trong quá khứ quá lớn, tôi sợ… sợ rằng nếu tôi cố chấp tìm câu trả lời đến cùng người tổn thương nhất vẫn là em, tôi sợ nhắm mắt lại, mở mắt ra sẽ không còn thấy em như năm ấy Hà Thảo đã rời xa tôi. Tôi không biết em là ai, em đến với tôi vì mục đích gì, nhưng nếu em đã tỏ ra yêu tôi, thương tôi thì tôi cứ sống trong sự yêu thương đó là được, dù cho sự yêu thương đó không thật, dù cho sống trong sự ngọt ngào đầy dối trá và toan tính… tôi cứ cho là thật thì nó sẽ là thật. Không phải đến giờ phút này đáy mắt em vẫn dành tình cảm chân thật cho tôi đấy sao, tôi tìm kiếm niềm an ủi trong đáy mắt ấy… dù mong manh vẫn chấp nhận tin em.

Thời gian ít ỏi trên đảo, tôi gạt đi tất cả những lấn cấn, hoang mang trong đầu, đã cùng em trải qua những ngày thật thoải mái, thật hạnh phúc. Tôi muốn trân trọng từng giây từng phút bên cạnh em, cũng đã hi vọng rằng chúng ta sẽ mãi mãi như vậy…

Trở về Hà Nội xô bồ với đầy lưu luyến, tình cảm của tôi và em đã nhiều hơn một bậc. Có em ở cạnh tôi mới thấy mình sống ra con người, có ở cạnh em tôi mới thấy đây cuộc sống mà tôi từng mong chờ và khao khát, một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn, một gia đình ấm áp xoa dịu sự băng giá trong những tháng ngày tối tăm.

Quay lại với guồng quay cuộc sống, em đi thực tập ở Phượng Quang, tôi đi dạy, cứ ngỡ rằng sẽ yên bình như vậy qua ngày không ngờ mẹ tôi vì tức giận chuyện em tặng quà cưới cho Khánh mà đánh em bầm tím mặt mày. Trước khi em tới Phượng Quang làm việc tôi đã chẳng mấy vui, nhưng em nói em muốn thử thách bản thân nên tôi đồng ý để em thực hiện hoài bão, lý tưởng của mình, tôi tôn trọng quyết định của em nào ngờ mẹ tôi lại dùng cơ hội đó để chà đạp em. Suốt buổi tối hôm ấy tôi chạy đi tìm em trong sự lo lắng đến tột cùng, khi đến nhà trọ nhìn gương mặt sưng húp của em ngập tràn nước mắt tôi vô cùng đau lòng. Chẳng những đau lòng mà nỗi căm hận chính người mẹ của mình lại quay trở lại như mười mấy năm trước đây. Em nói vì em không có mẹ nên em coi mẹ tôi như mẹ em, em nói em muốn ở cùng mẹ tôi để có cảm giác của một gia đình, tôi không muốn nhưng vì chiều theo cảm xúc của em mới nương theo em. Nhưng rốt cuộc tại sao em lại nhẫn nhịn mẹ tôi đến mức để mẹ bạo hành mình mà vẫn chấp nhận chịu đựng? Sự chịu đựng một cách mù quáng của em khiến tôi bực mình còn khiến tôi thất vọng, có điều khi nhìn thấy những vết thương trên má em tôi mới hiểu ra: tôi đau lòng nhiều hơn sự thất vọng ấy, tôi thương em nhiều hơn sự thất vọng ấy.

Mẹ tôi đã nhiều năm chưa từng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng và phẫn nộ của tôi, thậm chí ngày mẹ tôi bắt em quỳ ở sân tôi tuy tức giận nhưng cũng chưa từng thấy tôi lạnh lùng đến mức không buồn nói với mẹ nên lần này mẹ vô cùng sợ hãi. Mối quan hệ vốn dĩ đã mỏng manh như sợi dây chưa thể hàn gắn nay vì mẹ đánh em tôi đã phẫn nộ cực điểm, mẹ chỉ còn thiếu nước quỳ xuống xin tôi tha thứ nhưng tôi chỉ thấy lòng tràn đầy sự căm phẫn. Bao năm trôi qua, mẹ tôi vẫn không chịu thay đổi dù là một chút, tôi tin rằng nếu như còn lần sau mẹ đụng đến em… rất có thể tôi sẽ làm ra những điều bất hiếu với mẹ!!!

Ngày hôm sau khi em bị đánh, mẹ tôi đi công tác, bố dượng đi làm, trống tiết nên định về qua nhà xem ăn uống thế nào thì gặp bố dượng tôi cũng về. Vào đến nhà tôi thấy em từ trên tầng hai đi xuống với dáng vẻ ngái ngủ, nhưng vừa nhìn tôi đã nhận ra sắc mặt trắng bệch và sự run rẩy giống như một kẻ trộm suýt bị bắt gặp. Tôi cố trấn an mình rằng do nỗi sợ hãi đêm qua chưa dứt nên em mới thế nhưng lòng lại co rút lạ kỳ.

Từ trước đến nay tôi chưa từng chia sẻ chuyện của gia đình mình với bất cứ ai. Nhưng khi em bị mẹ tôi đánh tôi đã đưa em ra mộ của Hà Thảo kể cho em nghe tất cả mọi chuyện, tôi muốn em biết mẹ tôi là người thế nào, tôi muốn em sau khi nghe xong sẽ không để mẹ tôi bạo hành thể xác em. Chuyện cũ đã qua, nhưng ngồi bên mộ Hà Thảo nhắc lại tôi vẫn thấy tuyệt vọng và đau đớn vô cùng. Đối diện với câu chuyện đầy thương tâm ấy ánh mắt em cũng hằn lên tia xót thương, tôi nghĩ là ai thì đều thương xót như vậy thôi. Nhưng lẽ ra khi nghe đến sự độc ác và tàn nhẫn của mẹ tôi thì một người bình thường sẽ phải tránh xa, sẽ phải giữ khoảng cách và dè chừng, ngược lại em vẫn cho rằng việc làm của mẹ tôi là sai với gia đình Hà Thảo nhưng không liên quan gì đến em, em vẫn coi mẹ là mẹ chồng, còn dạy tôi về đạo lý hiếu thảo. Chính bản thân tôi là con của mẹ, là người mẹ sinh ra, là người yêu thương mẹ nhất còn cảm thấy kinh tởm những việc mẹ làm mà em chỉ lấy tư cách của một người con dâu để lấp liếm cho những sai trái ấy của mẹ, lấy đạo lý hiếu thảo ra để nhắc nhở tôi nếu nói tôi không nghĩ gì chắc chắn là dối trá. Dù rằng sự nghi hoặc kia đã cố giấu đi nhưng vẫn trỗi dậy từ từ trong lòng tôi.

Sau lần ra mộ của Hà Thảo tôi dần nhận thấy rất nhiều sự bất thường của em. Tôi có thể bỏ nhà ra đi năm mười năm không quay về nhưng em bị mẹ tôi đánh, bị mẹ tôi khinh bỉ, bị mẹ tôi chà đạp vậy mà Tết đã nằng nặc đòi về thăm mẹ tôi. Lẽ ra có một cô vợ hiếu thảo như vậy thì ai cũng phải vui nhưng tôi không thể nào vui nổi. Sự mâu thuẫn trong lòng tôi càng lúc càng lớn, tôi nửa muốn biết rốt cuộc em có lừa dối tôi không nửa lại không muốn biết. Tôi nửa muốn biết thân phận thật của em nửa lại không muốn biết. Thực ra cho tới giây phút ấy tôi vẫn mơ ước Hà Thảo còn sống, nhưng vì vẫn chấp niệm kỷ vật trên tay Hà Thảo năm ấy nên tôi không dám tin vào điều ước xa vời ấy. Vả lại nếu thật sự có phép màu, Hà Thảo còn sống tôi cũng không mong Hà Thảo là em… Sự mâu thuẫn này thậm chí còn ngột ngạt hơn cả sự giằng co giữa mẹ và em những ngày đầu em bước chân vào gia đình tôi.

Sự mâu thuẫn ấy cứ thế kéo dài cho tới khi qua Tết khi tôi đưa em về đảo ăn Tết thì xảy ra chuyện. Mợ em và tên xăm trổ kia lợi dụng đám trẻ ở đảo bị đuối nước đã bắt cóc em. Nghe tin tôi vội vã đi tìm em không màng đến bất cứ hiểm nguy nào. Tôi vốn dĩ nghĩ rằng nếu như em toan tính với tôi, em đến với tôi là có mục đích thì em sẽ phải bỏ mặc tôi trong lúc sinh tử ấy mới phải. Vậy mà không ngờ em chẳng những không bỏ mặc còn kiên cường ở cạnh tôi, chấp nhận vào sinh ra tử cùng tôi. Tôi lại mù quáng tin em, lại mù quáng sống trong sự ngọt ngào đầy dối trá, thậm chí nếu em có đưa thuốc độc cho tôi tôi vẫn nghĩ đó là kẹo socola…

Đêm ấy ở bìa rừng cùng chạy trốn đám người, em nhất quyết không chịu để tôi lại một mình. Đến khi tôi phân tích hết nước hết cái em mới oà khóc dặn tôi ở lại chờ em, em sẽ quay lại cứu tôi. Một cô gái tôi tưởng luôn mạnh mẽ lại khóc vì tôi, chẳng những vậy còn chạy quanh tìm cho tôi quả ổi chín, quả sim mọng rồi mới rời đi nếu tôi nghi ngờ em phải chăng tôi bị điên rồi không?

Nhưng Diệp Anh, nếu nghi ngờ em thì tôi có lỗi với em, nếu không nghi ngờ em tôi có lỗi với bản thân. Em có biết đêm ấy khi tôi bị đám người mang lên tàu tôi đã nghe được mợ em nói gì không? Người mợ độc ác khốn nạn của em đã nói em không phải con ruột của mẹ em, những lời cười cợt của mợ em tôi còn nhớ rất rõ, bà ta nói với tên xăm trổ:

– Con bé ấy ngày xưa được chị chồng tôi nhặt về nuôi, năm ấy chắc nó cũng chín mười tuổi gì đó nhưng nhỏ thó lắm, tôi thì tôi nghĩ nó phải chín mười tuổi đấy vì cái nét mặt nó già khú, nó gầy thôi chứ cao hơn con Hoài nhà tôi cái đầu, chị chồng tôi khai sinh cho nó tám tuổi, nuôi nấng nó mười bốn năm trời mà nó coi ai ra gì đâu, cái thứ này tôi muốn băm bổ nó chết từ lâu rồi ấy chứ. Năm ấy tôi đến vay tiền của chị chồng mà bả vì làm giấy tờ khai sinh cho nó mà đút lót xã nên hết mẹ tiền cho tôi vay!

Tựa như sấm sét quanh tai, tôi tưởng như mình đang đứng giữa trời mưa lớn với trăm ngàn tia chớp ập đến. Tôi không thể khẳng định chắc chắn 100% em là Hà Thảo của tôi bởi tôi làm gì có bằng chứng để chứng minh, nhưng sự nghi ngờ đã không còn là 50:50 mà đã là 70:30! 30% còn lại… rất mỏng manh.

Sau khi được cứu sống ở rừng, mở mắt ra nhìn thấy sự lo lắng, sợ hãi của em tôi càng hèn nhát không muốn đối diện với sự nghi ngờ của bản thân, dù là dối trá tôi cũng để tự mình đắm chìm trong loại thuốc độc đầy ngọt ngào đó! Mười mấy năm khổ đau và giày vò, gặp em tôi tưởng chừng như tìm được chút ánh sáng cho nên giờ tôi rối loạn như đứa trẻ bị lạc mẹ, chỉ biết ôm khư khư thứ quý giá nhất trên đời mà không biết phải làm gì chỉ đành nhắm mắt tự lừa dối chính bản thân rằng tôi và em là cặp vợ chồng hạnh phúc nhất trên đời, em là Diệp Anh là cô nữ sinh xinh đẹp xuất sắc mà tôi may mắn được lấy em làm vợ.

Lúc tôi thấy em và Khánh đi cùng nhau, thấy cậu ta thân mật với em nỗi ghen tuông trong lòng tôi trào dâng, sự kìm nén khổ sở cũng như đê vỡ ào về để rồi tôi đã mất kiểm soát nói với em những lời tồi tệ. Bởi khi đó tôi thực sự đã lờ mờ nhận ra Khánh là ai. Nhưng khi thấy em khóc tôi ngay lập tức có cảm giác mình mới là người sai. Trong cơn mê loạn kích tình, tôi nhận ra em cũng đã yêu tôi rồi, yêu từ khi nhìn thấy em có nụ cười giống với Hà Thảo, nếu vậy thì tôi cũng hãy cứ yêu em đi… cần gì đến ngày mai… cần gì biết em là ai…

Có vẻ như không riêng tôi mâu thuẫn mà chính em cũng tràn đầy sự mâu thuẫn. Khi em nghe tin bà lão nói tôi đoản mệnh em đã rất lo lắng và hoảng sợ. Là sự lo lắng thật tâm không hề giả tạo, chính vì thứ tình cảm lúc thật lúc giả của em tôi mới thấy mình lên xuống theo em như vậy, lúc tưởng như có được em lúc lại thấy em xa vời quá, lúc nghĩ rằng em chỉ là Diệp Anh lúc lại hoang mang nghĩ đến rốt cuộc em là ai? Nhưng dù em là ai thì với tôi khi ấy em chính là ánh sáng của cuộc đời tôi, là ngôi sao sáng chói nhất đẹp đẽ nhất. Em là ai cũng được, chỉ hi vọng rằng ánh sao sáng chói kia sẽ chờ tôi… chờ tôi đến kiếp vĩnh hằng rời xa nhân thế khổ đau này! Trong kiếp nhân sinh khổ đau này tôi chỉ có em là động lực để tôi cố gắng mà thôi.

Chỉ là những tháng ngày hạnh phúc ngắn ngủi cũng chỉ tựa như bong bóng xà phòng, còn chưa kịp chạm đến đã vỡ tan tành.

Rằm tháng giêng về thủ đô phồn hoa, khi tôi đổi tiết với Khoa nên ở trường về sớm hơn dự định. Lúc vào nhà tôi định lên phòng tìm em nhưng mới đi được đến giữa chân cầu thang tôi cũng cánh cửa thư phòng mở ra, lấp loáng trong kệ sách bóng của người con gái mà tôi yêu đang ngồi vội vã chụp lại tập tài liệu mật chứa đầy những sai phạm của mẹ tôi!

Tôi không thể nhớ mình đã quay về phòng khách thế nào, tôi không thể nhớ nổi mình đã đứng bất động ở giữa căn phòng xa hoa rộng lớn ấy bao lâu, còn em ở trên thư phòng đã lấy đủ được tài liệu hay chưa chỉ biết trái tim tôi như bị ai cầm dao đâm đi đâm lại, khoét thành từng lỗ, máu thịt hoà trộn đau đến mức không tài nào thở được. Hai tay tôi siết chặt lấy cặp sách, em ở thư phòng bao nhiêu lâu, tôi đứng dưới phòng khách chờ đợi em bấy nhiêu lâu!

Thời gian chờ đợi giống như liều thuốc độc, dần dần ăn mòn lục phủ ngũ tạng tôi giống như bệnh trạng đã không thể cứu vãn được nữa. Thực ra tôi vẫn ôm một tia hy vọng hão huyền rằng Hà Thảo còn sống nhưng đang hạnh phúc ở đâu đó, nếu Hà Thảo có muốn trả thù thì sẽ tìm cách khác, còn em… em chỉ là đang tò mò xem thư phòng có gì mà thôi, tôi đã hèn hạ tự lừa mình rằng, nếu như em ra khỏi thư phòng, em chỉ cần nói, em không làm gì hết, cũng chẳng đụng vào số tài liệu kia tôi nguyện sẽ tin em tất cả. Nhưng ngay đến một cơ hội như vậy, em cũng không cho tôi.

Cho tới khi em xuống, tôi vẫn vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng em nào biết tôi vừa trải qua một cơn đau đớn thấu tận tim gan! Biết người vợ mình hết lòng hết dạ yêu thương, chăm sóc lừa dối mình, từng giây từng phút căm hận mình, toan tính với mình còn gì đau hơn nữa đây?

Suốt những ngày sau đó tôi vẫn vờ như không hay biết gì dù cơn đau đã mỗi lúc một lớn hơn. Tôi vẫn bên cạnh em, yêu thương em, chăm sóc cho em như ngày đầu tiên tôi đón em từ đảo về làm vợ. Tôi sợ… thời gian sẽ chẳng còn nhiều nữa!

Sống trong sự hoang tưởng của bản thân nhưng vẫn nhìn được ra những việc em làm. Tôi đã nhìn thấy em lấy tập tài liệu trong thư phòng mang cho Khánh, tôi đã thấy em in đầy ảnh của bố dượng tôi và chị Thu, tôi đã thấy em cắt những đoạn ghi âm của tên bắt cóc và mẹ tôi, tôi đã thấy em cùng Trung bàn bạc kế hoạch vào ngày mười lăm năm sinh nhật công ty, tôi đã nhìn thấy em đêm qua vừa làm tình cùng tôi sáng đã ngay lập tức mua thuốc tránh thai khẩn cấp để uống. Trước kia tôi vẫn luôn biết em bài xích chuyện có con với tôi một cách cực đoan, nhưng đến bây giờ tôi mới biết… không phải là bài xích cực đoan mà em không chấp nhận được việc mang thai với tôi, em không chấp nhận việc giữa chúng tôi có một sợi dây nào ràng buộc. Những việc em làm tôi đều biết, những việc em làm tôi đều thấy, thứ cảm giác này đau đớn và tuyệt vọng như muốn bức chết tôi. Biết rằng nhát dao này em đâm cho mình một nhát rất ngọt, cũng rất sắc nhưng rút ra máu chảy không ngừng, sẽ chết ngay tức khắc! Nhưng dù biết tất cả, cũng đoán ra em là ai rồi rồi vẫn cố lừa mình gạt người bởi tôi biết nếu như tôi để lộ ra sơ hở gì ngay lập tức mọi chuyện em đang làm sẽ bung bét. Dù biết tất cả tôi cũng chỉ tình nguyện đưa chuôi dao cho em đâm mình, đâm cho tới khi gục ngã cũng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Bởi nếu em thực sự là Hà Thảo mang một sự oán hận nặng nề về để trả thù thì tôi ngoài cố gắng bảo vệ em thì có thể làm gì khác đây? Hà Thảo của tôi chịu trăm ngàn đớn đau, sự thống khổ đã vượt quá sức chịu của một con người. Những việc mẹ tôi làm ch.ết cũng không đền hết tội, em có trả thù mẹ tôi tôi cũng có thể phản kháng, ngoài tự mình chuốc lấy toàn bộ khổ đau tôi không còn có thể làm gì khác bởi so với em đã là gì. Nhưng mẹ là mẹ của tôi, nếu tôi nói thấy em trả thù mẹ mà không có cảm giác khổ sở chắc chắn là nói dối. Điều duy nhất tôi có thể làm với tư cách là một người con là mong mẹ tôi hãy tự mình đi đầu thú bởi tôi biết nếu mẹ không đầu thú… thì mẹ sẽ phải tự chịu tất cả những quả báo mà mẹ đã gây ra, mà những quả báo ấy tôi đoán chắc rằng sẽ nặng nề vô cùng!

Cho dù là mười mấy năm trước hay cho đến hiện tại, đã trăm ngàn lần tôi khuyên mẹ nhưng mẹ tôi vẫn không thấy mình sai, vẫn không nhận lỗi về mình càng không chịu ra pháp luật để đầu thú. Mẹ vẫn khăng khăng cãi mẹ không bán chị em em đi, cho tới khi gã bắt cóc em năm nào quay lại mẹ mới chịu thừa nhận. Nhưng ngoài việc thừa nhận với tôi mẹ vẫn cho rằng mình không xứng đáng ngồi tù. Đó là cơ hội cuối cùng cho mẹ, nhưng mẹ gạt phăng đi, tôi biết mẹ tôi đã thật sự hết thuốc chữa rồi thì dù đau đớn cũng chỉ đành buông xuôi. Giống như u nhọt trong người, dẫu biết cắt bỏ sẽ rất đau đớn nhưng nếu cứ để như vậy sẽ giết chết dần chết mòn cơ thể, vậy thì cứ để mẹ chịu sự báo ứng mà mẹ đã gây ra bằng việc người ta trả thù mẹ đi.

Trong những ngày tháng cuối cùng của đoạn tình cảm oan nghiệt này ngoài mặt tôi vẫn vui cười nhưng trong tim đang tan vỡ. Tôi không còn quan tâm đến việc em ở sau lưng tôi làm những gì, từ việc tên bắt cóc tìm mẹ tôi tống tiền đến việc để lộ chuyện bố dượng tôi có bồ nhí và hai đứa con đã lớn đến việc tôi đều không bận tâm. Những chuyện này tôi đã biết từ lâu, việc lộ ra cũng chỉ là một sớm một chiều, nói cho cùng mẹ tôi cướp chồng của người khác thì cũng nên thử cảm giác bị cướp chồng chiếm tài sản nó đau đớn thế nào! Những ngày này tôi cố gắng níu kéo chút thứ tình cảm sắp phải chia lìa. Bởi quá yêu một người nên lưu luyến từng giây từng phút dù biết rằng chỉ là lừa lọc và dối trá. Tôi níu kéo từng bữa cơm, từng bộ quần áo em mặc, tôi níu kéo từng giờ từng phút, níu kéo cả những ái ân mặn nồng. Những cái ôm của em dành cho tôi trong những phút giây ít ỏi ấy dường như xoa dịu đi nỗi đau khổ đang giày vò nhưng cùng đó lại càng khiến tôi nhận ra khi chia ly sẽ là sự tận cùng của khổ đau. Biết là người không thật với mình nhưng mình thà chìm đắm trong mộng tưởng ấy cũng không muốn thoát ra. Hằng ngày tôi vẫn đi làm, em vẫn chờ tôi ở nhà, tôi vẫn phụ đạo cho em em vẫn chăm chỉ học tập như không hề có khoảng cách gì ở giữa, chuyện tình cảm vẫn tốt đẹp vô bờ.

Nhưng giấc mơ có đẹp đẽ và huy hoàng thế nào thì vẫn phải tỉnh giấc, tôi vẫn phải nhìn vào thực tại tàn khốc đang hiện hữu.

Tìm được chút ít thông tin của em trai em tôi đã thử lấy mẫu tóc của em để xét nghiệm. Nhưng với ba bốn người năm trong diện nghi vấn vẫn cho kết quả không trùng khớp. Tôi cũng không chắc chắn sai ở đâu, là em không phải Hà Thảo hay những người kia không phải em trai em. Nhưng tôi chắc chắn một điều rằng em là ai thì em vẫn đang nhắm đến mẹ tôi, vẫn đang trả thù mẹ tôi, chỉ là tôi vẫn muốn một câu trả lời rõ ràng.

Để tìm được câu trả lời rõ ràng tôi đã lắp camera giấu kín trong hộc tủ nơi đựng bức ảnh của bốn mẹ con Hà Thảo và chờ đợi. Cho tới trước ngày sinh nhật mười lăm năm công ty Phượng Quang tôi đã thấy em mở hộc tủ ra, cầm bức ảnh đó mang đi. Vài tiếng sau tôi mới thấy em quay về, lúc đặt bức ảnh vào tôi đã thấy em khóc. Dẫu đã biết đến 90% rồi nhưng thấy đau nơi lồng ngực. Cách trả thù này của em tuy thành công nhưng thương tích cũng đầy mình.

Em biết không? Tôi chưa từng đi công tác, suốt hai ngày đó đã nằm trong khách sạn gần nhà để nhìn người vợ thân thương của mình từng bước, từng bước trả thù mẹ mình!

Vào ngày kỷ niệm mười lăm năm tôi đã ngồi trong chiếc taxi cách hội trường chỉ vài mét để nhìn em. Gió buốt tạt thẳng vào mặt, nghe những tội ác của mẹ tôi được phát trên loa, nhìn thấy gương mặt hả hê của em tôi chỉ có thể bình thản chấp nhận, bình thản để mặc cho tinh thần giãy giụa trong nỗi thống khổ bi thương. Tôi ngồi lắng nghe từ đầu đến cuối, cho tới khi mẹ tôi được đưa vào bệnh viện tôi cũng mới lặng lẽ trở về nhà!

Hà Thảo! Tôi chờ em ở nhà!

Trong gió đêm thoảng qua những bông hoa thược dược, là loài hoa được trồng nhiều nhất trong sân vườn nhà em năm nào, tiếng rèm cửa kêu lách cách ngoài ban công. Tôi chưa từng hút thuốc, ba mươi mốt năm trời chưa từng đụng đến thuốc lá, nhưng đêm ấy tôi không biết mình đã rít bao nhiêu điếu thuốc. Thứ khói độc hại không hề làm tôi bớt đau, nhưng nó cơ hồ lại xoa dịu nỗi đau ấy trong một khoảnh khắc nào đó.

Trước kia tôi đã từng ước, chỉ cần em trở về sinh mạng này tôi cũng không cần. Nhưng cách trở về của em khiến tôi tuyệt vọng. Không phải tuyệt vọng cho bản thân và tuyệt vọng cho chính em. Hà Thảo! Đánh đổi cả tuổi xuân để trả thù theo cách này… tôi đau đớn một còn em đớn đau mấy phần?

Đứng chờ em suốt hai tiếng đồng hồ cũng thấy em trở về. Khi vào đến sân thấy xe của tôi em cũng khựng lại. Ánh đèn tự động chiếu lên gương mặt xinh đẹp của em. Mười bảy năm trôi qua em đã không còn giống với Hà Thảo của năm tám tuổi, có lẽ bởi thời gian và sự bất hạnh của số phận khiến sự xinh đẹp của em nhuốm thêm màu tuyệt tình, có lẽ thế nên tôi đã không nhận ra em.

Vào đến phòng, nhìn thấy tôi em cũng đã đoán được ra mọi chuyện. Ván bài cũng đã lật, em cũng chẳng còn luyến lưu thêm con của kẻ thù làm gì chỉ có tôi vẫn luyến lưu từng phút giây bên em. Nhưng em không cho tôi một chút thời gian nào ngay lập tức nói với tôi những lời đầy tuyệt tình. Biết rằng sẽ có phút giây chia ly, cũng biết rằng em còn sống đã sự hạnh phúc nhất sau bao năm bất hạnh kia vậy mà tôi vẫn thấy rất thương tâm.

Hôm qua còn vui vẻ bên nhau, còn cùng nhau ăn một bữa cơm còn chung nhau nằm chung giường vậy mà hôm sau đã đổi thay. Cho dù sự ngọt ngào vui vẻ ấy là sự giả tạo mà vẫn luyến tiếc lạ kỳ. Em đâm chém vào thân xác và cả tinh thần tôi bằng quá khứ đau thương của em.

Thời gian dài đằng đẵng kia tôi cũng đã đoán được em phải chịu bao khổ đau và bất hạnh thế nào nhưng khi nghe chính miệng em kể lại bằng một giọng điệu bình tĩnh tôi vẫn thấy mình bị đả kích đến mức không thể nào chịu nổi. Tôi đã tưởng như đất trời sụp đổ dưới chân, toàn thân như có luồng sét đánh thẳng vào, trên đầu như có vô số tia chớp đang ập đến. Em cười nói với tôi:

– Có lần họ còn đánh tôi gãy xương, thế nhưng họ không hề đưa tôi đi bó bột chỉ ném cho tôi một nhúm thuốc tự đắp vào. Tôi nằm trong phòng tối không đứng được dậy chỉ có thể lê lết xé áo để buộc vào chỗ xương gãy ở mạn sườn. Họ sợ tôi chết hằng ngày ném vào cho tôi vài vốc cơm, tôi không với được, lại lê lết bò đến mấy vốc cơm rải dưới đất vừa khóc vừa nhặt lên ăn. Năm đó tôi bao nhiêu tuổi nhỉ, hình như là chín tuổi, ngày hôm đó cũng là ngày sinh nhật của tôi, món quà sinh nhật là vốc cơm trộn cát trong căn phòng chật chội tối tăm, không đệm, không giường, không người thân, nằm trong đống rơm ôm lấy thân thể tàn tạ có khóc cạn nước mắt cũng không một phép màu nào xảy ra.

Em nói với tôi cơm chó là bữa ăn ngon nhất của em, em nói với tôi bới những đống rác được mẩu bim bim hay vài quả đào hỏng để ăn cũng thấy trân trọng, em kể với tôi em đã bị đánh đập, bị hành hạ, bị giày vò thế nào suốt mấy năm trời, em nói đã phải nhặt từng hạt cơm rơi thế nào, kể lại tất cả những sự khốn khổ em phải chịu mà em còn cười được…

Nụ cười ấy mới thực sự là nhát dao cuối cùng đâm chết tôi!

Tôi sụp đổ hoàn toàn, không thể tiếp nhận nổi sự thật đến khi em nói về quá khứ của mình, cơ thể cũng liêu xiêu như sắp ngã. Lần đầu tiên tôi đã khóc trước mặt em. Khóc bởi vì nỗi đau quá sức tưởng tượng, quá sức chịu đựng. Nó không chỉ là đau đến chết đi sống lại mà còn bi thương hơn cả thế! Tôi không thể tưởng tượng ra một cô bé chín mười tuổi bới đống rác tìm đồ ăn là sự đày đoạ khủng khiếp thế nào, mỗi đêm em nằm gầm cầu trú mưa gọi mẹ tôi đã ở đâu? Mỗi ngày em hong khô quần áo để mặc lại tôi đã ở đâu? Mỗi ngày em đói choáng váng phải nhặt cả lá cây để ăn tôi đã ở đâu? Mỗi lần em chui qua lỗ chó trộm bát cơm thừa thãi bẩn thỉu tôi đã ở đâu? Mỗi khi em bị lũ bảo kê đánh đập tôi ở đâu? Khi em gãy xương sườn vẫn lê lết nhặt cơm trộn cát để ăn tôi ở đâu? Tôi vẫn chăn ấm đệm êm, có vác ngàn cân đá cũng không thể so nổi với những điều kinh khủng em phải chịu. Tôi khóc không còn kiểm soát được, khóc vì thương Hà Thảo của tôi. Mới ngày nào em còn là cô công chúa danh giá cùng tôi ngắm sao trời, chớp mắt trôi qua đã trở thành một đứa trẻ mồ côi lang thang đầu đường xó chợ, chịu sự giày vò mà mẹ tôi đã gây ra. Sự giày vò này không sao có thể chịu đựng được nữa… Không phải vì chia xa em mà còn vì thương em đến tan nát cõi lòng. Hà Thảo! Tôi thương em…

Tôi thương một người mà tôi không đủ tư cách thương. Tôi biết mình không thể hận mẹ mình, nhưng chính giây phút đó tôi đã hận đến mức… muốn mẹ tôi phải trả giá nặng nề hơn những việc em đang làm! Tôi hận mẹ tôi! Hận chính người đã sinh ra tôi.

Lời chia ly không cần nói thêm tôi cũng hiểu mình đã chẳng thể ở cạnh em một giây nào nữa. Dù cho tôi không sai nhưng đầu thai làm con của mẹ tôi là tội của tôi rồi. Tôi không thể yêu em, chẳng thể bên cạnh em nhưng khi em ném chiếc vòng tay em đã làm cho tôi tôi vẫn đau đớn, khóc nức nở như một đứa trẻ bị người ta làm hỏng món đồ yêu quý nhất. Chiếc vòng tay ấy… là món quà vô giá nhất nhưng cũng đã vỡ vụn, vỡ vụn giống như mối duyên oan nghiệt của tôi và em.

Trước khi rời đi tôi thấy em đứng trước quả cầu tuyết và bức ảnh khóc nấc lên. Bầu trời đêm mờ mịt, tôi nhìn em, muốn đưa tay ra chạm lấy em mà không chạm nổi, muốn ôm lấy em lại chẳng thể gần, muốn lau nước mắt cho em lại nhận ra mình chẳng có tư cách. Có tư cách gì khi sự thật tôi là con của người đã hại gia đình em thành ra thế kia. Tôi nhìn em, cánh tay muốn đưa lên chạm vào em một chút thôi nhưng cuối cùng cũng buông thõng, tôi ở ngoài xe cũng khóc vì thương em, khóc đến mức không còn thở nổi, đau thương chồng chất. Xin em đừng khóc, đừng khóc nữa… tôi đau! Hà Thảo! Xin lỗi em, xin lỗi em, xin lỗi em rất nhiều. Xin lỗi đã xuất hiện trong cuộc đời em, xin lỗi đã chẳng thể nào bảo vệ em ở những tháng năm ấu thơ, xin lỗi em… xin lỗi vì đã yêu em.

Đêm đó tôi không hề rời đi mà lái xe ra trước cổng nhà ngồi gắn lại chiếc vòng. Cũng suốt đêm đó tôi đã bất động nhìn bóng dáng em qua ô cửa nhỏ thật lâu, thật lâu!

Hà Thảo! Anh nhớ em! Rất nhớ em!

Mười mấy năm nay anh vẫn nhớ, đến giờ vẫn rất nhớ! Hà Thảo! Xin lỗi em!

Những ngày sau khi chia tay tôi biết em vẫn đang từng giờ từng phút tiếp tục trả thù mẹ tôi. Nhưng tôi thật sự đã không còn thấy khổ sở nữa mà lòng còn nảy sinh một cảm giác hả hê. So với em và gia đình em thì chút quả báo kia đã là gì? So với việc em bới rác tìm đồ ăn hay bị gãy xương sườn vẫn phải lê lết mò dậy nhặt cơm bẩn để ăn có là gì? So với việc mẹ em chết đi, chị em chết đi thì có là gì cơ chứ? Tôi thậm chí còn thấy quả báo này quá nhẹ rồi. Nếu việc trả thù giúp xoa dịu đi nỗi đau trong lòng em, vậy tôi còn mong mẹ mình phải chịu đau đớn như em mới hả dạ! Thế nên khi tôi bị cư dân mạng vào chửi bới, ném đá tôi cũng chẳng thấy hề hấn gì, cơ hồ tôi còn thấy khoái cảm, giống như năm ấy tự cắt tay mình, dùng một nỗi đau khác để xoa dịu một nỗi đau khác kinh khủng hơn đó có lẽ là cách duy nhất tôi có thể làm.

Cứ ngỡ rằng thế là kết thúc, tôi và em sẽ chấm dứt mối tình đầy đau khổ này ở đây, tôi cũng cầu mong sau này em sẽ tìm được một người đàn ông khác, dù nhớ thương em nhưng vẫn mong em sẽ hạnh phúc bên người ấy, sẽ sinh con bởi em còn một tương lai rất dài. Trong cuộc trả thù này em cũng mang trong mình rất nhiều vết thương, tôi mong em hãy quên tôi đi, hãy bắt đầu lại từ đầu vậy mà tôi không ngờ em lại mang thai với tôi. Khi biết em mang thai tôi đã vô cùng hoảng sợ. Phải, tôi không vui nổi mà hoảng sợ bởi tôi thừa biết đối với chuyện có con em bài xích thế nào, đó là điều tối kỵ và chắc chắn em không thể chấp nhận đứa bé ấy. Nhưng con trẻ không có tội, tôi biết tôi sai rồi nhưng đứa bé tội nghiệp kia tôi không thể để em bỏ. Chỉ là đối diện với sự van xin thống thiết của tôi vẫn lạnh lùng, tuyệt tình không chấp nhận nó. Em nói con của chúng ta mang dòng máu của mẹ tôi thì cũng là đồ bỏ đi, rất nhiều tàn nhẫn em dành cho nó. Tôi thương con, nhưng cũng thương em, đứa bé mang dòng máu của tôi là tội lỗi của con, nhưng sao có thể từ bỏ một sinh linh vô tội đây? Tôi đã quỳ xuống xin em cho tôi đổi mạng tôi lấy mạng con nhưng em vẫn lạnh nhạt tuyệt tình nói với tôi hãy nhìn cuộc đời tôi xem, chẳng phải tôi cũng rất nhiều lần không muốn sinh ra đó sao, đứa bé này xuất hiện trong sự oán hận chồng chất chắc gì nó đã muốn sinh ra, em sẽ bỏ nó, nếu tôi ép em sinh nó ra em sẽ chết cho tôi thấy.

Những lời nói ấy là nhát dao cắt phăng toàn bộ hi vọng của tôi, dù đau đớn, tuyệt vọng, tê dại tôi cũng chỉ đành chấp nhận đưa em đi “bỏ chính đứa con của mình.”

Thế nhưng suốt đêm ấy tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến con tôi vẫn không thể nào để em bỏ con được. Tôi vốn định sáng hôm sau khi em đi siêu âm xong sẽ nói với em chuyện tôi có thông tin của em trai em, tôi sẽ cố tìm ra em trai em chỉ cần em sinh đứa bé này ra, giao cho tôi tôi cũng sẽ nhất định tìm em trai em về bằng được. Có lẽ con bé phúc lớn, mạng lớn, vài ngày trước bạn tôi tìm được thông tin của một người giống em trai em theo đặc điểm nhận dạng tôi miêu tả, mẫu tóc đã được gửi một người bạn khác về Việt Nam và trong đêm ấy đã đến nơi. Rạng sáng hôm đó tôi đã phóng hết tốc độ ra thẳng sân bay, lấy xong mẫu tóc đã vội nhờ người bạn bên trung tâm xét nghiệm ADN còn đang ngái ngủ đi xét nghiệm giúp tôi.

Vì chưa chắc chắn tôi vẫn đưa em đi siêu âm, lòng cũng hi vọng rằng khi thấy hình hài của con trong bụng em sẽ mềm lòng. Quả thực là em đã mềm lòng, còn khóc thương con nhưng có lẽ thù hận quá lớn vẫn kiên quyết bỏ con. Tôi định lúc đó sẽ ngay lập tức kéo em về ra điều kiện tôi sẽ bỏ toàn bộ tiền bạc ra tìm em trai em còn em sẽ sinh con ra thì đúng lúc đó cũng có kết quả xét nghiệm ADN xác định em và người kia có cùng huyết thống. Niềm vui trong sự khổ đau này còn lớn hơn cả trúng số, mặc cho em gào thét tôi vẫn túm lấy em mang ra xe. Tôi biết em có một mình thì chẳng cần bất cứ thứ gì nhưng có em trai em đó sẽ là điểm yếu của em, mặc dù tàn nhẫn nhưng để giữ lại con tôi cũng chỉ có thể ác độc như vậy mà thôi.

Tôi thừa nhận tôi rất ích kỷ, em còn một tương lai dài ở phía trước mà tôi lại ép em sinh con cho tôi, nhưng đứa bé đã mười lăm tuần còn là bé gái rất đáng yêu tôi không thể bỏ nó. Đợi sinh con ra tôi sẽ nuôi con, sẽ không để ai biết đó là con của em… sau này em hãy lấy chồng sinh con, quên tôi và đứa bé đi, còn tôi sẽ ở vậy nuôi con cả đời.

Những ngày em mang thai tôi cô Hiền ở cạnh em vẫn thường lén chụp ảnh em gửi cho tôi. Dù nhớ em, cũng muốn gần con nhưng tôi không dám xuất hiện trước mặt em, mỗi lần em đi khám thai tôi đều lặng lẽ ngồi bên ngoài nhìn con trên màn hình siêu âm rồi lại tự cười một mình, tôi chỉ dám chui lủi trong một góc tối lặng lẽ nhìn em lên con tàu về đảo. Tôi đã nghĩ ông trời đày đoạ tôi và em, khiến kiếp này chẳng đến được với nhau nhưng vẫn muốn được nhìn em một chút… một chút thôi… Trong điện thoại của toàn là ảnh em và video của siêu âm của con, đêm về nhớ nhung cũng chỉ nhìn để vơi bớt nỗi nhớ trong lòng.

Về phần mẹ tôi, tôi có đến thăm vài lần nhưng tuyệt nhiên không nói đến sự xuất hiện của đứa bé. Trừ việc tôi khuyên mẹ hãy thật tâm sám hối thì tôi không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì kể cả việc thuê luật sư cho mẹ. Tội ác mẹ gây ra thì mẹ phải gánh chịu, đến con gái tôi còn suýt phải chịu nghiệp báo mẹ gây ra tôi mong cầu gì giảm tội cho mẹ chứ? Những ngày này tôi cũng ra công ty cố cứu vãn công ty để sau khi em trai em về tôi sẽ giao lại cho em trai em, tôi lao đầu vào làm việc để quên bớt nỗi đau trong lòng.

Ngày em sinh con, chuyển dạ bị chảy máu bất thường phải cấp cứu mà em vẫn cố gắng rặn để sinh đứa bé ra. Tôi vốn nghĩ lòng chỉ nghĩ đến con vậy mà lúc em nguy hiểm tôi mới biết đứng giữa việc chọn con hay em… dù vô cùng đớn đau tôi vẫn sẽ chọn em. Tôi chưa từng nghĩ có ngày bản thân tôi lại quỳ xuống cầu xin người bác sĩ trung niên ấy cứu em. Tôi cứ tưởng lòng đã nguôi dần nhưng ngay giây phút em nằm thiêm thiếp trên ấy tôi mới hiểu vĩnh viễn đời này kiếp này tôi không thể nào quên em. Hoá ra tôi vẫn yêu em nhiều đến vậy… nhiều đến mức có chết để đổi lấy mạng sống cho em cũng cam tâm tình nguyện. Sau khi đứa bé lành lặn ra đời, em cũng không còn nguy hiểm dù biết mình tàn nhẫn nhưng vì tôi nghĩ đứa bé này em không cần thì tình mẫu tử vẫn có, tôi sợ em nhìn thấy con lại day dứt trong lòng, sẽ không bao giờ quên được con nên khi em gần tỉnh tôi đã bế con đi. Nào ngờ vừa ra đến hành lang em đã chạy theo, em đã ôm lấy tôi khóc như mưa xin tôi cho em để con bú dòng sữa một lần.

Nghe những lời ấy tôi thương em, thương con, thương cho cả duyên phận và số mệnh oan nghiệt của ba người chúng ta. Biết kết cục này là tốt cho cả hai nhưng tôi thấy tâm can đau đớn như bị ai xé toạc cả lồng ngực. Khi thấy con đỏ hỏn trên tay em, ngậm bầu ngực em còn em thì khóc như mưa. Chưa bao giờ tôi thấy đớn đau, dằn vặt như vậy. Tôi còn thấy mình đau đớn tuyệt vọng gấp cả trăm ngàn lần lúc em đáp chiếc vòng kia đi! Tôi hận mẹ tôi hận cả bản thân tôi, sao lại để em và con phải gánh chịu nỗi bất hạnh như vậy.

Nhưng dù có thương tôi cũng biết quyết định ngay từ đầu thì đau thương vẫn phải làm. Để em có thể quên đi hận thù, quên đi quá khứ đau thương bắt đầu lại từ đầu thì tôi và con không nên xuất hiện trước mặt em. Điều duy nhất tôi mềm lòng là chấp nhận em hút sữa gửi cho con ngoài ra tôi không thể chấp nhận các yêu cầu khác.

Những ngày tôi và con về nhà tôi dành toàn bộ thời gian cho con. Tôi biết con đã vô cùng thiệt thòi nên bù đắp cho con bằng tất cả khả năng của mình, bởi con là máu thịt của em tôi càng thương gấp vạn ngàn lần. Lần đầu làm bố tôi cũng rất lóng ngóng, cho con ăn sữa cũng vụng về, thay bỉm cho con cũng không thuần thục nhưng có lẽ bởi không có em nên tôi biết mình phải thật cố gắng, cái gì không biết sẽ hỏi cô Hiền lâu dần tôi cũng có thể chăm con một cách đàng hoàng.

Tôi biết em rất nhớ con, nhưng nếu em cứ tiếp tục ôm nỗi nhớ thương này thì người đau khổ nhất chính là em. Tôi không muốn thấy em như vậy, nếu ngay từ đầu em đã muốn có đứa bé này, ngay từ đầu em đã muốn bỏ con, nếu nhìn thấy con em sẽ nhớ đến hận thù thì em phải cố gắng quên đi mới phải. Nhưng tôi cũng không thể tuyệt tình không cho em gặp con, bắt gặp em nhìn trộm con ở cổng tôi thương em tới đứt ruột gan đành rời đi để em vào thăm con.

Suốt thời gian ngồi ngoài xe tôi đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ chỉ nên để em gặp lần này bởi cố chấp cũng là sự dằn vặt không bao giờ dứt. Thế nên khi thấy em ngất đi, tôi mang em về nhà, biết em vẫn cố chấp với con và cả tôi tôi vẫn chỉ có thể rời tay khỏi em. Có lẽ em cũng như tôi, dẫu đau thương vẫn chẳng thể hết yêu. Càng yêu lại càng bị nỗi đau hành hạ và giày vò. Trả thù xong rồi vẫn chẳng thể hả hê được nổi, ngược lại còn khốn khổ gấp trăm lần. Ngay từ đầu chúng ta đã sai rồi! Trong cơn mê sảng em khóc đến kiệt quệ, còn tôi đã không còn linh hồn nữa, chỉ có thể lựa chọn buông bỏ, rời xa em. Từ căn hộ của em cũng chỉ câm nín nuốt nước mắt vào trong, nghe tiếng rèm cửa tung bay trong gió đêm, hít chút hương thơm còn sót lại rồi lặng lẽ rời đi.

Em về đảo bắt đầu lại từ đầu, tôi cũng hoàn trống rỗng, ngoài lao đầu vào việc giúp em trai em vực dậy công ty và chăm sóc con gái tôi không còn cách nào khác để quên em. Nhưng quên em đâu dễ, tôi yêu em từ năm tôi mười ba tuổi, đến giờ vẫn yêu đến dại khờ. Trong những giấc mơ mệt nhoài mỗi đêm tôi vẫn mơ thấy nụ cười trong trẻo của Hà Thảo, trong những giấc mơ mệt nhoài vẫn mơ thấy sự bỡn cợt của Diệp Anh. Yêu em đến mức biết em lợi dụng mình, dối lừa mình vẫn cam tâm tình nguyện!

Mỗi đêm ôm con ngủ, tôi đều thẫn thờ nhìn lên món đồ treo trên tường. Là ngôi sao sáng chói bên cạnh mặt trăng trong một cái rừng, Moon là mặt trăng của tôi, em là ngôi sao sáng nhất của tôi, nhưng em có biết trong cánh rừng ấy còn có một đám cỏ cạnh dòng sông. Hà Thảo của anh, dù là năm em tám tuổi hay năm em hai mươi tư tuổi, dù em thay tên đổi họ oán thù anh, anh vẫn yêu em vĩnh viễn yêu một người là em!

Bởi yêu em nhiều như vậy nên khi tôi và em trên con tàu gặp nạn tôi không thể nghĩ ngợi gì chỉ biết phải bằng mọi cách đưa em vào bờ. Chia ly không đáng sợ bằng âm dương chia lìa, tôi không thể để em chết, nhất định không thể! Tôi đã vô số lần tưởng tượng ra nếu em có mệnh gì… nếu em có mệnh hệ gì tôi thật sự không biết phải tiếp tục sống thế nào nên tôi nhất định phải bảo vệ em.

Khi em nằm trên bãi đá tôi dù bị sóng cuốn đi vẫn cố gào to nhắc em cố gắng để về với Moon. Tôi biết chỉ có như vậy em mới có động lực cố gắng…..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN