Tim Đập Trên Đầu Lưỡi
Chương 22: Kem táo gai
Editor: Trà sữa trà xanh
Ngày trước nhắc đến cơm Tây cô chỉ biết thịt bò bít tết, súp borsch hoặc là súp kem nấm gì đó, hay là salad và các loại bánh ngọt gì đó, mà bây giờ cô mới phát hiện, căn bản tất cả không đơn giản giống d[d[lqd như tưởng tượng của cô.
Mấy phút sau, chim cút đã được bưng ra ngoài, còn bốc hơi nóng nữa.
Hai mùi thơm giao nhau trong không khí, mà Giang Thiên Phàm vẫn đang phối hương liệu gì đó.
Cuối cùng là trang trí bàn ăn, quả thật tựa như trân phẩm trong viện bảo tàng nghệ thuật. Trước kia Lâm Khả Tụng không hiểu tại sao trong rất nhiều bữa ăn tây trong hình chụp lại đặt một chút xíu thức ăn trên những chén đĩa lớn, mà bây giờ khi cô ở hiện trường quan sát, chợt hiểu ra.
Một bàn màu trắng lớn chiếm phần lớn tầm nhìn, hơn nữa còn có xinh đẹp. Trí tưởng tượng trên bàn ăn màu trắng không ngừng kéo dài, thẳng đến chỗ sâu của đại não.
Cuối cùng, Giang Thiên Phàm giơ cổ tay lên, cầm một muỗng chất lỏng màu vàng nhạt không biết tên tưới lên trên chim cút.
Cổ tay của anh nhẹ nhàng đung đưa, giống như đang phác hoạ bức họa tốt đẹp nhất.
“Đây chính là món chính hôm nay, chim cút nga can (nga can có nghĩa là gan ngỗng).” Meire giải thích với Lâm Khả Tụng, “Món ăn này, rất nhiều nhà hàng cao cấp cho là thiếu dinh dưỡng, nhưng nghị viên Thác Mã Tư lại chung tình với món này của Giang tiên sinh.”
Lâm Khả Tụng không biết nhà hàng khác làm món ăn này ra sao, nhưng cô đứng ngoài quan sát tất cả quá trình nấu nướng, cẩn thận mà tinh xảo, không kể cuối cùng bàn ăn này vẫn tràn ngập mùi thơm, cũng khiến cô ê ẩm hai má, kích động muốn ăn ngấu nghiến.
“Tiếp đó, chính là đồ ngọt. Đây là món ăn cuối cùng, nếu như làm tốt, sẽ để lại một dư vị khó phai cho khách hàng. Nhưng nếu như đồ ngọt không đủ hoàn mỹ, tất cả mỹ vị trước mắt sẽ bị giờ khắc thất bại đó bao phủ.”
Lâm Khả Tụng nhìn bóng lưng của Giang Thiên Phàm, không ngừng tưởng tượng trong nội tâm sâu thẳm, đồ ngọt sẽ là cái gì?
Là bánh ngọt ngon miệng đầy đủ mỹ vị? Hay là soufflé (trứng rán phồng)? Hay là kem lạnh nhân là dưa hấu mát mẻ?
Nhưng mà Lâm Khả Tụng không thể ngờ được Giang Thiên Phàm đã bắt đầu xào đường, trong nồi vốn là đường cát trắng bị hầm thành màu nâu đỏ, anh giơ tay lên, không biết thêm chút gia vị vào trong đó, hương vị ngọt ngào nhất thời bay ra.
Brodie lấy từ trong tủ lạnh ra một cái hộp kín gió, khi anh mở nắp hộp ra, cô thấy bên trong có một viên táo gai.
Chẳng lẽ Giang Thiên Phàm định làm hồ lô nhào đường?
Cái này không thể nào…. Không phải anh cảm thấy hồ lô nhào đường vừa chua vừa chát căn bản không phù hợp để anh làm sao?
Trong lúc Lâm Khả Tụng hoài nghi, Giang Thiên Phàm đã múc một chút táo gai ra, nhanh chóng cho đường đã nấu trước đó phớt qua trên mặt, rồi múc vào trong đĩa, sau đó lấy cái muỗng nếm thử rồi gật đầu một cái.
Brodie nhận lấy đĩa, dùng bàn chải dính nước đường sền sệch phết lên, không ngừng vẽ vài vòng trên táo gai chất thành ngọn núi nhỏ, nước đường gặp hơi lạnh nhanh chóng ngưng kết lại, cuối cùng tạo thành hình tổ. Óng ánh trong suốt, làm cho người ta không nỡ lòng nào làm nó vụn vỡ.
Lâm Khả Tụng hít một hơi, cô có cảm giác, món ăn này nhìn giống như là hồ lô nhào đường, nhưng nhất định Giang Thiên Phàm đã cải tiến nó, hòa hợp độ chua và vị ngọt vào nhau.
Đĩa bị đưa ra ngoài, Brodie và Giang Thiên Phàm bắt đầu dọn dẹp phòng bếp.
Thao tác của Giang Thiên Phàm hết sức lưu loát, không tới ba phút mặt bàn đã trở nên vô cùng trong sạch. Anh đưa ngón tay mơn trớn mặt bàn, xác định phía trên sạch sẽ không có bất kỳ vết bẩn nào, mới bắt đầu rửa tay.
Mấy phút sau, điện thoại sau bếp reo, quản lý nhà hàng ở đại sảnh thông báo cho Giang Thiên Phàm biết, nghị viên Thác Mã Tư muốn gặp anh, là vì món ngọt cuối cùng.
Lâm Khả Tụng khẩn trương. Món ngọt đó thì thế nào? Có phải quá chua không? Hay là vẫn còn quá mặn?
Không phải Giang Thiên Phàm đã ăn táo gai rồi sao? Rõ ràng anh không thích mùi kia, tại sao còn muốn dùng sơn tra làm đồ ngọt cho nghị viên Thác Mã Tư đây?
“Brodie, chúng ta đi.”
“Vâng.”
Giang Thiên Phàm đi ra khỏi phòng bếp, trong tay nắm gậy dò đường nhưng không mở ra. Brodie đi trước mặt của Giang Thiên Phàm, mà Giang Thiên Phàm lại đưa bàn tay đặt ở đầu vai của Brodie, để anh dẫn đường.
Đây chỉ là một động tác đơn giản, Lâm Khả Tụng lại có thể cảm nhận được Giang Thiên Phàm rất tin tưởng Brodie.
Meire gật đầu một cái với Lâm Khả Tụng, ý bảo cô đi theo sau lưng Giang Thiên Phàm.
Khi bọn họ tới bàn ăn của nghị viên Thác Mã Tư và bạn của ngài ấy thì hai người đó cùng nhau vỗ tay.
“Mỗi một lần tôi tới nơi này, trừ việc chưa bao giờ thay đổi chất lượng cao ở bên ngoài, thì luôn có niềm vui mới.” Trong mắt nghị viên Thác Mã Tư không che giấu tán thưởng dành cho Giang Thiên Phàm.
Bạn của nghị viên cũng gật đầu đồng ý: “Đặc biệt là món điểm tâm ngọt cuối cùng, không ngờ anh có thể dùng hoa quả chua xót đó làm thành đồ ngọt có vị lạ như vậy, nhét kem vào trong nhân táo gai, đây là tinh xảo cỡ nào.”
Lâm Khả Tụng ngây ngẩn cả người, mặc dù bọn họ đều nói tiếng anh, nhưng cô tin chắc mình nghe được trong táo gai có kem!
Táo gai nhỏ như vậy, rốt cuộc Giang Thiên Phàm đã làm gì?
Sau khi nghị viên ôm Giang Thiên Phàm, hết sức thõa mãn rời đi cùng bạn của mình.
Đối với lời ca ngợi từ nhân vật nổi tiếng, Giang Thiên Phàm lại rất bình tĩnh đối mặt, khuôn mặt không buồn không vui.
Anh lạnh nhạt xoay người lại, nói với Lâm Khả Tụng: “Đi theo tôi.”
Lâm Khả Tụng giật giật thần kinh, không khỏi lại khẩn trương.
Meire khẽ gật đầu với cô, hình như là đang an ủi cô: không có gì lớn đâu, đi đi.
Brodie trở lại sau bếp, mà Giang Thiên Phàm lại lên lầu.
Chân của anh giẫm trên sàn nhà bằng gỗ, phát ra âm thanh chi chi, khiến trái tim của Lâm Khả Tụng cũng rung động theo.
Khi anh dọc theo cầu thang xoay người sang chỗ khác, Lâm Khả Tụng liền đuổi theo sát. Chân trái của cô giẫm lên chỗ hẹp ở ngã rẽ cầu thang, chao đảo xém chút nữa ngã nhào, mà Giang Thiên Phàm lại đứng ở cầu thang xoay người lại: “Cô làm gì đó?”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng rơi xuống từ đỉnh đầu, Lâm Khả Tụng thiếu chút nữa sắp giữ được thăng bằng liền mất trọng tâm, ngã sấp xuống.
Cái trán của cô thiếu chút nữa đụng vào trên bậc thang, một cái tay nhanh chóng bắt được tay vịn thang lầu, rốt cuộc may mắn thoát nạn.
“Cô không cần phải thực hiện nghi lễ bái sư long trọng như vậy.”
Giang Thiên Phàm nói xong, liền xoay người tiếp tục đi đến phía trước.
Lâm Khả Tụng bò dậy, không biết vừa rồi anh là nghiêm túc, hay là châm chọc cô? Đây coi như là cô đang nằm rạp xuống quần tây của đầu bếp chánh đạt sao Michellin sao?
Nếu như bị Tống Ý Nhiên biết, người này tuyệt đối sẽ hả hê nói: Chết dưới quần tây của nam thần, bị vùi dập giữa chợ cũng phong lưu!
Khi cô đuổi kịp Giang Thiên Phàm, mới phát hiện bọn họ đã đi tới phòng ăn nằm trên gác lửng của nhà hàng.
Trên gác xép bày bàn ăn, khăn trải bàn trắng noãn, giữa một hồ nước hình nón bằng thủy tinh có một đóa hoa thủy tiên xinh xắn trôi lơ lửng trên mặt nước, cửa sổ hình tam giác sát đất kề bên người, ngoài cửa sổ là cảnh tượng Manhattan ngựa xe như nước và dòng người vội vã.
Không có quá nhiều đồ trang trí, làm Lâm Khả Tụng không khỏi cảm thấy nơi này là một thế giới khác.
“Ngồi.” Giang Thiên Phàm thu lại gậy dò đường của mình, để ở một bên.
Lúc này Lâm Khả Tụng mới nhớ tới, bây giờ đã là hai giờ trưa, cô và Giang Thiên Phàm còn chưa ăn trưa đấy.
Một vị nhân viên tạp vụ bưng khay lên, hết sức lễ độ đưa hai phần canh lên trước mặt Giang Thiên Phàm cùng Lâm Khả Tụng.
Lâm Khả Tụng ngây người, chẳng lẽ cô sắp hưởng thụ những đãi ngộ dành cho nghị viên sao?
“Lâm Khả Tụng, ở trong lòng cô, thức ăn là cái gì?”
Lâm Khả Tụng còn chưa cầm thìa lên, Giang Thiên Phàm đã lên tiếng.
“Thức ăn……”
Cô biết trả lời vấn đề này như thế nào?
“Cô chỉ cần nói những suy nghĩ chân thật nhất trong đầu của cô ra.”
Mặc dù anh nói như vậy, nhưng mà cô làm học sinh làm sao có thể trả lời lung tung đây?
Ước chừng Lâm Khả Tụng suy nghĩ một phút, trong đầu không ngừng nhớ lại những lời giới thiệu hay xuất hiện trên ti vi của các đầu bếp nổi tiếng, đáng tiếc cô không coi tiết mục nấu ăn nhiều, nên trong đầu không có lời nào.
Mà Giang Thiên Phàm phía đối diện cô lại vô cùng kiên nhẫn, cho dù Lâm Khả Tụng suy nghĩ bao lâu, anh đều chờ. Nhưng mà Lâm Khả Tụng không muốn anh chờ.
“Nói về thức ăn, đầu tiên chính là lấp đầy bụng.” Lâm Khả Tụng cảm thấy nhận xét này quá tầm thường.
“Ừ, đây là sự thật. Sau đó thì sao?”
“Sau đó…… Là hưởng thụ? Thưởng thức món ăn ngon sẽ làm cho tâm tình của mình vui vẻ, cùng với người nhà bạn bè thậm chí là người trong lòng thưởng thức chính là sự gắn kết…… Còn có……”
Lâm Khả Tụng dựa vào lưng ghế, trong lòng nghĩ thầm nếu là Tống Ý Nhiên, nhất định đã chân thành nói thành món ăn như kim cương làm người ta say mê gì đó rồi.
Mà Lâm Khả Tụng cô không biết nói những lời như thế!
Giang Thiên Phàm không làm khó cô nữa, mà là hỏi ngược lại: “Cô biết đối với một mỹ thực gia hoặc là đầu bếp mà nói, món ăn là cái gì không?”
“Tác phẩm?”
“Đúng, bọn chúng là tác phẩm. Nguồn sống của hoạ sĩ là vải vẽ tranh sơn dầu cùng thuốc màu, nguồn sống của nhà âm nhạc là âm phù, mà nguồn sống của chúng ta chính là thế giới có hương vị hơn nữa còn có thể nuốt vào bụng. Nó không đơn thuần là phối hợp những nguyên liệu khác nhau vào một món, mà còn là cân bằng cùng hòa hợp vị giác, là quy luật tìm kiếm và hiện ra của thế giới này.”
Giọng nói của Giang Thiên Phàm ôn hòa, giống như dòng suối hơi lạnh chảy qua đá vụn, quanh co giữa dãy núi, cuối cùng lặng yên không một tiếng động chảy vào biển.
Nếu như là người khác nói lời này, Lâm Khả Tụng sẽ xì mũi coi thường phản bác lại: giả tạo.
Nhưng lúc Giang Thiên Phàm nói những lời này, lại có một sức thuyết phục thật sâu.
“Cho nên, mặc kệ ở quên quán của cô người dân đối đãi như thế nào với đầu bếp, thì ở chỗ này, tất cả đầu bếp đều là Nghệ Thuật Gia.”
Lâm Khả Tụng mấp máy môi, một khắc kia cô có cảm giác thật xấu hổ.
Bởi vì trong lòng cô ăn đồ có ngon hơn nữa cũng chỉ để ăn, sau khi lĩnh hội nó cũng chỉ là nhất thời, cuối cùng vẫn cống hiến cho bồn cầu thôi.
Cô chỉ coi thức ăn là thức ăn mà thôi, cô chưa từng tinh tế lĩnh hội mỗi một mùi vị nhỏ xíu trong món ăn. Bao gồm món ăn chú Lâm Phong tự mình nấu cho cô ăn, bao gồm gan xào của Vương Bà Bà còn có đậu hủ thúi trước cửa trường học của cô. Vì để cho những món ăn này ngon, đầu bếp đều rất tâm huyết vào nó.
“Hôm nay, cô ở chỗ này thưởng thức bốn món ăn được nghị viên Thác Mã Tư thưởng thức. Món thứ nhất, là canh cải trắng bạc hà. Tôi hi vọng cô trừ ăn no bụng ra, có thể phân biệt những tầng lớp hương vị trong đó. Mỗi một tầng là xuất phát từ nguyên liệu nấu ăn nào. Nguyên liệu đó có tác dụng gì, khiến món ăn này trở nên ‘ ăn ngon ’.”
“A……” Lâm Khả Tụng cúi đầu xuống nhìn canh trước mắt, đột nhiên áp lực như núi.
“Đến đây đi.” Giang Thiên Phàm đã cúi đầu, múc muỗng canh thứ nhất, ngậm vào vào d[[lqd trong miệng.
Phân biệt nguyên liệu nấu ăn đối với anh mà nói có lẽ là dễ như trở bàn tay, nhưng đối với Lâm Khả Tụng mà nói…. Cô cảm thấy cái này rất giống cảnh giới chí cao trong tiểu thuyết kiếm hiệp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!