Song Quy Nhạn - Chương 66: Thạch lựu khai hoa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
172


Song Quy Nhạn


Chương 66: Thạch lựu khai hoa


Từ chỗ Phong Cẩm, Phong Lưu lấy được phương thuốc
Thanh Hề từng uống, may mắn là trong đó không có những vị thuốc mạnh, Thái y
cầm phương thuốc, nghiên cứu một hồi, “Tôi sẽ thử kê một phương thuốc này, phu
nhân chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng, chuyện con cái vẫn còn khả năng, nhưng
không nên kỳ vọng quá nhiều mà thành áp lực.”

Phong Lưu đưa phương thuốc Thanh Hề đã uống cho Thái y
xem, không phải vì muốn chữa trị để có con, mà là nha đầu kia thường xuyên đau
bụng, Phong Lưu sợ là tác dụng phụ của phương thuốc, thế nên mới để Thái y xem,
liệu có thể điều trị được không.

Ngày tháng thoi đưa, Mi Thư Nhi con gái Phong Nhạc đã
đến tuổi lấy chồng.

Sáng sớm, Phong Lưu vỗ vỗ lên cặp mông càng lúc càng
nở nang của Thanh Hề.

“Đừng quấy rầy mà, cho thiếp ngủ thêm một lúc, một
chén trà, một chén trà thôi.” Thanh Hề làu bàu xoay người, xoay mặt lại về phía
Phong Lưu để không bị vỗ mông.

“Hôm nay là ngày Mi Thư Nhi về nhà lại mặt, không phải
tối hôm qua nàng đã dặn đi dặn lại là sáng nay phải đánh thức nàng từ sớm sao?”
Phong Lưu nghĩ thật ra nha đầu kia cũng biết bản thân mê ngủ nướng đấy, nhưng
biết là một chuyện, còn có chịu dậy sớm không lại là một chuyện khác.

“Thời gian nửa chén trà thôi, nửa chén trà thôi.”
Thanh Hề cũng biết hôm nay là ngày quan trọng, nhưng tật ngủ nướng khó lòng sửa
được ngay.

Phong Lưu nheo mắt, nhìn cảnh xuân bầy ra trước mặt,
đưa tay ra xoa nắn, Thanh Hề ưm một tiếng, vừa xoay người vừa lui vào trong,
vẫn không chịu mở mắt, “Đừng quấy rầy mà, nửa chén trà thôi, nửa chén trà
thôi.”

Phong Lưu thấy thế, quăng luôn cái áo đang định mặc,
chui vào trong chăn, ôm Thanh Hề từ đằng sau, vòng tay qua eo nàng tìm kiếm.

Thanh Hề cả kinh, giật bắn mình, nhanh chóng tỉnh táo,
“Không thể được, đang mùa hè mà.” Đêm qua nàng đã cự tuyệt Phong Lưu, cũng vẫn
một lý do đấy, nàng thấy đã có tuổi mà trên tay trên cổ vẫn loáng thoáng dấu
hôn thì thật là làm trò cười.

Phong Lưu xoay người đè lên Thanh Hề, bất mãn nói:
“Ngày hôm kia, hôm qua nàng lấy lý do là Mi Thư Nhi sắp về lại mặt nên không
cho ta làm gì, ta chịu đựng, hôm nay là nàng ngủ nướng không dậy nổi, chẳng lẽ
không cho ta đòi bồi thường?”

Thanh Hề âm thầm than thở, nàng nghỉ ngơi lấy sức hai
ngày, thế mà lại thành nàng nợ hắn.

Kể tỉ mỉ, mấy năm nay Thanh Hề rất chịu khó uống thuốc
tẩm bổ, khiến da thịt nàng càng lúc càng mềm mại trắng nõn, không tỳ vết như
men sứ, so với mười năm trước còn đẹp hơn, khiến người khác nhìn thấy chỉ muốn
cấu véo.

Hàng ngày nàng lại chăm chỉ làm theo cách của Đào mama
dạy để bảo dưỡng nơi riêng tư, dù đã gần ba mươi nhưng nơi đấy vẫn như hoa đào
mới hé, Phong Lưu sao có thể không si mê.

Mấy năm nay Thanh Hề bị Phong Lưu vỗ béo càng đầy đặn
hơn, vô cùng quyến rũ, thời gian luyện quyền của Phong Lưu cũng đổi từ sáng sớm
thành buổi tối, để sáng sớm còn quấy rầy nàng.

Thanh Hề bị Phong Lưu kích thích, mặt đỏ lên, nhưng
vẫn cố đẩy Phong Lưu, “Ai nha, Đình Trực ca ca, giờ không đi là muộn đó.”

Phong Lưu thì thầm vào tai Thanh Hề câu gì đó, khiến
Thanh Hề ngượng ngùng cắn môi không nói, nhưng tay người kia thật đáng giận,
khiến người ta rạo rực mất hồn, Thanh Hề đành phải xấu hổ nũng nịu lặp lại câu
Phong Lưu vừa nói, “Hảo ca ca, sáng nay ngài tha cho thiếp, buổi tối thiếp sẽ
tùy ngài làm gì cũng được.”

Phong Lưu nghe thế mới xoay người xuống ngựa, khẽ cắn
lên môi Thanh Hề, “Cho nàng ngủ tiếp đấy.”

“Ngài giậu đổ bìm leo.” Thanh Hề bực tức.

Thanh Hề thay xiêm y xong xuôi, cùng Phong Lưu đến chỗ
Thái phu nhân,vì là mùa hè, hai người dọn vào trong vườn ở.

Trên đường đi, Thanh Hề cằn nhằn không thôi, “Đình
Trực ca ca, ngài có tuổi rồi nên chú ý giữ gìn sức khỏe, sao có thể nhiệt tình
như bọn thiếu niên. Thiếp có hỏi nhỏ Đỗ tỷ tỷ, Tam gia rất chú ý giữ sức, Đỗ tỷ
tỷ nói một tháng số lần vợ chồng bọn họ gần nhau chỉ đếm trên một bàn tay.”

Phong Lưu nghe xong kéo tuột Thanh Hề vào sau bụi hoa,
đặt Thanh Hề ngồi lên một tảng đá, “Nàng đang chê ta già sao?” Phong Lưu bắt
đầu làm chuyện xấu xa.

Thanh Hề vội giải thích, “Thiếp không có ý đó, nhưng
ngài nhiệt tình quá mức, mau buông thiếp ra, bị người khác bắt gặp thiếp còn
mặt nào quản lý cả phủ.” Từ sau sự kiện Thương Nhược Lan, Thanh Hề không lười
biếng nữa, bắt tay quản lý việc trong phủ, cả phủ từ trên xuống dưới hàng ngày
có đến cả trăm việc không tên, nhưng Thanh Hề xử lý rất gọn gàng, khiến Thái
phu nhân mở rộng tầm mắt, phải công nhận lúc trước đã quá coi thường nàng.
Thanh Hề được khen càng vui vẻ, quản gia càng lúc càng giỏi giang.

“Nếu không phải nể mặt Mi Thư Nhi về nhà lại mặt, ta
nhất định không bỏ qua cho nàng.” Cuối cùng Phong Lưu cũng buông tha Thanh Hề,
nhưng trước đó không quên giở trò lưu manh.

Khi hai người đến chỗ Thái phu nhân tất nhiên đã muộn.

Giờ Tỵ một khắc, xe của Mi Thư Nhi và vị hôn phu đến
Quốc công phủ.

Trước tiên Mi Thư Nhi thỉnh an Thái phu nhân, sau đó
là thỉnh an các bác.

Khi chồng mới cưới của Mi Thư Nhi là Lý Triệt nhìn
thấy Thanh Hề, há miệng mấy lần mà không thỉnh an được, nghiêng đầu hỏi nhỏ vào
tai Mi Thư Nhi, “Đây thật sự là đại bá nương của nàng?” Lý Triệt cũng biết Tề
Quốc công chỉ có một vị phu nhân, nhưng người phụ nữ trước mắt hoàn toàn không
phù hợp, thứ nhất là có vẻ rất ít tuổi, chắc chỉ hơn Mi Thư Nhi ba bốn tuổi là
cùng, hơn nữa còn trẻ trung nõn nà, nếu không phải toàn thân toát lên vẻ kiêu
sa quý phái, Lý Triệt nhất định cho rằng đây là người thiếp trẻ tuổi mà Tề Quốc
công mới cưới về.

Mi Thư Nhi khẽ cười, “Tất nhiên rồi.”

Lý Triệt nghe thế mới cùng Mi Thư Nhi gọi: “Đại bá
nương.”

Buổi trưa Quốc công phủ thiết yến, mời một đoàn tạp
kỹ, nữ quyến ngồi sang một góc vườn riêng cho thoải mái. Ăn uống xong, Phong
Lưu đi tìm Thanh Hề, nghĩ muốn về Lan Huân Viện đổi quần áo, vì bộ quần áo đang
mặc đầy mùi rượu hắn thấy không thoải mái.

Nào ngờ sau khi nghe ngóng, mới biết Thanh Hề về đã
lâu, nói là đi ngủ bù.

Phong Lưu bất đắc dĩ lắc đầu, đi về Lan Huân Viện, quả
nhiên thấy Thanh Hề đang ngủ trên giường, say sưa trong cõi mộng.

“Sao suốt ngày ngủ như thế, gần đây phu nhân có thấy
không khỏe chỗ nào không?” Phong Lưu hỏi Diêu Đào đang quạt đuổi muỗi.

Diêu Đào lắc đầu, “Phu nhân không nói không khỏe lúc
nào, nhưng trưa nay chỉ ăn có một bát cơm nhỏ đã thôi, chắc không thích nhiều
người huyên náo.”

Phong Lưu nghe thế mới yên tâm đi thay quần áo, thay
xong cầm cây quạt từ tay Diêu Đào, “Ngươi lui đi, không gọi thì không ai được
bước vào.”

Nói xong, Phong Lưu cũng nghiêng người nằm xuống
giường, dựa đầu vào thành giường, quạt cho Thanh Hề một lúc rồi hắn cũng buồn ngủ.

Đến khi Thanh Hề tỉnh ngủ, Phong Lưu đã đi được một
lúc lâu.

Buổi tối, hai người cùng trở về Tứ Tịnh Cư, Thanh Hề
giả vờ giả vịt cầm sổ sách xem xét, cố tình làm như không thấy sự ám chỉ của
Phong Lưu.

Một lúc sau, Phong Lưu thật sự không chờ được nữa, hắn
nói: “Sổ sách gì mà xem mãi không xong, cứ nhất định phải xem trong ngày hôm
nay mới được à?”

“Chỉ là một khoản chi nhỏ thôi, nhưng vẫn phải xem xét
cẩn thận, không phải Đình Trực ca ca vẫn nói một chi tiết nhỏ cũng thành vấn đề
sao, tất nhiên thiếp phải xem xét kĩ, hơn nữa ngài còn từng nói việc hôm nay
chớ để ngày mai, nếu ngài không chờ được thì ngủ trước vậy.” Thanh Hề ra vẻ sẽ
lao động hăng say suốt đêm.

Phong Lưu tức giận giật quyển sổ trong tay nàng, bể
bổng Thanh Hề lên: “Ta xem cùng nàng.”

Thanh Hề khẽ cười gian trá, Phong Lưu lần này là gậy
ông đập lưng ông, ai bảo hắn vẫn nói “việc hôm nay chớ để ngày mai”. Mỗi lần
Thanh Hề mệt bã cả người xin khất sang hôm sau, hắn đều nói câu này, hôm nay bị
nàng dùng câu này phản đòn.

Phong Lưu nhanh chóng hoàn thành sổ sách cho Thanh hề,
bình thường Thanh Hề phải mất một khắc mới làm xong, Phong Lưu chỉ cần thời
gian một chén trà là hoàn thành, còn chi tiết rõ ràng hơn Thanh Hề làm.

“Ô, cuối cùng cũng xem xong rồi, Đình Trực ca ca thật
lợi hại.” Thanh Hề nịnh nọt.

Phong Lưu vỗ lên mông Thanh hề, “Làm trò, nàng chỉ
muốn lợi dụng ta xem sổ sách hộ nàng thôi, không có tiền đồ.”

“Có thể làm phiền tội gì không làm.” Thanh Hề không
thèm dối trá, nàng thích lợi dụng Phong Lưu như thế đấy.

Phong Lưu ném bừa quyển sổ lên bàn, nhanh chóng đè
Thanh Hề xuống Thanh Hề, khẽ cắn lên tai nàng, nỉ non gì đó, “thư phòng”, “hôm
kia”, “nhanh”.

Thanh Hề giãy dụa, “Đừng, ghế ở thư phòng ngài làm
thiếp đau lưng.” Thanh Hề bất mãn trừng mắt với Phong Lưu, hắn thì sảng khoái
vui vẻ rồi, chỉ có nàng chịu khổ thôi.

Phong Lưu lại dỗ ngon dỗ ngọt Thanh Hề.

Thanh Hề không để hắn lừa, người này chỉ giỏi dỗ dành
nàng để đạt được mục đích, lúc nào làm ông lớn thì có thể giáo huấn nàng không
chút ngại ngần, Thanh Hề vừa giữ tay hắn vừa giữ cổ áo, “Lúc trưa ngài mới bắt
nạt thiếp rồi.”

Phong Lưu kêu oan, “Hôm nay? Nào có, buổi trưa nàng
ngủ như heo.”

Thanh Hề hung hăng lườm Phong Lưu một cái, khi nàng
ngủ dậy, cổ áo bị mở, yếm lệch hẳn sang một bên, dây buộc yếm đã tháo hết, ngực
vẫn còn ướt.

“Ngài còn dám nói?” Thanh Hề gắt giọng.

“Được, vậy nàng nói xem, nếu ta không thương nàng,
dừng cương trước bờ vực, buổi chiều nàng đi gặp mọi người thế nào, giờ nàng
muốn lấp liếm đúng không, lúc sáng nàng nói thế nào?” Phong Lưu cầm tay Thanh
Hề đưa xuống.

Thanh Hề nghe thế mới dịu giọng, “Nhưng làm một lần
thôi.”

Dê mặc cả với sói, kiểu gì cũng bị nhai đến chẳng còn
mẩu xương.

Có bài từ viết, “Than thở lại
thở than, Mộc Lan dệt bên cửa. Không nghe tiếng thoi đưa, chỉ nghe cô than
thở.” (25)

Mấy ngày sau, Thanh Hề càng lúc càng ngủ nướng nhiều
hơn, nàng chỉ cho là mùa hè nóng nực chẳng gì thích bằng ngủ, không cho Phong
Lưu thỉnh đại phu đến xem. Thanh Hề đến chỗ Thái phu nhân thỉnh an muộn, Thái
phu nhân không thèm để ý, người khác tất nhiên không dám nói gì.

Nhưng Thái phu nhân thấy tình trạng Thanh Hề càng lúc
càng nghiêm trọng, có khi đang nói chuyện với bà cũng ngủ gật, khiến bà rất lo
lắng.

Nhưng thấy Thanh Hề ăn bánh nhân cam ngon lành, không
có gì là biếng ăn đắng miệng, Thái phu nhân lại bớt lo một chút, nhưng rốt cuộc
bà vẫn kiên trì thỉnh đại phu đến bắt mạch, coi như không có bệnh gì cũng tốt.

Thanh Hề chỉ có thể nghe lời. Ăn xong lại thấy có đĩa
cam trên bàn, liền lấy một quả.

Ngọc Linh vội can: “Phu nhân đừng ăn, cam này chua ghê
cả răng, bầy ở đây để hương cam nâng cao tinh thần thôi.”

Thanh Hề hít ngửi một chút, “Quả nhiên nâng cao tinh
thần, bình thường ta cũng thích ăn chua, tỷ tỷ tốt bóc hộ ta, ta nếm thử một
miếng, nếu chua thì không ăn nữa.”

Ngọc Linh nghe xong liền đi tới bóc quả cam rồi đưa
một múi cho Thanh Hề, thấy nàng cho vào miệng, Ngọc Linh ngửi mùi chua mà nhăn
mặt, dáng vẻ rất hãi hùng.

“Ngon mà.” Thanh Hề cảm thấy Ngọc Linh nói hơi quá, vì
ngon miệng nên chẳng mấy chốc đã ăn hết quả cam.

Thái phu nhân, Ngọc Linh, Ngọc Lung nhìn thế há hốc
mồm.

Nếu không biết Thanh Hề có bệnh, chắc cả Thái phu nhân
cũng phải hiểu lầm.

Buổi trưa đại phu đến, bắt mạch qua một tấm khăn, sắc
mặt đột nhiên khác thường, chẩn một hồi lâu vẫn chưa buông tay, Thanh Hề và
Thái phu nhân thấy vậy đều căng thẳng, “Có chỗ nào không ổn sao?”

Đại phu lắc lắc đầu, đổi sang tay bên kia vẫn không
xác định được, “Thỉnh phu nhân bỏ khăn ra một lát, để ta chẩn cho chính xác.”

Thanh Hề thấy đại phu râu tóc đã bạc, liền bỏ khăn ra,
đại phu bắt mạch cả hai tay kỹ càng, tổng cộng bốn lượt, cuối cùng mới nói:
“Mạch tượng của phu nhân… nhìn như là có thai, nhưng ta cũng không dám xác
định, quý phủ nên thỉnh thêm mấy đại phu nữa tới chẩn lại.”

Vị đại phu này được mời tới Quốc công phủ khám bệnh đã
một thời gian, tất nhiên biết bệnh án của Thanh Hề, hôm nay chẩn ra hỉ mạch bản
thân ông ấy cũng không dám tin.

Thái phu nhân nghe vậy đã vui sướng lắm rồi, liền bồi
dưỡng đại phu thật hậu hĩnh, sau đó phái người đi thỉnh Thái y giỏi nhất về
lĩnh vực phụ khoa.

Sau khi Thái y bắt mạch, cũng nói là hỉ mạch.

Thanh Hề vui đến choáng váng.

Thái phu nhân càng không phải nói, vội sai người hầu
đến nha môn tìm Phong Lưu, báo tin cho hắn.

Mới được nửa canh giờ, đã thấy Phong Lưu hớn hở đi
vào, hắn vào phòng thấy Thanh Hề đang nằm nghiêng trên ghế dài, Thái phu nhân
quạt cho nàng, Ngọc Linh thì đang bóc cam.

“Là thật?” Phong Lưu mừng đến mức run cả tay.

Thanh Hề có chút thẹn thùng lại có chút đắc ý gật gật
đầu, mười năm, mười năm mới chờ được đứa con này.

“Ta…” Phong Lưu mừng đến mức tay chân luống cuống,
chân nam đá chân chiêu, ngay cả nói cũng không rõ ràng. Lần đầu tiên Thanh Hề
thấy Phong Lưu trong tình trạng đấy, cười phì ra tiếng, “Đồ ngốc.”

Phong Lưu đi đến Thanh Hề, “Chẳng lẽ ta không phải kẻ
ngốc, tại sao lại không nhận ra.” Hắn nói nhỏ: “Hôm qua ta thấy bụng nàng béo
hơn mọi khi.”

Thanh Hề véo lên tay Phong Lưu, “Nói bậy, ai béo bụng
chứ.”

Thái phu nhân còn vui vẻ hơn hai vợ chồng, bận rộn
phân công người hầu: “Đến tất cả các chùa miếu trong kinh thành quyên tiền dầu
đèn, dâng hương đa tạ Bồ Tát Phật Tổ phù hộ, đến Thiên Ninh Tự Bảo Quốc Tự thắp
cho cháu nội ta ngọn đèn trường mệnh. Đúng rồi, mai mở kho gạo phát gạo cho dân
nghèo, rải tiền bình an ba ngày.”

“Mẹ, làm thế có phải hơi quá không.” Thanh Hề vội nói.

“Đúng rồi, đúng rồi, ta là cao hứng nên hồ đồ, chờ đứa
bé ra đời rồi mới làm.” Thái phu nhân vội nói, làm quá sợ tổn thọ đứa trẻ.

“Phải báo tin vui cho nương nương trong cung nữa.”
Phong Lưu lại nói. Nương nương trong cung là chỉ Minh Ngọc Nhi nay đã là Hoàng
hậu, Đại hoàng tử và Tam hoàng tử đều do cô ấy sinh ra.

“Đúng vậy, ngày mai ta sẽ đích thân đi.” Thái phu nhân
vui đến không kiềm chế nổi.

Minh Ngọc Nhi biết tin, liền ban thưởng chúc mừng rất
nhiều, năm xưa được Thanh Hề giúp đỡ, nay phú quý tất không quên, thường ngày
hai người rất thân thiết, mỗi tháng Thanh Hề đều tiến cung trò chuyện với cô
ấy.

Nghe nói Thanh Hề có bầu, Minh Ngọc Nhi còn nói, dù là
trai hay gái cô ấy đều thỉnh Hoàng thượng đặt tên, đúng là một vinh dự to lớn.

Sau khi Thanh Hề có bầu, chuyện ăn uống đều do Thái
phu nhân đích thân lo liệu, khi ăn thì do Phong Lưu giám thị.

Ngày hôm đó, Thanh Hề biếng ăn cơm, đòi ăn cam, Phong
Lưu thấy nàng chưa ăn gì đã đòi ăn cam chua, sợ nàng bị đau dạ dày, dỗ dành:
“Ăn một bát cháo trước đã, một lát nữa ta bóc cam cho nàng, tự tay cho nàng ăn
được không?”

“Không, thiếp không muốn ăn cháo.”

Mặc kệ Phong Lưu khuyên như thế nào, Thanh Hề cũng
không chịu nhượng bộ, Phong Lưu bực lên đập tay xuống bàn: “Rốt cuộc là nàng có
ăn hay không?”

“Thiếp không ăn, có làm sao không.” Trời đất bao la,
bà bầu to nhất, Thanh Hề bắt chước Phong Lưu, cũng đứng lên rồi đập bàn, “Thiếp
không ăn, ngài làm gì được thiếp?” Cầm Thượng Phương bảo kiếm mà không tranh
thủ cơ hội thì thật là xin lỗi mấy năm chịu ức hiếp, Thanh Hề tất nhiên là
không chịu nhượng bộ.

Phong Lưu tức giận đến hộc máu, nghẹn nửa ngày, nói:
“Nếu nàng không ăn, sau này sinh đứa bé, là con gái thì ta sẽ gả nó cho một
người chồng mặt rỗ, là con trai ta sẽ bắt chép phạt mỗi ngày.”

Thái phu nhân nghe thế cười lăn lộn, từ đó về sau,
Quốc công phủ có một truyện cười kinh điển

Bảy tám tháng sau, Thanh Hề bụng to vượt mặt, không
nhìn thấy chân, buổi tối đi ngủ còn không chịu yên phận, chân thì cọ cọ vào
Phong Lưu, ánh mắt lả lơi trêu chọc Phong Lưu, bộ ngực đầy đặn phập phồng theo
từng nhịp thở thì càng khỏi phải nói.

“Không được nghịch.” Phong Lưu kéo chăn, giữ chặt
Thanh Hề, mắt không thấy tâm không phiền.

Thanh Hề cố đá Phong Lưu một cái.

“Không được làm loạn, chờ xem sau này ta trừng trị
nàng như thế nào.” Phong Lưu khẽ vỗ lên mông Thanh Hề một cái.

Cái vỗ mông này thật là tai hại.

Thanh Hề tái mặt, hai tay ôm bụng, “Đình Trực ca ca…”

Phong Lưu thấy mặt Thanh Hề trắng bệch, cũng bị dọa,
“Thanh Hề, không được quấy, không được đùa kiểu đấy.”

Thanh Hề đau đến phát khóc, “Thiếp không ổn rồi, thiếp
không ổn rồi, Đình Trực ca ca, hình như thiếp sắp sinh…” Thanh Hề mếu máo.

Phong Lưu ngã oạch xuống giường, luống cuống mặc quần
áo, vội sai Diêu Đào nghe tiếng mới chạy đến, “Nhanh, nhanh đi gọi bà đỡ, nói
phu nhân sắp sinh.”

Cũng may ba tháng trước Thái phu nhân đã mời bà đỡ vào
ở hẳn trong phủ, phòng sinh và những dụng cụ cần thiết đều đã chuẩn bị sẵn
sàng, tuy có rối ren nhưng chỉ là trong phút chốc, rất nhanh sau đó mọi chuyện
đi vào trật tự.

Thái phu nhân mặc xiêm y xong cũng tới, “Sao lại thế
này, ban ngày mới khám, không phải ngày dự sinh là bảy tám ngày sau sao?”

Phong Lưu không có kinh nghiệm, ấp a ấp úng nói: “Con
đánh Thanh Hề một cái nhẹ, sau đó…”

Thái phu nhân tức giận đánh liên tiếp lên người Phong
Lưu, “Ai cho ngươi động thủ đánh con bé, con bé là phụ nữ có thai, sao ngươi có
thể…”

“Con không cố ý, con…” Phong Lưu đỏ mặt, hắn làm sao
giải thích được với Thái phu nhân, hắn với Thanh Hề làm thế chỉ là đùa giỡn một
chút, bồi đắp tình cảm.

Thanh Hề sinh con rất thuận lợi, không lâu sau liền
nghe tiếng trẻ con khóc vang dội, ai nấy đều trêu là đứa bé này bị phụ thân
đánh đến mức ra khỏi bụng mẹ.

Lần mang bầu đấy của Thanh Hề, Phong Lưu làm ra không
biết bao nhiêu chuyện buồn cười, nhiều quá không viết ra hết được.

Gió
thu cành liễu phất phơ, qua liễu thấy hoa lại gặp làng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN